Anh không hề chần chừ mà trả lời rất nhanh gọn lẹ, hít lấy một hơi thật dài, Kiều Mộng ngửi được mùi rượu từ miệng của anh, nó làm cô như bị u mê bởi mùi rượu và mùi hương nam tính từ cơ thể của người đàn ông. Cô nuốt một ngụm nước bọt xuống dưới bụng, lòng căng thẳng tột cùng.
"Tại sao anh lại không dám hứa chứ?"
Cô đúng là một người phụ nữ ngốc! Ngốc nghếch vô cùng.
Chính vì sự ngây thơ chậm chứng bước vào đời này, khiến cho người đàn ông không thể nào cưỡng được mà trái tim rung động, đem lòng yêu cô.
"Không có một thằng đàn ông nào kiềm chế được lúc say đâu! Nhất là ở bên cạnh người mà nó yêu nữa, thì không thằng nào kiềm chế được hết!"
Ngón tay đặt bên sườn mặt của người đàn ông khẽ run rẩy, ở trong khoảng cách gần này, Kiều Mộng có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt, cùng với ánh mắt tràn đầy ý chân thành từ phía anh.
"Anh... anh vẫn còn yêu em sao?"
Ngốc thật! Ngốc vô cùng!
Vô duyên vô cớ cô lại mặt dày đặt câu hỏi này chứ?
Não bộ của Kiều Mộng bị úng nước thật rồi!
Nhìn thấy cánh môi anh đào khẽ mấp máy, Duy Nam có thể nhìn rõ chiếc lưỡi hồng nhuận thoắt ẩn thoắt hiện trong khoang miệng của cô gái.
Chẳng hiểu sao trong lòng anh cảm thấy nóng rực, anh nuốt nước bọt xuống, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm lấy đôi môi khiêu gợi kia.
Người đàn ông muốn hôn môi cô, muốn một lần nữa nếm thử trái cấm ngọt ngào.
Nhưng có lẽ anh không có cơ hội để được thưởng thức nó thêm lần nữa, Duy Nam rầu rĩ, trầm mặc đáp lại.
"Em hỏi làm gì? Hỏi rồi anh trả lời xong em lại trốn tránh! Em làm mình làm mẩy lên nữa, thà không trả lời thì mọi chuyện sẽ tốt hơn!"
Kiều Mộng có phải là người như thế đâu, cô cũng yêu anh mà nhưng lúc nào cũng vậy hết, cô luôn tự ti và sợ sệt. Kiều Mộng biết bản thân cô không đủ tư cách để làm dâu ở trong căn biệt thự này, chứ nếu nghĩ thoáng hơn thì cô và người đàn ông đã có thể đến bên nhau một cách dễ dàng rồi.
"Giá như chúng ta đừng gặp nhau thì hay biết mấy, hôm nay tâm trạng của em lại không tốt, em muốn tìm đến cảm giác lâng lâng của men say như ngày đó!"
Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu, anh đưa tay lên, bụng ngón tay cái vuốt ve cưng chiều cánh môi mềm mại của người con gái, anh chẳng thể nào khống chế lại cảm giác ham muốn của mình, yết đầu chuyển động lên xuống liên tục.
"Kiều Mộng, anh rất muốn..."
"..." Cô im lặng, hai tai theo đó mà đỏ bừng.
Lẽ nào, đêm nay cô lại phải trở thành con mồi sao?
"Chúng ta có con với nhau đi. Anh xin em đấy, anh không chịu nổi nữa, anh chỉ muốn em là của anh thôi, em đừng né tránh anh nữa được không?"
Kiều Mộng cắn chặt lấy môi dưới của mình, trong lòng cô dường như đang đắn đo điều gì đó, phải mất một lúc lâu cô mới lên tiếng.
"Nếu chúng ta có con với nhau thì mọi chuyện có thay đổi không anh? Và gia đình của anh có chấp nhận một đứa lừa dối như em không? Càng nghĩ đến vấn đề đó, em cứ thấy sợ..."
Nói xong Kiều Mộng không thể nào kiểm soát nổi cảm giác bất an của mình, cô ngay lập tức òa lên khóc như mưa.
Sống chung một nhà rồi Kiều Mộng mới biết người đàn ông đối với cô quan trọng như thế nào.
Cô biết đến cái cảm giác ghen tuông khi nhìn thấy anh nói chuyện với Ngọc Ái, cô rất khó chịu và không muốn anh ta giúp đỡ cho cô ta một chút nào hết.
