Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 38




Một ngôi sao đơn độc bị mặt trăng hấp dẫn.

Đào Trác cảm thấy mình lại làm hỏng mọi chuyện rồi, cậu và Nghiêm Dụ lại rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh.

Nhưng lần này không phải do Nghiêm Dụ khơi mào, Đào Trác nghĩ. Tất cả đều là lỗi của cậu, chính cậu đã chủ động đẩy Nghiêm Dụ ra xa.

Tháng Ba, Nam Thành bước vào mùa nồm ẩm, sự ẩm ướt bao trùm mọi thứ. Từ sàn nhà, gương, bàn ghế, tường... đâu đâu cũng thấy những giọt nước li ti. Quần áo phơi mãi không khô chiếm hết cả ban công, nấm mốc xâm chiếm mọi loại thực phẩm. Hơi ẩm len lỏi khắp nơi, không một kẽ hở nào thoát khỏi, hiện diện trên tất cả bề mặt có thể nhìn thấy. Cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp, u ám dễ khiến con người phát điên.

Thiện Vũ thế mà lại là người đầu tiên tinh ý nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa Đào Trác và Nghiêm Dụ, cậu ta lại hỏi Đào Trác: "Ê này, hai người lại cãi nhau à?"

Đào Trác cố tỏ ra thản nhiên: "Đâu có, tao với anh Dụ chưa bao giờ cãi nhau cả. Có lẽ sắp thi nên cậu ấy bận thôi."

"Ừ, cũng đúng." Thiện Vũ gật đầu, "Với cậu ấy thì sắp thi đại học rồi... Ài thích thật, thi đỗ lớp Thiếu niên thì không cần học lớp 12 nữa."

Tâm trạng của Đào Trác chùng xuống, cậu cố gắng ép bản thân không nghĩ đến những ngày tháng sau này không có Nghiêm Dụ.

Có một hôm sau tiết thể dục, Đào Trác ra bể nước bên sân vận động rửa mặt. Cậu đang vừa mặc áo khoác vừa đi về phía tòa nhà dạy học, thì bỗng nghe thấy có người gọi phía sau: "Đào Trác... Đào Trác! Đợi chút!"

Đào Trác quay đầu lại, thấy Dư Nguyên đang chạy đến tìm cậu.

Đào Trác dừng bước, cúi đầu nhìn Dư Nguyên: "Có chuyện gì vậy?"

Dư Nguyên nhìn quanh, thấy không có ai thì lập tức nói với Đào Trác: "Ừm, tôi muốn nhờ cậu một việc, đấy là... cậu có thể giúp tôi đưa cái này cho Nghiêm Dụ được không?"

Đào Trác lập tức sững người. Cậu nhận lấy chiếc túi giấy mà Dư Nguyên đưa cho, liếc nhìn vào trong, thứ mà Dư Nguyên muốn đưa cho Nghiêm Dụ được gói rất kỹ bằng giấy gói quà.

Đào Trác hoàn hồn, nghe thấy mình đang nói: "Là quà tặng cho anh Dụ sao?"

Mặt Dư Nguyên đỏ lên: "Gần như vậy... Thực ra cũng không hẳn là quà, chỉ là... Dù sao thì cậu cứ để lên bàn cho cậu ấy là được rồi!"

Dư Nguyên rối rít cảm ơn cậu, rồi xoay người chạy đi mất.

Suốt cả buổi chiều Đào Trác không thể tập trung, tiết Sinh học ôn lại bài điều tiết hormone của chương trình lớp 11, nhưng cậu chẳng nghe vào được chữ nào. Tan học, cậu không đi ăn tối, cũng chẳng biết mình đã về ký túc xá bằng cách nào. Mở cửa ra, phòng 508 không có ai.

Đào Trác tiện tay quăng cặp sách sang một bên, không dám ngồi lên giường của Nghiêm Dụ. Cậu bèn ngồi lên thang giường, cúi đầu nắm chặt túi giấy của Dư Nguyên.

