Họ chẳng sợ gì cả, chỉ biết siết chặt lấy đối phương giữa cơn mưa bão dữ dội.Sự xuất hiện của Lâm Tư Hàm không đúng lúc chút nào, đến nỗi Đào Trác hoàn toàn không nhận ra bóng dáng quen thuộc kia đã lướt qua phía xa.
Nghiêm Dụ bất chấp nguy hiểm đến tính mạng trèo cửa sổ ra ngoài, chạy đến trường Trung học số 1, vốn định gặp Đào Trác một chút. Nhưng không ngờ hắn lại nghe được từng câu nói của Tiết Hạo Kiệt, và cả những lời của Đào Trác.
Khoảnh khắc ấy Nghiêm Dụ không sao diễn tả được tâm trạng của mình. Giọng điệu của Đào Trác nhẹ nhàng như vậy, rơi vào tai Nghiêm Dụ, lại như đang tuyên án tử hình cho hắn một cách tàn nhẫn và nặng nề nhất.
Có lẽ Đào Trác đã đúng, Nghiêm Dụ nghĩ. Những lo lắng trước đây của Đào Trác không phải là không có lý.
Khi tận tai nghe thấy những lời lẽ sỉ nhục nhất nhắm vào Đào Trác, giam cầm cậu trong lồng giam, Nghiêm Dụ phát hiện ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là biến mất khỏi đây, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của Đào Trác nữa.
Hắn không thể chấp nhận việc người mình yêu thương nhất bị công kích như vậy.
Mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang rền.
Nghiêm Dụ không làm gì cả, lặng lẽ rời khỏi tòa nhà dạy học mà không nói một lời.
Mưa như trút nước, làm hắn ướt sũng. Máu chảy dọc theo cánh tay rơi xuống lòng bàn tay, rồi nhỏ giọt xuống đất, làm mờ đi tên của Đào Trác trên màn hình điện thoại.
Hắn không nhớ nổi mình đã bị Trần Nhàn tìm thấy ở đâu, cũng chẳng nhớ đã về nhà cùng bà như thế nào.
Chỉ nhớ Trần Nhàn mang thuốc đến, nhặt những mảnh thủy tinh còn găm trong lòng bàn tay hắn, khử trùng rồi băng bó. Sau đó bà nhẹ giọng nói: "Bây giờ thì con biết rồi đấy."
Trần Nhàn không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt của bà lộ rõ sự tự đắc của một kẻ chiến thắng: "Bây giờ thì con biết rồi đấy, đồng tính luyến ái, người ta nhìn nhận nó như thế nào."
Nghiêm Dụ không hiểu tại sao Trần Nhàn lại có vẻ đắc ý như vậy. Nếu không phải vì sự cố chấp của bà, khăng khăng cho rằng đồng tính luyến ái là một căn bệnh và cố ép bác sĩ kê thuốc, rồi tình cờ bị Tiết Hạo Kiệt phát hiện, thì mọi chuyện đã không đi đến nước này.
"Người khác nhìn cậu ấy thế nào, đó là chuyện của họ." Nghiêm Dụ nói.
"Thật sao, Nghiêm Dụ?" Trần Nhàn hỏi ngược lại, "Con chắc chắn là con không quan tâm chứ? Con chắc chắn là con không quan tâm từ nay về sau, tất cả mọi người trong trường sẽ nhìn nó bằng ánh mắt đó, tránh xa nó, không ai muốn ở cùng phòng với nó. Nó đi đến đâu cũng phải mang theo cái mác đồng tính luyến ái để người khác chỉ trỏ — con chắc chắn chứ?"
Nghiêm Dụ không muốn bị những giả định đầy định kiến của Trần Nhàn làm lung lạc, nhưng ngay sau đó, Trần Nhàn lại tấn công hắn từ một góc độ khác.
"Mẹ hiểu con quá mà, Nghiêm Dụ." Trần Nhàn liếc nhìn hắn, "Thực ra con biết rất rõ, tất cả những chuyện này đều là do con gây ra, con mới là người có lỗi. Mẹ nói có đúng không?"
Cả người Nghiêm Dụ run rẩy.
"Không phải nó theo đuổi con, mà là con theo đuổi nó. Cũng không phải nó ép con thành ra thế này, mà là con ép nó đến bước đường này. Là con, từng chút một, dù vô tình hay cố ý, đã tỏ ra tốt với nó. Con cho nó hưởng những điều ngọt ngào, để nó dần dần dựa dẫm vào con..."
"Là con đã dùng đủ mọi cách, dù là bạo lực lạnh hay dụ dỗ, từng bước ép nó phải nói thích con, đúng không?"
"Nghiêm Dụ, con cho rằng nó thực sự thích con sao?" Trần Nhàn thản nhiên nói, "Không phải đâu. Chỉ là con vừa đúng lúc xuất hiện, vừa đúng lúc lấp đầy khoảng trống đó, vừa đúng lúc cho nó cảm nhận được sự ấm áp như gia đình, khiến nó lầm tưởng lòng biết ơn đối với con là tình yêu."
"Nếu không phải là con, mà là người khác, là một cô gái," Trần Nhàn nói, "thì cũng chẳng khác gì. Con hiểu không?"
