Ngày Tuyết Rơi

Chương 6: Bình bông




Vào buổi chiều cùng ngày, mẹ nhờ tôi qua nhà Itoshi đối diện để gửi ít đồ. Linh thât đấy, mới sáng gặp xong.

Hai nhà chỉ cách nhau có 1 con đường nhỏ nên cũng chẳng mất công gì mấy. Vừa đặt chân vào cổng thôi, tôi nhìn lấp ló thấy cái đầu màu đỏ đỏ như fi fai. Chắc đang nghịch cái gì trong nhà đây mà. Thôi kệ đời, Eri không muốn kết bạn nữa đâu, chơi một mình với bản thân là quá đủ rồi.

Choang!

Hồn bay phách lạc liền! Gì thế? Nhà có đánh lộn hả??? Bạo lực gia đình hả??? Làm gì làm lẹ đi, có gì tao hóng với. Từ lúc xuyên không tới giờ chưa có drama nào để mà ngồi hóng hết, đời tẻ nhạt quá rồi.

Máu hóng drama của tôi dâng trào, chân thì bước nhanh vào nhà.

Đứng hình

...

Sự thật như tát một phát vào mặt tôi vậy, tôi vì trí tò mò mà làm đổ hết hy vọng. Trời ạ... Gì thế này? Drama gia đình mà tôi mộng tưởng đâu???

Mọi chuyện là do thằng nhóc có cái đầu đỏ đậu kia, nó cùng thằng đầu rêu chơi đá banh trong nhà khiến bình bông bị đổ vỡ. Thế là mấy năm tuổi đời của bình bông đến đây là chấm dứt, bình bông đi quẩy bả vinahouse trên thiên đường đây.

Hầy, cũng coi như là có biến căng đi ha. Đợi xíu, tôi lót nệm ngay cửa để ngồi cho đỡ ê mông rồi mình cùng nhau xem thử chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo nhá.

Cái cục đỏ đậu mặt trở nên tái mét trông rất buồn cười. Bà Itoshi từ trong gian bếp nghe tiếng động lớn liền chạy ra xem có chuyện gì không. Trước mắt bà là khung cảnh con trai cưng đang đứng đối diện với mấy mảnh vỡ của chiếc bình trên kệ, kế bên là trái banh nằm lăn lóc giữa sàn. Y như rằng, cái cục màu đỏ bị má chửi cho không thấy đường về, mặt mũi thì cứ rươm rướm nước mắt.

Thôi, ác đên đây là được rồi, Eri làm con người lương thiện đây. Rủ lòng từ bi, tôi cất tiếng chào bác gái. Bác thấy tôi thì cũng ngưng mắng con trai nữa mà chạy ra tiếp tôi.

Tôi đánh mắt sang phòng khách, nơi đối diện với cái bình bông. Cái cục màu đỏ đang lén lút lùi dần về phía trong, còn cục xanh rêu thì đã tẩu thoát từ bao giờ. Tôi nhanh chóng đưa giỏ đồ cho bác rồi đi về, người ta đang mắng con mà bị chen vào ắt sẽ rất khó chịu. Huống chi đây còn là người Nhật thì sự khó chịu nhân đôi.

Thế là kết thúc câu chuyện bình bông, chà... Ấn tượng đầu tiên mà nó chấn động quá=))

Thêm nữa, cho ai chưa biết thì cái bình bông đó là cái bình cổ, có vẻ như là vật gia truyền của nhà Itoshi. Vì thế, để nói về giá trị của cái bình đấy thì đắt lên trời luôn. Nó còn là tình yêu của ông nội nhà Itoshi nữa chớ, chuyến này ông về mà thấy tình yêu của ông bị đổ vỡ như thế thì cục đỏ đậu có mà ra đường ở.

---------

Tôi hí hửng chạy về nhà kể cho mẹ nghe rồi ôm bụng cười khằng khặc. Cái nết tôi đó giờ không đổi, nó chỉ truyền từ kiếp này sang kiếp khác thôi. Mà hỏi tại sao tôi lại cười vì 1 câu chuyện cỏn con như thế á? Lót nệm đi, bánh trái gì bày hết ra đây.

Chả là tuần trước mẹ tôi rủ bác Itoshi bên kia đi chợ cùng, thế đếch nào lại tòi thêm thằng cu đỏ đậu lon ton đi theo. Nhưng mà nhìn mặt nó thì tôi cũng đồng cảm, chắc là bị ép đi đây mà...

Thề với trời là suốt quãng đường đi chợ đó chỉ toàn là giọng của 2 người phụ nữ gia đình trò chuyện rôm rả, còn 2 cái đuổi loắt choắt đi theo chẳng nói chẳng rằng nhau câu nào, im thin thít, cứ như là nó đang thi đua diễn kịch câm xem đứa nào mở mồm trước thì thua vậy.

Cái điều khó chịu ở đây là nhìn cái bản mặt của thằng đầu đỏ đấy mà tôi cứ bị ức chế, cứ đù đù khó ở sao ấy. Đúng bố đời luôn. Đến hôm nay, thấy cái bản mặt đần thối ấu bị mắng đến xanh mặt xanh mày, chẳng khác gì miếng thịt còn tái đỏ trong tô phở nóng vậy.

Hahaha, Eri hả dạ vô cùng

-------------

T7_29/6/2024

P/s: TG bận đi ngắm chồng đẹp trai nên lưới viết vcl