Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 57




Ninh Châu mưa to như trút, giao chiến trong thời tiết này quả là một thử thách lớn đối với cả người lẫn ngựa.

Trận đầu Tư Mã Thích chỉ có ý định thăm dò, thấy Vệ Ngật Chi lập tức đối đầu, không hề do dự liền vội vã lui về.

Mộ Dung Triều ở trong lều tính toán kế hoạch, nói với Tư Mã Thích rằng: “Ta và Vệ Ngật Chi từng giao thủ, nhưng không đoán ra được hắn đang suy tính điều gì, đây là điểm khó nhất, ngươi là người nước Tấn, chắc hẳn có chút am hiểu gì về hắn chứ?”

Tư Mã Thích hừ lạnh: “Ta làm sao biết hắn thế nào? Dù hắn là cháu ta nhưng mẫu hạ lại rất chính trực, ít khi nâng đỡ ngoại thích, nhà họ hưng thịnh đều dựa cả vào bản lĩnh của hắn, sao có thể coi thường?”

Mộ Dung Triều đang định nói gì đó thì có một binh sĩ chạy vào bẩm báo nói sập núi phía sau quân doanh, khiến không ít binh sĩ bị thương.

“Thật là xui xẻo, lúc này ông trời lại giúp Vệ Ngật Chi.”

Tư Mã Thích lại giơ tay cắt ngang lời Mộ Dung Triều, nói với binh sĩ kia: “Dẫn bản vương đi xem xem.”

Ninh Châu có nhiều núi, vừa cao lớn nguy nga lại vừa dốc, mấy ngày gần đây mưa to liên tiếp, ngọn núi không thể chịu đựng sự gột rửa liên tục, thỉnh thoảng sẽ xảy ra hiện tượng lở đất, người dân thường gọi là sập núi.

Tư Mã Thích ngồi trên lưng ngựa nhìn đường nùi ngập ngụa phía xa, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, nói với Mộ Dung Triều bên cạnh: “Ta thấy ông trời chưa hẳn đã tới giúp Vệ Ngật Chi, cũng có thể là tới giúp chúng ta đó.”

Mộ Dung Triều lau vết nước mưa trên mặt hỏi: “Nghĩa là sao?”

Tư Mã Thích ghé sát vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Mộ Dung Triều sáng mắt lên, liên thanh nói hay.

Vệ Ngật Chi cũng đang ở trong lều sắp xếp kế hoạch tác chiến. Mộ Dung Triều là một người gian xảo nhưng dũng mãnh có thừa, mưu lược không đủ, là một người rất dễ đoán. Nhưng Tư Mã Thích lại là người biết điều, tâm tư cẩn thận lại không nôn nóng liều lĩnh, chủ yếu Vệ Ngật Chi vẫn đề phòng ông ta.

Mà trong thời điểm cấp bách thế này nước Tần lại còn thò một chân vào xen ngang.

Mạt Vinh là một viên tướng dưới quyền hắn, am hiểu chiến thuật công thành, làm đâu chắc đó, bị hắn phái đi bảo vệ biên giới, nghiêm mật đề phòng quân Tân. Tuân Trác là tiên phong, am hiểu chiến thuật tốc chiến, dùng để tập kích là tốt nhất. Trương Triệu lại thống lĩnh kỵ binh làm chủ lực.

Hiện nay binh lực ở Ninh Châu chỉ đủ để đối phó với quân của Mộ Dung Triều. Sau khi Tư Mã Thích gia nhập thì miễn cưỡng lắm mới chống chọi nổi, hắn lại hạ lệnh để Dương Kiệu đang đóng quân ở quận Trường Sa cho mười vạn binh tới đây trợ giúp.

Mưa to liên tiếp mấy ngày cuối cùng cũng tạm ngừng một đêm, trên trời thậm chí còn có cả mặt trăng.

Vệ Ngật Chi đứng ở cửa lều ngửa đầu nhìn trời một lúc, bỗng nhiên nói với Sở Liên đang pha trà trong lều: “Ngươi có mang đàn trúc bên cạnh, đàn một khúc cho bản vương nghe đi.”