Nỗi sợ hãi lớn nhất tận sâu trong lòng Nghiêm Dụ cuối cùng đã bị Trần Nhàn phát hiện và tàn nhẫn đào bới, xé toạc trước mặt hắn, máu me đầm đìa.
Đúng vậy, là như vậy.
Chính hắn ngay từ đầu đã tham lam hơi ấm trên người Đào Trác. Lần đầu tiên nếm được vị ngọt thì giống như kẻ chết đuối vớ được cọc, tham lam và ích kỷ, không muốn buông tay. Để rồi từng chút một phóng túng dục vọng chiếm hữu tận sâu trong nội tâm vươn tới Đào Trác.
Chỉ cần Đào Trác tỏ ra dịu dàng với người khác, là hắn lại không thể kiềm chế được mà nổi giận với Đào Trác, không thể kiềm chế được mà tìm mọi cách để bắt nạt cậu. Thậm chí khiến cậu bật khóc, rồi dùng sự dẫn dắt có chủ ý hoặc vô tình để Đào Trác từng bước một rơi vào bẫy của mình.
Chính hắn chủ động tiếp cận Đào Trác, chưa được Đào Trác cho phép đã cài định vị vào điện thoại của cậu, thừa lúc Đào Trác suy sụp nhất để chen vào cuộc sống của cậu, dùng thủ đoạn này thu hút sự chú ý của Đào Trác.
Cố tình dạy cậu bơi, cố tình tiếp xúc cơ thể với cậu, cố tình nói dối điều hòa hỏng để ngủ chung giường với cậu, cố tình đẩy cậu xuống chiếc ghế sofa xanh rồi hôn cậu...
Đào Trác không hay biết gì, vẫn nở nụ cười rạng rỡ, còn ôm hắn và nói rằng cậu thích hắn. Nào ngờ mỗi một bước đều là kế hoạch và toan tính của Nghiêm Dụ.
Nếu không phải là hắn thì sao? Nghiêm Dụ đột nhiên nghĩ, nếu là một người khác, cũng đối xử tốt với Đào Trác hết lòng thì sao?
Trần Nhàn nói: "Nếu là một người khác, Đào Trác cũng sẽ cảm kích người ấy, thích người ấy, yêu người ấy. Cả hai đứa đều quá cô độc, đều nóng lòng muốn níu giữ một người bầu bạn bên cạnh mình."
Trần Nhàn nhận ra sự dao động trong lòng Nghiêm Dụ, bèn thừa cơ nói tiếp: "Là lỗi của mẹ, mẹ đã không ở bên con đủ nhiều, khiến con trở nên như này, khao khát có được tình yêu đến vậy... Sau này sẽ không như thế nữa, mẹ sẽ luôn ở bên con."
Giọng Trần Nhàn vang lên như lời dụ dỗ: "Đào Trác là một đứa trẻ ngoan. Con cũng không muốn nó cả đời sau bị người ta chỉ vào mặt và chửi rủa là đồng tính luyến ái, là biến thái. Tiểu Dụ, con hãy buông tha cho nó, cũng là buông tha cho chính mình, được không?"
Nghiêm Dụ không trả lời, tiếng sấm sét vang dội như muốn nổ tung màng nhĩ ập đến.
Tiếng sấm cũng cuộn trào bên tai Đào Trác, cậu cụp mi mắt xuống, không muốn nhìn vào mắt Lâm Tư Hàm.
Họ cứ như vậy lặng lẽ ngồi ở hai bên bàn dài trong phòng họp, im lặng không nói một lời.
Lâm Tư Hàm hít một hơi, cuối cùng cũng định mở miệng, nhưng Đào Trác lại giành trước cắt ngang: "Đừng hỏi con nữa." Đào Trác nhỏ giọng nói, "Con không biết, con không nhớ, con cũng không muốn trả lời."
"... Mẹ không định hỏi con về những chuyện đó." Lâm Tư Hàm im lặng hồi lâu mới nói, nhìn vào đôi mắt cụp xuống của Đào Trác: "Mẹ chỉ muốn biết, tại sao lại là Nghiêm Dụ? Tại sao con lại thích Nghiêm Dụ?"
Đào Trác khẽ nói: "Bởi vì chỉ có ở bên Nghiêm Dụ, con mới không phải là lựa chọn thứ hai thường xuyên bị bỏ qua. Bởi vì chỉ có Nghiêm Dụ, mới mãi mãi không do dự, không màng hậu quả, kiên định chọn con."
Lâm Tư Hàm nghe hiểu, trong phút chốc sững sờ tại chỗ, lặng lẽ nhìn Đào Trác.
Một lát sau, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nước mắt Lâm Tư Hàm cứ thế tuôn rơi, dần dần không kìm nén được, bà lấy tay che mặt và khóc nức nở trước mặt Đào Trác.
Bà cố gắng kìm nén bản thân, không để lộ ra bộ dạng này trước mặt con trai, nhưng bà không làm được. Ngoài kia, mưa bão cuồng phong nuốt chửng thành phố, cũng nhấn chìm tiếng khóc của bà.
