Ngây Thơ Đáng Yêu

Ngây Thơ Đáng Yêu - Chương 29: Nét riêng




Editor: Nguyên



Nụ hôn kết thúc, hai người cọ tới cọ lui nhau rồi mới tách ra, ngượng ngùng nhìn đối phương.

Phòng hóa trang vô cùng an tĩnh, không có người quấy rầy, nhưng mà lúc này hai người lại không biết nên nói gì. Cuối cùng Nguyễn Hiểu Phong nói: “Anh xem hai vòng thi của em rồi, em làm rất tốt, tiến bộ nhiều đấy.”

Kỷ Khê khoe mẽ với anh, đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên, ảnh đế dạy em mà, nếu không tiến bộ chút nào thì sao em dám gặp anh.”

Lại thăm dò hỏi hắn: “Tiên sinh này, anh có mang cái gì ăn cho em không?”

Nguyễn Hiểu Phong cười nàng: “Không phải nói muốn giữ dáng à? Nhìn em này.”

Kết quả anh lại lấy ra một hộp bánh quy đưa cho cô như có phép thuật, là loại bánh Kỷ Khê thích ăn nhất.

Kỷ Khê vui vẻ cầm lấy, làm nũng với anh: “Đồ ăn ở đây khó ăn lắm, lại không thể ăn uống điều độ, ăn thế nào cũng không béo được, đến nhân viên công tác ở đây còn chẳng muốn ăn ở nhà ăn, tình nguyện tự ra ngoài mua cơm ăn còn hơn.”

Nguyễn Hiểu Phong lẳng lặng nghe, chỉ cười, dỗ dành cô: “Chờ quay xong chương trình, anh dẫn em ra ngoài ăn ngon nhé?”

Kỷ Khê bắt đầu chơi xấu anh: “Không thèm, em muốn anh đi ăn ở căng tin với em cơ.”

Cô nhóc này càng ngày càng dính người, tựa hồ từ hai tháng nay ở chung với nhau, chút cảnh giác cuối cùng của cô với anh đã hoàn toàn biến mất, giống như mèo con được ôm về nhà nuôi sau một khoảng thời gian quen thuộc là có thể thả lòng nằm trong lòng người ta, để người ta vuốt lông nó.

Nhưng mà hai người không có nhiều thời gian lắm, kỳ thật gặp nhau ở địa điểm công cộng như trường quay thế này rất nguy hiểm. Thân phận hai người lại tương đối nhạy cảm, chưa nói đến việc Kỷ Khê gần đây đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ với thân phận của Nguyễn Hiểu Phong, chưa bàn đến chuyện kết hôn, yêu đương thôi cũng đã có thể sẽ bị chỉ trích rồi.

Nguyễn Hiểu Phong lại cười nói: “Ngày mai sẽ đến ăn với em.”

Mắt Kỷ Khê sáng rực lên, như là đột nhiên hiểu ra điều gì. Nguyễn Hiểu Phong vươn một ngón tay đặt lên môi cô, ý bảo cô đừng nói gì, giúp anh giữ bí mật chuyện này.

Suy đoán của cô thế mà lại đúng thật! Nguyễn Hiểu Phong thực sự là khách mời của mùa này.

Cô nhỏ giọng hứa hẹn: “Được rồi nha, em sẽ ngoan ngoãn.”

Gặp nhau chưa đến năm phút đồng hồ, Kỷ Khê cầm hộp bánh quy nhỏ của cô, lén lút trở về ký túc xá.

Ngày hôm sau, tổ tiết mục quả nhiên tới tìm bọn họ, tuyên bố từ hôm nay trở đi các thí sinh sẽ được huấn luyện trong vòng một tuần. Sau khi khóa huấn luyện này kết thúc sẽ là chung kết, tổ đạo diễn sẽ cho các thí sinh bốc thăm kịch bản rồi tự mình hoàn thành màn biểu diễn.