Không, không thể làm vậy được, Đào Trác thầm nghĩ. Mình không thể xem trộm đồ riêng tư của người khác.

Nhưng sự ghen tị, chua xót và buồn bã đang cuộn trào trong lòng đã nhấn chìm Đào Trác, chúng đánh bại cả đạo đức lẫn lý trí. Cuối cùng, Đào Trác đưa tay ra, từ từ lấy món quà ra khỏi túi giấy.

Khoảnh khắc ấy cậu giống như bị sét đánh trúng.

Tuy món quà được gói ghém kỹ càng, nhưng chỉ cần dựa vào độ dài, kích cỡ, trọng lượng, Đào Trác sờ một cái là biết ngay.

Là một chiếc bình giữ nhiệt giống hệt chiếc của cậu.

Món quà mà Đào Trác không có can đảm tặng, lại có vô số người tranh nhau mang đến trước mặt Nghiêm Dụ.

Suốt cả giờ tự học tối Đào Trác như người mất hồn, giờ học làm đến câu nào trong bài tập điền từ, giờ nghỉ vẫn dừng lại ở câu đó. Trong lúc đó Nghiêm Dụ đã liếc cậu vài lần mà cậu cũng không nhận ra. Nghiêm Dụ định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh nhao nhao đứng dậy thu dọn sách vở, Thiện Vũ vừa cất hộp bút vừa quay đầu hỏi: "Hôm nay có đến nhà ăn nữa không Đào Tiểu Trác?"

Đào Trác lắc đầu: "Mày về trước đi."

Nghiêm Dụ làm xong bài tập toán cuối cùng, theo thói quen xé tờ giấy nháp đã dùng xong, gấp gọn bài kiểm tra lại. Hắn chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nghe Đào Trác nói: "Nghiêm Dụ, đợi một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Nghiêm Dụ nhướn mày, dừng lại một lát rồi ngồi xuống, yên lặng chờ đợi Đào Trác.

Mười lăm phút sau, ký túc xá đã đóng cửa, tất cả học sinh đều đã rời khỏi lớp, chỉ còn lại hai người ngồi yên không động đậy.

Nghiêm Dụ là người mở lời trước, giọng nhàn nhạt: "Còn muốn nói nữa không?"

Đào Trác mím môi, cúi người nhặt túi giấy lên.

Không hiểu sao, Đào Trác cảm thấy khoảnh khắc ấy hàng lông mày Nghiêm Dụ hơi giãn ra, như thể rất mong chờ món quà này.

Nhưng khi Đào Trác nói: "Nghiêm Dụ, Dư Nguyên nhờ tớ đưa cái này cho cậu, là... quà tặng cậu."

Chút dịu dàng ấy tan biến trong chớp mắt, vẻ mặt Nghiêm Dụ lập tức sa sầm.

"Tớ không cần." Một lúc sau Nghiêm Dụ lạnh lùng từ chối, "Mang về đi."

Đào Trác nuốt nước bọt: "Cậu không mở ra xem thử à, dù gì cũng là một món..."

"Tớ đã nói là tớ không cần." Nghiêm Dụ đột ngột ngắt lời, "Mang, về, đi."

"Nhưng không phải trước đây cậu từng muốn có một cái bình giữ nhiệt sao, Nghiêm Dụ." Đào Trác nói, "Đây là một cái bình giữ nhiệt. Đây là thứ cậu muốn mà."

Thật ra, Đào Trác đã để lộ một sơ hở rất lớn, đó là tại sao cậu lại biết bên trong là một chiếc bình giữ nhiệt.

Nhưng Nghiêm Dụ đã bỏ qua điều đó, hắn chỉ nói: "Tớ không cần nữa."

"Nhưng mà cậu..."

"Bây giờ tôi không cần nữa." Nghiêm Dụ lạnh lùng ngắt lời, nói từng chữ một.

