Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 84: Đừng Mãi Từ Chối Như Vậy




Kiều Mộng ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông một lần nữa, cô cố gắng mỉm cười cho anh thấy rằng bản thân cô không sao hết, cô đang rất vui vẻ, sau đó cô quay lưng bước đi nhưng ngay lập tức Duy Nam lại một lần nữa ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng.

"Không đâu! Anh sẽ không từ bỏ tình cảm của mình đâu, Kiều Mộng!"

"..."

"Ngay từ lần đầu gặp mặt, dường như đó là định mệnh sắp đặt đưa em đến bên anh."

"..."

"Ban đầu anh chỉ thích em, một tình cảm thoáng qua. Nhưng sau vài lần tiếp túc với em, anh nghĩ trái tim này đã bị em đánh cắp rồi!"

"..."

"Anh yêu em, yêu rất nhiều!"

"..."

"Anh sẽ làm tất cả vì em!"



"..."

"Đến khi nào em mới chấp nhận tình cảm của anh đây?"

"..."

"Anh đã rất cố gắng để thay đổi, anh đã cố hết sức để có được em ở bên cạnh!"

"..."

"Tại sao em cứ mãi từ chối anh thế? Hay có phải em thấy anh chưa đủ tốt và chưa đủ về mọi mặt, em lo anh sẽ không chăm sóc được cho em có đúng không Kiều Mộng?"

"..."

"Đừng mãi từ chối anh như vậy, có được không em?"

Cả người cô nằm gọn trong vòng ôm ấm áp của người đàn ông, hơi thơ nam tính phản phất xung quanh, Kiều Mộng thấy rất ấm nhưng khóe mắt lại cay xè.

Bởi vì cô rất sợ, cô không dám đối mặt với anh ngay lúc này, và rồi nước mắt cô đã rơi ra, cô đã khóc vì không dám nói hết mọi sự thật cho anh biết.

Duy Nam lật người của cô lại, anh thấy cô khóc thì rất bất ngờ, cô lúc đó vội đưa tay lên lau nước mắt, cô thật điên rồ khi lại khóc ngay lúc này, chưa kịp tìm lý do gì đó thích hợp để giải thích thì anh đã cất lời hỏi:

"Sao em lại khóc? Có phải thấy rất khó chịu khi bản thân đang tự dối lòng có đúng không?"

"Duy Nam à, anh rất tốt, anh xứng đáng được hạnh phúc bên một cô gái hoàn hảo, tôi không xứng đáng với anh đâu, tôi đến với anh chỉ vì... vì tiền của anh mà thôi."

"Em lại nói dối."



"Tôi không có... tôi đang nói sự thật đấy, anh hãy tin những gì tôi nói đi."

"Nếu em đến với anh vì tiền thì em đã làm mọi cách để tống tiền anh rồi, em cũng sẽ chẳng bỏ qua cái chuyện của ngày hôm đó, cái ngày mà anh đã lấy đi thứ quý nhất của cuộc đời em. Nhiêu đó thôi cũng nói lên được rằng em là một cô gái tốt bụng đến cỡ nào. Đừng né tránh tình cảm của anh nữa, em cũng đừng lo sợ chuyện mà hai chúng ta đang lừa gạt cả nhà, anh sẽ có cách giải quyết, em yên tâm tinh tưởng anh được không Kiều Mộng?"

Những lời nói ngọt ngào của Duy Nam đã làm cho trái tim của cô lay động, anh ta tại sao lại yêu một cô gái như cô chứ? Cô không biết dịu dàng như những cô gái khác, cô lại là người rất cộc cằn nữa, anh ta thật là ngốc khi có tình cảm với cô.

Hít hít sóng mũi Kiều Mộng nói:

"Tôi không phải là người ngốc, người ngốc chính là anh! Anh có biết ngoài kia có rất nhiều cô gái đang muốn được lấy anh làm chồng, được anh yêu thương không? Tại sao lại chọn một người tính khí y hệt con trai như tôi, anh sẽ không có được sự dịu dàng, cũng sẽ không nghe được những lời mật ngọt, như thế sẽ rất thiệt thòi đấy."

Duy Nam bỗng phì lên cười rồi hát một đoạn nhạc nghe sao mà quen tai đến thế.

"Bởi vì anh điên điên rồi... bởi vì anh yêu yêu rồi..."