Kiều Mộng biết, bản thân cô làm như vậy là quá ích kỷ nhưng cô và anh đang ở trong một mối quan hệ phức tạp. Kiều Mộng luôn cho nó là tình bạn nhưng trong lòng thì lại xem Duy Nam hơn cả người yêu của cô.
Nhìn thấy người con gái mình yêu bật khóc, Duy Nam cũng đâu có khá hơn. Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng anh càng thêm chua xót, anh ôm chặt lấy cô vào lòng, sau đó đặt một hôn nhẹ lên mái tóc của cô, anh dịu dàng an ủi cô.
"Sao em lại trở nên mít ướt như vậy chứ?"
Kiều Mộng chôn vùi vào trong lồng ngực của người đàn ông, cô thừa nhận tình cảm của mình, nhưng lại không thể nào gan dạ để mà đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của bà nội và anh Thành khi phát hiện ra cô là kẻ lừa đảo.
"Em sợ... sợ bà nội và ba biết được..."
"Họ sẽ không biết được đâu, em đừng lo sợ làm gì!"
"Nhưng mà vẫn sợ... sợ... sau này không còn được ở bên cạnh anh..."
Chỉ là một bản hợp đồng, một khi kết thúc là tất cả chấm dứt.
Giữa hai người có một mối tình cảm nồng nhiệt, nhưng chỉ vì hàng rào của địa vị mà làm cách trở, không thể nào đến được với nhau.
Đường ai nấy đi, sau này ai sẽ bù đắp được cho ai đây?
"Em nói như vậy có nghĩa em không né tránh anh nữa rồi đúng không? Kiều Mộng, anh biết em đã yêu anh rồi mà, anh biết những lời nói lúc nãy em nói ra chính là lời nói thật lòng, em không hề nói dối, em đang ghen với Ngọc Ái đúng không?"
Bị người đàn ông nói trúng tim đen, Kiều Mộng chẳng thể nào giấu giếm tình cảm chôn giấu trong lòng mình nữa. Cô ngậm ngùi thừa nhận tất cả, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy, nắm chặt lấy cổ áo của anh.
"Phải, em ghen với cô ta, em rất tức giận khi nghe cô ta nói anh và cô ta đã gặp nhau. Anh không hề nói chuyện đó cho em biết, anh đã giấu em, em rất khó chịu và em rất muốn khẳng định cho cô ta biết anh chính là của em."
"Em biết em có lỗi khi luôn là người né tránh anh, nhưng em không có cách nào khác hết! Không có cách nào để che lấp tình cảm mà em chôn giấu trong lòng."
"Anh nói đúng! Em đã yêu anh rồi! Yêu từ bao giờ em cũng không biết! Chỉ biết mỗi lần anh làm điều gì đó sau lưng em, em cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng."
"Đến hôm nay em mới biết rõ tình cảm của mình dành cho anh! Nếu như không phải chính miệng cô ta nói, có lẽ em không biết rằng mình yêu anh nhiều đến mức độ nào. Em thật sự biết ghen tuông khi biết người đàn ông mình yêu còn qua lại với kẻ thù không đội trời chung với mình!"
Duy Nam lặng lẽ ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô. Anh trầm mặc lắng nghe nỗi lòng của người con gái, tâm trạng theo đó mà phấn khích không ngừng.
Hoá ra cô cũng biết ghen tuông.
Hoá ra trong trái tim của cô, anh luôn chiếm trọn được tình cảm.
Chẳng qua trong chuyện tình cảm, Kiều Mộng quá rụt rè, không dám biểu lộ ra ngoài mặt, chỉ biết một mình âm thầm chịu đựng.
Cô gái của anh quả thật là một con mèo ngốc nghếch, ngốc đến nỗi không có từ ngữ nào để mà so sánh được.
"Ngoan, đừng khóc! Anh luôn ở bên em, chỉ cần em không từ chối tình cảm của anh là được. Bây giờ em chịu mang thai và sinh con cho anh, anh tin bà nội và ba sẽ hiểu cho em. Nhưng nói thế thôi chứ tất cả mọi chuyện đều là do anh làm hết kia mà, vở kịch này là do anh dựng lên, anh là đàn ông, anh chắc chắn sẽ giải thích cho cả nhà của anh hiểu. Đừng sợ, đừng khóc nữa."