Đào Trác thở dài, lấy khăn giấy đưa cho Lâm Tư Hàm, nhưng Lâm Tư Hàm không để ý tới, chỉ mải mê khóc.
Đào Trác nói: "Mẹ đừng khóc nữa, mẹ, không liên quan đến mẹ, là lỗi của con."
Lâm Tư Hàm làm như không nghe thấy.
Đào Trác mặt không cảm xúc, cậu nghĩ, được rồi, bây giờ mọi thứ đã kết thúc. Mọi chuyện sau này cũng đều có thể đoán trước được. Khóc lóc, chất vấn, tức giận, cuồng loạn, rồi đến việc vội vã chuyển trường và rời đi.
Lần này họ sẽ chuyển mình đến nơi nào đây? Đào Trác nghĩ, Đào Chính Hòa đã không còn nữa, đến Thượng Hải sao? Theo như Lâm Tư Hàm đã nói trước đó, đến một trường quốc tế, rồi đại học sẽ ra nước ngoài? Như vậy cậu sẽ có một khoảng thời gian rất dài không gặp được Nghiêm Dụ.
Chắc hẳn đây cũng là điều bọn họ mong đợi. Bởi vì chút tình cảm mong manh như mây ngũ sắc của tuổi trẻ, sẽ nhanh chóng tan biến khi khoảng cách và thời gian trở nên quá xa xôi.
Nhưng Lâm Tư Hàm mở lời, cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt nói: "Đào Trác."
Bà khó khăn nở một nụ cười: "Con không sai, Tiểu Trác. Thích một người không có gì sai cả."
Đào Trác sững sờ, ngẩng đầu lên đầy khó tin.
...
Tiếng sấm ầm ầm vang dội, tia chớp liên tục xé toạc màn mây đen. Cả bầu trời tối đen như mực, đêm nay cơn bão sẽ đổ bộ trực tiếp vào Nam Thành.
Đào Trác kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Tư Hàm, đi về lớp A5, phát hiện chỗ ngồi của Nghiêm Dụ đã trống trơn.
Sách vở và bài kiểm tra trong ngăn bàn đều bị người ta lấy đi hết. Túi sách bên cạnh, thùng sách dưới đất, cả đồ đạc trong tủ đồ ở hành lang, tất cả đều không còn gì.
Đào Trác như bị sét đánh trúng, chết lặng tại chỗ.
Cậu lập tức quay người, lao như bay về phía ký túc xá giữa cơn mưa giông sấm chớp.
Giường của Nghiêm Dụ trong phòng 508 cũng đã trống không. Quần áo, khăn tắm, sữa tắm, tất cả những gì có thể mang đi đều đã được mang đi. Đào Trác lao đến lục tung mọi ngóc ngách, nhưng Nghiêm Dụ không để lại dù chỉ một món đồ.
Trong lúc lục lọi tủ đồ, cậu vô tình làm bật mở tủ của mình. Đào Trác liếc mắt nhìn, bỗng sững người.
Những món đồ ăn vặt từng được giấu trong vali của Nghiêm Dụ, giờ đây từng món từng món một đều được lấy ra, xếp từ lớn đến nhỏ, từ cao đến thấp, phân loại rõ ràng rồi nhét lại vào tủ của Đào Trác.
Cách sắp xếp này là một thói quen rất kín đáo của Đào Trác, chỉ có Nghiêm Dụ mới biết. Điều này chứng tỏ hành lý là do chính Nghiêm Dụ đến dọn, Nghiêm Dụ đã quyết định rời đi.
Đầu óc Đào Trác trống rỗng, cậu nuốt khan, đứng ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn.
Cậu chậm rãi lấy điện thoại ra, run rẩy gọi cho Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ không nghe máy, Đào Trác cứ cố chấp cúp máy rồi gọi lại, cúp máy rồi lại gọi. Hết lần này đến lần khác.
Mãi cho đến khi Đào Trác cảm thấy toàn thân tê dại, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
Nghiêm Dụ không nói gì, truyền đến tai Đào Trác chỉ có tiếng thở của hắn. Cảm giác như người ấy vẫn đang ở bên cạnh. Nhưng không phải, Đào Trác biết rất rõ, Nghiêm Dụ đã không còn ở đây nữa, cậu không cảm nhận được hơi ấm từ Nghiêm Dụ.
"Nghiêm Dụ," Đào Trác lên tiếng, giọng nhẹ bẫng, "Cậu không cần tớ nữa sao?"
Trả lời Đào Trác chỉ có sự im lặng, một sự im lặng kéo dài, dài đến mức Đào Trác tưởng Nghiêm Dụ không nghe thấy.
Thế nhưng Nghiêm Dụ nghe thấy, hắn thở dài: "Đào Trác, đừng như vậy."
"Đừng như nào?" Đào Trác bình tĩnh hỏi ngược lại, "Đừng như nào? Cậu nói đi, Nghiêm Dụ, cậu nói đi. Không phải đã nói thích tớ sao? Không phải đã nói nhớ tớ sao? Không phải đã nói muốn hôn tớ, ôm tớ và mãi mãi ở bên tớ sao?"