"Đào Trác," Nghiêm Dụ đột nhiên nói, "cậu ta nhờ cậu mang đồ đến, cậu không biết là có ý gì sao?"

Tim Đào Trác đập mạnh, lồng ngực lại bị lấp đầy bởi nỗi cay đắng. Cậu thầm nghĩ sao mình lại không biết chứ? Nhưng mà...

Cằm cậu bỗng nhiên bị Nghiêm Dụ nắm lấy, hắn dùng sức nâng lên. Đào Trác đau đớn nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể bị ép ngẩng đầu nhìn vào mắt Nghiêm Dụ.

"Nhìn tôi, Đào Trác." Nghiêm Dụ trầm giọng ra lệnh, "Cậu không biết là có ý gì sao? Nói đi."

"... Biết." Đào Trác nói, "Tớ biết."

"Vậy mà cậu vẫn đưa?" Nghiêm Dụ cảm thấy mình đúng thật là bị điên rồi nên mới đứng đây tranh cãi với Đào Trác về những vấn đề vớ vẩn này, "Cậu ta bảo cậu làm gì thì cậu cũng làm theo hết à, bình thường sao chẳng thấy cậu nghe lời như vậy?"

Ánh mắt Nghiêm Dụ rất nặng nề, chứa đựng nhiều cảm xúc mà Đào Trác không thể nhìn thấu. Cuối cùng, cậu chỉ ngơ ngác nói: "...Dư Nguyên, Dư Nguyên là một người rất tốt, tớ nghĩ..."

"Cậu nghĩ gì?" Nghiêm Dụ cắt ngang, "Nói ra đi."

Đào Trác không nói nên lời, bởi vì thật ra cậu không muốn. Cậu ghét bất cứ ai đến gần Nghiêm Dụ, cậu muốn độc chiếm Nghiêm Dụ.

Nhưng cậu không dám nói ra.

Bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng sấm ì ầm, từ xa tới gần, báo hiệu một cơn mưa như trút nước sắp ập tới.

Cơn gió mạnh thổi tung rèm cửa hai bên lớp học, cuốn bay những tờ giấy kiểm tra chưa được đè kỹ trên bục giảng. Chúng bay lượn khắp nơi, phát ra tiếng loạt xoạt.

Sự ồn ào ấy phá vỡ sự ngột ngạt đã bị đẩy đến cực điểm giữa hai người. Nghiêm Dụ đột nhiên lùi lại, như thể mất hết sức lực. Hắn buông Đào Trác ra, lùi về sau một bước.

Nghiêm Dụ trông rất mệt mỏi, cuối cùng hắn cụp mắt xuống, thờ ơ cầm cặp sách đứng dậy: "Cậu bảo cậu ta tự mà đến tìm tôi."

Cả người Đào Trác run lên, miệng nhanh hơn não hỏi: "Nếu cậu ấy tự đến, cậu sẽ đồng ý sao?"

Nghiêm Dụ từ trên cao nhìn xuống cậu một cái, lạnh lùng nói: "Tôi có đồng ý hay không, liên quan gì đến cậu?"

Nói xong, hắn quay người bước đi, biến mất vào trong màn đêm.

Mưa tí tách rơi xuống, rồi trận mưa lớn ập xuống đúng như dự đoán. Những hạt mưa nhỏ li ti len lỏi vào lớp học, nhưng Đào Trác vẫn đứng ngây ra đó. Trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại mấy từ cuối cùng không hề có chút dịu dàng nào mà Nghiêm Dụ đã thốt ra — liên quan gì đến cậu?

Đào Trác bị bảo vệ đuổi ra khỏi tòa nhà dạy học, cậu đội mưa gió đi về ký túc xá. Cơn mưa xối xả khiến cả người cậu ướt sũng, gió rít gào thét bên tai, vậy mà Đào Trác lại không cảm thấy lạnh.

