Ngày Thứ Bảy Mươi

Chương 12: Tôi ủ ấm cho cậu




Thiệu Ngô rất muốn chạm lên mặt Dương Thư Dật, ngón tay run rẩy nhưng rồi nhịn được.

Tối hôm ấy, hai người tạm biệt ở bờ sông, Thiệu Ngô về nhà, Dương Thư Dật đi quán net.

Sáng sớm hôm sau, cậu bảo mẹ hôm nay bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật ở nhà hàng nên trưa sẽ không về.

Mẹ như đang suy nghĩ chuyện gì nên chỉ vừa chiên trứng ốp lết vừa "Ừ" một cách hờ hững.

Trưa tan học xong, Thiệu Ngô vội vã ăn một bát mì Trùng Khánh rồi ra thẳng quán net. Quán này tháng trước mới khai trương trong một trung tâm thương mại ở Vĩnh Xuyên, giá cao nên vắng người, vào buổi trưa như thế này thì càng ít khách. Thiệu Ngô nhét đồng phục vào cặp rồi trả tiền cho hai tiếng ngồi quán.

Cậu mở trình duyệt đánh bốn chữ "Học phí đại học" vào khung tìm kiếm.

Trong hai tiếng ngắn ngủi, cậu liên tục lướt các trang web và lấy giấy bút ra ghi chép. Thì ra học phí của mỗi trường đều khác nhau, có trường một năm đến cả vạn tệ, có trường một năm chỉ mấy ngàn. Cậu nghĩ thầm, với tình hình của Dương Thư Dật thì nhắm vào trường hạng hai (1) còn có hi vọng, vì vậy cậu tập trung ghi chép học phí và tiền ăn ở của các trường hạng hai. Ngoài ra, nhớ đến việc trường cấp 3 của họ có cho vay để trợ giúp học tập, cậu tra cả thông tin về khoản vay hỗ trợ ở bậc đại học.

(1) Ở Trung Quốc mọi người hay chia trường đại học thành ba hạng: hạng một là trường trọng điểm, hạng hai là trường thường, hạng ba thường là trường dân lập

Thậm chí cậu thầm tính toán phí sinh hoạt của mình. Hình như trước đây bố có nói, con trai lên đại học sẽ yêu đương tốn kém nên một tháng cho ba nghìn tệ. Cậu nghĩ nếu tiết kiệm một chút rồi chia một nửa cho Dương Thư Dật đại khái là đủ rồi. Hắn đăng kí vay hỗ trợ học tập và làm thêm nữa thì sao có thể không gom đủ học phí? Có điều phải thuyết phục hắn nhận tiền của cậu thế nào lại là một vấn đề...

Thiệu Ngô nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng cũng thấy tâm trạng vui tươi hơn chút đỉnh. Nếu cậu giúp Dương Thư Dật thì thể nào cũng góp được tiền học đại học nhỉ.

Đến tối, sau khi kết thúc giờ tự học, cậu đi tới chỗ hắn như thường ngày: "Dương Thư Dật, cậu đã xem bài thi Toán thầy Trần để lại chưa?"

Hắn nhíu mày như rất ngạc nhiên: "Vẫn còn giảng bài cho tôi à?"

Cậu gật đầu thật mạnh.

"Vậy cậu giảng đi." Hắn nở nụ cười, "Chỉ là lãng phí thời gian của cậu thôi."

Hai người lại cùng nhau ra khỏi trường. Vì hai ngày trước trời mưa nên bầu trời đêm nay sáng trong quá đỗi, đến cả ánh trăng cũng trong veo và sáng ngời hơn xưa. Thiệu Ngô đẩy xe đạp, chậm rãi bước dọc bờ sông cùng Dương Thư Dật đang ăn mì giòn.

"Đêm nay cậu có về nhà không?" Cậu hỏi.

"Không về."

"Vẫn không về?"

"Ừ, ăn xong rồi đi quán net." Hắn nói.

"Dương Thư Dật." Thiệu Ngô dừng bước, nói với giọng nghiêm túc hơn, "Tôi muốn bàn với cậu chuyện này."

"Gì đấy?"

"Thì là... trong nhà không có tiền cũng có thể học đại học. Trưa hôm nay tôi tìm hiểu thì biết, hiện tại có những khoản vay hỗ trợ học tập sẽ được cấp lúc đang đi học rồi đợi cậu đi làm thì trả lại ngân hàng. Với cả bố tôi nói đến lúc tôi lên đại học sẽ cho tôi một tháng ba nghìn tệ phí sinh hoạt, tôi có thể..."

"Thiệu Ngô." Dương Thư Dật ngắt lời cậu, "Vì chuyện này mà cậu ngủ trong tiết Địa chiều nay à?"

Thiệu Ngô không nghỉ trưa nên ngủ ngay tiết Địa đầu tiên của buổi chiều, bởi vậy bị giáo viên phạt đứng cả tiết.

