Duy Nam khẽ cười, ngoan ngoãn rút tay khỏi chiếc eo tinh tế của cô.
"Là em nhắc đến trước mà, anh chỉ là người nương theo hàm ý của em thôi!"
"Ý... ý em không phải như vậy!"
Ngốc quá! Tại sao mình lại đề cập đến vấn đề này cơ chứ?
Kiều Mộng không ngừng than thầm trong lòng, tự mắng bản thân mình quá ngốc nghếch, cứ như trẻ mới lớn nổi hứng điều gì đó.
"Chẳng qua em tự nhiên thèm món đó mà thôi!"
Dù sao thì lần đó cũng là lần đầu tiên cô được ăn món xa xỉ như vậy, chứ trước kia Kiều Mộng có bao giờ được động vào món đó đâu.
Một phần là đầu bù tóc rối vùi mặt vào công việc, phần còn lại Kiều Mộng luôn để tâm đến cuộc sống của mẹ Ngọc và em trai, vì thế cho nên cô chưa một lần nào tự thưởng cho bản thân mình một bữa ăn ngon.
Cũng chính nhờ anh, cho nên Kiều Mộng mới có cơ hội được nếm thử vị béo ngọt của thịt nướng, cộng thêm chút tê lưỡi khi uống bia.
Nhưng mà lần này, có đánh chết Kiều Mộng cũng không dám uống bia nữa.
Nếu như ép cô uống bia, chỉ mong sao trong lúc say xỉn cô không làm chuyện gì bẽ mặt.
Khả dụ như cái đêm định mệnh ấy...
Trong lúc nói, Kiều Mộng bối rối đến mức suýt cắn vào đầu lưỡi mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn bao phủ rặng mây hồng cúi gằm xuống, né tránh đi ánh mắt dò xét của người đàn ông.
"Đáng lẽ phải đi làm đến mười giờ tối, tự nhiên anh bắt em phải về sớm làm chi. Hại em phải chạm mặt chị ta, làm cái gì để giết thời gian bây giờ!"
"Ở trên phòng thì chỉ biết nằm một đống còn xuống dưới nhà phải đấu võ miệng với Ngọc Ái, anh thấy có ai khổ như em chưa? Cũng đều tại cái miệng của anh hết, hại cái thân yếu ớt này của em!"
Kiều Mộng trề môi, đôi mắt long lanh như bồ câu cố nặn ra làn sương mỏng, nũng nịu kể khổ với người đàn ông.
"Chẳng phải anh nói làm tốt sẽ có thưởng sao? Hành động vừa nãy của em chắc chắn đã chọc điên chị ta rồi! Giờ anh tính nuốt lời sao?"
Đối mặt với tính cách thay đổi thất thường của phụ nữ, Duy Nam cũng đến đau đầu bó tay. Anh không ngờ Kiều Mộng một khi làm nũng với anh lại đáng yêu đến như vậy, chỉ sợ anh không cầm được lòng, lại một nữa nuốt lời, đi quá giới hạn.
Duy Nam vươn tay ra, nhéo nhẹ một bên gò má của cô gái.
"Kiều Mộng, em có biết hiện tại em đáng yêu lắm không hả? Đáng yêu đến nỗi anh muốn nuốt lời nói của mình!"
Kiều Mộng nghe không hiểu hàm ý của anh, rèm mi dày dặn cong cong khẽ chớp động.
"Nuốt lời gì cơ?"
Ý đồ xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông, anh cúi thấp người xuống, ghé vào một bên tai Kiều Mộng mà khẽ nói nhỏ.
"Em đáng yêu quá, khiến cho anh không thể nào khống chế được cơ thể của mình, muốn đè em ra tại đây để làm!"
Lời nói của người đàn ông thoát ra khiến cho Kiều Mộng dựng tóc gáy, cô rùng mình, cơ thể nghiêng sang một bên, trừng mắt cảnh cáo anh.
"Lưu manh!"
"Thật sự anh rất muốn..."
Duy Nam muốn nói thêm, liền bị cô tàn nhẫn cắn vào lồng ngực.
"Tối nay em muốn ngủ ở sô pha!"
"Thôi được rồi, được rồi! Anh biết rồi!"
Người đàn ông câu dẫn cô gái không thành công, đứng trước móng vuốt sắc bén của cô, Duy Nam đành giơ tay đầu hàng.
"Em đừng than vãn có được không? Hở tí là đòi ngủ riêng! Anh chỉ giỡn một chút xíu thôi mà! Dùng cơm xong anh sẽ đi mua cho em, có được không? Vậy coi như vịt nướng là thưởng cho em rồi đấy nhé."