Trong đó, thứ hạng càng cao thì khi bốc thăm càng có nhiều sự lựa chọn cho kịch bản, càng về sau, cơ hội càng ít. Bởi vì hạn chế do kịch bản cho cá nhân cùng với hiệu ứng hậu kỳ nên các kịch bản thích hợp để diễn trên sân khấu không nhiều. Nếu là kịch bản một người, kịch bản có thiên hướng văn học thì càng có lợi. Hơn nữa điều khó giải quyết là chương trình đã quay hai mùa, mỗi mùa 100 thí sinh, mà việc bảo trì sự mới mẻ của chương trình không cho phép họ lặp lại kịch bản. Nhưng trên thế giới làm gì có nhiều kịch bản tốt để cho mọi người cùng chọn?

Sau hai vòng thi các thí sinh đều đã nhận thức được điều này, hơn nữa còn bắt đầu có ý nghĩ tranh đoạt tài nguyên tốt.

Kỷ Khê được điểm A liên tiếp hai vòng nên được ưu tiên bốc thăm kịch bản trước ở vòng ba.

Nội dung trong các lá thăm hoàn toàn không được công khai trước. Có 4 người xếp hạng trước Kỷ Khê, từng người lên rút thăm rồi về vị trí của mình.

Khi đến lượt mình, Kỷ Khê lại nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Trong hòm thăm chỉ có một tờ giấy.

Khi cô cho tay vào, cầm được tờ giấy, xác định không có những lá thăm khác, làm như không có việc gì thu tay lại.

Không có những lựa chọn khác như thông báo ban đầu.

Tức là, chương trình đã quyết định sẵn kịch bản cho từng thí sinh!

Sự mờ ám theo lời Triệu Nguyệt Hàm đã bắt đầu lộ ra. Kỷ Khê bất động thanh sắc trở lại chỗ ngồi, mở tờ giấy ra, nhìn từng chữ trên tờ giấy.

Màn biểu diễn kết phim “Thiên nga đen”.

Màn hình quay đến cô, đem từng chữ trong lá thăm chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.

Chỉ có Hàn Yên là không phải sinh viên điện ảnh chính quy, cũng chưa xem bộ phim này, cô ấy hỏi người bên cạnh.

“Kết màn bộ phim này thì sao thế? Khê Khê bốc phải bộ phim này là tốt hay xấu?”

Chu Thanh quay đầu nhỏ giọng nói cho cô ấy: “Đừng nói nữa, kết màn của “Thiên nga đen” khó đến mức nào cơ chứ, có thể nói là địa ngục luôn ấy. Vận khí Khê Khê cũng quá kém đi, thế mà lại bốc phải cái này. Tôi thấy tổ tiết mục cũng lạ thật, loại kịch bản này yêu cầu cường độ tập luyện chuyên nghiệp cao, sao lại cho vào đây không biết.”

Bộ phim này đã nhận được một giải Oscar là nữ chính xuất sắc nhất, được đề cử trong hạng mục Phim điện ảnh xuất sắc nhất của Oscar, nhận được vô số lời khen ngợi. Mà cốt truyện cùng hình ảnh của bộ phim cũng gợi lên cảm giác bất an, kinh dị cho người xem.

Đại khái nội dung của bộ phim này nói về một cô gái từ nhỏ đã bị mẹ quản thúc, tính cách mềm mại nhút nhát như thiên nga trắng, cô khao khát được tự do sống thoải mái, phóng đãng, tà ác như thiên nga đen. Phim sử dụng phong cách dựng phim âm u, đen tối, khắc họa rõ ràng nội tâm giãy giụa, đấu tranh của nữ chính.

Mà kịch bản Kỷ Khê bốc thăm được là khi nữ chính thành công trong vai thiên nga đen, hoàn thành màn biểu diễn trên sân khấu, từ hình tượng thiên nga trắng hóa thành thiên nga đen, đoạn này yêu cầu phải kỹ thuật diễn xuất cùng khả năng nắm bắt cảm xúc nhân vật rất cao. Mà làm cô cảm thấy khó khăn nhất là trước khi bộ phim này quay, nữ số 2 đã học ballet từ nhỏ, nữ chính cũng vì bộ phim này mà tham gia huấn luyện nửa năm với cường độ cao.

Tức là màn biểu diễn này không chỉ yêu cầu khả năng diễn xuất của diễn viên, mà còn yêu cầu cao với khả năng múa ballet.

