Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 70




Sứ thần nhắc lại lời vừa mới nói một lần nữa, rồi bổ sung thêm: “Bây giờ hai nước Tần Tấn giao hảo, bệ hạ nước thần liền quyết định kết thông gia cho thêm phần thân thiết. Chỉ vì Trưởng công chúa nước thần từng có may mắn gặp mặt Vũ Lăng vương, ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, nhân cơ hội này bệ hạ thay nàng làm chủ việc này.”

Vệ Ngật Chi là chủ tướng đánh giặc, sao có khả năng nhìn thấy công chúa ở tận thâm cung? Tạ Thù dùng đầu ngón chân cũng đoán được đây chỉ là lý do vớ vẩn, chẳng qua là giữ lại thể diện cho Hoàng đế, không phải là con trai của ông ta không vừa mắt hoàng đế nước Tần, mà là con gái nhà người ta đã sớm tương tư Vũ Lăng vương trong lòng từ lâu rồi.

Sắc mặt Hoàng đế biến ảo chập chờn, sau một hồi nhìn về phía Tạ Thù: “Tạ tướng nghĩ thế nào?”

Tạ Thù lạnh lùng nói: “Vi thần thấy việc này nên bàn bạc kỹ càng, dù sao chuyện dành năm quận làm của hồi môn cũng không phải chuyện nhỏ, Hoàng đế nước Tần có thật lòng hay không còn phải kiểm chứng lại đã.”

Sứ thần thoáng đỏ mặt: “Tạ Thừa tướng sao có thể nói như vậy? Bên trong quốc thư đều viết rõ ràng, lại có cả ngọc tỷ của bệ hạ nước ta, sao có thể không thật lòng?”

Tạ Thù liếc mắt nhìn hắn: “Dù sao vẫn còn phải bàn bạc kỹ, cũng không thể ngay lập tức đã nhận lời đúng không? Bản thân Vũ Lăng vương còn chưa biết chuyện này đâu.”

Sứ thần hậm hực ngậm miệng lại.

Hoàng đế cũng cảm thấy phải suy nghĩ một chút, lệnh cho sứ thần tới dịch quán chờ lệnh. Cả triều văn võ bá quan, ai cũng im lặng, tâm tư khác nhau.

Trên đường hồi phủ, Tạ Thù dặn dò Mộc Bạch: “Ngươi phái người đi thăm dò nước Tần xem gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Mộc Bạch lén nhìn sắc mặt nàng, nghi ngờ hỏi: “Vũ Lăng vương xảy ra chuyện, sao công tử còn có lòng dạ đi thăm dò chuyện nước Tần ạ?”

“Không cần hỏi nhiều, mau làm theo lời ta.”

Mộc Bạch dạ một tiếng.

Tạ Thù ngồi trong xe, nhớ tới An Hành, thứ đầu tiên nàng nhớ đến chính là cặp mắt sắc bén của hắn, bây giờ nhớ lại, tất cả đều bừng bừng dã tâm.

Chiêu này vừa ra, trước sau đều đồng loạt xuất kích, không chê vào đâu được, bấm chuẩn thời cơ, dự đoán lòng người thấu đáo, quả không uổng công chuyến đi vừa rồi hắn tới nước Tấn.

Bây giờ Vệ Ngật Chi rơi vào cảnh khốn khó, nếu như muốn thoát khỏi sự ảnh hưởng của án trùng độc, thì phải chấp nhận việc kết thân. Một khi đã kết thân, hắn liền trở thành phò mã nước Tần, sau này hai nước giao chiến, chắc chắn sẽ bị kìm hãm.

Nhưng nếu không đồng ý, cũng không phải mình hắn tự quyết mà được, sức cuốn hút của năm tòa thành kia cũng không nhỏ, nếu như Hoàng đế không chịu được sự mê hoặc muốn chiếm lấy, thì dựa vào tình cảnh hiện giờ của hắn, căn bản không có cách nào từ chối. Công chúa nước Tần không giống như Mục Diêu Dung không có gia thế, An Hành cũng không phải dạng người dễ nói chuyện như Thái hậu.

Trừ phi Vệ Ngật Chi thực sự làm phản. Nhưng đến lúc đó nước Tấn đại loạn, càng khiến nước Tần bắt kịp cơ hội.

Dù Hoàng đế không muốn năm quận kia mà từ chối, thì vụ án trùng độc cũng khiến ông ta sinh nghi, sau đó Vệ Ngật Chi dần dần sẽ bị kiềm chế, cuối cùng tất nhiên sẽ dẫn tới kết cục các gia tộc khác cùng tranh cướp binh quyền. Mà khi lớp bình phong là Vệ Ngật Chi ngã xuống thì thiết kỵ nước Tần cũng sẽ xông đến.

