Ngày Sau Còn Dài

Chương 5




Ngày hôm đó Trâu Phỉ ở lại cũng không lâu lắm thì trở về trường, mặc kệ anh em thuyết phục đến khô cả nước bọt Trâu Phỉ vẫn không nể mặt hay đoái hoài gì tới, cuối cùng mọi người thấy anh thật lòng muốn về nên đành phải bỏ cuộc, tươi cười phạt hai ly rượu, vì để thu hút sự chú ý của anh mà có mấy cô gái tranh nhau uống rất nhiều rượu, giờ đây anh về bọn họ liền thất vọng tràn trề. Trâu Phỉ biết mình làm cho mọi người không vui, vì vậy đã uống rượu rất vui vẻ, đồng ý thêm WeChat với các cô gái, thời điểm rời đi cũng chủ động thanh toán hết, coi như đó là lời xin lỗi đi.

Đến bản thân Trâu Phỉ còn chẳng biết tại sao mình lại hờn dỗi vô cớ như vậy, không biết lý do anh lại càng tức giận, cuối cùng anh đổ hết lỗi lên người Đinh Nhất Bác, nếu không xui xẻo gặp phải người này, thì chắc chắn hiện giờ anh vẫn còn đang vui vẻ uống rượu trong quán bar.

Sáng hôm sau, lúc Trâu Phỉ tỉnh dậy, Lâu Đống vẫn chưa trở về, chắc lại chơi suốt cả đêm rồi, anh nhắm mắt nằm thêm khoảng năm phút sau đó đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân. Tuy Trâu Phỉ chơi thì chơi, nhưng anh vẫn là một người sống rất có nguyên tắc, hầu như sáng nào anh cũng thức dậy vào đúng bảy giờ và sẽ không bao giờ ngủ nướng, nếu đêm trước ngủ quá muộn thì cùng lắm chỉ ngủ tới tám, chín giờ sáng mà thôi.

Vào những buổi sáng cuối tuần, hầu như trong khuôn viên trường chẳng có bóng dáng ai, còn căn tin thì chỉ có lác đác vài người ngồi ăn cơm. Trâu Phỉ vừa ăn vừa xem điện thoại, trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, bao gồm cả tin nhắn của Lâu Đống và những cô gái mới được thêm vào hôm qua. Anh qua loa lướt xem một lượt nhưng lại không trả lời ai cả, mãi cho tới khi trông thấy một tin nhắn của người nào đó, ngón tay anh mới nhất thời dừng lại.

Ban tuyên truyền của hội sinh viên: Chuyện tối hôm qua cảm ơn anh rất nhiều.

Hiện tại Trâu Phỉ mới sực nhớ ra sau cuộc trò chuyện hôm đó, hai người họ không gửi tin nhắn WeChat cho nhau thêm lần nào nữa, thế nên anh cũng quên béng mất việc phải xóa nó.

Tin nhắn WeChat này được gửi sau 7 giờ sáng, cậu vừa mới tan làm sao? Anh nhìn một chút sau đó quyết định nhấn mở khung chat.

Trâu Phỉ: Cậu có thể đừng nói chuyện với tôi bằng cái tên dở hơi này được hay không?

Không lâu sau, anh liền thấy Đinh Nhất Bác đổi tên, tiện tay đổi luôn ảnh đại diện, Trâu Phỉ nhấn vào ảnh đại diện xem, suýt nữa thì cười phá lên, đó là một con cầy meerkat đang đứng bằng hai chân sau.

Trâu Phỉ: Ảnh selfie cậu tự chụp à.



Đinh Nhất Bác:???

Trâu Phỉ không trả lời lại, lúc này không hiểu vì sao tâm trạng không vui tối hôm qua đều tan thành mây khói, vừa đặt điện thoại xuống, trước mặt anh chợt xuất hiện mâm cơm, anh nhướng mắt nhìn người nọ, cắn bánh bao ậm ờ nói: "Còn thừa nhiều chỗ như vậy sao không ngồi, sang chỗ khác đi."

Dường như Đinh Nhất Bác không nghe thấy, vẫn ngồi đó cúi đầu húp cháo.

Trâu Phỉ đá cậu một cước: "Điếc hả? Đang nói chuyện với cậu đấy."

Đinh Nhất Bác không nói không rằng, tay chân cứng ngắc như hóa thạch ngồi yên chỗ ở đó, có vẻ như đang sợ Trâu Phỉ sẽ xách cậu lên quẳng mà ra ngoài vậy. Ngồi ăn một hồi, thấy Trâu Phỉ không có ý muốn đuổi mình đi nữa, cậu lấy hết can đảm mạnh dạn đẩy lồng bánh bao nhỏ của mình ra phía trước.

"Cái này...ngon lắm, anh ăn thử đi."

Trâu Phỉ không hề dè dặt chút nào, một cái rồi lại thêm cái nữa, ăn một phát hết nửa lồng, ăn xong lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài.

"Ngon đó."

Đinh Nhất Bác thốt lên "Này", trơ mắt mà nhìn Trâu Phỉ đi ra khỏi căn tin, đến cuối cùng cậu vẫn vụt mất cơ hội nói câu "Cảm ơn" trước mặt anh.

