Kiều Mộng thấy thế cũng tốt, vì cô vẫn chưa tin Duy Nam lắm, cô sợ sau này anh ta lập họng với cô.
Thời gian của bản hợp đồng này sẽ kéo dài sáu tháng, sau khi bàn bạc với nhau, Duy Nam cũng đã nói trước sáu tháng sẽ dàn dựng cảnh tượng cô bị tai nạn rồi nói dối với bà nội và ông Thành rằng đứa bé không thể giữ được.
Còn trong khoảng thời gian cô về sinh sống cùng với gia đình anh, cô phải độn bụng bầu giả để mọi người không ai phát hiện.
Chuyện giấy tờ khám thai thì có trợ lý Hiếu lo liệu nên không cần lo lắng đến chuyện đó, chỉ cần cô lanh lợi mỗi tháng đi siêu âm đều nói muốn đi với Duy Nam hoặc đi một mình là được, chứ còn đi cùng bà nội thì mọi chuyện sẽ bị đổ bể ngay.
Sau khi làm hợp đồng gần xong, Duy Nam mới nhìn cô rồi hỏi:
"Kiều Mộng, em có muốn đặt ra điều kiện gì không?"
Nghe Duy Nam hỏi như vậy thì cô liền đáp:
"Đương nhiên là có rồi, anh không được thích tôi nữa, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ không thực hiện hợp đồng này với anh đâu."
"Được, là em nói đó nhé, có hối hận không?"
"Ơ, tất nhiên là..."
Kiều Mộng không biết vì sao mà cổ họng bị khựng lại và không nói được nên lời, chỉ cần trả lời lại là không hối hận thôi nhưng không biết vì sao cô lại không nói ra lời được.
Cô cười gượng rồi gật đầu, khi thấy cô gật đầu rồi thì Duy Nam liền dứt khoát bảo trợ lý Hiếu đánh thêm điều khoản mà cô mong muốn vào hợp đồng.
Rất nhanh hai bản hợp đồng đã được in ra, cô và người đàn ông cùng đọc lại rồi sau đó cả hai đặt bút ký tên.
Ký tên xong mỗi người giữ một bản, Kiều Mộng vội nói với anh nếu không còn chuyện gì thì cô xin phép được đi làm việc tiếp.
Khi cô đã đi ra khỏi phòng làm việc của anh rồi thì Duy Nam bỗng nở ra một nụ cười nham hiểm sau đó anh nói nhỏ nhưng cũng đủ để Minh Hiếu nghe được:
"Là em nói đấy nhé, em không cho tôi thích em, nhưng tôi đã yêu rồi chứ đâu còn cái dạng thích bình thường nữa, rồi em sẽ phải hối hận thôi Kiều Mộng của tôi."
"Anh Nam, vậy là yêu nhau thật rồi sao? Anh không đùa chứ?"
"Cậu hỏi làm gì? Hết nhiệm vụ rồi về phòng làm việc đi, à quên mất, xem giúp tôi một căn hộ cao cấp nào gần đây đi, trong hôm nay phải có được thông tin nhé, ngày mai tôi và cậu đi qua xem rồi mua luôn trong ngày."
"Tôi biết rồi, Kiều Mộng... cô ta là sướng nhất đấy!"
"Lải nhải gì thế? Mau đi làm việc đi, có thấy Kiều Mộng không? Xong việc người ta liền đòi đi xuống phòng bếp làm việc kìa, còn cậu, cậu ở đây làm gì thế?"
Minh Hiếu cảm thấy thật ghen tị với cô, bây giờ mở miệng ra chỉ biết đến Kiều Mộng mà thôi, đúng quả thật chỉ có người ngoài cuộc mới hiểu được người trong cuộc, một khi đã yêu rồi thì sẽ thay đổi như thế nào.
Nhanh chân bước ra khỏi phòng của giám đốc, nếu còn ở lại trợ lý Hiếu sợ họa sẽ đến đè chết anh ta mất.
Trong căn phòng làm việc chỉ còn Duy Nam ở lại, anh vừa vui vừa cảm thấy thích thú. Chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là anh và cô có thể sống cùng nhau, mà còn sống cùng một căn phòng nữa.
Chuyện sống cùng phòng người đàn ông sẽ giấu kín không nói ra vì nếu bây giờ Kiều Mộng mà biết chắc chắn cô sẽ không chấp nhận.