"À ừ..."

Hắn gật gật đầu rồi tiếp tục nhai mì giòn. Mãi một lúc lâu, hắn đột nhiên hỏi: "Đối với cậu, việc tôi không học đại học rất quan trọng à?"

Cậu sửng sốt ngay tức khắc.

"Tôi biết cậu có ý tốt, cảm ơn cậu." Hắn vò túi mì giòn nhăn nhúm rồi nhét vào túi áo, sau đó nghiêm mặt lại, "Tôi chỉ hơi... ngạc nhiên, vì ở nhà còn chẳng có ai quan tâm tôi có học đại học không."

Lát sau, Thiệu Ngô mới lắp ba lắp bắp: "Vì chúng ta là bạn mà."

Dương Thư Dật cong cong khoé môi như rất hài lòng với đáp án này: "Cảm ơn cậu nhé."

"..."

Bởi vậy, cậu vẫn giảng bài cho hắn, vẫn viết nháp như đáp án tiêu chuẩn, vẫn không ngại phiền mà đuổi theo hắn hỏi "Cậu có hiểu bài này không". Hắn thì cứ không chối từ cũng chẳng tích cực như trước, cậu giảng hắn sẽ nghe. Thiệu Ngô cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất Dương Thư Dật không còn nói mấy câu như "Cậu đừng phí thời gian nữa".

Nhưng có lúc cậu không tránh khỏi sự hoài nghi, hoài nghi rằng hắn chỉ đang chiều theo cậu. E rằng hắn vẫn không nghĩ đến chuyện học đại học, e rằng với hắn khoản vay hỗ trợ hay phí sinh hoạt của Thiệu Ngô căn bản đều là mấy thứ không đâu mà hắn chiều theo ngoài mặt thôi.

Cũng may vào lúc ấy ngày tháng bị lấp kín bởi từng tiết học, từng bài thi, từng câu làm sai, bởi vậy Thiệu Ngô không có quá nhiều thời gian nghĩ bậy nghĩ bạ. Sau khi trải qua hai kì thi tháng và một buổi họp phụ huynh, cậu mới chợt nhận ra mùa đông tới rồi.

Cậu và Dương Thư Dật đã là bạn cùng lớp được bốn tháng.

Mùa đông ở Vĩnh Xuyên rất hiếm có tuyết rơi, nhưng trời thường đổ những cơn mưa ẩm ướt và lạnh lẽo vô cùng. Thời tiết mùa đông như vậy nên số học sinh đi học muộn tăng lên và những bạn mang bữa sáng đến lớp ăn cũng càng ngày càng nhiều.

Vào một buổi sáng mưa phùn, Thiệu Ngô gói hai suất mì trộn đậu Hà Lan, vì sợ mì bị nguội ở trên đường nên cậu cởi áo khoác len ra bọc quanh bát mì rồi đặt vào giỏ xe. Lúc vào lớp, bát mì còn bốc khói trắng nghi ngút nhưng bản thân Thiệu Ngô lại bị gió mưa lạnh giá tạt hết cả người. Cậu hắt xì ba cái liên tiếp rồi bưng bát mì đi đến bên bàn Dương Thư Dật.

"Đã viết bài luận tiếng Anh chưa?"

Hắn nằm gục xuống bàn nên tiếng nói không rõ ràng: "Cán sự, cậu quá tận tâm luôn."

Thiệu Ngô biết tối qua hắn ra quán net nên cũng không hi vọng hắn sẽ viết, bèn để mì lên bàn: "Mau ăn đi, ăn xong rồi viết."

Dù gì các bạn cũng thường mua đồ ăn sáng cho nhau. Nhà ai gần quán bánh bao súp ngon nhất Vĩnh Xuyên, hay khu nhà ai bán hoành thánh sốt dầu ớt cực kì ngon đều mang giúp các bạn vài suất như lẽ đương nhiên.

Dương Thư Dật mở mắt, hít hít mũi rồi cười nói: "Thơm quá."

"Thế ăn nhanh lên..." Thiệu Ngô nhìn gương mặt nghiêng của người kia, bất chợt không kìm được mà lấy ngón trỏ chọc chọc cằm hắn, "Nên cạo râu đi." Phần râu lún phún của hắn chọc vào ngón tay, nhưng thực ra tay cậu đang đông cứng chứ chưa trở về bình thường nên cũng không có cảm giác mấy.

Vậy mà đầu ngón tay vẫn lén run rẩy như bị điện giật.

Dương Thư Dật nắm chặt đũa, cúi đầu ăn mì. Giữa lúc tim Thiệu Ngô đập thình thịch vì hành động như ăn trộm, hắn chợt liếc nhìn cậu rồi bắt được đôi tay kia.

"Sao lạnh thế này?" Dương Thư Dật nói, "Để tôi ủ ấm cho cậu."