Nửa tháng sau, toàn bộ sinh viên trong trường đều sẽ đối mặt với kỳ thi quỷ quái ấy, đến cả một người nước tới chân mới nhảy như Lâu Đống cũng phải tranh thủ ghi chú vài tờ giấy nhỏ để dự phòng, cho tới bây giờ hắn luôn nghĩ về người mà ngày trước Trâu Phỉ "nghĩ" tới, thỉnh thoảng hắn vẫn cố gắng tìm kiếm một ít tin tức từ những chuyện lặt vặt xoay quanh cuộc sống Trâu Phỉ, nhưng hầu như đêm nào Trâu Phỉ cũng đều ru rú ở trong ký túc xá, chả giống biểu hiện của người đang yêu đương tẹo nào.

Mãi một tuần sau, khi trời đã xế chiều bọn họ mới lại lần nữa gặp nhau, lúc đó Trâu Phỉ vừa thi xong môn tiếng Anh, Trâu Phỉ dẫn người chị khóa trên đến khu đô thị ăn tối, trước đây chị đã giúp đỡ anh không ít, thế nên anh muốn mời chị một bữa trước kỳ nghỉ.

Thời điểm đi ngang qua quán trà sữa, chị lại nhìn thêm vài lần, Trâu Phỉ lập tức hỏi: "Chị muốn uống?"

Nghe xong chị gái không kìm được cám dỗ mà ngượng ngùng gật gật đầu.

"Chị muốn uống gì?"



Trâu Phi đứng sang một bên, cúi đầu nghịch điện thoại: "Sao cũng được, chị xem rồi chọn đi, đừng ngọt quá."

"Vậy thì hai ly trà sữa, một ly 50% đường, đá."

"...Tổng cộng là hai mươi."

Giọng nói của cậu nhân viên thu ngân cứ rầu rĩ nghèn nghẹn, như thể đang nói thầm, Trâu Phỉ nhìn cậu ta một cái, người kia đang đội mũ nhân viên của quán, cúi gằm đầu xuống gần như đến trước ngực.

Bỗng nhiên anh bật cười.

Chị cảm thấy hơi khó hiểu: "Cậu cười gì vậy?"

Trâu Phi không trả lời, nghiêng người dựa vào bàn nói: "Chờ đã, tự dưng tôi không muốn uống trà sữa nữa, tôi muốn uống cái khác, cậu có thể gợi ý cho tôi vài món không?"

Cái đầu đà điểu kia rốt cuộc cũng chịu ngẩng lên một chút, anh liền trông thấy khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Đinh Nhất Bác dưới vành mũ.

"Anh có thể uống thử trà xanh chanh dây..."

"Tôi không uống trà."

"Vậy quán còn có Yakult..."

"Chua lắm, không thích uống."

"Cậu sao vậy, đừng làm khó người ta quá chứ?" Chị gái không nhận ra điều bất thường, cười vỗ vỗ Trâu Phỉ, "Cho cậu ấy ly trà sữa đi, trên đời này tôi chưa từng thấy ai kén chọn bằng cậu luôn đấy. "



Đinh Nhất Bác đảo mắt nhìn hai người bọn họ, im lặng cúi đầu nhận đơn.

Trâu Phỉ lại muốn cười, chắc hẳn người này cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, thực chất tất cả tâm tư thầm kín của cậu đều viết hết ở trong đôi mắt kia, anh biết đối phương đã hiểu lầm quan hệ của mình với chị ấy, nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu đã hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.

Thừa dịp chị gái kia tránh sang một bên nghe điện thoại, Trâu Phỉ hỏi: "Tại sao lại tới quán trà sữa làm việc, để trải nghiệm cuộc sống à?"

Đinh Nhất Bác vừa mới order cho một khách xong, bây giờ nóng đến mức trên trán toát mồ hôi, cậu lắc đầu, nói nhỏ: "Không phải, em đã nghỉ việc ở quán bar rồi..." Nói xong cậu còn nhìn Trâu Phỉ một cái, vẻ mặt ấy dường như đang chờ đợi Trâu Phỉ khen mình một câu gì đó.

Hiện tại trong đầu Trâu Phỉ không khỏi liên tưởng đến ảnh đại diện con cầy meerkat, khóe miệng không nhịn được nhếch sang hai bên, nhưng gương mặt vẫn giả bộ lạnh lùng, thản nhiên nói: "Nghỉ việc thì cứ nghỉ, đâu liên quan gì đến tôi."

Gương mặt Đinh Nhất Bác lập tức ỉu xìu như cái bánh bao chiều, thất vọng tràn trề, mím môi đưa ly trà sữa đã làm xong cho anh.

"Này, xong chưa?" Chị gái vừa khéo nghe điện thoại xong trở về, hai người đều ăn ý không nói tiếp.

"Xong rồi, đi thôi."

Đi được một đoạn đường, chị kìm được tò mò hỏi: "Tâm trạng cậu hôm nay tốt quá vậy? Cứ cười tủm tỉm mãi ấy."

"Có hả?" Trâu Phỉ sờ sờ khóe miệng, sờ xong lại cười nói: "Tôi chỉ cảm thấy... rất thú vị thôi."