Kỷ Khê chưa từng học qua ballet. Tuy rằng nhạc kịch cũng cần phải được huấn luyện vũ đạo, nhưng là phong cách không giống ballet, các động tác cũng được biên đạo gần gũi với người xem. Thời đại học cô từng học qua Tango vì phải tham gia một đoạn nhảy chưa đến hai phút cho một vở kịch. Nếu diễn viên không học ballet từ nhỏ mà chỉ muốn tập luyện cho một màn biểu diễn, ít nhất cũng cần thời gian nửa năm.

Mà thời gian cho cô luyện tập, lại chỉ có một tuần.

Chuyện này làm người ta sôi nổi bàn luận: “Kỷ Khê lần này bốc phải kịch bản khó thật, rõ ràng kịch bản này không cùng cấp bậc trình độ cho cuộc thi mà, sao lại như vậy chứ?”

Mà Kỷ Khê như suy tư điều gì, nhìn thoáng qua Khương Quả.

Khương Quả đang lén cùng mấy thí sinh có quan hệ tốt nói gì đấy, chụm đầu ghé tai lại với nhau, đột nhiên chú ý tới ánh mắt Kỷ Khê, sửng sốt một chút, sau đó từng người dường như không có gì thu hồi tầm mắt, không nói chuyện với nhau nữa.

Kỷ Khê cũng thu hồi tầm mắt, lại vừa lúc gặp phải Hàn Yên cũng đang nhìn về hướng đó. Tầm mắt hai người chạm nhau, cả hai đều hiểu ngầm.

Hàn Yên nhẹ giọng nói: “Đây đúng là đào cái hố cho cậu nhảy nha, hạng nhất hai lần đều là cậu, bọn họ có người ngồi không yên đấy.”

Tuy rằng đã biết kết quả gian lận của mình là hạng nhất thế nhưng gặp phải nguy cơ bị hạ thấp xuống thế này thì ai sẽ cam tâm ngồi nhìn? Đồng thời, đối với nhà đầu tư sau lưng họ mà nói, đột nhiên xuất hiện một người mới nhảy ra chắn đường cũng là một sự phiền toái.

Nếu Kỷ Khê thi vòng ba không tốt, như vậy có khả năng điểm xếp hạng cuối cùng của cô sẽ trượt ra khỏi top 10, cho nên họ không cho cô quyền tự do lựa chọn kịch bản. Đến sân khấu chung kết, ai cũng muốn chọn được một nhân vật thú vị dễ diễn, kịch bản phù hợp với người xem, còn muốn nó không lặp lại ở hai kỳ trước, nên lần bốc thăm này như một lần đặt cược.

Nhưng bây giờ tổ tiết mục đã đứng ngồi không yên rồi cho nên hiển nhiên, mục đích của bọn họ không chỉ là kéo cô ra khỏi vị trí thứ 5 bây giờ, bọn họ đương nhiên cảm thấy, tốt nhất là kéo Kỷ Khê xuống hạng B, thậm chí là xuống luôn C càng tốt.

Bên kia, Khương Quả tất nhiên là vô cùng vừa lòng với hành động của tổ tiết mục.

Người bên cạnh cô ta chỉ trỏ, nhìn qua phía Kỷ Khê: “Hình như vừa rồi chúng ta nói chuyện bị cô ta nghe thấy được, hình như còn nhìn về phía chúng ta.”

“Không biết, ai quan tâm?” Khương Quả dào dạt đắc ý nói, “Này lại cũng không phải chúng ta ngáng chân, là vận khí cô ta không tốt, bốc phải kịch bản khó như vậy. Đến lúc đó muốn trách ai cũng không được, tiểu công chúa hút máu giờ hết máu để hút rồi, làm sao bây giờ nha.”

Khương Quả bốc được kịch bản không thể nói là đơn giản, nhưng cũng không phải khó, là môn bắt buộc đối với học sinh khoa diễn, diễn với tĩnh vật.

Cô ta được yêu cầu diễn cảnh khóc trước một con búp bê vải. Diễn khóc thật sự là một vấn đề huyền học, thời điểm không khóc được chỉ có thể dừng quay lại, đôi khi còn phải dùng thuốc nhỏ mắt. Nhưng Khương Quả vừa vặn lại có thiên phú ở phương diện này, chỉ nghĩ lại một chút việc buồn trong quá khứ là cô ta đã có thể khóc dào dạt cảm xúc.