Nghiêm Dụ không có ở đây, dì quản lý ký túc không hề thương tình ghi tên cậu vào sổ, trừ của phòng 508 ba điểm rồi mới cho Đào Trác vào. Cậu lết về phòng, người ướt đẫm.

Lúc cậu vào cửa, Thiện Vũ đang buồn ngủ, hạ giọng nói: "Sao giờ này mày mới về, muộn thêm chút nữa là dì quản lý đi kiểm tra phòng rồi... Vãi, sao mày ướt nhẹp thế này? Sao không che ô? Có bị cảm không đấy!"

Đào Trác chỉ lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía giường của Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ trùm chăn nằm trên giường, đeo tai nghe, hoàn toàn thờ ơ với mọi thứ liên quan đến Đào Trác.

Từ hôm đó trở đi, Nghiêm Dụ thật sự không nói chuyện với Đào Trác nữa, sự lạnh lùng này khác hẳn với những lần chiến tranh lạnh trước đây.

Lần này họ thật sự xem nhau như người xa lạ, nhưng Đào Trác không thể trách Nghiêm Dụ. Bởi vì chính cậu là người đã tự tay đào một cái hố sâu không thể lấp đầy giữa hai người.

Cuối tuần Đào Trác không về nhà mà ở lại phòng 508. Cậu phát hiện thức ăn cho cá đã hết, bèn đi ra siêu thị mua.

Ngay từ đầu học kỳ này, hai người đã mang cá vàng nhỏ về nuôi trong ký túc xá. Bọn họ giấu cá vàng trong nhà vệ sinh, quản lý ký túc xá chưa phát hiện ra, và mỗi sáng Nghiêm Dụ phụ trách cho cá ăn.

Hôm nay Đào Trác đã quên mất chuyện này, khiến cá vàng nhỏ đói đến mức cứ lăn lộn trong bể. Đào Trác cảm thấy rất áy náy, cậu đưa tay vuốt nhẹ cái đuôi lấp lánh như ngọn lửa đang cháy của nó, đuôi cá trôi lững lờ trong nước.

Đào Trác ngồi xổm ở đó, vừa cho cá ăn vừa nghĩ, bây giờ Nghiêm Dụ đang ở đâu nhỉ? Cậu ấy có về nhà không? Ngôi nhà đó... liệu có còn là nơi Đào Trác thuộc về nữa không? Đang mải suy nghĩ mông lung, Đào Trác bỗng nghe thấy tiếng Tô Việt Đình từ ban công phòng bên cạnh vọng sang.

Tô Việt Đình đang gọi điện thoại báo cáo kết quả thi với bố mẹ. Đào Trác chợt nhớ ra, điểm thi thử vào lớp Thiếu niên đã có rồi.

Tô Việt Đình nói: "...Dạ, vâng, cũng tạm được, chắc qua điểm chuẩn... Hạng nhất ấy ạ? Hạng nhất là Nghiêm Dụ, cậu ấy và Dư Nguyên chắc chắn đỗ rồi."

Tim Đào Trác bỗng trĩu nặng, cậu không thể không nghĩ, vậy là bọn họ sẽ học cùng trường đại học sao?

Tâm trạng Đào Trác trở nên tồi tệ, cậu muốn tìm cách để xả hết bực bội. Thế là tối thứ Sáu, cậu túm lấy Thiện Vũ đang hẹn hò với Chu Gia, tàn nhẫn kéo cổ áo cậu ta sang một bên: "Tối mai đi uống rượu không?"

Thiện Vũ giật nảy mình: "Ai cơ? Mày á? Uống rượu?"

Đào Trác vò tóc, gật đầu bực bội: "Không thì sao? Tao không được uống rượu à?"

"Được được được," Thiện Vũ quan sát sắc mặt của cậu, "nhưng mà tao thấy lạ thôi, sao tự dưng mày lại đòi uống rượu? Thất tình à?"