An Hành bố trí tấm võng này, quả là tử cục.

Tạ Thù cũng đoán hắn sẽ hành động, nhưng không ngờ hắn lại xuống tay nhanh đến vậy. Chắc hẳn trong nước phải xảy ra chuyện gì đó, mới buộc hắn phải đẩy nhanh tiến trình.

Nàng vén mành xe, bên ngoài cảnh “xuân” vừa vặn, đám thiếu nữ vừa nhìn thấy nàng đều hoan hô nhảy nhót, nhưng nàng lại không cười nổi.

Lời Trường Sa vương lúc sắp chết vẫn còn văng vẳng bên tai. Thiên hạ nhất thống, giang sơn chinh phạt, những điều này không phải thứ nàng nên nhìn thấy, ánh mắt nàng chỉ có thể chạm tới tương lai của nhà họ Tạ, chứ không phải toàn bộ thiên hạ. Nhưng giờ đây, dường như đã không thể tránh khỏi.

Phủ Đại Tư Mã như rơi vào đầm lầy, nhưng dù sao Tương phu nhân cũng là người đã trải qua sóng gió, tinh thần đã hoàn toàn tỉnh táo để đối diện hiểm nguy.

Vừa rồi, từng trận mưa rơi như trút đổ xuống, khí trời oi bức vô cùng, âm thanh ve kêu rả rich bên tai. Bà dẫn tỳ nữ mang thuốc đến cho Vệ Thích Chi, xa xa liền nhìn thấy hắn đứng ngẩn người bên tường viện.

“Sao thế? Đang lo cho đệ đệ của con ư?”

Vệ Thích Chi xoay người, đưa tay đỡ lấy cánh tay bà: “Con đang nhìn vách tường này, người hầu nói Ngật Chi đặt bia ở đây để luyện bắn tên, giờ bỏ bia ngắm xuống, trên vách tường đều có vết rạn nứt.”

Tương phu nhân quay đầu nhìn sang, cũng phải, từ một điểm lan tỏa ra bốn phía, đây chính là kết quả của việc bị bắn tên suốt bao nhiêu năm qua.

Bà thở dài: “Con cũng biết đệ đệ của con không phải có năng khiếu bẩm sinh, tất cả đều nhờ tập luyện mà nên, dù bây giờ thống lĩnh thiên quân vạn mã cũng không dám lười biếng, ngày nào cũng dậy sớm luyện võ.”

Vệ Thích Chi nhớ tới dáng vẻ yếu ớt không khác gì tiểu cô nương bình thường của Vệ Ngật Chi năm xưa, vẻ mặt thẫn thở: “Nếu như không phải đánh trận thì tốt biết mấy.”

“Đúng vậy, nhưng tiếc rằng thiên hạ chia năm xẻ bảy, sao có thể không đánh trận cơ chứ.” Tương phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay hắn. “Được rồi, uống thuốc đi.”

Chén thuốc vừa mới được bưng lại đây, một người hầu tới bẩm báo nói quản gia dẫn Tường công công từ trong cung tới thẳng thư phòng của Vệ Ngật Chi.

Tương phu nhân lo lắng: “Bệ hạ không phải muốn xử lý Ngật Chi đấy chứ?”

Vệ Thích Chi động viên: “Mẫu thân không cần quá lo lắng, Ngật Chi nắm trọng binh trong tay, bệ hạ sẽ không dễ dàng động tới đệ ấy đâu.”

Tương phu nhân vẫn không yên lòng, sai tỳ nữ đi xem tình hình thế nào.

Không bao lâu sau, tỳ nữ kia trở lại, nói Tường công công đã đi rồi, bên phía quận vương không có động tĩnh gì. Tương phu nhân do dự một lát, sợ khiến Vệ Ngật Chi phiền lòng, rốt cuộc cũng không đi quấy rầy hắn.

Vệ Ngật Chi đứng bên cửa sổ thư phòng nhìn hồ nước xanh biếc bên ngoài, năm nay hoa sen trong hồ lại bất ngờ nở được tịnh đế liên[1], vừa rồi được tới qua nước mưa, càng thêm ướt át diễm lệ, mềm mại giống như hai đứa trẻ song sinh. Đây vốn là điềm tốt, nhưng hôm nay xem ra, lại vô cùng trào phúng.