Đã loại bỏ được chướng ngại vật Kỷ Khê này thì sau này không còn gì khó nữa.

Rút thăm kết thúc, mọi người đều mang trong mình chút cảm xúc tiêu cực, thần bí khó lường. Đối với kết quả rút thăm của Kỷ Khê, tất cả mọi người đều đã nghe thấy, ngoại trừ một chút châm biếm, hoặc là cảm thán linh tinh gì đó thì không ai nói lời dư thừa gì. Tất cả mọi người lên sân khấu bốc thăm, trong hòm chỉ có đúng một tờ giấy, nhiều khả năng bốc thăm ngẫu nhiên đã biến thành sự an bài của chương trình, chuyện này tất cả đều giữ kín như bưng. Ai cũng hiểu nên không thể trắng trợn nói ra được.

Đây là điều lệ họ đã ký với chương trình, có một điều không rõ ràng trong hợp đồng ban đầu: Phải tiếp thu toàn bộ hiệu quả cắt nối hậu kỳ và những sự điều chỉnh bất ngờ của chương trình.

Mà Kỷ Khê bây giờ đã không còn bình tĩnh như lúc trước. Mọi người đều được thông báo trước chuẩn bị sẵn sàng để hôm nay có khách mời. Những người khác đều vui vẻ đi ăn cơm, cùng nhau thảo luận về khách quý buổi tối, chỉ có Kỷ Khê một mình ở lại ký túc xá, yên lặng tự hỏi về con đường tiếp theo.

Trước mặt cô là xấp tài liệu dày, là kịch bản của “Thiên nga đen” và những phân tích liên quan đến phân cảnh cuối, cô dành cả buổi chiều để chuẩn bị những thứ này.

Nếu việc đã đến nước này, cô chỉ có thể lựa chọn tiếp thu, oán giận dư thừa lúc này đã chẳng có ý nghĩa gì.

Yêu cầu kỹ thuật ballet cao, đối với một người mới không có cơ sở vũ đạo như cô, vậy phải làm thế nào?

Vì hiệu quả dựng phim và để thể hiện rõ nét hai nhân cách của nữ chính nên cảnh khiêu vũ của bộ phim này không hoàn chỉnh, thậm chí vũ đạo thiếu rất nhiều đoạn, cứ xem như là mời giáo viên dạy ballet bỏ thời gian để hoàn thiện động tác thì trung gian vẫn thiếu hụt rất nhiều, không thể nối liền được.

Triệu Nguyệt Hàm thói quen ăn trưa xong sẽ về ngủ khoảng 10-20 phút, Kỷ Khê sợ lát nữa sẽ quấy rầy đến cô ấy nên cầm tài liệu và ipad đến phong luyện tập.

Cái ipad này là của thương hiệu tài trợ, chủ yếu dùng là để quảng cáo, đã bị hạn chế tính năng kết nối mạng, chỉ có thể dùng bluetooth để tải các tài liệu được phép sử dụng xuống.

Kỷ Khê ngồi xếp bằng dưới đất, xem lại đoạn phim “Thiên nga đen” mấy lần, sau đó làm thử mấy động tác xem sao. Cô gái trong gương có dáng người thon thả tinh tế, dáng múa cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng là vẫn còn kém nguyên tác rất nhiều.

Kỷ Khê ngừng lại, cẩn thận suy nghĩ một lát liền cầm kịch bản đi tìm huấn luyện viên vũ đạo.

Huấn luyện viên cầm kịch bản của cô xem, hỏi rõ ràng xem cô muốn gì, vẻ mặt khó xử: “Muốn biên đạo lại hoàn chỉnh vũ đạo thì không khó nhưng để em múa hoàn chỉnh thì tương đối khó khăn, em đã nói là em chưa từng học ballet rồi đấy, trước mắt chúng ta chỉ có một tuần để luyện tập, muốn học kỹ thuật biểu diễn cùng với động tác vũ đạo, nói thật……đến những người chuyên nghiệp như chúng tôi cũng đã khó rồi. Nếu tập thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể ở một trình độ nhất định thôi.”

