Anh đặt cái hộp rất lớn xuống bên cạnh chỗ ghế đá mà Kiều Mộng đang ngồi rồi ngồi xuống cùng, anh mở cái hộp vịt ra, mùi thơm xộc thẳng vào mũi của cô. Vừa ngửi mùi thơm thôi Kiều Mộng đã chịu không nổi rồi, cái bụng lúc này bắt đầu đánh trống liên tục, cô vội đưa lon nước ngọt cho Duy Nam rồi nói:
"Tôi mua cho anh đấy, anh uống đi!"
"Hình như trong cây có bán bia mà, ăn vịt nướng uống bia mới ngon đấy, cô thử không?"
(Đỉnh cao của việc dụ dỗ con gái nhà người ta là đây)
Duy Nam vừa nói vừa đứng dậy lấy cái ví tiền ra rồi tiến đến cây nước, mua hẳn một chục lon bia, anh đặt kế bên Kiều Mộng năm lon, anh năm lon, cô thấy thế thì vội lắc đầu nói:
"Tôi không có biết uống bia, anh mua gì nhiều thế, làm sao uống hết được."
"Thử đi, ăn vịt nướng uống bia mới ngon, cô nói thế chứ thử một lần là nghiện đấy."
Đó giờ Kiều Mộng chưa từng uống bia, nhưng cô cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi còn gì, đâu phải dưới mười tám đâu mà sợ, với lại cô thấy chuyện bia rượu bây giờ con gái uống là rất bình thường.
Kiều Mộng cười rồi gật đầu, sau đó cầm một lon bia lên, cô nói: "Vậy tôi uống thử một lon thôi nhé!"
"Cô muốn uống bao nhiêu tùy cô thôi!"
Cả hai người cùng nhau bật mở lon bia, rồi cụng sau đó đưa lên miệng. Kiều Mộng uống thử một ngụm nhỏ, nó nồng nồng, đắng đắng làm sao, nhưng không khó uống lắm, với lại bia lạnh nên cũng dễ uống hơn, anh đưa cho cô một cái đùi vịt nướng rồi nói:
"Ăn đi, vừa uống vừa ăn mới không bị say, mà nói trước cô say tôi không có chịu trách nhiệm đâu nhé!"
(Và sau đó cú vả đau đớn đến từ vị trí của anh giai)
Kiều Mộng cầm lấy cái đùi từ tay của anh, cô nghĩ có người uống cả thùng còn chưa say, còn cô chỉ có một lon thôi thì nhằm nhò gì. Làm gì có chuyện say xỉn ở đây, với lại cô biết anh sẽ không làm gì cô hết, cô đưa tay ra cầm lấy cái đùi vịt từ tay của anh ta, cô nói:
"Cảm ơn anh, anh cũng ăn đi!"
Đưa cái đùi vịt lên cắn một miếng thật lớn, cái cảm giác này sung sướng làm sao. Hai mắt Kiều Mộng trừng lớn trong sự hạnh phúc, cô không nhờ nhìn món vịt nướng đơn giản mà lại ngon đến thế, cô vừa nhai vừa nói:
"Ôi... ngon lắm luôn đấy, tôi nhớ anh đi du học mới về nước mà, làm sao anh biết được chỗ bán ngon như thế hả?"
Duy Nam nghe cô hỏi xong thì cười nhạt rồi uống hết một cả lon bia, anh lúc này mới nói:
"Ngày mẹ của tôi còn sống, tôi hay được mẹ đưa đến nơi này chơi. Chơi xong thì cả hai đi ăn vịt nướng, cũng đã lâu lắm rồi tôi mới đến đây, trước đó tôi chỉ đến đây một mình thôi, hôm nay cô may mắn lắm mới được đi đến nơi này cùng tôi đấy."
Nét mặt của Kiều Mộng như bị đơ lại, cô không ngờ cô lại có vinh hạnh đến thế, thấy anh bật mở thêm một lon bia khác, cô cũng cầm lon của cô lên rồi cụng với anh.