Kiều Nguyên Kỳ đúng lúc vô tình đi ngang qua ký túc xá, cậu ta nghe thấy vậy thì đứng chôn chân tại chỗ, nhưng đã bị Thiện Vũ kịp thời chạy tới bịt miệng lôi đi. Trước khi rời đi, Thiện Vũ tiện tay đóng cửa phòng 508 lại.
"... Đào Trác." Nghiêm Dụ vẫn luôn bình tĩnh như vậy, nhàn nhạt, như thể hắn không hề có bất kỳ tình cảm nào với Đào Trác, "Tớ nghĩ chúng ta đều hiểu lầm rồi. Có lẽ bọn họ nói đúng, chúng ta nên tách nhau ra một thời gian."
"Tớ không muốn." Đào Trác nói, "Ai nói? Ai nói đúng? Tại sao cậu phải quan tâm bọn họ nói gì?"
"... Đào Trác." Nghiêm Dụ thấp giọng nói, "Là lỗi của tớ. Tớ không nên..."
"Không nên làm gì?"
Không nên giữ cậu lại. Nhưng Nghiêm Dụ không nói gì.
"Đào Trác, hãy quên tớ đi."
Một lúc lâu sau, giọng nói của Nghiêm Dụ mới vang lên: "Cậu sẽ gặp được nhiều người hơn. Những người tốt hơn tớ, xuất sắc hơn tớ. Cậu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp... rực rỡ."
Nghiêm Dụ nói xong lập tức cúp điện thoại, không dám nghe thêm nữa. Như thể hắn biết chỉ cần nghe giọng của Đào Trác thêm một giây thôi, chỉ một giây thôi, hắn sẽ hối hận, sẽ bất chấp tất cả trở về bên Đào Trác.
Phía trên đỉnh đầu vang lên tiếng thông báo của sân bay, giọng nữ êm dịu đang mang theo vẻ áy náy thông báo cho hành khách về việc chuyến bay bị trì hoãn và hủy bỏ.
Một đám đông hành khách kéo vali, đeo ba lô chen chúc ở quầy, sốt ruột chất vấn hãng hàng không khi nào chuyến bay của họ sẽ cất cánh, và làm thế nào để bồi thường khi chuyến bay bị hủy.
Trần Nhàn đứng ngay bên cạnh Nghiêm Dụ, biết được chuyến bay của mình và Nghiêm Dụ không bị hủy, hơn nữa sẽ cất cánh bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Nghiêm Dụ: "Con ở đây chờ mẹ, mẹ đi làm thủ tục ký gửi hành lý."
Nghiêm Dụ gật đầu, cất điện thoại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Bên ngoài khung cửa kính lớn của sảnh ga sân bay Nam Thành, mưa bão ầm ầm kéo đến, màn trời đen kịt như bị ai đó dùng dao rạch một đường, trút xuống dòng nước lũ cuồn cuộn cuốn trôi cả thành phố.
Những hạt mưa như những viên đá nện xuống mái nhà, phát ra tiếng động trầm đục liên hồi. Trong tiếng động ồn ào ấy, Nghiêm Dụ cảm thấy điện thoại đang rung lên, khẽ run trong lòng bàn tay hắn. Là Đào Trác đang cố gắng níu kéo hắn, như van xin nắm lấy tay hắn, hết lần này đến lần khác gần như không ngừng nghỉ, nhưng Nghiêm Dụ không dám nghe máy.
Trần Nhàn làm xong thủ tục ký gửi, cầm vé máy bay đi tới: "Đi thôi, qua kiểm tra an ninh nào."
Bà nắm chặt lấy cánh tay Nghiêm Dụ, rảo bước về phía cổng an ninh, như sợ Nghiêm Dụ sẽ bỏ chạy mất. Nghiêm Dụ không phản kháng, ngoan ngoãn xếp hàng, đưa chứng minh thư, nhận dạng khuôn mặt, lấy các thiết bị điện tử ra từ trong ba lô.
Máy quét kim loại kêu bíp bíp liên tục khi lướt qua người hắn, nhân viên hỏi: "Trên người có đồ gì à?"
Nghiêm Dụ sờ soạng khắp người, cuối cùng lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa.
Hắn lặng lẽ nhìn chùm chìa khóa nhỏ màu đồng sẫm thuộc về một ngôi nhà nào đó, biết rằng có lẽ mình sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa.
Nhưng hắn không vứt đi, mà nắm chặt trong tay. Răng chìa khóa rất cứng, cứa vào lòng bàn tay Nghiêm Dụ một vệt đỏ.
Nghiêm Dụ theo Trần Nhàn đến khu vực chờ lên máy bay, ngồi yên lặng đợi chuyến bay. Trần Nhàn hết lần này đến lần khác đứng dậy đi hỏi nhân viên quầy, biết được máy bay không bị hoãn, lại yên tâm ngồi xuống.
Nghiêm Dụ biết Trần Nhàn đang lo lắng điều gì. Dù chỉ một giây bà cũng lo lắng - bà nóng lòng muốn rời khỏi thành phố này, đưa Nghiêm Dụ đi thật xa và không bao giờ quay trở lại.
