Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 32: Mua Sắm




"Khụ!" Lời nói của anh làm cho Kiều Mộng ngay lập tức bị sặc.

"Tôi không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện đó đâu, bây giờ tôi phải cố gắng làm để trả nợ cho anh. Sau khi trả xong hết nợ tôi cũng phải cố gắng làm thêm nữa, tầm ba bốn năm gì đó, dư ra được số vốn rồi tôi về quê sinh sống với mẹ. Nói thật thì tôi còn có ý định không muốn lấy chồng nữa cơ."

Người đàn ông khá bất ngờ trước câu trả lời đầy ngây thơ của cô, thắc mắc hỏi lại:

"Tại sao chứ? Chẳng lẽ cô không thích đàn ông à? Hay cô vì mẹ và em trai mình nên cô mới làm như thế? Cô không thấy bản thân mình bị thiệt thòi quá nhiều sao? Ba đến bốn năm nữa là một con số rất dài đấy."

Kiều Mộng cười nhạt, hồn nhiên lắc đầu đáp:

"Tôi thấy bình thường mà, không phải tôi không thích đàn ông đâu, tôi không phải con người như thế. Nhưng gia đình quan trọng hơn nhiều, với lại tôi và em tôi đã lên thành phố lập nghiệp hơn bốn năm rồi, tôi nghĩ chắc có lẽ mẹ của tôi đang rất mong tôi quay về lại quê nhà."

Nét mặt của Duy Nam bỗng thay đổi, nhìn thấy được rõ vẻ mặt trông rất buồn bã, anh nghĩ vậy là cô đã có suy nghĩ từ trước, cô chấp nhận làm hết mọi việc để kiếm tiền chỉ mong đến ngày về lại quê nhà cùng mẹ của cô mà thôi.

Duy Nam nghĩ nếu anh nói ra bản thân đã thích cô, và đang tương tư bóng hình của cô, không biết lúc đó cảm xúc của cô như thế nào nhưng anh biết chắc chắn cô sẽ từ chối. Bởi vì không ai có thể thay đổi được tiêu chí mà cô đã định hướng sẵn, nhưng cái suy nghĩ của cô là đúng chứ không hề sai, mà khả năng cô và Duy Nam đến được với nhau là rất khó.

Đối với anh chuyện giàu nghèo không hề quan trọng vì anh không có cái tính khinh người khác thấp hèn. Nhưng cô thì lại khác, đương nhiên cô sẽ mặc cảm và tự ti khi cô không có địa vị gì trong xã hội hơn bảy tỉ người này.

Tuy hụt hẫng và cảm thấy rất buồn nhưng Duy Nam không thể nào nói ra được, anh không muốn cô và anh sẽ có khoảng cách với nhau như vậy. Thôi thì cứ như thế này cũng tốt, nếu cô gặp bất cứ khó khăn gì Duy Nam sẽ đứng ra giúp đỡ cho cô.

Mức lương hiện tại của một phụ bếp vừa học vừa làm là mười hai triệu một tháng, Duy Nam không phải cố ý trả lương thấp cho cô mà là anh sợ cô bị người khác phân bì khi nhảy lên làm phục bếp quá nhanh, còn được ưu ái vừa học vừa làm nữa nên chuyện bị ganh tỵ là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra. Vì vậy anh mới chấp nhận cho cô nhận mức lương đó, nhưng đợi thời điểm thích hợp, anh sẽ nói với cô sau. Mỗi tháng anh chỉ lấy lại tiền cô mượn là năm triệu thôi, cô còn phải lo rất nhiều thứ nữa.

Sau khi ăn xong thì đúng như lời đã hứa, Duy Nam là người thanh toán bữa ăn đó, sau đó anh đưa cô vào một shop thời trang rất lớn ở thành phố. Anh bảo cô chọn mẫu váy nào mà cô cảm thấy thích để tối đêm nay mặc đến ra mắt mọi người trong gia đình của anh. Ngoài váy ra thì anh còn mua thêm cho cô vài đôi giày cao gót, một đôi giày búp bê, có cả mỹ phẩm nữa. Kiều Mộng đã luôn miệng từ chối vì cô không biết cách sử dụng những sản phẩm đắt đỏ kia nhưng anh nhất quyết mua cho bằng được.

