Eo của cậu rất nhỏ, áp sát vào cánh tay của Nghiêm Dụ, cảm giác ấy khiến trái tim Nghiêm Dụ khẽ rung động.Lúc 11 giờ, Đào Trác là người cuối cùng rời khỏi, tắt điều hòa và đèn của phòng tự học, rồi chậm rãi leo lên tầng năm giữa không khí oi bức và ẩm ướt.
Phòng 508 tối om, không thấy Nghiêm Dụ đâu, Đào Trác định bật đèn thì lờ mờ nghe tiếng nói chuyện điện thoại qua cửa ban công hé mở.
Là Nghiêm Dụ.
Trong suốt cuộc điện thoại, phần lớn Nghiêm Dụ chỉ đáp "ừm" hoặc "được", thỉnh thoảng giữ im lặng.
Nhưng mỗi lần Nghiêm Dụ im lặng, người ở đầu dây bên kia sẽ ngay lập tức nắm bắt được sự từ chối và phản kháng ẩn chứa trong sự im lặng đó, rồi lại tiếp tục nói dài dòng cho đến khi Nghiêm Dụ đồng ý.
Đào Trác suy nghĩ một chút, rồi lại rón rén lui ra ngoài, đeo cặp sách nằm úp trên hành lang, lịch sự chờ Nghiêm Dụ nói chuyện xong.
Cậu nằm trên lan can, áp mặt vào cánh tay, nhìn mặt trăng đang chìm nổi giữa biển mây tựa vảy cá ở đằng xa.
Cánh cửa phía sau "két" một tiếng mở ra, Nghiêm Dụ cầm điện thoại đi ra, nhìn thấy Đào Trác, rõ ràng có chút bất ngờ.
Đào Trác phẩy tay xua đuổi lũ muỗi: "Cậu nói chuyện xong rồi à?"
Nghiêm Dụ khựng lại một chút, khẽ "ừ" một tiếng.
Đào Trác gật đầu, chuẩn bị vào phòng thì Nghiêm Dụ đột nhiên gọi: "Đào Trác."
Đào Trác quay đầu lại, thấy Nghiêm Dụ đứng không xa trên hành lang, nhìn cậu một lúc lâu mới nói: "Lần sau không cần chờ tôi."
Đào Trác mỉm cười: "Được thôi."
Chỉ đứng ngoài hành lang một lúc mà cánh tay cậu đã bị muỗi đốt đầy những vết sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Đào Trác thầm nghĩ muỗi ở Nam Thành thật độc ác, đồng thời nhanh tay đập chết một con, để lại một vệt máu trên lòng bàn tay.
Đào Trác đi rửa tay, nghe tiếng mở cửa sau lưng, chắc là Nghiêm Dụ đã quay lại. Quả nhiên, Nghiêm Dụ đang cầm vài bộ quần áo đã giặt sạch bước đến, Đào Trác bèn né sang một bên.
Ban công nhỏ hẹp, hai người đứng là đã thấy chật. Nghiêm Dụ đứng rất gần, khiến Đào Trác lại ngửi thấy mùi hương nhài sạch sẽ từ người hắn.
Có phải là mùi sữa tắm của Nghiêm Dụ không? Đào Trác lơ đãng nghĩ.
Dây phơi đồ của trường Trung học số 1 là loại không thể điều chỉnh, được treo cao trên trần nhà, học sinh phải dùng sào phơi để đưa móc áo lên.
Nghiêm Dụ treo từng chiếc quần áo lên móc, sau đó cầm lấy sào phơi, khéo léo treo chúng lên dây.
Đào Trác có hơi ghen tị, bởi vì Nghiêm Dụ cao hơn cậu, khi nâng sào phơi rất vững. Còn cậu mỗi lần phơi quần áo đều lắc lư, phơi xong thì hai tay mỏi nhừ.
Nghiêm Dụ đột nhiên nói: "Đưa cho tôi."
Thấy Đào Trác ngơ ngác, hắn bổ sung ngắn gọn: "Quần áo."
Lúc này, Đào Trác mới nhớ ra giường mình cũng đang chất đầy quần áo vừa giặt xong. Cậu vội vàng ôm đến, treo từng cái lên rồi đưa cho Nghiêm Dụ, hắn nhận lấy rồi treo chúng lên bên cạnh đồ của mình.
"Cậu tắm trước không?" Sau khi phơi xong, Đào Trác hỏi.
Nghiêm Dụ thuận miệng đáp: "Cậu tắm trước đi."
Đào Trác bèn ôm một đống sữa tắm và dầu gội mới mua vào phòng tắm.