Thêm một giây, kế hoạch lại càng có khả năng bị thay đổi. Trần Nhàn không thể chịu đựng nổi sự thay đổi này, bởi vì từ nay về sau bà phải kiểm soát chặt chẽ cuộc đời của Nghiêm Dụ.
Cơn mưa xối xả như thác đổ bên ngoài cửa kính, màn nước làm mờ nhòa thế giới bên ngoài. Nghiêm Dụ lặng lẽ nhìn, phát hiện rằng mình chẳng thể thấy rõ gì cả.
Điều mà Trần Nhàn lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra. Trên màn hình bắt đầu nhấp nháy dòng chữ màu đỏ báo hiệu chuyến bay bị hoãn, chói mắt Trần Nhàn. Bà gần như phát điên, chất vấn nhân viên khi nào thì có thể cất cánh, tiếng cãi vã khiến người qua đường vây xem.
Nghiêm Dụ dời mắt, cúi đầu nhìn thế giới tối đen như mực ngoài cửa sổ. Điện thoại vẫn rung lên, nóng đến mức hắn không dám chạm vào.
Bỗng nhiên, một tiếng sấm sét ầm ầm vang dội. Tất cả mọi người đều bị giật mình, cả người run rẩy, sân bay chìm vào một khoảnh khắc yên tĩnh lạ thường.
Ngay lúc ấy, điện thoại của Nghiêm Dụ vì rung mà trượt khỏi ghế, rơi xuống đất, để lộ hai chữ "Đào Trác" trên màn hình.
Nghiêm Dụ như bị một thế lực vô hình thúc đẩy, vuốt sang phải nghe máy.
Ở đầu dây bên kia, cũng là tiếng gió rít và sấm sét, cành cây va đập vào mặt đất. Tiếng thở của Đào Trác lẫn vào trong đó, rất nhẹ, nếu không lắng tai nghe kỹ thậm chí sẽ không nhận ra.
Cả hai người đều không nói gì, cách nhau mấy chục cây số, cùng lắng nghe một cơn mưa bão.
"Nghiêm Dụ." Giọng Đào Trác cuối cùng cũng vang lên, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
"Nghiêm Dụ, tớ đang ở trên sân thượng." Đào Trác nói, "Chính là sân thượng nơi cậu tổ chức sinh nhật cho tớ, tớ đàn cho cậu nghe, chúng ta ôm nhau, hôn nhau và hứa sẽ cùng nhau vào chung một trường đại học."
Nghiêm Dụ nuốt khan: "Đừng làm chuyện dại dột."
"Cậu nghĩ tớ sẽ nhảy xuống sao?" Đào Trác lại cười, "Cậu sai rồi, tớ sẽ không nhảy đâu. Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng, tớ không quan tâm họ đã nói gì với cậu—"
"Tớ vẫn thích cậu, Nghiêm Dụ."
"Cậu nói đúng, tớ sẽ gặp được rất nhiều người, tốt hơn cậu, giỏi hơn cậu. Nhưng rồi sao chứ? Tớ sẽ không thích họ, tớ chỉ thích cậu. Tớ thích cậu không phải vì cậu là đích đến của tất cả những lý do đó, mà cậu chính là khởi đầu của mọi chuyện, mọi câu chuyện."
"Tớ biết cậu đang nghĩ gì." Đào Trác nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định.
"Cậu đang nghĩ, là vì cậu đối xử tốt với tớ, cậu xuất hiện vào lúc tớ cần nhất, an ủi tớ, khích lệ tớ, cho tớ tất cả những gì trước đây tớ chưa từng có... nên tớ mới thích cậu. Là vì cậu đã tìm thấy tớ trong cơn mưa bão, đưa tớ đến bệnh viện, giúp tớ mua lại đồ đạc, cùng tớ thuê nhà, tổ chức sinh nhật cho tớ, nên tớ mới thích cậu."
"Đúng vậy, cậu nghĩ đúng rồi, tớ thích cậu vì những điều đó."
"Vì đó là những điều cậu đã làm, và chỉ có cậu mới làm những điều đó."
Nghiêm Dụ sững người.
"Không có nếu như, Nghiêm Dụ, cậu hiểu không?" Đào Trác nhẹ giọng nói, "Không có nếu như. Người xuất hiện trong khoảnh khắc đó là cậu, người sẵn sàng đến tìm tớ chỉ có cậu. Người dạy tớ đạp xe, dạy tớ bơi, cùng tớ làm bài tập, cùng tớ học bài, cùng tớ ăn cơm, đi dạo, và ngủ... chỉ có cậu làm tất cả những điều đó cho tớ. Số phận đã sắp đặt như vậy, cho nên cậu nhất định phải ở bên tớ."
"Tớ không biết rốt cuộc bọn họ đã nói gì với cậu." Đào Trác nói khẽ, "Tớ cũng không muốn biết. Bây giờ tớ chỉ muốn hỏi cậu một điều thôi, Nghiêm Dụ, cậu có thích tớ không?"
Nghiêm Dụ không nói gì.