"Khùng, có người yêu đâu mà thất với chả tình, chỉ là bực mình thôi." Đào Trác nổi điên, "Tám giờ tối, tao bao, có đi không?"

Thiện Vũ nói đi đi đi, Đào Trác gửi địa chỉ cho cậu ta.

Sáng thứ Bảy, Thiện Vũ lại đi hỏi một lượt, rủ thêm Tô Việt Đình, Hoắc Siêu, Tôn Ức Minh cùng đi uống rượu với người anh em tốt Đào Trác. Cả bọn quyết tâm dù là thất tình hay thất bại trong thi cử, cũng phải uống với Đào Trác cho đến khi cậu vui mới thôi.

Tối thứ Bảy, trời không chiều lòng người. Mưa lất phất rơi, nhưng chút mưa gió ấy không thể dập tắt được niềm đam mê của đám học sinh đối với đồ nướng và bia. Mấy người khoác vai bá cổ nhau, đi đến một quán nướng gần trường.

Vừa tới nơi, Đào Trác đã gọi ngay một tá bia khiến Thiện Vũ nhìn mà giật thót, gân xanh trên trán giật liên hồi. Cậu ta thầm nghĩ nhất định không thể để anh Dụ biết được chuyện này, vội vàng gọi thêm mấy món khai vị để Đào Trác lót dạ, rồi hối thúc chủ quán nướng nhanh mấy xiên thịt.

Xiên thịt được mang lên từng phần từng phần, cả đám vừa ăn vừa trò chuyện, còn Đào Trác thì lấy một chai rượu đặt bên chân mình, chuyên tâm uống.

Ban đầu cậu vẫn thấy không quen. Vị đắng, chát và chua khiến cậu nhăn mặt, nhưng Đào Trác ép bản thân phải uống, uống vài chén rồi cũng dần quen.

Đào Trác bắt đầu hiểu vì sao người ta hay mượn rượu giải sầu, bởi vì men rượu có thể thiêu đốt hết những suy nghĩ không nên có.

Cậu mong rằng cơ thể mình sẽ nóng lên, mong rằng mình sẽ say. Nhưng lạ thay, lúc cần say thì cậu lại không say, giống như khi muốn quên Nghiêm Dụ thì lại chẳng thể nào quên được.

Quán nướng ngày mưa đầy khói. Khói bị gió thổi tung tứ phía, thỉnh thoảng lại phả vào mặt Đào Trác khiến cậu cay xè mắt, khắp người nồng nặc mùi thì là và ớt bột.

Mấy người kia vẫn đang rôm rả bàn tán mấy chuyện linh tinh, còn Đào Trác thì thực sự không chịu nổi nữa. Cậu đứng dậy cầm lấy áo khoác và nói: "Tao hơi choáng đầu, ra ngoài hóng gió một tý."

Tô Việt Đình nhìn cậu một cái: "Không sao chứ?"

Đào Trác lắc đầu.

"Nhớ cầm ô theo." Thiện Vũ dặn.

Đào Trác nhận lấy chiếc ô, bung ra và cứ thế men theo con phố đi lang thang vô định.

Đào Trác biết gần đó có một cây cầu vượt, cậu muốn lên đó nhìn ngắm. Vừa qua khỏi đường lớn, cậu leo lên những bậc thang dài, bất ngờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc xách túi rác đi xuống.

"Chị Hòa?" Đào Trác dừng bước, lên tiếng gọi người kia.

Hạ Tân Hòa nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn Đào Trác rồi ra hiệu bảo cậu đứng đó đợi.

Hạ Tân Hòa xuống cầu thang để vứt rác, "rầm" một tiếng, rồi cô lại cầm ô đi lên, tiến về phía Đào Trác. Cô nhìn Đào Trác từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu có vẻ không ổn, chủ động đề nghị: "Lên đó nói chuyện một lát không?"

Đào Trác gật đầu, cậu để ý thấy trong túi áo của cô có một chú chó nhỏ.

