Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 37: Cú Sốc




Bà nội nhìn theo bóng lưng Duy Nam rời đi, tức giận đứng dậy, định đi ra ngăn anh lại nhưng bị ông Thành ngăn lại.

"Mẹ, để chúng nó tự giải quyết đi!"

"Mẹ... haiz, mất mặt quá!" Bà nội thời dài, lắc đầu đầy ngao ngán, gọi với tới: "Duy Nam, cháu đi đấy, ở lại nói rõ mọi chuyện cho bà nội biết đi..."

Nhưng đáp lại bà là một bầu không khí gượng gạo, ánh mắt bi thương Ngọc Ái dành cho bà.

Duy Nam biết bà nội đang rất tận giận chuyện của mình nhưng giờ đây anh phải làm mọi cách để rời khỏi căn biệt thự này trước đã.

Anh chạy đến kéo tay Kiều Mộng lại, mỉm cười đầy thích thú rồi nói:

"Kiều Mộng, làm tốt lắm! Nhưng có điều, vừa rồi cô tát tôi hơi đau rồi đấy!"

Khoảng cách của bàn tiệc và ngoài cổng rất là xa nên Kiều Mộng biết mọi người sẽ không nghe thấy được cô và anh đang nói cái gì với nhau.

Kiều Mộng lúc này xoay người lại để cho mọi người không thấy được cảm xúc trên khuôn mặt của cô, nhìn khuôn mặt của Duy Nam rồi phì lên cười, sau đó cô mới nói:

"Tôi xin lỗi anh, tôi không có cố ý đâu. Nhưng tôi diễn rất tốt mà đúng không? Anh vào trong đi tôi ra bắt xe về nhé, tôi xong việc rồi, bye bye giám đốc."

"Khoan đã, hỗn độn cô gây ra rất lớn đấy, chạy thẳng ra con đường phía trước, năm phút tôi ra ngay với cô, tôi đưa cô về phòng trọ cho đỡ tốn tiền thuê xe."

Tiết kiệm được tiền đi xe về thì càng tốt thôi nên Kiều Mộng liền gật đầu rồi bước nhanh ra khỏi cổng căn biệt thự. Duy Nam đợi cô đi hơn hai chục bước thì mới xoay người chạy vọt đi vào bên trong bàn tiệc, anh nói với Minh Hiếu:

"Mau, cho tôi mượn chìa khóa xe đi, lát nữa cậu đi xuống hầm xe lấy xe của tôi chạy về nhà của cậu, nhanh đi... tôi phải chạy theo Kiều Mộng và con của tôi nữa.



Bà nội tiến đến ngăn Duy Nam lại, bà ấy muốn biết mọi chuyện rõ ràng trước khi Duy Nam chạy theo cô, bà nội nói:

"Cháu nói rõ cho bà biết rồi muốn đi đâu cũng được hết! Cháu nói đi, đó là bạn gái của cháu đúng không? Con bé đó có thai với cháu được bảy tuần rồi sao?"

"Bà nội à... cháu phải chạy theo cô ấy, cô ấy đang rất kích động. Lỡ cô ấy và đứa bé có chuyện gì xảy ra thì cháu chết mất, xin phép bà nội với ba, con đi đây."

Bóng lưng của Duy Nam lại một lần nữa chạy vọt ra xe của Minh Hiếu, anh ta nhìn theo mà chỉ muốn phì lên cười. Không ngờ được rằng cô và Duy Nam lại diễn sâu đến thế, nhưng diễn y hệt như thật không hề giả trân tí nào, nhất là cái lúc cô tát Duy Nam, diễn y như thật nhưng nét mặt của Minh Hiếu bỗng đơ lại.

Hỗn độn bây giờ Duy Nam và Kiều Mộng đã gây ra xong rồi cả hai đều vọt trốn hết để lại anh một mình ở đây, rồi làm sao đi theo cả hai được, Minh Hiếu từ từ nhìn qua hướng của bà nội rồi nói:

"Bà... bà nội và mọi người nói chuyện nhé, cháu... cháu phải về nhà hàng rồi, cháu đi nãy giờ cũng khá lâu, cháu phải đi làm việc đây ạ."

"Khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi cháu, cháu ở lại thêm tí đi rồi hả về nhà hàng, mau... đưa cái giấy trên tay của cháu cho ta xem."

Ngọc Ái đứng không vững nữa, nước mắt của cô ta tuôn trào không ngừng.

Ai có thể hiểu được nỗi đau mà cô ta đang phải chịu, cô ta đã làm gì sai mà Duy Nam lại đối xử với cô ta tàn nhẫn như thế?