Đào Trác nói tiếp: "Bây giờ chỉ cần cậu nói cậu không thích tớ, cậu chưa từng thích tớ, tớ sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu, quên cậu đi, sống tiếp mấy chục năm cuộc đời rực rỡ huy hoàng còn lại của tớ. Cậu nói đi, tớ đang nghe."
Nhưng trong tiếng dòng điện rè rè chỉ có sự im lặng vô tận.
Hồi lâu sau, giữa cơn mưa bão, Đào Trác khẽ hỏi: "Sao cậu không nói gì?"
"Đào Trác..." Nghiêm Dụ thở dài, cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại bị Đào Trác nhanh chóng cắt ngang: "Anh Dụ."
Người ở đầu dây bên kia hình như đang cười: "Tớ thắng cược rồi. Mỗi người chúng ta thắng một lần, hòa nhau."
"Tớ nói dối đấy, Nghiêm Dụ." Cậu nói, "Bởi vì vừa rồi, cho dù cậu có lừa tớ rằng cậu không thích tớ, cho dù cậu có đi thật xa, đi rất lâu và không bao giờ xuất hiện nữa..."
"Tớ vẫn thích cậu." Cậu thiếu niên cất lời, "Tớ sẽ luôn thích cậu."
"Bây giờ, tớ đang đứng trên sân thượng, nơi mà cậu biết đấy. Tớ sẽ đợi cậu đến 9 giờ 32 phút."
Tim Nghiêm Dụ bỗng nhiên đập mạnh, vì hắn biết thời điểm đó có ý nghĩa gì.
Quả nhiên, một thoáng ngừng thở đã bị Đào Trác phát hiện, người bên kia dường như càng thêm đắc ý: "Cậu biết nó có ý nghĩa gì mà—9 giờ 32 phút là lúc chúng ta đã hôn nhau ở đây, lúc chúng ta đã nói sẽ cùng nhau bỏ trốn."
"Nghiêm Dụ," Đào Trác nói, "Tớ sẽ đợi cậu đến 9 giờ 32 phút. Nếu cậu vẫn không xuất hiện, tớ sẽ ngoan ngoãn đi xuống. Sau đó tớ sẽ nghe lời cậu, giả vờ như chưa bao giờ gặp cậu, sống nốt những năm tháng còn lại trong một cuộc đời yên bình nhưng không hạnh phúc."
"Nghiêm Dụ." Giọng Đào Trác run rẩy, cuối cùng cậu không thể giả vờ được nữa. Tất cả sự kiên cường, dũng cảm và bình tĩnh mà cậu cố gắng gồng lên từ nãy đến giờ đều bị sự im lặng của Nghiêm Dụ đánh nát, lời nói mang theo chút nghẹn ngào: "Cậu không thể làm như vậy, không thể như vậy được... Cậu không thể đối xử tốt với tớ, hôn tớ ôm tớ nói thích tớ, để tớ ỷ lại vào cậu, khiến tớ không thể rời xa cậu, rồi lại bỏ mặc tớ không quan tâm."
"Nuôi mèo nuôi chó cũng phải có trách nhiệm đến cùng chứ... Không có cậu tớ thực sự không thể... Nghiêm Dụ... đừng đối xử với tớ như vậy..."
"Tớ cũng dễ bị theo đuổi lắm."
Người kia vừa nói vừa khóc, giọng đứt quãng.
"Chỉ cần cậu dũng cảm một chút xíu thôi, là có thể lừa được tớ rồi..."
"Tớ sẽ không chạy trốn đâu."
...
Nghiêm Dụ không biết điện thoại đã ngắt khi nào, khi hắn gọi lại thì Đào Trác đã tắt máy.
Điện thoại nóng hổi, Nghiêm Dụ nhẹ nhàng ấn vào màn hình, màn hình sáng lên, tự động nhận diện khuôn mặt của hắn và mở khóa.
Nghiêm Dụ theo phản xạ vuốt lên, vào trang chủ, nhìn thấy bức ảnh được hắn đặt làm hình nền. Đào Trác ôm chú chó bông Golden Retriever tự tay hắn làm, quay đầu mỉm cười trong màn đêm.
Khoảnh khắc đó, giữa tiếng sấm sét ầm ầm và tiếng mưa bão như trút nước bên tai, Nghiêm Dụ nghe rõ ràng từng nhịp đập trái tim mình.
Đào Trác nói đúng, Nghiêm Dụ chợt nghĩ, phải, không có nếu như.
Giả thiết của Trần Nhàn ngay từ đầu đã sai, là ngụy biện. Sự thật là không có cái gọi là người thứ hai, vĩnh viễn không có.
Người tình cờ xuất hiện, tình cờ yêu Đào Trác, và cũng tình cờ được Đào Trác yêu, chính là Nghiêm Dụ.
Chính là người con trai ngày hôm đó, đạp lên ánh tà dương rực rỡ khắp mặt đất, xuất hiện trước mặt Đào Trác, giúp cậu xách vali, dẫn cậu bước vào phòng 508.