"À, hồi trước nhặt được cùng..." Hạ Tân Hòa giải thích, "tiện thể mang nó ra ngoài dạo."

Đào Trác ừ một tiếng, cậu cùng Hạ Tân Hòa bước đến đứng dưới mái che, vịn lan can, nhìn xuống dòng xe cộ và ánh đèn của Nam Thành ở phía xa.

"Sao cậu lại ở đây?" Hạ Tân Hòa hỏi.

"Ra ngoài ăn đồ nướng với bọn Tô Việt Đình, Thiện Vũ." Đào Trác đáp. "Nhà cậu ở gần đây à?"

"Ừ, tầng tám." Hạ Tân Hòa quay đầu chỉ chỉ.

Chú chó con với bộ lông xoăn xù, nó thò đầu ra khỏi túi áo Hạ Tân Hòa, tò mò ngửi ngửi Đào Trác. Thấy Đào Trác không có ác ý, ngược lại còn rất dịu dàng dùng ngón tay vuốt nhẹ đầu nó, thế là nó bắt đầu ra sức cọ cọ, thè lưỡi liếm liếm đầu ngón tay Đào Trác.

"Nó tên là Đậu Đậu," Hạ Tân Hòa cúi xuống nhìn chú chó, khẽ mỉm cười, "vì hai mắt nó đen tròn, giống như hạt đậu, nên đặt tên như vậy. Nhặt được nó bên đường, ban đầu nói là sẽ cùng nhau nuôi, nhưng rồi chưa kịp..."

Hạ Tân Hòa ngừng một chút rồi nói tiếp: "Sau đó tôi đành phải tự mình đến bệnh viện thú y đón nó về."

"Hai người không liên lạc với nhau nữa à?" Đào Trác khẽ hỏi.

"Không." Hạ Tân Hòa đáp, "Mẹ cậu ấy quản lý rất nghiêm, luôn theo sát mọi lúc, tự mình đưa đón đi học, thậm chí không cho cậu ấy dùng điện thoại. Số điện thoại cũng đổi rồi."

Đào Trác gật đầu, không biết nên nói gì.

Cả hai chìm vào im lặng, đứng dựa vào lan can ngắm nhìn quang cảnh Nam Thành về đêm.

Đào Trác bỗng thở dài, nhận ra đêm nay không có trăng.

"Cậu uống rượu à?" Hạ Tân Hòa nói, chắc là ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ trên người Đào Trác.

"Ừm, xin lỗi."

Hạ Tân Hòa nói không sao.

"Sao tự dưng lại uống rượu?" Hạ Tân Hòa quan sát Đào Trác, "Chẳng phải cậu không uống rượu sao?"

"Ai nói vậy?"

"Lần trước khi chúng ta đi ăn, cậu chỉ uống nước ép táo mà."

"Đó là..." Đào Trác định giải thích, nhưng lại không biết nên nói với Hạ Tân Hòa thế nào, cuối cùng chỉ đáp, "Đó là vì có người không cho tôi uống."

Không ngờ Hạ Tân Hòa nhìn Đào Trác một cái rồi đột nhiên cười: "Là Nghiêm Dụ đúng không, Nghiêm Dụ không cho cậu uống."

"Ừ," Đào Trác nói, "cậu ấy nói uống rượu không tốt cho sức khỏe."

Hạ Tân Hòa lại hỏi: "Cậu thích Nghiêm Dụ à?"

Trong đầu Đào Trác vang lên một tiếng "ầm", cậu lập tức quay sang nhìn Hạ Tân Hòa với ánh mắt không dám tin.

"Sao thế, đừng nhìn tôi như vậy." Hai tay Hạ Tân Hòa nắm chặt lan can, người ngả ra sau, "Ánh mắt này của cậu, sau này khỏi cần chối, cậu đúng là thích Nghiêm Dụ rồi."

Đào Trác chịu thua, một lúc sau mới nói: "Làm sao mà cậu đoán ra được?"