Nước Tần thống nhất phương Bắc, đương nhiên sẽ muốn thống nhất thiên hạ. Hoàng đế nước Tần phải đem Trưởng công chúa gả cho hắn, mục đích phía sau vô cùng rõ ràng. Hắn từ bỏ chuyện điều tra vụ trùng độc cũng bởi vì phát hiện nước Tần đứng phía sau gây khó dễ, việc đã đến nước này, không thể tránh khỏi.

Bây giờ ý tứ Hoàng đế là thế nào cũng được, để Tường công công đến thông báo cho hắn rằng để tự hắn lựa chọn, nhưng sự thật thì bất luận thế nào, cũng không trốn được hai chữ “tổn hại.”

Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Phù Huyền đi tới phía sau lưng hắn, thấp giọng nói: “Quận vương, Thừa tướng phía người đưa tin tới.”

Vệ Ngật Chi lập tức xoay người: “Đưa tới.”

Giấy viết thư đã được xông hương qua, bấy giờ những đôi uyên ương ở Kiến Khang đang thịnh hành dùng loại giấy này để gửi thông tin cho nhau, hắn cầm trong tay thì trong lòng có chút khoan khoái, dễ chịu nhưng niềm vui mừng nho nhỏ ấy nhanh chóng bị nội dung lá thư dập tắt, hắn rũ tay xuống, lại quay người đi.

Phù Huyền thấy dáng vẻ hắn như vậy liền biết nội dung lá thư không ổn, lại không dám hỏi, chỉ có thể lặng lẽ lùi ra.

Sáng sớm hôm sau, quý phủ bỗng nhiên có khách không mời mà đến. Vệ Ngật Chi vừa luyện võ xong muốn tới thư phòng, trên hành lang lại trông thấy Phù Huyền dẫn Tư Mã Đình tới.

“Sao Cửu điện hạ lại tới đây?”

Tư Mã Đình tiến tới, kéo hắn sang một bên, thì thào: “Trọng Khan ca ca, không dối gạt huynh, phụ hoàng phái ta tới làm thuyết khách, khuyên huynh chủ động giao binh quyền.”

“Cái gì?” Hoàng đế bỗng nhiên thay đổi thái độ, Vệ Ngật Chi ngạc nhiên.

Tư Mã Đình nhìn hai bên một lát, lại nhỏ giọng nói: “Đêm qua lại có người dâng tấu tố cáo huynh, nói nước Tần vào đúng lúc này lại chủ động tới cầu hôn, chứng tỏ huynh và nước Tần đã âm thầm cấu kết, chắc chắn có ý đồ mưu phản. Sau đó các gia tộc khác đều thi nhau chạy tới chỗ phụ hoàng đề nghị thu hồi binh quyền của huynh, phụ hoàng hết cách rồi, chỉ có thể trước tiên khuyên huynh chủ động giao ra binh quyền mà thôi.”

Trong lòng Vệ Ngật Chi nhói đau, hỏi: “Người dâng tấu tố cáo bản vương là ai?”

“Còn có thể là ai?” Tư Mã Đình kích động. “Đương nhiên chính là gian thần kia.”

“Tạ tướng ư?” Vệ Ngật Chi nhếch môi. “Không thể nào.”

“Sao lại không thể chứ? Đúng thật là hắn mà! Nếu hắn không hành động, những gia tộc kia ai dám ra mặt?” Tư Mã Đình nhìn hắn ngỡ ngàng, không khỏi liên tưởng tới những tin đồn gần đây, càng thêm tức giận, trước giờ hắn luôn coi Vệ Ngật Chi là tấm gương để noi theo, không ngờ huynh ấy lại bị gã gian nịnh kia mê hoặc đến vậy.

Hắn hắng giọng nói tiếp: “Trọng Khanh ca ca, phụ hoàng cũng không phải người không biết nói tình lý, người nói nếu Vệ gia có ứng cử viên thích hợp tiếp quản binh quyền của huynh, người sẽ có cách nói lại với Tạ gia, nhưng nếu không có, vậy chỉ có thể…”

Vệ Ngật Chi tâm như gương sáng, Hoàng đế không phải không nói tình lý, mà là không dám không nói. Binh phù đối với hắn chỉ là hình thức, nhưng thủ hạ lại đều là những người trung tâm như nhất, vì lẽ đó, trừ phi chính hắn tự giao ra binh quyền, bằng không lòng quân bất ổn, ai cũng không thể điều khiển được.