Người đàn ông làm cho Kiều Mộng cảm thấy rất mắc cười, hai mắt vẫn còn đang đỏ hoe nhưng cô cũng phì lên cười vì nghe anh ta hát. Chỉ tay thẳng vào trán của cô, Duy Nam nói:

"Em phải cười như thế này nè, vừa đẹp lại vừa xinh, cười rồi cũng xem như chấp nhận rồi. Ok vậy không nói nhiều nữa nhé, từ giờ sẽ là bạn gái của anh, và sắp sửa làm mẹ của con anh, chuẩn bị tâm lý đi nhé, yêu em nhất đó."

"Này này, anh bớt suy diễn đi! Nhìn anh hát trông mắc cười quá nên tôi mới cười thôi, chứ ai đồng ý làm bạn gái của anh, anh đừng ăn nói linh tinh nữa, tôi không bao giờ có con với anh đâu."

"Được được, là em nói đấy nhé, hôm nay anh chính thức nói cho em biết, anh đã biết em có tình cảm với anh rồi nên anh chắc chắn em sẽ là của anh. Giờ thì em để đồ lót lên cái ngăn tủ bên dưới đi, ngăn đó dành riêng cho đồ mỏng và đồ lót đấy! Sắp xếp xong thì đi tắm rồi xuống nhà đi, anh đợi em, anh chỉ cho em mười lăm phút thôi, nhanh đi!"

Kiều Mộng ngượng đỏ hết cả mặt, anh ta có cần để ý từng chút một như thế không? Cô đã cố tình đóng chặt khoá vali lại để cho anh không nhìn thấy mấy cái đồ cá nhân của cô vậy mà anh ta tinh mắt thật.

Người đàn ông này... anh ta là người không biết ngượng ngùng sao?



Chuyện tế nhị như vậy mà cũng nói ra được!

Mới đặt chân vào căn phòng này hơn ba mươi phút thôi mà Kiều Mộng vẫn chưa thích nghi được, người đàn ông khó tính này hôm nay hình như thay đổi thành một con người khác vậy, nhưng để cô chống mắt lên xem anh ta sẽ chinh phục cô bằng cách nào.

Đợi Duy Nam ra khỏi phòng Kiều Mộng mới mở vali ra cất hết mấy cái đồ cá nhân vào ngăn tủ nhỏ. Dù gì bây giờ đồ đẹp và mới có rất nhiều nên cô nhanh tay chọn đại một bộ váy mà cô thích.

Bước đi vào bên trong phòng tắm, Kiều Mộng cứ ngỡ đây là phòng trọ mà trước đây cô ở vậy. Ý cô nói là diện tích thôi chứ đồ đạc bồn tắm vật dụng trong căn phòng này thì làm sao có thể so sánh được với phòng trọ mà cô đã sống được.

Cũng may sau khi lần mò cả buổi thì cô cũng đã biết cách xả nước ra để tắm, vừa tắm Kiều Mộng vừa nghĩ đến chuyện của đêm hôm đó, nhiều khi cô chẳng hiểu được tính tình của Duy Nam nó theo khuynh hướng nào.

Lúc nóng, lúc lạnh, chẳng biết đường nào mà lần.

Lúc đầu Kiều Mộng cứ nghĩ anh là người vô tâm, không bao giờ để tâm đến một cô gái tầm thường như cô. Nhớ lại đêm đó, cho dù đèn điện đột nhiên tắt nhưng anh vẫn ở bên cạnh cô đến lúc có điện trở lại, thậm chí ở lại bên cô qua đêm.

Không phải bản thân cô tự kiêu mà không chấp nhận tình cảm của Duy Nam, cô rất muốn được quay lại và ôm chặt anh để cảm nhận được hơi ấm của anh một cách trọn vẹn hơn.

Nhưng lý trí của cô lại không cho phép được làm như vậy, lúc nào Kiều Mộng cũng ghi nhớ trong lòng giữa cô và anh ta chỉ là hợp đồng ràng buộc với nhau mà thôi. Kết thúc hợp đồng cũng sẽ coi như cả hai kết thúc và cô cũng đang rất mong chờ đến cái ngày đó.

Dù biết bản thân sẽ buồn và sẽ đau nhưng số phận đã định như vậy, cô không thể thay đổi được.