Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 114: Đứa Bé Không Giữ Được.





Ngọc Ái lúc này mặt mày đã xanh như tàu lá chuối, cô ta lo sợ vô cùng, giờ đây mấy tấm hình bằng chứng đó cũng chẳng làm được gì hết.

Ông bà Nguyễn cũng đã hết cách, cứ tưởng có cái để nói nhưng không ngờ lại là hiểu lầm, Ngọc Ái từ từ bước đến trước rồi không gần ngại mà quỳ xuống sau đó cô ta khóc lóc nói:

"Con xin lỗi bác Thành, em xin lỗi anh Duy Nam! Mọi chuyện em không mong muốn như vậy đâu, là do em hiểu lầm Kiều Mộng rồi! Là do em hết! Nếu như em không chạnh lòng, nếu như em không căm ghét cô ta... thì... thì..."

Nếu như cô ta cho thám tử tư điều tra rõ thận phận của Kiều Mộng, ắt hẳn cô ta không phạm phải sai lầm tày trời này rồi.

Duy Nam trừng mắt nhìn cô ta rồi nói:

"Cô là cái thá gì mà dám cho người theo dõi bạn gái tôi hả?"

Bà Nguyễn thấy Duy Nam nói chuyện như thế bà ta không nghe lọt tai được nên đã tức giận nói:

"Này Duy Nam, có người lớn ở đây, ăn nói cho cẩn trọng, phải biết tôn trọng người lớn một chút chứ! Con nhà tôi nó ngu dại đi si mê yêu điên cuồng một người như cậu nên nó mới cho người đi theo dõi con nhỏ kia. Con đó cũng có tốt lành gì đâu, nó dám ăn ở với cậu có thai như vậy thì không lẽ nó không dám ăn ở với thằng khác sao? Hạng con gái chợ búa như thế, điếm chắc đã ngủ với chục thằng rồi đấy, cái thai này mất cũng tốt mà, đỡ phải sinh ra rồi còn tốn tiền đi xét nghiệm ADN xem cùng huyết thống không nữa."

Duy Nam cảm thấy thật nực cười, anh nhìn thẳng vào mặt của bà Nguyễn rồi cười nhếch mép, nụ cười của anh dành cho bà ta đầy sự khinh bỉ:

"Các người là loại người gì vậy? Thích miệt thị người khác nhưng lại không bao giờ xem bản thân của mình là người có nhân cách như thế nào? Tôi không muốn làm lớn chuyện, gia đình của tôi cũng không muốn phí nước bọt với gia đình của bà nữa, cút đi, chúng tôi đang rất cần sự yên tỉnh!"

Ông Nguyễn cảm thấy gia đình mình bị xúc phạm, trực tiếp lên tiếng xen vào.

"Cậu... cậu còn nhỏ tuổi mà ăn nói bố láo thế à? Cậu thấy ba của cậu có dám nói tiếng nào không? Là gai đình của cậu đang sai với gia đình chúng tôi đấy!"

"Vậy ông muốn trả thế nào? Dưỡng bệnh cho con gái của ông bà lành lặng rồi thì cô ta đi hại người, hại con và người yêu của tôi, gia đình tôi sai sao? Vậy từ trước đến giờ ai là người giúp cho gia đình ông bà đi lên như ngày hôm nay hả? Ơn nghĩa của ba tôi và bà nội của tôi đã làm ông bà đều quên sạch hết! Được rồi! Ngày hôm nay, gia đình tôi chăm sóc cho con gái của ông bà lành lạnh khỏe mạnh rồi đấy, mau đưa cô ta về lại nhà của ông bà đi, rồi chuẩn bị tinh thần được nhà nước bao nuôi cơm vài năm!"

Ngọc Ái nghe đến từ cảnh sát thì cô ta đã giật mình rồi hỏi:

"Anh Nam, anh nói gì vậy? Tại sao lại liên quan đến cảnh sát ở đây, em... em không có làm gì hết cả, anh phải tin tưởng em!"

"Không làm gì thì không cần phải sợ đâu!"

"Là nó, là nó đã nói gì với anh đúng không? Trước khi vào phòng cấp cứu nó đã đổ thừa cho em đúng không? Anh nói đi anh Nam, có phải anh yêu nó quá cho nên bây giờ nó nói cái gì anh cũng đều tin hết đúng không anh? Em không có làm gì hết, là nó đánh em, em chỉ muốn nói chuyện phải trái với nó rõ ràng thôi, em sợ anh yêu chúng hạn người có mưu đồ xấu với nhà mình nên em mới đi lên trên phòng gặp nó. Em không hề có ý muốn hại nó và con của anh đâu, anh Nam, xin anh hãy tin em, em yêu anh rất nhiều, em không muốn mất anh đâu!"

Duy Nam không muốn mất thời gian nữa nên đã đứng dậy rồi dứt khoát đi lướt qua cô ta, tiến đến chỗ của Minh Hiếu, anh móc từ trong túi quần ra cái điện thoại rồi đưa cho anh, sau đó nói:

"Cắt đoạn clip ra rồi đem đến cho cảnh sát đi, cam số bảy, rất sắc nét và rõ từng âm thanh đến hành động!"

Ngọc Ái như chết lặng, điều cô ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Rõ ràng khi nãy cô ta đã đi tìm khắp nơi nhưng không hề thấy cái camera nào. Cô ta không biết phải nói gì nữa hết, tay chân run rẩy lo sợ, nếu cảnh tượng đó mà được gửi lên cho cảnh sát thì cô ta sẽ phải đi tù ít nhất cũng vài năm.

Trong đầu của Ngọc Ái bây giờ bắt đầu liên tưởng đến cảnh tượng sẽ bị cảnh sát còng tay đưa về đồn, nghĩ đến đó thôi thì đùng một cái cô ta đã lăn ra nền gạch của bệnh viện mà ngất xỉu.

Bà Nguyễn thì cũng đã biết được Ngọc Ái là người xô Kiều Mộng xuống cầu thang, nhưng chuyện này bà ta không thể để cảnh sát vào cuộc được, vì nếu cảnh sát vào cuộc thì cả gia đình bà ta sẽ bị đưa lên báo lúc đó con đường làm ăn của gia đình họ Nguyễn sẽ trông gai hơn.

Ông Nguyễn vội đi đến bế Ngọc Ái lên, miệng luôn gọi tên của cô ta để cho cô ta tỉnh lại, bà Nguyễn làm ra vẻ mặt sợ sệt mà tiến đến chỗ của ông Thành, đang định cầu xin ông thì lúc này cánh cửa phòng cấp cứu đã được mở ra.

Ông bác sĩ bước ra rồi thông báo tình hình:

"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện tại đang được truyền máu, nhưng chúng tôi không thể giữ được đứa bé trong bụng, bệnh nhân đã ra máu quá nhiều, mong người bình tĩnh nén nỗi đau lại. Chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi an ủi bệnh nhân qua cú sốc này nhé. Tôi xin phép rời đi trước!"

Kiều Mộng thật sự đã xảy thai! Cô đã đánh mất đi đứa con đầu lòng của mình.