Hắn vẫn luôn hy vọng Đào Trác sẽ dũng cảm, hy vọng Đào Trác sẽ đối mặt với tình cảm của chính mình, mong cậu bất chấp tất cả chạy về phía mình... Nhưng sự thật thì Nghiêm Dụ mới chính là kẻ nhát gan, mới chính là kẻ vì sợ Đào Trác bị tổn thương mà lùi bước, ích kỷ cho rằng đó là cách bảo vệ cậu.
Không phải, người có thể làm tổn thương Đào Trác chỉ có Nghiêm Dụ mà thôi.
Người có thể làm tổn thương Đào Trác, chỉ có Nghiêm Dụ không ở bên cậu mà thôi.
Khoảnh khắc đó, linh hồn Nghiêm Dụ như trở về với thân xác. Hắn lắng nghe nhịp tim mình, từng tiếng, từng tiếng một, cứ như thể cơ thể tàn tạ sắp chết này, nhờ vào giọng nói của Đào Trác mà dần dần ấm lại.
Dường như nhịp tim đang dần cộng hưởng với người vừa ngoan cố vừa bướng bỉnh kia, người vẫn đang đứng đợi hắn giữa cơn mưa tầm tã nơi phương xa.
Nghiêm Dụ không còn do dự nữa, hắn đứng bật dậy, quẳng ba lô xuống đất, chạy như bay về phía cửa ra sân bay.
Trần Nhàn thấy vậy, gọi với theo sau lưng hắn.
Nghiêm Dụ không ngoái đầu lại. Trong lúc cuống cuồng chạy đã va phải không ít hành khách đang đứng giữa đường, hắn chỉ kịp vội vàng nói một câu xin lỗi rồi lại chạy về phía trước.
Hắn liếc nhìn điện thoại, 8 giờ 44 phút, có lẽ chạy nhanh thêm chút nữa vẫn còn kịp.
Chiếc taxi phanh gấp trước mặt Nghiêm Dụ, phát ra tiếng rít chói tai.
Tài xế đang định thò đầu ra mắng, thì cậu thiếu niên đã kéo cửa nhảy vào, ném xuống một xấp tiền mặt: "Trường Trung học số 1, làm phiền bác, càng nhanh càng tốt, cháu có một người rất quan trọng cần gặp."
Tài xế lập tức rụt đầu lại, đạp ga phóng đi.
Ngày 26 tháng 5, cơn bão đầu tiên trong năm tấn công Nam Thành.
Cơn mưa bão như ngày tận thế bị gió cuốn đi, giống như lốc xoáy đập vào từng tòa nhà, từng cánh cửa sổ, nhổ bật gốc những cây long não trên đường phố, bẻ gãy ngang các loại biển quảng cáo khung thép lưới sắt đủ màu sắc.
Hệ thống thoát nước hoàn toàn tê liệt, đường phố biến thành sông lớn, đường hầm bị ngập nước, xe cộ tắc nghẽn thành một đống.
Thế nhưng chẳng thể ngăn cản trái tim khao khát được chạy đến bên người mình yêu của thiếu niên.
Xe taxi rời khỏi đường cao tốc tiến vào nội thành, lúc này đã là 10 giờ 30.
Tài xế bấm còi, nói với cậu thiếu niên bên cạnh: "Cậu sốt ruột cũng vô ích thôi, chắc chắn phía trước không qua được đâu. Kia kìa, cảnh sát giao thông đang hướng dẫn đi đường vòng đấy."
Thiếu niên hỏi: "Còn bao xa nữa?"
"Khoảng ba bốn cây số nữa."
Thiếu niên gật đầu, quét thêm hai trăm tệ cho tài xế, rồi không chút do dự mở cửa nhảy xuống, mưa lớn lập tức tràn vào xe.
"Này," tài xế bất ngờ, tốt bụng hét lên, "cậu đi đâu đấy? Không nhìn thấy đường à, nguy hiểm lắm, giẫm phải nắp cống là cậu tiêu đời—"
Nhưng thiếu niên dường như chẳng nghe thấy gì, không quay đầu lại, đóng sầm cửa xe lao vào màn mưa.
Nghiêm Dụ chạy như bay trong cơn mưa xối xả, người hắn ướt sũng. Hắn gần như không nhìn rõ con đường phía trước, nhưng vẫn liều lĩnh ba bước thành hai bước, bất chấp nguy hiểm lao xuống cầu vượt đã biến thành thác nước.
Đợi tớ thêm chút nữa, Đào Trác, hắn nghĩ. Đợi tớ thêm chút nữa. Đừng đi.
Nghiêm Dụ chạy đến cổng sau trường Trung học số 1 khi đã gần nửa đêm, đường phố không một bóng người, chẳng ai ra đường trong thời tiết tồi tệ thế này. Nghiêm Dụ mặc kệ đèn đỏ, băng qua đường, trong nháy mắt đã đứng trước cánh cổng sắt.
Bảo vệ cổng sau đã ngủ say, Nghiêm Dụ gọi không tỉnh. Hắn bèn lùi lại hai bước, lấy đà chạy tới, một phát leo qua.
Nghiêm Dụ dùng cách tương tự trèo vào khu ký túc xá, chạy vội lên tầng cao nhất, dùng sức đẩy mở cánh cửa lên sân thượng.