Sở Liên dạ một tiếng, đứng dậy mang đàn tới: “Vũ Lăng vương muốn nghe khúc nào?”

“Tùy ngươi.”

Sở Liên suy nghĩ một lát, đánh một khúc nhạc làm phấn chấn lòng quân mãnh liệt.

Vệ Ngật Chi đứng hồi lâu, quay đầu nói: “Hay lắm, đa tạ tiên sinh.”

Sở Liên cuống quít hành lễ: “Tiểu nhân chỉ là một nhạc sư, đâu có xứng với tiếng ‘tiên sinh’ này.”

“Ngươi là người lương thiện, cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng, lại từng giúp đỡ bản vương nhiều lần, tuyệt đối xứng đáng.”

Sở Liên ngẩng đầu nhìn hắn, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tôn trọng, trong lòng lại có chút chua xót.

Chiều hôm sau, trời lại bắt đầu mưa, xuất hiện thêm màn sương dày đặc như cách trở tầm mắt. Vệ Ngật Chi nhìn trời, theo kinh nghiệm của hắn, mấy ngày này chắc vẫn còn có mưa to.

Quả nhiên không ngoài dựa đón, sau đó mưa to không ngớt, toàn bộ quân doanh như ngâm mình trong nước. Tuân Trác dẫn binh đi dò xét tiền tuyến, hồi lâu không về. Vệ Ngật Chi đang định phái người đi thăm dò tình hình thì có binh sĩ về báo, quân địch bỗng nhiên xuất kích, đang đánh nhau với Tuân Trác.

Vệ Ngật Chi nhìn mưa to bên ngoài, lường trước Tư Mã Thích giở quỷ kế, gọi Trương Triệu tới, để hắn dẫn binh trợ giúp Tuân Trác, tìm cơ hội thích hợp thì rút lui, không cần quá ham chiến.

Trương Triệu dẫn binh đi được một lúc thì ngoài doanh trại vang lên tiếng la giết bốn phía. Binh sĩ hốt hoảng nhảy vào trong lều: “Quận vương, quân địch tập kích doanh trại.”

Vệ Ngật Chi nghe vậy, lập tức mặc khôi giáp, cầm kiếm ra ngoài chỉ huy ứng chiến.

Quân địch kỵ binh đấu đá lung tung, mưa to không thành vấn đề với bọn họ, vì bọn họ cứ gặp người là giết.

Vệ Ngật Chi cưỡi ngựa chỉ huy, rốt cuộc lòng quân cũng ổn định nhưng mà vẫn không thể chiếm thế thượng phong. Quân địch bỗng nhiên tản ra, từ phía sau bọn họ có một đoàn chiến mã xông lên, giống như phát điên lao vào người đối diện, liên tiếp mấy lều trại bị chúng phá nát, rất nhiều binh sĩ bị giẫm gãy tay chân.

Trên lưng ngựa còn treo hai túi da dê lớn, binh sĩ chống lại đâm vào thì tất cả đều là bùn nhão. Những túi da dê này hiển nhiên đều đã được tính toán kỹ càng, cho dù không bị đâm thủng thì không bao lâu sau chúng cũng tự động nứt ra, bùn nhão đều bắn cả ra ngoài, vấy bẩn lên người binh sĩ, khi bám vào áo giáp thì vô cùng nặng nề, lại đọng ở dưới chân, khiến nơi đóng quân vốn đã lầy lội không tả trong khoảnh khắc liền giống như đầm lầy.

Phù Huyền thấy tình thế không ổn, kiến nghị Vệ Ngật Chi nên rút lui.

Vệ Ngật Chi quyết định thật nhanh, hạ lệnh nhổ trại rút lui.

Hôm sau trời vừa sáng, truyền tới tin quân Tần có động thái, đương nhiên Mật Vinh vẫn đang theo dõi động tĩnh của bọn họ. Bên này, Tuân Trác và Trương Triệu bị bắt còn chưa được thả ra. Bây giờ quân địch đuổi cùng giết tận không buông, Vệ Ngật Chi nhìn ra đây là kế điệu hổ ly sơn, nhưng binh lực của hắn không đủ để đối địch đối phương, chỉ có thể hạ lệnh rút lui để hội họp với Mạt Vinh.