Từ bé tính tình cô đã là kiểu đập vỡ nồi niêu, nếu có điều gì cô không nghĩ ra được thì cô sẽ nghĩ mãi không thôi. Loại trạng thái này vẫn tiếp túc tới buổi quay tiếp theo, tay cô luôn cầm một quyển tài liệu, chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi là lại lôi ra xem tiếp.

Thậm chí cô còn không để ý xem xung quanh đang quay cái gì, đến khi khách mời lên sân khấu, xung quanh một mảnh kinh hô, Kỷ Khê theo lễ phép vỗ tay cười cười, nhưng ánh mắt vẫn dừng ở quyển tài liệu.

Cô biết Nguyễn Hiểu Phong sẽ tới cho nên cũng không kinh ngạc. MC làm chủ phần giao lưu, màn giới thiệu khách mời trôi qua, sau đó vì để khích lệ thí sinh, chủ đề chính của tập này là “Cố gắng tiến lên”. Ảnh đế ảnh hậu sẽ tự mình trình diện, cổ vũ cho các thí sinh ở trường quay.

Phần này không liên quan nhiều gì đến nhóm hạng A, màn ảnh quay đến họ cũng ít. Kỷ Khê liền dứt khoát thoát ly khỏi đám đông, tìm người mượn giấy bút, cân nhắc lặp lại động tác vũ đạo, viết đầy cả trang giấy, sau đó cảm thấy không tốt, vì thế lại xóa đi.

Hàn Yên, Triệu Nguyệt Hàm, Chu Thanh cùng những người khác đều biết cô có chuyện phiền lòng, cho nên để cô yên tĩnh ngồi một góc.

Còn lại, các thí sinh đều cố gắng thử nói chuyện cùng các khách mời, muốn tìm kiếm chút tương tác, không chỉ có khả năng lên màn hình, biết đâu còn được chú ý thì sao?

Nguyễn Hiểu Phong không nghi ngờ gì là người có nhân khí tối cao ở đây, là nam diễn viên nổi tiếng lại có thực lực. Không ít người ở đây là fans anh, thét chói tai muốn xin chữ ký, anh mỉm cười ký cho họ.

Khương Quả cũng xếp hàng xin chữ ký, hơn nữa vì muốn vì muốn lên màn hình nên cố ý hỏi: “Nguyễn lão sư, vòng thi đấu tiếp theo em bốc thăm chọn kịch bản nhưng trong kịch bản đó em có vài chỗ chưa hiểu lắm, anh có thể chỉ cho em được không? Em muốn hỏi một chút là khi gặp phải đoạn diễn phải khóc tương đối mãnh liệt thì làm thế nào để điều chỉnh cảm xúc ở thời điểm mấu chốt?”

*Từ “lão sư” ở đây tuy không phải tiếng Việt nhưng nếu dịch ra mình cảm thấy nó khá gượng nên mình giữa nguyên, nếu mọi người thấy nên dịch ra thì góp ý cho mình nhé

Nguyễn Hiểu Phong cười cười: “Từ khi tôi xuất đạo đến giờ chưa gặp phải cảnh khóc.”

Khương Quả ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cười lại: “Đáng ghét! Thầy đừng đùa vậy chứ, cho bọn em một chút kinh nghiệm đi?”

Nguyễn Hiểu Phong lại nghiêm túc nói: “Phần này yêu cầu sự khống chế cảm xúc cao, tôi không am hiểu lắm. Chắc các cô cũng biết các vai diễn của tôi đều thuộc kiểu hình tượng trưởng thành. Phương diện này các cô nên hỏi Kiều Á lão sư thì hơn.”

Kiều Á cũng là khách mời đến đây hôm nay cùng với anh, cô ấy xuất đạo rất sớm, các diễn viên nữ cùng thế hệ khác không có cửa so tài năng với cô ấy, các loại giải thưởng cô ấy nhận không ngơi tay.

Anh vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều vây đến xung quanh vị ảnh hậu kia.

Có người nhỏ giọng cười: “Xem đi, ảnh đế chính là không thèm để ý cô ta, nói mấy câu là muốn đuổi đi liền”

Khương Quả như là chạm phải đinh mềm*, chỉ có thể giữ nguyên nụ cười, cùng những người khác đi đến bên cạnh ảnh hậu.