Không có ai cả.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Nghiêm Dụ như ngừng đập, hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy Đào Trác đang co rúm ở góc sân thượng, dựa vào chiếc bàn học cũ kỹ mà hôm đó bọn họ quên mang đi, sau này cũng chẳng ai mang đi nốt. Trong tay cậu ôm chặt chú chó bông Golden Retriever mà Nghiêm Dụ tặng.
Nghiêm Dụ từng bước tiến về phía Đào Trác, tiếng bước chân của hắn bị tiếng mưa xối xả át đi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc hắn đi đến trước mặt Đào Trác, Đào Trác lại như cảm nhận được, khẽ mở mắt nhìn hắn.
Đào Trác ướt sũng từ đầu đến chân, trông cậu cũng thảm hại y như Nghiêm Dụ. Tóc tai, áo phông, áo khoác đồng phục và quần đều dính chặt vào người, phác họa nên thân hình gầy gò của cậu thiếu niên.
"Nghiêm Dụ..." Cậu nhìn Nghiêm Dụ, ngơ ngác như không dám tin người trước mặt thật sự xuất hiện, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Tớ đau bụng."
Nghiêm Dụ khựng lại, giây tiếp theo đột ngột kéo Đào Trác đứng dậy, ôm chặt vào lòng, không muốn buông ra nữa.
Đào Trác lúc này mới cảm thấy linh hồn dần dần trở về với cơ thể, cả thế giới của cậu lại quay về bên cạnh.
Đào Trác run rẩy đưa tay ra, nắm lấy áo Nghiêm Dụ. Khi nhận ra người này thật sự tồn tại, chứ không phải là những ảo tưởng mà cậu tưởng tượng ra vô số lần trong ba tiếng đồng hồ vừa qua thì bỗng chốc sững sờ. Cậu òa khóc nức nở trong lòng Nghiêm Dụ.
"Tớ đau bụng, Nghiêm Dụ..." Đào Trác vừa khóc vừa nói, "Cậu bỏ mặc tớ, tớ đau bụng lắm..."
Nghiêm Dụ thấy tim mình như vỡ vụn. Hắn ôm Đào Trác chặt hơn, muốn hòa làm một với cậu, không bao giờ để ai hay chuyện gì chia cách nữa: "Xin lỗi, xin lỗi, tớ không bỏ mặc cậu đâu, là lỗi của tớ. Tha thứ cho tớ, tớ sẽ không bao giờ rời đi nữa."
"Nghiêm Dụ, đồ khốn," người kia khóc đến nghẹn ngào, "Tớ ghét cậu..."
"Đừng ghét tớ mà." Nghiêm Dụ vùi đầu thật sâu vào hõm vai Đào Trác, cũng run rẩy như người trong lòng.
Đào Trác có nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này lại chẳng thể thốt nên lời. Cậu khóc một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, vòng tay ôm lấy cổ Nghiêm Dụ, gần như điên cuồng mà hôn hắn.
Nghiêm Dụ cũng nhiệt tình đáp lại, mặc cho cậu vụng về mạnh bạo cắn rách khóe miệng và môi mình.
Nụ hôn ấy tựa như loài vật cắn xé. Bọn họ hung hăng gặm nhấm, mút mát, cố gắng cướp đoạt từng hơi thở, từng cơn rùng mình trong khoang miệng đối phương. Mùi tanh của máu lan tỏa khắp kẽ răng, chẳng phân biệt được của ai, cứ thế hòa lẫn vào nhau rồi bị nuốt xuống.
Họ sẽ mãi mãi quấn quýt bên nhau như vậy.
Nụ hôn không biết kéo dài bao lâu, dường như dài như cả một đời người. Đào Trác mất hết sức lực, cả người cậu thả lỏng, rồi lại được Nghiêm Dụ đỡ lấy. Nghiêm Dụ dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy Đào Trác, ấn mạnh, giữ chặt cậu trong lòng.
"Đào Trác," Giọng Nghiêm Dụ vẫn còn run rẩy, xuyên qua xương cốt và cơ bắp, truyền sâu vào trong cơ thể Đào Trác, "vào lúc 9 giờ 32 phút tớ không đến kịp, sao cậu không xuống dưới."
Đào Trác khịt mũi một cái.
Nam Thành đêm nay không bật đèn, cả thế giới chìm trong bóng tối. Chỉ có những tia chớp thỉnh thoảng xé toạc màn đêm, mang theo tiếng nổ vang trời, khiến thế giới sáng bừng lên.
Gió mạnh ào ạt thổi qua sân thượng, thổi bay vạt áo của họ, làm rối tung mái tóc họ, mà giọng nói của Đào Trác lại khiến trái tim rung động:
"Tớ nghĩ, nếu cậu có thể lấy hết can đảm để đến tìm tớ... thì đến muộn một chút cũng không sao cả."
Sấm chớp cuồn cuộn như muốn xé toạc nhân gian, đảo lộn mộng tưởng, nhưng lại chẳng thể chia lìa đôi lứa bên nhau.
Họ chẳng sợ gì cả, chỉ biết siết chặt lấy đối phương giữa cơn mưa bão dữ dội.
- Hết quyển ba: Tiếng sấm rền vang -