Nhanh chóng chạy vào bên trong, Ngọc Ái đi về hướng cầu thang để tìm xem trên đó có camera hay là không.
Sau một lúc cô ta không thấy nhưng cô ta nghĩ chắc chắn sẽ có cái loại camera giấu kín.
Cả người của Ngọc Ái bây giờ run cành cạch, nhịp tim thì đập mạnh liên hồi, cô ta rất sợ, hai mắt vì khóc quá nhiều nên đã sưng húp. Cô ta không còn cách nào khác, liền chạy nhanh về phòng lấy điện thoại gọi cho bà Nguyễn.
"Mẹ... mẹ ơi..."
"Sao rồi con gái yêu của mẹ, con có chuyện gì tốt sao? Sao đến hôm nay mới gọi cho mẹ thế, mẹ và ba đã đi du lịch về rồi đây, vào chủ đề chính đi con, con có tin tốt gì muốn báo cho mẹ biết đúng không?"
"Con... con đã đẩy con khốn đó xuống cầu thang, cái thai... cái thai đã bị sẩy rồi mẹ ơi!"
"Ôi, con nói thật sao? Con gái mẹ giỏi thế? Phải như vậy chứ, từ giờ không còn sợ chuyện nó sẽ dành mất vị trí của con nữa, mau thực hiện tiếp kế hoạch khác đi, con phải thu thập được tài sản của gia đình đó. Biết chưa con gái yêu dấu của mẹ."
"Mẹ à, mẹ nghe con nói hết đã! Chết con rồi... mẹ ơi... con đã cho người theo dõi nó và biết nó ngoại tình, con đưa bằng chứng ra hăm dọa nó, nó không sợ ngược lại còn nói nó đã nhìn thấy ba và mẹ bước vào quán cà phê, con sợ quá nên mới xô nó té nhưng bà nội và con nhỏ giúp việc đã nhìn thấy con đứng trên cầu thang, bà nội... bà nội sốc quá nên ngất xỉu, anh Nam và bác Thành đã đưa bà nội và con khốn đó và bệnh viện, rồi con... con bây giờ phải làm sao đây mẹ?"
Trong điện thoại liền phát ra tiếng thở mạnh bực tức, bà Nguyễn bực tức nói:
"Đồ ăn hại, hết gây họa này rồi đến họa khác là sao? Bây giờ đang ở đâu, hai cái thân già này đến đón đi vào bệnh viện, nhớ giùm vào đó thì tôi nói cái gì cũng câm họng lại đi, mau lấy hết mấy bằng chứng gì con đó ngoại tình rồi cầm theo, ra trước cổng đi mười phút nữa đến đón ngay. Con với cái có nhiêu đó cũng làm không xong lúc nào cũng phải làm cho ba và mẹ của con đau đầu hết, khóc lóc cái gì nữa, sợ gì mà khóc, mau nít đi."
Bà Nguyễn nói hết câu thì tắt máy ngay sau đó bảo ông Nguyễn đưa đến căn biệt thự để đón Ngọc Ái đi vào bệnh viện.
Còn Ngọc Ái, cô ta không khóc nữa, nhanh chóng đi thay đồ rồi lên trên tầng nhặt lại mấy tấm hình mà cô ta đã cho người chụp được.
Tại bệnh viện lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ và các y tá đẩy bà nội và Kiều Mộng vào bên trong, Duy Nam lúc này không còn đứng vững nữa, anh ngồi bệt xuống đất như người mất hồn, ông Thành bước đến vỗ vào vai của anh rồi nói:
"Bình tĩnh nhé con, mọi chuyện vẫn chưa biết là như thế nào mà!"
Chị Ly lúc này cũng đã đến bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt thất thần của Duy Nam làm chị ấy cảm thấy rất xót.
Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của Duy Nam vang lên, anh từ từ lấy điện thoại ra nghe thì thấy là dì Tâm gọi đến, anh vội nghe máy thì bà liền hỏi anh Kiều Mộng đang ở đâu, vì đã muộn rồi vẫn không thấy cô đến nhà hàng.
Dì Tâm có hỏi chị quản lý thì chị ấy bảo không nhận được thông báo nghỉ từ cô hay của Duy Nam nên dì lo lắng vô, trước khi gọi cho anh dì đã gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng điện thoại nhưng mãi mà cô không bắt máy, vì thế dì ấy càng thấy lo lắng hơn nên đã gọi điện thoại phiền đến anh.
Duy Nam không thể nào nói được nên lời nữa, anh cũng không thể nói cho dì Tâm biết được rằng cô đang ở trong phòng cấp cứu, anh đã không trả lời mà tắt máy ngang.
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, có một vị y tá bước đến nói bà nội vì quá sốc nên mới ngất xỉu thôi, giờ y tá sẽ đưa bà về phòng hồi sức có gì người nhà vào cùng bà nội, chị Ly và ông Thành liền đi theo chị y tá.
Lúc này đây một bác sĩ khác bước ra, Duy Nam đứng bật dậy rồi chụp tay bác sĩ đó lại, anh gấp gáp hỏi:
"Bác sĩ, bạn gái của tôi, cô ấy như thế nào rồi bác sĩ, khi nào cô ấy mới tỉnh lại được?"
"Anh bình tĩnh đi, chúng tôi đang cố gắng hết sức, bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch, chúng tôi không được lơ là, xin phép anh tôi đi trước."
Nói rồi ông bác sĩ đó cất bước đi, ông Thành cũng đã nghe được mấy lời mà ông bác sĩ vừa nói nên đã nhanh chóng đến phòng hồi sức của bà nội, xem tình hình bà thế nào rồi ông ấy nhờ chị Ly ở lại bên cạnh bà, khi nào bà tỉnh lại thì gọi cho ông Thành hay.
Dặn dò chị Ly xong thì ông Thành bước ra khỏi phòng hồi sức, rồi tiến nhanh đến bên cạnh Duy Nam.
Ông biết ngay lúc này anh đang rất sốc và cần có người bên cạnh vì khả năng giữ được đứa bé là rất thấp.