Phòng tắm của Trung học số 1 rất rộng, không hề có cảm giác chật chội, điều này khiến Đào Trác khá hài lòng.
Trên tường phòng tắm có một cái kệ sắt rất chắc chắn, chia làm bốn tầng, tầng trống là để cho Đào Trác.
Cậu bật đèn, xếp ngay ngắn các chai lọ lên kệ, chuẩn bị cởi quần áo thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ kỳ lạ.
Đào Trác quay đầu lại.
Từ miệng cống thoát nước thò ra một cái râu màu nâu.
Đào Trác: "......"
Đào Trác còn chưa kịp phản ứng, con gián Mỹ to bằng ngón tay cái - đặc sản của Nam Thành, đã bò ra khỏi miệng cống và vỗ cánh.
Đào Trác ngay lập tức nổi da gà khắp người, vừa cầu nguyện trong lòng "đừng bay, đừng bay", vừa nhanh chóng nhìn quanh tìm vũ khí. Cuối cùng ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc chậu nhựa mới mua.
Đào Trác lặng lẽ đi dọc theo bức tường gạch men, từ từ nhặt chiếc chậu lên. Thế nhưng, con gián cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của cậu, nó bò sát mép tường, chuẩn bị tẩu thoát.
Ngay khi con gián vừa nhấc cặp chân trước lên, định chuồn mất thì Đào Trác nhanh như chớp ném cái chậu ra, cố nhốt nó vào trong.
Cái chậu rơi xuống đất, phát ra tiếng "choang" thật lớn.
Bên ngoài, Nghiêm Dụ tháo tai nghe xuống, tò mò ngẩng đầu lên.
Đào Trác chăm chú nhìn cái chậu, ba giây sau tuyệt vọng nhận ra sức sống của con gián này quá dai dẳng, nó đã chen ra khỏi khe hở nhỏ, bò ra khỏi chậu.
Đào Trác đành phải chộp lấy chai sữa tắm, lấy hết can đảm, quyết chiến một trận sống mái với kẻ thù.
Đúng lúc này Nghiêm Dụ gõ cửa: "Đào Trác? Cậu ổn chứ?"
Đào Trác chẳng có thời gian đáp lại, nín thở tập trung.
Ai ngờ con gián cũng nín thở, rung rung râu - rồi lao về phía trước với tốc độ ánh sáng!
... Á á á á á á á!
Đào Trác quyết đoán ném chai sữa tắm, tiếc là lại ném lệch, không đập chết được con gián, ngược lại còn khiến nó hoảng sợ. Con gián giật mình, vội vàng dang cánh, bay thẳng về phía khuôn mặt đẹp trai của Đào Trác.
Trong đầu Đào Trác chỉ nghĩ: "Chết tiệt!", rồi bỏ chạy, mở cửa lao ra ngoài, thuận tay đóng sầm cửa lại. Không ngờ Nghiêm Dụ đang đứng ngay ngoài cửa, cậu lao ra quá mạnh, đâm sầm vào lòng đối phương.
Nghiêm Dụ không kịp phản ứng, bị Đào Trác đẩy lùi về phía sau, dựa vào tường. Theo phản xạ, hắn giơ tay đỡ lấy cậu.
Đào Trác có thân hình mảnh khảnh, trong khi Nghiêm Dụ thì vai rộng, tay dài. Chỉ cần một cái ôm, hắn đã vòng tay quanh eo thiếu niên, ôm trọn Đào Trác vào lòng.
Đào Trác hoàn toàn không nhận ra mình đã chui vào vòng tay Nghiêm Dụ, đầu óc vẫn còn choáng váng, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng tắm.
Nghiêm Dụ nhướng mày, cúi đầu nhìn Đào Trác.
Mái tóc của Đào Trác rất mềm, thấm hơi nước bốc lên từ phòng tắm, ướt đẫm dính vào gáy, càng làm nổi bật làn da trắng.
Đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh dưới ánh trăng nhàn nhạt, trông giống như mắt của một chú cún con.
Có lẽ vì bị thứ gì đó dọa cho sợ, cả người cậu run rẩy, dựa vào Nghiêm Dụ, theo bản năng rúc sâu vào trong lòng hắn.
Eo của cậu rất nhỏ, áp sát vào cánh tay của Nghiêm Dụ, cảm giác ấy khiến trái tim hắn khẽ rung động.
Nghiêm Dụ khựng lại, dời ánh mắt đi, nắm lấy cổ áo sau của Đào Trác kéo ra khỏi vòng tay mình, bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"
Lúc này, Đào Trác mới hoàn hồn, vội vàng lùi ra xa, chợt cảm thấy hơi xấu hổ: "Không có gì, chỉ là..."