*chạm phải đinh mềm theo mình nghĩ là kiểu không bị thương nhưng bị va phải thì lại khá đau.

Máy quay đi theo Nguyễn Hiểu Phong, anh nhìn khắp nơi, cuối cùng chỉ vào một góc, tùy ý hỏi người quay phim: “Thí sinh kia sao thế? Sao lại không ở cùng mọi người?”

Người quay phim này bình thường có quan hệ khá tốt với Kỷ Khê. Kỷ Khê luôn bình dị, gần gũi với các nhân viên công tác, làm mọi người rất thoải mái.

Người quay phim liền hướng máy quay vào trong góc, quay Kỷ Khê đang ngồi chăm chú với giấy bút của cô, sau đó quay lại với Nguyễn Hiểu Phong.

Nguyễn Hiểu Phong cũng tự nhiên đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô.

Kỷ Khê thấy có người tới, quay đầu sang lại nhìn thấy Nguyễn Hiểu Phong, sửng sốt một chút. Cô vốn là muốn hỏi anh sao lại đến đây, nhưng lập tức nhớ ra theo chương trình thì đây là lần đầu cô và Nguyễn Hiểu Phong gặp nhau, cho nên cố ý biểu hiện kinh ngạc một chút.

“Nguyễn lão sư?”

Nguyễn Hiểu Phong hiển nhiên cũng hiểu, bất động thanh sắc giả vờ như mới gặp cô lần đầu.

Anh nhìn bảng tên của cô, “À” một tiếng, nói: “Tên của em là Kỷ Khê à, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”

Kỷ Khê hơi buồn cười, nhưng cô nhịn xuống. Cô duỗi tay lấy kịch bản trước mặt đưa cho Nguyễn Hiểu Phong, nói: “Có vấn đề với kịch bản vòng sau, đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, ngại quá quấy rầy thầy rồi.”

“Không phải ngại, chúng tôi đến đây là để trợ giúp thí sinh mà, đưa tôi xem nào.”

Nguyễn Hiểu Phong làm bộ nghiêm trang, vờ như thật. Bộ dáng thản nhiên đối mặt với mọi người, mang theo chút lạnh nhạt nhưng lại đáng tin, giọng điệu muốn trợ giúp lại như không cho phép người ta cự tuyệt.

“Tôi hiểu rồi, cho nên vấn đề là bây giờ em không biết xử lý kịch bản này thế nào đúng không?”

Lời này nói với cô, đồng thời cũng là nói với camera, cố ý vô tình mà giới thiệu kịch bản này với người xem một chút.

Kỷ Khê nghe vậy cũng dần hiểu, Nguyễn Hiểu Phong đang giải thích cho người xem rằng lần này cô gặp khó khăn với kịch bản. Cho dù chưa biết đoạn này sẽ bị cắt nối thế nào khi phát sóng, nhưng là anh cũng đã nỗ lực giúp cô.

“Nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết chưa?” Nguyễn Hiểu Phong cười hỏi cô, “Tôi thấy em từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi nghĩ ở đây.”

Kỷ Khê lắc lắc đầu.

Nguyễn Hiểu Phong nhìn thoáng qua bảng tên cô, lật tư liệu được chương trình đưa cho, tra được thành tích hai vòng trước của Kỷ Khê.

“Em đã hoàn thành rất tốt “Mulholland Drive” và “The face of Chiang Kai-shek”, tôi xem qua rồi, bây giờ em thử nói xem em cho rằng ưu thế của mình ở hai màn biểu diễn trước là gì?”

Kỷ Khê nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: “Đối với những nhân vật có cảm xúc mãnh liệt, em có khả năng diễn tương đối dễ dàng? May mắn là hai lần thi trước các nhân vật khá phù hợp với em.”

“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.” Nguyễn Hiểu Phong đưa tư liệu trong tay cho Kỷ Khê xem, trong đó một bức ảnh, đó là màn biểu diễn của cô ở vòng thi thứ hai, sân khấu lộng lẫy ánh đèn, bốn người bọn họ mỹ lệ đứng trên sân khấu.