Bao nhiêu năm thanh xuân chờ đợi, Duy Nam không thèm ngó ngàng đến, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, cô ta buồn lắm chứ nhưng luôn chấp nhận hết tất cả.

Căn bản cô ta tin, nếu hai bên gia đình kết thông gia rồi thì mọi chuyện sẽ khác, giờ lại lòi ra đứa bé như vậy, làm sao cô ta chịu nỗi được một cú đã kích lớn như này.

Ngọc Ái đi đến giật lấy tờ khám thai trên tay của bà nội rồi ném thẳng vào mặt Minh Hiếu, anh ngơ ngác không biết tình thế này là gì? Trong lòng cười khổi, tại sao anh lại bị như vậy, luôn luôn là người phải hứng chịu. Ngay lúc đó Ngọc Ái đã cất lời nói:



"Hiếu, anh nói thật đi, cô gái đó và Duy Nam không hề có quan hệ gì đúng không? Tại anh Duy Nam chưa sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này nên anh ấy mới làm như vậy đúng không Hiếu? Anh ấy đã đi rồi, bây giờ mọi người trong nhà đang rất muốn biết sự thật, làm sao anh ấy có thể thích một cô gái khác được kia chứ, còn chuyện cái thai nữa, anh Duy Nam mới về nước có hai tháng mấy kia mà, không thể nào quen một cô gái và tiến triển nhanh đến như thế được."

Từ trước đến nay Minh Hiếu cứ nghĩ Ngọc Ái là một người con gái rất hiền dịu nhưng ngày hôm nay thật sự cậu ta không còn chút thiện cảm nào dành cho Ngọc Ái nữa.

Không ngờ được rằng cô ta cũng là loại con gái đanh đá như thế, quả thật phen này cậu nghĩ Duy Nam đã làm rất đúng.

Minh Hiếu cười với giọng điệu khinh bỉ cô ta rồi nói:

"Cô đang nói cái gì vậy Ngọc Ái? Chuyện tình cảm cá nhân của anh Duy Nam, không lẽ anh ấy đem ra đùa giỡn sao? Chính mắt cô cũng đã thấy rồi còn gì, anh ấy cưng chiều và yêu thương cô gái đó đến như thế, không lẽ nãy giờ mắt cô để ở sau lưng à nên không thấy mọi việc anh Nam làm cho người phụ nữ đó sao?"

"Còn nữa, cô gái đó là mẫu người yêu lý tưởng của anh Nam, đương nhiên anh ấy rất trân trọng rồi! Chuyện có thai cũng là chuyện rất bình thường vì bà nội đang rất mong có cháu chắt để bế!"

"Nếu cô nghĩ mọi chuyện đều là giả, vậy cô nói thử tôi nghe xem cái giấy xét nghiệm này là thế nào? Cũng là giả luôn sao? Nếu cô nói giả thì tôi sẽ đưa cô đi đến gặp bác sĩ chuyên khoa sản hỏi xem chuyện cái thai của Kiều Mộng là giả hay thật!"

Những lời nói của Minh Hiếu như hàng ngàn con dao bén nhọn đang đâm thẳng vào tim của Ngọc Ái.

Cô ta sốc đến nỗi không thể nào trụ được nữa, bước chân loạng choạng ngả về sau. Cũng may là có bà nội đỡ cô ta lại nhưng cú sốc này quá lớn nên cô ta đã ngất xỉu tại bàn tiệc.

Ông Nguyễn và bà Nguyễn thấy thế thì theo phản xạ bước nhanh đến. Ông Nguyễn ngay lập tức bế Ngọc Ái lên rồi bảo bà Nguyễn mau ra mở cửa xe nhanh để ông ấy đưa Ngọc Ái đến bệnh viện. Trước khi đi bà Nguyễn đã quay lại nói với bà nội và ông Thành:

"Bác Trần, anh Thành, chuyện này là sao hả? Hai người vừa lòng chưa? Tại sao lại đối xử với con gái của nhà chúng tôi như thế chứ?"

Bà nội vội nói: "Hai cháu bớt nóng, ta sẽ nói chuyện lại với Duy Nam. Khi nào Ngọc Ái tỉnh lại, phiền cháu bảo con bé gọi cho ta nhé..."

"Gọi để làm gì hả? Xin các người đừng làm con gái của tôi đau lòng nữa!" Bà Nguyễn hậm hực bước nhanh ra xe để mở cửa cho ông Nguyễn.