Cậu nuốt nước bọt, nói nhanh: "Chỉ là có một con gián to đùng biết bay suýt nữa lao vào người tôi."
Nghiêm Dụ: "..."
"Thật đấy, nó đáng sợ lắm, tôi không dám đánh." Đào Trác ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Nghiêm Dụ, "Cậu có thể giúp tôi được không... xin cậu đấy..."
Hắn mím môi, tránh ánh mắt đầy kỳ vọng của Đào Trác: "Được rồi, để tôi."
Nghiêm Dụ mở cửa đi vào kiểm tra, Đào Trác lập tức lùi lại bốn năm mét, sợ con gián lại bay ra. Nghiêm Dụ liếc nhìn vào phòng tắm, xác định vị trí của kẻ địch, mặt không biểu cảm đóng cửa lại, rồi đi tìm vũ khí.
Đào Trác vội vàng giữ lấy Nghiêm Dụ, lục lọi khắp nơi, cuối cùng lấy ra một cái chai thủy tinh rỗng, đưa cho Nghiêm Dụ: "Cậu đừng đập chết nó."
Nghiêm Dụ: "...Cậu định nuôi nó à?"
Đào Trác: "..."
Đào Trác kinh ngạc trước mạch não của Nghiêm Dụ: "Không phải, ý tôi là nếu nó bị đập chết sẽ, kiểu như, nhầy nhụa... một đống... tôi thực sự không chịu nổi, kinh khủng lắm. Mà như thế thì tôi sẽ không bao giờ dám bước vào phòng tắm nữa."
Nghiêm Dụ: "..."
Nghiêm Dụ im lặng một lát, cuối cùng cũng cầm lấy cái chai thủy tinh rồi đi vào phòng tắm.
Từ bên trong vọng ra một loạt âm thanh leng keng loảng xoảng khiến Đào Trác nổi da gà.
Sau đó, Nghiêm Dụ bình tĩnh mở cửa, không để Đào Trác nhìn thấy cái chai thủy tinh cũng như sinh vật bên trong đó, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh. Hắn nhanh tay xả nước, phát ra âm thanh ầm ầm.
Đào Trác nhìn Nghiêm Dụ rửa tay xong bước ra, chân thành nói: "Cậu giỏi quá, anh Dụ."
Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu, như muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, cuối cùng chỉ đáp: "Vào đi, tôi đã kiểm tra rồi, không còn nữa đâu."
Đào Trác gật đầu, rồi nhớ ra điều gì đó quay lại: "Tôi không muốn dùng chai sữa tắm đó nữa, tối nay cho tôi mượn của cậu được không?"
"..." Nghiêm Dụ nói, "Dùng đi."
Đào Trác ôm khăn tắm, thần hồn nát thần tính bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cậu sấy tóc, vẫn thấy hơi sợ, bèn trèo lên giường kiểm tra kỹ càng mọi ngóc ngách, nhét gọn đầu màn vào dưới đệm để đề phòng nửa đêm bị gián tấn công.
Đợi đến khi hơi nóng trong phòng tắm tan hết, Nghiêm Dụ mới đứng dậy đi tắm.
Khi Nghiêm Dụ lau tóc bước ra, Đào Trác đang ngồi trên giường, kê một chiếc bàn nhỏ, cúi đầu làm bài toán.
Chiếc áo phông trắng mà Đào Trác mặc làm đồ ngủ hơi rộng, cổ áo hơi trễ xuống, để lộ hai vết đỏ nhỏ trên xương quai xanh. Nghiêm Dụ liếc nhìn một cái, rồi lặng lẽ dời mắt đi.
Đào Trác đang vò đầu bứt tai với một bài toán về điểm cố định, nghe thấy tiếng Nghiêm Dụ gõ vào đầu giường, cậu quay đầu lại thì thấy một lọ thuốc nhỏ hình trụ đặt bên cạnh gối.
"Đây là gì?" Đào Trác ngó đầu xuống hỏi.
"Muhi*", Nghiêm Dụ lạnh nhạt đáp, "Bôi vào chỗ bị muỗi đốt."
(*) Tên thương hiệu thuốc bôi vết côn trùng cắn ở bên Trung.Đào Trác cúi đầu, lúc này mới nhận ra mình bị đốt khá nhiều chỗ, từ xương quai xanh, ngực cho đến bên hông. Những vết đỏ lớn nhỏ chi chít trên da.
Đào Trác cảm ơn rồi bôi thuốc lên da, cảm giác mát lạnh, giống như nhiệt độ da của Nghiêm Dụ khi cậu chạm phải lúc nãy.