Anh nói: “Ưu thế của em kỳ thật là khả năng sáng tạo, ở vòng một, em sửa lại kịch bản thành tiếng Trung, giúp người xem dễ hiểu hơn. Vòng hai còn tốt hơn, em là người đưa ra ý tưởng thế vai cho cả đội, có khả năng là do em có kinh nghiệm từ bộ phim trước, em đem kinh nghiệm áp dụng vào kịch bản, ba nam một nữ, em đổi ngược lại cho ba nữ một nam diễn, hơn nữa còn biểu diễn thành công, chính linh cảm cùng những suy nghĩ sáng tạo mới là vũ khí tốt nhất của bản thân em.”

Kỷ Khê lập tức trả lời: “Tức là theo ý Nguyễn lão sư, em nên sửa lại phần múa ballet này? Thay đổi để kịch bản phù hợp với em chứ không phải em đi thích ứng với kịch bản?

“Trước đây em học nhạc kịch, nhạc kịch cũng có những lúc phải yêu cầu khiêu vũ đúng chứ, kiểu vũ đạo đó có hiệu quả gì trên sân khấu?”

Lần này Kỷ Khê nghĩ lâu hơn. Cô đã quên mất còn có camera bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh.

Cô nói: “Diễn nhạc kịch sẽ phóng đại cảm xúc, dùng tất cả hình thức có thể để đắp nặn tính cách nhân vật và cốt truyện một cách khéo léo, yêu cầu với vũ đạo không cao.”

Nguyễn Hiểu Phong mỉm cười nhìn cô.

Kỷ Khê không xác định nhìn anh: “Có lẽ em nên thay đổi chủ đề, thay đổi hình tượng của thiên nga đen khác với những gì người ta vẫn luôn nghĩ về nó, hoặc là em chỉ cần học vũ đạo ở mức cơ bản như nhạc kịch là được, phóng đại các động tác để thể hiện tính cách nhân vật rõ nét nhất có thể, bỏ đi yêu cầu hoàn mỹ đối với vũ đạo, chủ yếu là tập luyện cách biểu hiện các động tác.”

“Đúng rồi, em thử nghĩ một chút, khi mọi người nhắc tới thiên nga thì người ta thường nghĩ đến điều gì? Thiên nga trắng ưu nhã, đường cong từ cổ tới sống lưng của chúng ứng với cách duỗi thân trong ballet, động tác mềm mại. Còn thiên nga đen tà ác lại ứng với những động tác mạnh, kỳ thật em chỉ cần thể hiện tốt hai điểm này là được.” Nguyễn Hiểu Phong nói.

Mắt Kỷ Khê sáng rực: “Em hiểu rồi, em đi tìm huấn luyện viên vũ đạo đây!”

Cô cầm kịch bản trong tay đứng lên, lập tức đi thẳng ra ngoài, đi được vài bước đột nhiên lại nhớ ra Nguyễn Hiểu Phong vẫn đang ở đây, vì thế quay lại, trịnh trọng cúi người.

Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn chồng.

Trong nháy mắt đó mắt cô hiện lên một tia nghịch ngợm. Cảm xúc lúc đó chỉ hai người hiểu với nhau, như là sự ăn ý giữa hai người lại cũng có thể coi như là thú vui nho nhỏ của cả hai.

Mắt Nguyễn Hiểu Phong cũng mang theo ý cười, nhẹ nhàng nhìn theo hướng cô rời đi, nói một tiếng: “Cố lên, cô nhóc.”

Tổ đạo diễn đã dùng đoạn này làm preview cho tập tiếp theo.

Trong phòng tập trống vang lên giọng nói giận dữ của một cô gái.

Khương Quả lớn tiếng nói với điện thoại: “Không phải đã nói rằng không cho cô ta nhiều đất diễn sao? Vì cái gì cô ta chiếm được đoạn preview quan trọng như vậy, lại còn cùng ảnh đế chứ?”

Là hạng nhất được điều động nội bộ, cô ta đương nhiên không thèm để ý đến quy định của chương trình, vẫn thoải mái sử dụng điện thoại.