Kiều Mộng nghĩ chắc có lẽ anh đang rất cô đơn nên cô làm như vậy xem như an ủi anh ta phần nào, cô nói:
"Anh và tôi tuy hai người có thân phận khác nhau, nhưng tôi biết cái cảm giác mà anh đã trải qua, vì tôi cũng đã từng mất đi người thân thương nhất của tôi, tôi yêu ba của tôi lắm nên khi ba mất, tôi đã rất sốc và khóc rất nhiều."
Nói xong cô lại đưa bia lên uống, Duy Nam vẫn luôn lắng nghe và chăm chú nhìn cô, anh nói:
"Ừ, tôi và cô giống nhau, nhưng thú thật tôi rất ngưỡng mộ cô đấy."
"Tại sao lại ngưỡng mộ tôi? Đúng ra tôi nên ngưỡng mộ anh mới đúng, anh rất tài giỏi luôn, vừa về nhà hàng có gần ba tháng mà hôm nay đã thấy nhà hàng phát triển hơn rất nhiều."
Nghe cô nói như vậy, Duy Nam thấy xoa dịu đi phần nào, anh có hướng đi như bây giờ tất cả là do lời hứa với mẹ của mình.
Anh đã từng hứa sau này lớn sẽ mở một nhà hàng thật to để cho mẹ anh được làm bà chủ nhà hàng, nhưng ước mơ chưa được thực hiện thì chuyện đau thương đã ập đến, và cướp mất mạng sống của mẹ anh đi mãi mãi.
Nghĩ đến thôi, Duy Nam đã không thể kiềm lòng được, anh đưa lon bia ra hướng của cô, ý bảo cô hãy cụng tiếp với anh, cùng anh uống để cho vơi đi nỗi buồn này nhưng lúc này cô mới thấy bản thân đã uống hết một lon bia rồi, nhưng nhìn anh trông rất buồn bã nên cô đã nhanh tay cầm lấy thêm một lon nữa lên rồi uống với anh.
Kiều Mộng đợi anh ta uống xong rồi thì mới tự tay lấy một miếng thịt vịt đưa cho anh, sau đó cô hỏi:
"Anh đang có chuyện buồn sao? Nếu không chê, anh có thể nói ra cho tôi nghe được không? Tôi sẽ an ủi anh, với lại nếu anh chịu nói ra thì tâm trạng của anh sẽ thoải mái hơn nhiều đấy."
Người đàn ông nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía cô. Khuôn mặt xinh xắn của cô vì chút men bia mà hai bên má lúc này trông ửng hồng, ánh mắt long lanh đang nhìn về phía anh. Duy Nam bất chợt nuốt nước bọt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi nhỏ nhắn mọng nước kia.
"Kiều Mộng, cô đang quan tâm tôi đúng không?"
"Ặc... tại tôi thấy vẻ mặt của anh trông rất buồn nên tôi muốn anh nói ra hết cho tâm trạng được thoải mái hơn. Với lại suốt những ngày vừa qua, nếu không có anh thì tôi không biết làm sao, nếu nói cảm ơn anh thôi thì không bao giờ đủ hết. Nên anh cho tôi cơ hội để làm gì đó đi, có qua có lại tôi đỡ thấy ngại hơn."
"Tôi không có buồn, nhưng cô nói thế thì cô kể chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô học đến lớp mười hai rồi mà không kiếm tiền đi học thêm đại học? Cô vẫn còn cơ hội kia mà, hay tại cô thích nấu ăn nên mới không học lên đại học vậy?"
"À, là chuyện đó sao? Thật ra vì trước đây hoàn cảnh nhà của tôi còn khó khăn quá nên tôi tạm gác lại chuyện đi học đại học để nhường lại cho em trai tôi. Lúc đó trong đầu đó tôi chỉ nghĩ đến muốn kiếm thật nhiều tiền thôi, vì tôi cũng muốn theo đuổi được ước mơ trở thành đầu bếp tài giỏi giống như ba của tôi vậy."