Đi được nửa đường, có binh sĩ dò đường về bẩm báo, phía trước có mai phục, số lượng còn nhiều gấp mấy lần quân địch tập kích doanh trại lần trước.

“Quận vương, nơi này có đường núi, chúng ta có thể tránh họ theo lỗi này.” Phù Huyền vuốt nước mưa trên mặt hô lớn.

Vệ Ngật Chi nghiêng đầu nhìn sang, đúng là có một con đường núi.

Không ai có thể dễ dàng chạy thoát khỏi nơi có địch mai phục, trong đó tất nhiên có quỷ kế. Hắn thúc ngựa tới gần quan sát, đường núi chật hẹp, một bên gần đó có vết nứt, cây cối đổ nghiêng ngả, bên kia lại là vách núi dựng đứng, nếu như đoán không nhầm, phía dưới cũng có phục binh chờ đợi bọn họ.

Thì ra là vậy.

Phù Huyền tiến lên bẩm báo: “Quận vương, phục binh đang tiến về phía này, truy binh cũng sắp tới rồi.”

Vệ Ngật Chi vô cùng bình tĩnh, chỉ về phía đường núi: “Vậy đi theo lối này, nhưng tất cả phải nghe theo chỉ thị của bản vương, không ai được phép liều lĩnh.”

“Vâng.”

Các binh sĩ lần lượt chạy tiếp, Vệ Ngật Chi quay đầu, nheo mắt nhìn uyên qua màn mưa thấy lính cấp dưỡng đi cùng với nhóm nhạc sư, hắn liền thúc ngựa tiến tới, hỏi Sở Liên: “Ngươi có muốn trở về Kiến Khang không?”

Sở Liên giật mình nhìn hắn, vội vã gật đầu.

Giữa đêm hè trong thành Kiến Khang.

Trung thư giám Viên Kaam vừa phác thảo nội dung thư gửi cho quốc chủ Thổ Dục Hồn. Tạ Thù ngồi dưới đèn, một tay chống đầu, một tay cầm quốc thư cẩn thận đọc.

Nàng đã nhận được tin Mộ Dung Triều muốn chém giết đám nhạc sư người Tấn. Quốc chủ Thổ Dục Hồn lại là người yêu thích âm nhạc, không đành lòng giết bọn họ nhưng hai năm qua hắn đã dần dần mất quyền lực, lần trước bị nước Tần bao vây, phải cầu viện quân từ nước Tấn, trong nước còn phát sinh tình trạng tướng lĩnh ngang nhiên tranh quyền, có thể thấy uy danh của hắn không đủ, nếu không sao Mộ Dung Triều có thể ngang nhiên nắm giữ binh quyền.

Nhưng đám nhạc sư kia lại chạy trốn khỏi hoàng cung, Tạ Thù nghi ngờ quốc chủ có ý định thả bọn họ, nếu không với thân phận bọn họ, làm sao có thể dễ dàng trốn khỏi chốn thâm cung.

Sau khi xem xong, nàng ghi thêm lời phê, dặn đưa thêm việc này vào, chỉ trích Mộ Dung Triều ác độc, ngay cả nhạc sư cũng không tha.

Nếu ngay cả những nhạc sư vô tội cũng không buông tha, thì làm sao có thể dễ dàng buông tha những kẻ cản đường hắn? Ý của Tạ Thù là muốn chỉ trích Mộ Dung Triều có lòng bất chính, gây xích mích quan hệ quân thần.

Xử lý xong việc này, Mộc Bạch mang tới chiến báo mới nhất. Nàng vội vã mở ra đọc, sắc mặt nghiêm nghị hẳn, bỗng nhiên đứng lên nói: “Mau chuẩn bị xe, ta muốn vào cung.”

Mộc Bạch sửng sốt: “Đã muộn như vậy công tử còn định vào cung ư?”

“Đúng vậy, mau lên!”

Hoàng đế triền miên trên giường bệnh một thời gian dài, sức khỏe bị tổn thương, khoảng thời gian này đều ra sức tĩnh dưỡng, mỗi đêm đều ngủ rất sớm.