Có thể nói bây giờ chỉ có thể để nhà họ Vệ đưa ra ứng cử viên mới có thể bảo vệ binh quyền, đây chính là chỗ cao minh của Hoàng đế, nhà họ Vệ ngoại trừ hắn ra, làm gì còn ai khác có thể lĩnh binh đây?

“Ồ, đây không phải là Cửu điện hạ hay sao?” Tương phu nhân từ xa đi tới, theo sau là Vệ Thích Chi, hai người đang định đến chỗ Vệ Ngật Chi trò chuyện, không ngờ lại gặp ở đây.

Tư Mã Đình vốn rất thân thiết với Tương phu nhân, lập tức tiến lên chào hỏi bà, thoáng nhìn thấy Vệ Thích Chi phía sau bà, tò mò hỏi: “Vị này là…”

Tương phu nhân và Vệ Ngật Chi sớm đã thống nhất sẽ công khai tin tức Vệ Thích Chi trở về, đương nhiên liên quan tới Tư Mã Đình không ít, vì vậy cũng không dối gạt hắn: “Đây là đại ca của Bá Khanh của con, nó rời nhà khi con còn chưa ra đời.”

Tất nhiên Tư Mã Đình biết Vệ Bá Khanh là ai, quay đầu nhìn Vệ Ngật Chi, vừa mừng vừa lo: “Bá Khanh đại ca cũng biết đánh trận, đã như vậy, Trọng Khanh ca ca có thể để huynh ấy tiếp quản binh quyền rồi.”

Vệ Ngật Chi nói: “Sức khỏe của đại ca vẫn chưa ổn định, vẫn cần phải tiếp tục điều dưỡng, ta định xin bệ hạ ban tước vị Vũ Lăng vương cho huynh ấy, thống lĩnh binh quyền quá mức vất vả, tốt nhất là quên đi.”

Vệ Thích Chi muốn hỏi đầu đuôi câu chuyện, nghe xong lời này thở dài nói: “Đệ lại như vậy nữa rồi. Tước vị Vũ Lăng vương nếu như là thừa kế từ tổ tiên, thì còn có thể nhắc tới thứ tự trưởng thứ, nhưng đây là đệ vào sinh ra tử, dựa vào chiến công của chính mình để đạt được, ta còn chưa lập công, sao có thể gánh vác chứ?”

Ngay cả Tương phu nhân cũng nói: “Đúng thế Ngật chi, chuyện này đúng là không thích hợp.”

Tư Mã Đình có lòng giúp nhà họ Vệ giữ lại binh quyền, cảm thấy Vệ Thích Chi chính là ứng cử viên thích hợp nhất, đi tới bên Vệ Ngật Chi nhỏ giọng đàm phán. Vệ Ngật Chi nhìn đại ca, lại nghĩ tới câu nói của ra chiến trường của hắn, trong lòng tính toán hồi lâu, gật gật đầu: “Vậy xin Cửu điện hạ dẫn đại ca vào cung gặp bệ hạ, rồi nói ra sẽ giao ra một nửa binh quyền để huynh ấy chưởng quản.”

“Cái gì, chỉ một nửa ư?”

“Chỉ một nửa.” Hắn chẳng qua muốn biểu lộ sự trung tâm của mình, cũng không thật sự tính đến chuyện giao ra binh quyền, Hoàng đế hiểu rõ là được. Hiện giờ đang ở năm tháng thái bình, chỉ là kế tạm thời mà thôi.

Tư Mã Đình thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, thầm nghĩ chắc hẳn đang khó chịu vì bị đoạt binh quyền. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao nhiều năm qua quân vụ đều do hắn cai quản, cho dù đối phương là đại ca ruột thịt, cũng không nỡ nói cho liền chon gay.

Nghĩ tới điểm này, hắn liền muốn an ủi, động viên một câu: “Yên tâm đi Trọng Khanh ca ca, chờ đến khi bắt được kẻ chủ mưu hãm hại huynh, trả lại sự trong sạch cho huynh, gã gian thần kia sẽ không có cách nào hãm hại huynh được nữa.”

Vệ Ngật Chi trầm ngâm không nói.

Tư Mã Đình không nói thêm nữa, kéo Vệ Thích Chi vẫn chưa hiểu rõ tình hình lôi đi.

Tương phu nhân kinh ngạc không ngớt: “Làm gì thế?”

Vệ Ngật Chi không trả lời bà, xoay người đi về thư phòng. Phù Huyền nhanh chân đuổi tới, biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Quận vương đừng để bụng, Thừa tướng không phải loại người bỏ đá xuống giếng, chắc chắn sẽ không nhân cơ hội này hãm hại nàng.”