Kiều Mộng gật đầu liên tục nhưng mỗi khi nhớ đến món đó thì trong đầu liền suy nghĩ ngay đến cái ngày cô và anh xảy ra đêm định mệnh kia. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần cứ thấy đói Kiều Mộng lại muốn ăn món thịt đó.
Nghĩ lại thấy từ ngày xảy ra chuyện đó đến bây giờ cũng hơn mười mấy ngày nên sẽ không có chuyện cô có thai. Chắc có lẽ bản thân sắp đến ngày chị Nguyệt ghé thăm nên mới hay thèm ăn thất thường như thế.
Kiều Mộng nhớ mấy lần cô đến ngày đèn đỏ, là y như rằng tháng đó cô bị cho ăn hành tơi tả. Hết buốt sống lưng đến đau bụng dưới, đau đến nỗi đứng không nổi nhưng cũng có khi cứ thích ăn uống hết thứ này đến thứ kia rồi ngủ li bì.
Không quan tâm đến những suy nghĩ đó nữa, Kiều Mộng đứng dậy bước đến tủ quần áo lấy đồ đi tắm.
Hôm nay cô lựa một chiếc đầm khá rộng mặc lên người để tránh bị Ngọc Ái dòm ngó.
Nãy giờ Kiều Mộng không nói cho người đàn ông biết, khi nãy cô thấy ánh mắt của Ngọc Ái rất tức giận khi nhìn thấy cô và anh tay đan nhau cùng nhau sóng vai bước vào nhà.
Kiều Mộng thầm nghĩ, chắc có lẽ cô ta hoài nghi cứ mang thai dòng máu nhà họ Trần sẽ có cơ hội được làm vợ của Duy Nam, vậy nên sau khi ra viện cô ta viện cớ lý do để được dọn về đây ăn bám, để rồi sau đó lên kế hoạch tiếp cận người đàn ông. Đến khi con mồi được nhử vào bẫy, cô ta ngay lập tức ra tay tóm gọn.
Nghĩ kỹ thì Duy Nam là một người đàn ông tốt, là hình tượng người chồng lý tưởng mà bao cô gái hằng mơ ước có được. Bỗng nhiên Kiều Mộng sinh ra nỗi ích kỷ trong lòng, cô không muốn Ngọc Ái có được anh, nếu như muốn đoạt được phải bước qua thân xác của cô.
Kiều Mộng giật mình, phát giác ra suy nghĩ không ổn vừa rồi của mình.
Không hiểu sao Kiều Mộng lại có suy nghĩ phi logic như vậy.
Lẽ nào đây là cảm giác khi ghen với một ai đó sao?
Chắc không phải đâu... bởi vì kiếp này giữa cô và người đàn ông có duyên nhưng lại không có phận.
Đến với nhau chỉ nhờ vì có bản hợp đồng giấy trắng mực đen, hết hiệu lực đường ai nấy đi, tìm hạnh phúc vốn có cho riêng mình.
Nhưng trong lòng Kiều Mộng từ nãy đến giờ luôn dấy lên một cảm giác bất an, canh cánh trong lòng chẳng thể nào nói ra thành lời.
Cô không có tư cách để ghen, nhưng cô lại luôn bực dọc, khó chịu với sự xuất hiện của Ngọc Ái.
Lẽ nào đây là dấu hiệu của cuộc chiến tranh tàn khốc giữa hai người phụ nữ sắp sửa nổ ra, chỉ vì tranh dành một người đàn ông?
Tạm gác qua chuyện của người phụ nữ đột lốt người kia sang một bên, Kiều Mộng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến lượt người đàn ông.
Mấy ngày hôm trước, Duy Nam định cho người đến làm lại cửa kính phòng tắm nhưng Kiều Mộng đã ngăn lại. Một phần cô sợ anh phải tốn tiền, một phần cô cũng tin tưởng anh không phải là con người có cái tính ghê gớm đó nên cô đã chấp nhận để luôn cửa kính phòng tắm có thể điều khiển này.
Duy Nam hơi sợ cô sẽ không tin anh nên cô không cần nói anh đã tự giác đưa cái đồ điều khiển cho cô cất, để cô được an tâm hơn.
Sau khi tắm xong, cả hai người cùng nhau đi xuống dưới phòng khách, từ đầu đến cuối như tảo biển quấn chặt vào nhau, nửa bước không tách rời.