Tạ Thù vội vã vào cung, liều mạng cầu kiến, ông ta cho rằng có chuyện lớn xảy ra, cho dù đang mệt mỏi cũng cố gượng ngồi dậy, vừa được Tường công công dựa vào ngồi sau án liền hỏi:”Có phải Trường Sa vương lại có hành động gì rồi không?”

Tạ Thù lắc đầu, nàng vội vàng đến, ngay cả triều phục cũng không kịp thay: “Bệ hạ, Vũ Lăng vương mất tích rồi.”

Hoàng đế hốt hoảng tới tái mặt: “Khanh vừa nói gì?”

Tạ Thù vội trình lên chiến báo.

“Chuyện này…” Hoàng đế vò chặt chiến báo, nói không nên lời.

Đại Tấn không nhiều tướng tài, mà số người có bản lĩnh lại ít đến mức chỉ đếm trên đầu ngón tay, bằng không sẽ không thường xuyên bị nước địch quấy rối như vậy. Mà sự tồn tại của Vệ Ngật Chi không khác nào chung với nhịp thở hưng vong của Đại Tấn. Bởi vì hắn, có biết bao nhiêu kẻ không dám tùy tiện dẫn binh tới đây? Bao nhiêu quân địch chỉ vì một bóng hình hắn mà phải nhượng bộ lui binh? Vậy mà giờ hắn lại mất tích ư?”

Hoàng đế có cảm giác như bầu trời đang ầm ầm sụp đổ, phảng phất giống như nhìn thấy đội quân tinh nhuệ của nước Tần ở ngay trước mắt.

“Tạ tướng có kế sách gì không?”

Tạ Thù nói: “Trên đường vi thần tới đây đã hạ lệnh cho Dương Kiệu toàn quân xuất phát tới Ninh Châu trợ giúp tìm người, vi thần không có quyền điều động quân doanh Từ Châu, kính xin bệ hạ hạ chỉ.”

Hoàng đế lập tức lệnh cho Tường công công mài mực, muốn đích thân viết thánh chỉ.

“Thần còn có việc muốn tấu.” Tạ Thù cúi thấp đầu: “Xin bệ hạ phái người thông báo cho Tương phu nhân đi.”

Hoàng đế thở dài, gật đầu: “Trẫm sẽ mời Thái hậu đứng ra chuyển lời.”

Tạ Thù cảm tạ long ân, lui ra cửa điện.

Màn đêm thăm thẳm, trăng tròn giữ trời.

Con đường này vô số lần cùng hắn đi qua, bây giờ lại chỉ còn mình nàng lẻ bóng.

Bị vùi thân dưới núi lở, hay bị rơi xuống bên dưới vách núi bị quân địch mai phục, tóm lại không thấy hắn đâu.

Rõ ràng là Vũ Lăng vương đánh đâu thắng đó, sao có thể lại xảy ra chuyện này? Trong đầu Tạ Thù không ngừng hiện lên bốn chữ “lành ít dữ nhiều”, lại ra sức ép mình không được nghĩ tiếp.

Tận đến giờ khắc này, lẻ loi độc hành, không giữ được bình tĩnh thường ngày, nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng nháy mắt sinh sôi.

Mộ Dung Triều đang định cùng Tư Mã Thích ăn mừng một phen, thì có binh sĩ đi vào bẩm báo, nói rằng vẫn chưa tìm thấy thi thể của Vũ Lăng vương mà thi thể binh lính bị chôn vùi dưới núi đá cũng không nhiều.

“Cái gì?” Mộ Dung Triều nhìn Tư Mã Thích, “Lẽ nào hắn không bị núi sập vùi lấp? Vậy hắn và quân của hắn đang ở đâu? Trên dưới chúng ta đều có phục kích, hắn không thể biến mất mà không thấy tăm hơi chứ?”

Tư Mã Thích nhíu mày: “Vệ Ngật Chi từng trấn thủ biên cương ở đây nhiều năm, đương nhiên rất tinh tường địa hình nơi này, bây giờ mưa to như trút nước, dấu chân chẳng mấy chốc sẽ bị gột rửa, dù cho hắn không gặp chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng rất khó tìm ra hắn.”