Người đại diện ở đầu kia nói: “Cái này bọn tôi cũng trao đổi với bên sản xuất rồi, những không cách nào. Đúng là cô cũng có tương tác với Nguyễn ảnh đế, nhưng nếu dùng đoạn cut đó thì ảnh đế lại xuất hiện chưa đầy hai phút! Mà hôm qua anh ấy đến ngoài phần mở đầu giới thiệu ra cũng chỉ quay được có hai đoạn giao lưu ấy thôi! Nhà sản xuất mời ảnh đế tới là do độ nổi tiếng của anh ấy, nếu sau đó phát sóng lại xuất hiện có mỗi tí rồi trên mạng lại ầm lên thì ai chịu trách nhiệm được?”

Kỷ Khê gần đây càng ngày càng nổi, phản ứng tích cực của công chúng đã lấn át hoàn toàn chút ồn ào trong quá khứ. Rất nhiều người đã nhìn rõ sự chăm chỉ và quyết tâm nỗ lực của cô qua chương trình này.

Mà đoạn đối thoại của cô cùng Nguyễn Hiểu Phong cũng được lưu truyền rộng rãi: “Ấm lòng quá đi! Đây mới là người có chuyên môn chân chính giúp đỡ các thí sinh này! Những người nói linh tinh ra mà nhìn cho kĩ nè!”

“Ầy, vốn dĩ không để ý đến cô này lắm, nếu ảnh đế không đến hướng dẫn chắc tui cũng không nghĩ kịch bản khó vậy đâu, hóng màn biểu diễn cuối tuần này của cô ấy quá đi!”

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, tất cả mọi người đều khua chiêng gõ mõ chuẩn bị. Hai vị khách mời là Nguyễn Hiểu Phong và Kiều Á sẽ ở lại đến đêm chung kết, cũng có quyền được đánh giá, cho điểm các thí sinh.

Trước đó Kỷ Khê chỉ nghĩ là Nguyễn Hiểu Phong chọn bừa một chương trình cho cô tham gia thôi, hóa ra là anh còn chưa nói cho cô mấy việc này.

Có lẽ anh không nói cho cô là vì quan tâm đến lòng tự trọng của cô, cũng không muốn cô bị áp lực chăng?

Sau khi kết thúc ghi hình cùng khách mời, Kỷ Khê đến phòng tập thảo luận với huấn luyện viên vũ đạo từ trưa đến tận đêm, cùng nhau vạch ra một phương án phù hợp.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Kỷ Khê mấy hôm nay cuối cùng cũng rơi xuống.

Rạng sáng, lúc cô tạm biệt huấn luyện viên vũ đạo rồi rời đi, nhân viên trực ban lại đưa cho cô một cái bao lớn .

Kỷ Khê kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Nhân viên công tác lại chỉ cười với cô, nói: “Cứ mở ra nhìn xem đi.”

Mở túi ra, bên trong là có rất nhiều thư, hình dạng gì cũng có, đủ mọi màu sắc. Có những lá thư ngắn gọn đơn giản, cũng có những lá thư cầu kì đáng yêu. Trên các lá thư đều có chữ ký riêng, nhưng luôn kèm theo đó một cái tên chung.

“Tiểu ngư”.

“Chị cứ việc làm dòng suối nhỏ*, Tiểu Ngư trong làn nước sẽ dũng cảm không sợ hãi cùng chị hướng ra biển rộng.”

*Tiểu Khê = dòng suối nhỏ, Tiểu Ngư = cá nhỏ

Cô có fans, bọn họ viết thư cho cô, bây giờ lại còn có cả tên.

Những người ủng hộ, thuộc về cô.

Từng câu từng chữ đều được viết bằng cả trái tim, có rất nhiều lời cổ vũ, còn có những hình vẽ chibi của cô rất đáng yêu.

Ở dưới cùng có một phong thư lớn nhất, chữ viết cũng cường điệu nhất, rồng bay phượng múa, như là sợ cô không thấy.

Nhìn kỹ lại, nói là phong thư nhưng thực ra cũng không phải, chỉ là một tấm bưu thiếp gấp lại thành phong thư.

“Nhớ đừng có mà bất công đấy, anh mới là fan đầu tiên của em.”

Ký tên, Nguyễn tiên sinh của em.