Vệ Ngật Chi vẫn cứ im lặng, chỉ nhớ tới lá thư của Tạ Thù, bên trên rõ ràng nàng viết khuyên hắn đồng ý chuyện kết thân.

Trước giờ nàng luôn là người lý trí, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà làm hỏng việc, đương nhiễn sẽ không vì hắn mà bỏ qua cơ hội nâng đỡ nhà họ Tạ. Vì hiểu nàng, nên hắn mới canh cánh trong lòng hai chữ “ân tình” trong thư.

Trước Tạ Thù nói vì cảm động mới đón nhận hắn, cũng là vì nhớ tới ân tình. Sau đó nàng tới chiến trường cũng hắn vào sinh ra tử, rốt cuộc mới chấp nhận là do cả hai bên cùng tình nguyện. Nhưng giờ trong lá thư này nàng lại đề cập tới ân tình, để Vệ Ngật Chi không cần lo lắng chuyện nàng chấp nhận hắn đi kết thân, không khỏi khiến hắn hoài nghi lúc trước nàng tới chiến trường, phải chăng là vì tấm binh phù hắn cho nàng…

Thực ra Tạ Thù đã có quyết định, chẳng qua vẫn chưa thể thực hiện được. Sau buổi chầu triều hôm nay, nàng cảm thấy không thoải mái, ngay cả cơm cũng chỉ ăn qua loa vài miếng. Mộc Bạch nghĩ là nàng lo lắng cho Vũ Lăng vương, liền khuyên nhủ hồi lâu.

Đúng lúc Sở Liên tới gặp nàng, thấy sắc mặt nàng không vui, liền lặng lẽ đề nghị Mộc Bạch mang một đĩa dưa muối tới, trước đây bọn họ ở Kinh Châu thường xuyên ăn món này, vị chua, đắng, mặn, ngọt có lẽ sẽ khiến khẩu vị nàng khá hơn một chút.

Mộc Bạch nửa tin nửa ngờ đi làm, không ngờ bưng lên đúng là Tạ Thù ăn được hơn lưng bát, làm hắn âm thầm lo lắng, chỉ lo chức vị người hầu thiếp thân khó mà giữ được.

Tạ Thù ngồi sau án gạt một đống tấu sớ sang một bên, ngoắc tay với Sở Liên, chờ đến khi hắn ngồi xuống đối diện, cười cười nói: “Cả ngày cứ nhốt ngươi ở tướng phủ cũng khó chịu, mà thỉnh thoảng đưa ngươi ra ngoài giải sầu cũng không thể tận hứng, ngươi lại người không ở đây không được, bản tướng dự định sắp xếp cho ngươi làm một việc, không biết ngươi có đồng ý hay không.”

Sở Liên lập tức nói: “Có thể giúp được Tạ Thù là tốt rồi, dù sao tiểu nhân cũng không muốn ăn bám mãi.”

Tạ Thù phì cười: “Tốt lắm, ta muốn ngươi dạy âm luật cho Tạ Tuyên.”

Sở Liên ngẩn người, mãi mới nhớ ra Tạ Tuyên là tiểu công tử gần đây hay đi theo nàng, vội hỏi: “Như vậy sao được, tiểu nhân thân phận thấp kém, Thừa tướng nên tìm danh sư cho Tuyên công tử mới phải.”

“Sao phải tự tin như vậy, cứ quyết định thế đi.”

Hai người đang Ninh Châu, bỗng nhiên có người bước tới thư phòng.

Tạ Thù ngẩng đầu nhìn lại, hơi run rẩy, Vệ Ngật Chi mặc áo bào trắng muốt, vạt áo buông lơi, búi tóc rối loạn, tiếng guốc gỗ nện xuống nền đất như có như không, sau lưng là bóng đêm hè tối tăm, hắn đứng trước cửa nhìn nàng, lặng lẽ như cây tùng cô độc.

Sở Liên không chờ Tạ Thù ra lệnh, chủ động lùi ra, lúc đi ngang qua Vệ Ngật Chi, cảm giác hắn như có như không đang nhìn mình, hai bên bả vai hơi thõng xuống, giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ đè lên.

Tạ Thù đứng dậy đi tới, nhanh chóng đóng cửa lại: “Sao chàng lại đến đây?”

Vệ Ngật Chi lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt nặng trĩu, một hồi lâu sau mới nói: “Nếu ta thật sự đồng ý chuyện kết thân, có phải nàng không bận tâm hay không?”

[1] Tịnh đế liên: hai đóa sen mọc cùng một gốc