“Mẹ kiếp!” Mộ Dung Triều tức giận lật tung án.

“Nhưng, chúng ta có thể ép hắn ra.”

“Hả?” Sắc mặt Mộ Dung Triều tươi tỉnh hơn một chút, “Trường Sa vương có diệu kế gì?”

Tư Mã Thích nói: “Văn thần của Đại Tấn là Tạ Thù, võ tướng là Vệ Ngật Chi, đều là những nhân vật khó đối phó, nếu chúng ta có thể mượn cơ hội này loại trừ cả hai người họ, thì mọi việc sẽ đơn giản hơn.”

Mộ Dung Triều ghét nhất cái kiểu ăn nói nửa vời của người Hán, nhưng hắn không tiện nổi giận: “Trường Sa vương muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”

“Ý của bản vương là, bây giờ chúng ta đang chiếm thế thượng phong, chủ động đưa ra nghị họa, nói rằng Vũ Lăng vương đang là tù binh trong tay chúng ta, để Tạ Thù đến Ninh Châu hòa đàm cùng chúng ta. Nếu như Vệ Ngật Chi đang ẩn náu, chắc chắn sẽ không để Đại Tấn rơi vào cảnh bất lợi, đương nhiên sẽ chủ động hiện thân. Nếu như hắn không xuất hiện, vậy chứng tỏ hắn đã chết, chúng ta giết Tạ Thù xong có thể tiến thẳng về Kiến Khang.”

“Diệu kế, diệu kế!” Lúc này Mộ Dung Triều đã xếp lại án thư, muốn cùng hắn uống ba chén.

Tư Mã Thích vỗ bảo kiếm bên hông nhìn hắn mỉm cười, bọn man di các người, chờ đến khi bản vương nắm được giang sơn, sẽ chém đầu các ngươi.

Tin cầu hòa còn chưa đưa đến thì tướng phủ đã có một vị khách không mời mà đến.

Tạ Thù đang ngồi trong phòng, cách một tấm bình phong, nhìn Mộc Bạch dẫn người đi vào bái kiến.

“Tiểu nhân Sở Liên bái kiến Thừa tướng.”

“Miễn lễ.” Tạ Thù ra sức giữ cho giọng nói bình thản: “Ngươi nói ngươi mang theo tín vật của Vũ Lăng vương giao cho bản tướng, là thứ gì vậy?”

Sở Liên lấy từ trong ngực áo một túi gấm, hai tay giao cho Mộc Bạch đứng bên.

Mộc Bạch đưa túi gấm vào, Tạ Thù mở ra, cầm lấy đồ vật bên trong, giật mình đứng phắt dậy.

Không ngờ lại là binh phù.

“Lúc Vũ Lăng vương đưa túi gấm này cho ngươi có nói gì không?”

“Bẩm Thừa tướng, Vũ Lăng vương nói đem thứ này giao tận tay Thừa tướng, lần này ngài ấy đi lành ít dữ nhiều, nếu như có xảy ra chuyện gì, vật này có thể bảo vệ Thừa tướng bình an. Ngài ấy còn nói, nếu thật sự ngài ấy xảy ra chuyện gì, xin Thừa tướng hãy nhớ tới bạn cũ, thay ngài ấy trông nom mẫu thân.”

Tạ Thù hiểu rõ, ngay cả đường lui của nàng, hắn đều vì nàng mà suy nghĩ, nếu thật sự có một ngày nàng bị bại lộ thân phận nữ tử, tới bước đường cùng, dựa vào binh phù điều động quân đội, chí ít vẫn còn có hi vọng sống sót.

Nàng xiết chặt binh phù, không cần đến bước này, nàng có gì đáng để hắn đối xử như vậy?

Mộc Bạch ngó đầu vào nhìn sắc mặt nàng: “Công tử, ngài sao vậy?”

Tạ Thù hoàn hồn. “Không có việc gì, đi sắp xếp chỗ nghỉ cho Sở tiên sinh đi.”