Kiều Mộng thấy rất phung phí, chỉ đến nhà của anh có một lần thôi mà, đâu cần phải cầu kỳ như thế đâu. Nhưng cũng may có chị nhân viên đi lại chỉ cho cô cách thoa son, rồi đánh phấn nhẹ nhàng như thế nào.



Ban đầu có chút rắc rối, và rồi Kiều Mộng đã ngồi lại ở đó để học cách trang điểm nhẹ nhàng hơn cả tiếng đồng hồ nữa.

Từ trước đến giờ Kiều Mộng thấy bản thân y hệt như một thằng đàn ông vậy mà giờ đây lại ngồi học cách trang điểm một cách rất thành thạo. Sau khi trang điểm xong, cô thật sự không ngờ được, một đứa giao cơm hộp như cô mà chỉ cần vun ra ít tiền thôi thì đã thay đổi đến ngoạn mục.

Khi nãy đi chọn váy, Kiều Mộng lựa ra một cái váy màu trắng đến đầu gối, phía sau lưng có hở nhẹ một chút. Nói thật cô không có quen mặc váy thế này nhưng cái cô chọn lại là cái kín nhất trong số trăm cái váy ở đây. Vội bước vào bên trong phòng thay đồ thử váy, sau năm phút Kiều Mộng bước đi ra, Duy Nam nhìn cô không rời mắt, cô trông thùy mị hẳn ra, anh thích cô mặc bộ váy thế này quá đi mất. Bước từng bước đến chỗ của cô, Duy Nam xoay người của cô vào cái gương cho cô thấy cái váy cô đang mặc trên người, anh ta hỏi:

"Cô thấy thế nào? Vịt đã hóa thiên nga rồi đúng không?"

Kiều Mộng không ngờ cô gái đang ở trong gương chính là cô nhưng lúc này nghe Duy Nam nói thế, cô liền khó chịu ra mặt, xoay người lại mặt mày nhăn nhó. Kiều Mộng định oán trách anh ta vài câu nhưng lúc xoay người lại quá gấp gáp nên lúc này anh đã vòng tay qua ôm chặt lấy eo của cô lại, hai mắt nhìn chằm chằm lấy nhau, cả người cô như cứng đơ vì không biết tại sao lồng ngực mình lại đập mạnh liên hồi đến như vậy. Lúc này đây nhân viên đi vào, nhìn thấy cảnh ái muội ngay trước mắt, ái ngại cười:

"Em xin lỗi đã làm phiền đến anh chị rồi, nhưng anh chị rất đẹp đôi ạ."

Kiều Mộng nghe nhân viên nói xong thì giật mình đẩy mạnh người đàn ông ra khỏi người mình, cười gượng gạo cô nói:

"A... đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy không có mối quan hệ gì đâu."

"Dạ, em xin lỗi ạ! Anh chị thấy bộ váy này hợp không ạ? Có cần chỉnh sửa lại gì không? Nếu không thích em sẽ đi lấy mẫu khác cho chị thử."

Duy Nam lúc này nói vào: "Không cần đâu, lấy bộ váy này và những thứ khi nãy tôi vừa chọn cho cô ta, gói lại hết và thanh toán giúp tôi nhé."

Nhân viên liền gật đầu đi đến lấy những món đồ mà Duy Nam đã chọn cho Kiều Mộng, cô lúc này chạy vọt vào phòng thay đồ để thay bộ váy ra, còn đem lại quầy thu ngân cho người ta tính tiền nữa. Khi nãy cô vào thay đồ thì Duy Nam đã lựa thêm cho cô tận ba bộ váy khác, kiểu anh chọn cho cô cũng không hở lắm nên anh nghĩ chắc có lẽ cô sẽ rất thích.

Thấy Kiều Mộng đi vào phòng thay đồ rồi, anh bước nhanh đến quầy thanh toán tiền, anh không muốn cho cô biết chi phí đã bỏ ra mua tất cả mấy thứ này là bao nhiêu. Đối với anh tiền bạc không hề quan trọng, quan trọng bây giờ là được nhìn thấy cô cười, và tạo cho cô thêm điều bất ngờ, nghĩ đến cảnh tượng khi cô về lại phòng trọ, thì phát hiện anh mua cho cô thêm ba bộ váy, chắc chắn lúc đó cô sẽ rất vui và nhảy cẫng lên khi biết anh ta rất quan tâm cô.