Duy Nam khá hiểu tính tình của Kiều Mộng nên làm sao có thể cho cô biết chuyện này được.
Nhưng giờ đây chợt Duy Nam nhớ lại, khi nãy Ngọc Ái đã gọi cho bà nội, anh nghĩ chắc có lẽ cô ả phiền phức kia gọi bà nội về căn biệt thự gặp cô ta. Để rồi nghe cô ta khóc lóc ỉ ôi kể lại những lời mà Duy Nam đã nói với cô ta lúc ở quán cà phê, anh cũng không bận tâm cho lắm, vì chuyện quan trọng nhất với anh bây giờ chỉ có mỗi Kiều Mộng mà thôi.
Mua căn hộ rồi đón mẹ của cô lên thì cô có thể sắp xếp rồi qua căn biệt thự sinh sống cùng với anh rồi.
Còn thời điểm hiện tại ở căn biệt thự, khi bà nội về đến thì đã nghe tiếng khóc của Ngọc Ái, mặt mày cô ta lấm lem, lớp trang điểm cũng trôi đi hết.
Bà nhìn thôi cũng đã sợ, bước đến gần cô ta, bà nội liền hỏi:
"Ngọc Ái, cháu làm sao vậy? Sao lại thành ra thế này?"
"Bà nội... bà ơi, bà về rồi, cháu... cháu đau lòng lắm bà ơi."
"Sao vậy? Cháu cứ nói ra, sao lại đau lòng hả? Có ta ở đây rồi, đừng khóc nữa."
Cô ta được nước khóc lớn hơn nữa rồi nói:
"Anh Duy Nam, anh ấy hiểu lầm cháu, anh ấy nói ghét hạn người như cháu, anh ấy thật quá đáng khi sỉ vả cháu trước đám đông. Lúc đó anh cũng nhìn về hướng của cháu, mà anh ấy không hề quan tâm đến, anh ấy chỉ quan tâm đến con nhỏ kia thôi bà ơi, nó có gì hơn cháu chứ, nó là đứa đến sau, nó đã cướp anh Nam của cháu."
"Ngọc Ái à, cháu bình tĩnh lại đi, ta cũng đang có chuyện muốn nói với cháu đây, cháu đừng khóc nữa nhé."
"Bà nội, cháu sẽ không khóc nữa, bà muốn nói gì với cháu ạ, có phải bà muốn giúp cháu đúng không? Bà cũng không ưa gì con nhỏ đó hết phải không bà? Bà nội bà phải tin cháu nhất định con nhỏ đó nó có ý đồ với anh Duy Nam đấy bà ạ."
Bà nội nghe được những lời của Ngọc Ái nói thì tỏ ra vô cùng tức giận, buông mạnh tay của cô ta ra, bà lớn với thái độ khó chịu:
"Ngọc Ái à, cháu chưa tìm hiểu gì hết tại sao lại nói Kiều Mộng như vậy hả? Bà không muốn nghe những lời nói như vừa rồi nữa đâu nhé."
Thái độ của bà nội rất khác, cô ta như đơ ra vài giây vì không hiểu tại sao bà lại thay đổi cách nói chuyện với cô ta như vậy.
Rõ ràng ngày hôm qua còn luôn miệng cảm ơn cô ta, còn nói sẽ khuyên Duy Nam giúp vậy mà bây giờ lại thay đổi một trăm tám mươi độ làm cô ta không thể tin được.
Còn mở miệng ra gọi cái tên Kiều Mộng rất ngọt ngào, trong lời nói như đang bênh vực cô nữa. Ngọc Ái chỉ có chỗ dựa là bà thôi nên làm sao cô ta dám làm phật lòng của bà ấy được.
Ngọc Ái đưa tay lên lau nước mắt thật sạch, bà thấy thế thì lấy từ trong túi xách ra một bịt khăn giấy nhỏ rồi đưa về hướng của cô ta. Nhận lấy bịch khăn giấy cô ta cúi đầu nói nhỏ nhẹ:
"Cháu... cháu cảm ơn bà nội, cháu không kiềm chế được nên ăn nói thiếu suy nghĩ, mong bà đừng giận cháu ạ."
"Ta không giận cháu, nhưng mai mốt muốn nói lời nào ra thì phải tìm hiểu cho kỹ, mọi việc là lỗi do Duy Nam hết đấy, chứ Kiều Mộng có biết gì đâu."