Đào Trác từ trên giường thò người xuống, trả lại lọ Muhi, thấy Nghiêm Dụ đang dựa vào đầu giường, cúi đầu làm bài sửa lỗi ngữ pháp.
Ánh trăng xuyên qua rèm vải, lờ mờ chiếu lên khuôn mặt Nghiêm Dụ. Khi gió thổi qua, tấm rèm lay động, làm những bóng mờ trên mặt Nghiêm Dụ cũng chuyển động theo, như làn nước gợn sóng, khiến khuôn mặt lạnh lùng kia thêm vài phần dịu dàng.
Tim Đào Trác khẽ đập mạnh. Cậu nắm chặt lọ thuốc mà Nghiêm Dụ đã chủ động đưa cho mình, bất chợt nhớ đến lời Thiện Vũ: "Anh Dụ thực ra dễ nói chuyện lắm."
Cậu bắt đầu tin điều đó.
Thế là Đào Trác ngẫm nghĩ một lát, không do dự quá lâu, rồi cười rạng rỡ gọi: "Nghiêm Dụ."
Nghiêm Dụ khẽ động mi mắt, ngước lên, đối diện với ánh mắt của Đào Trác, dùng ánh mắt thay cho một dấu chấm hỏi.
"Cậu có thể dạy tôi bài toán này không." Đào Trác nói, "Tôi không hiểu câu hỏi cuối cùng về đạo hàm trong bài kiểm tra của Hà Đào."
Đào Trác cảm thấy Nghiêm Dụ nhìn mình một lát, rồi mới thu lại ánh mắt, hờ hững đáp: "Được."
Đào Trác không ngồi lại, vẫn nằm đó, lặng lẽ nhìn Nghiêm Dụ cúi đầu làm bài.
Nghiêm Dụ khi không có biểu cảm thì trông rất lạnh lùng, nhưng khi đôi mắt ấy nhìn qua, lại khiến người ta không khỏi muốn ngắm nhìn hắn.
Giống như mặt trăng vậy, Đào Trác chợt nghĩ. Giống như mặt trăng ẩn hiện giữa những đám mây hình vảy cá, lạnh lẽo, xa xôi, nhưng luôn ở phía sau, lặng lẽ dõi theo bạn.
Vì vậy, Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy Nghiêm Dụ không còn quá xa vời nữa, thậm chí còn... muốn đến gần hắn hơn.
Đào Trác bắt đầu lấn tới: "Tôi còn muốn học về đường cônic, được không?"
Trước khi Nghiêm Dụ kịp từ chối, cậu vội vàng nói thêm: "Trường cũ của tôi chưa dạy phần này, tôi không theo kịp tiến độ, nhưng tuần sau đã có bài kiểm tra rồi."
Nghiêm Dụ dường như khẽ thở dài, rất khẽ, rồi cuối cùng đáp một tiếng "ừ."
Đào Trác nhận ra giới hạn của Nghiêm Dụ dường như còn thấp hơn cậu tưởng, bèn cắn môi hỏi tiếp: "... Dãy số cũng được chứ? Tôi cũng không giỏi về phần dãy số."
Nghiêm Dụ lại ừ một tiếng.
"Ờ, thật ra... về đạo hàm... thầy Hà Đào giảng hơi nhanh... cậu có thể giúp không?"
Đào Trác: "Sáng mai bắt đầu luôn nhé! Chín giờ sáng mai, chúng ta..."
Cuối cùng Nghiêm Dụ không chịu nổi nữa, giơ tay lên, dùng cán bút chọc vào trán Đào Trác, đẩy người đang lải nhải không ngừng về lại giường trên.
Đào Trác vui vẻ, dọn bàn nhỏ đi, cảm thấy bài kiểm tra tuần sắp tới của mình cuối cùng cũng có cơ hội xoay chuyển tình thế. Nghiêm Dụ thì đứng dậy, tắt đèn, quay về giường dưới.
Đào Trác nằm trên giường, lấy điện thoại ra định lướt Moments trước khi ngủ, không ngờ Nghiêm Dụ đột nhiên lạnh lùng nói: "Chín giờ. Không dậy được thì tôi mặc kệ."
Đào Trác lập tức cất điện thoại, nhắm mắt đi ngủ.
Trong bóng tối mịt mùng, Đào Trác cúi đầu ngửi cổ áo phông của mình, phát hiện trên người mình toàn mùi hương hoa nhài, chính là mùi của Nghiêm Dụ.
Mùi hương thoang thoảng này dần dần bao bọc lấy cậu, đưa cậu vào một giấc mơ dịu dàng, ngủ ngon suốt đêm.