"Trực giác thôi." Hạ Tân Hòa thản nhiên đáp, "Người từng trải, hiểu không?"

"Rõ ràng lắm à?" Đào Trác bồn chồn hỏi.

"Không rõ ràng." Hạ Tân Hòa nói rồi khẽ cười, "Chỉ có người từng trải qua tình yêu đơn phương mới hiểu được."

"Lúc tôi thầm mến Đàm Đường cũng giống vậy..." Hạ Tân Hòa ngẩn ngơ nhìn về phương xa, Đậu Đậu trong túi áo cô phát ra những tiếng động nho nhỏ.

"Khi đó mới vào trường, tôi ở lớp chuyên, Đàm Đường ở lớp A5. Trong buổi tập quân sự, tôi vừa mới nhìn thấy cậu ấy thôi là đầu óc đã trống rỗng, không nghe thấy gì nữa, trong mắt chỉ có hình ảnh cậu ấy đang đứng đó cười đùa với bạn cùng phòng."

"Lúc đó tôi đã nghĩ," Hạ Tân Hòa nói, "mong cậu ấy chỉ cười với một mình tôi thôi."

"Bây giờ thì sao?" Đào Trác khẽ hỏi.

"Bây giờ á?" Hạ Tân Hòa nói, "Tôi vẫn thích Đàm Đường."

"Thích một người thì sẽ không thay đổi dù cho người ấy có ở bên cạnh mình hay không, có thích mình hay không." Hạ Tân Hòa nói, "Thích một người nghĩa là... dù thế nào cũng thích người ấy."

"Cậu có từng sợ không?" Đào Trác hỏi, "Lúc mới nhận ra là... cậu thích Đàm Đường ấy."

"Tại sao phải sợ?" Hạ Tân Hòa nhìn Đào Trác một cách khó hiểu.

Đào Trác do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa lời cẩn thận mở miệng: "Bởi vì, thích Đàm Đường, tức là... cậu là... cậu là..." Đào Trác bỗng dưng không thể nói ra được từ đó.

Nhưng Hạ Tân Hòa đã mỉm cười và nói thay cậu: "Đồng tính, đúng không?"

Hạ Tân Hòa lắc đầu: "Đào Trác, đồng tính có gì phải sợ chứ?"

"Tại sao phải sợ? Tôi chỉ thích một người thôi mà, tôi đâu có làm gì sai."

"Tôi biết, đương nhiên là tôi biết. Nhưng luôn có những người... nếu họ biết cậu là người đồng tính..." Đào Trác nhớ đến mấy lời ngu ngốc của Tiết Hạo Kiệt, cơn giận lại bùng lên.

"Họ sẽ chỉ trỏ tôi sao?" Hạ Tân Hòa nói, "Tôi không quan tâm, cứ để họ nói đi."

"Tôi thích Đàm Đường." Hạ Tân Hòa nghiêm túc nói, "Chuyện này sẽ không thay đổi vì ánh mắt hay lời bàn tán của người khác, cũng sẽ không lung lay vì có ai đó ghét bỏ hay khinh miệt. Đó là vấn đề của họ."

Hạ Tân Hòa nói: "Tôi thích Đàm Đường, tình cảm này kiên định và chân thành. Vậy nên, tôi có đủ can đảm để đối mặt với đủ loại ánh mắt xét nét và những lời lăng mạ, bởi vì chúng không thể làm tổn thương tôi. Thực ra, điều duy nhất có thể làm tôi tổn thương, chỉ là khi Đàm Đường từ bỏ tôi. Chỉ là khi Đàm Đường đẩy tôi ra xa với lý do bảo vệ tôi."

Cả người Đào Trác run lên.

"Nhưng mà..." Đào Trác nói, "Giả sử cậu làm vậy là để bảo vệ cậu ấy thì sao? Giả sử cậu sợ sau khi mối quan hệ bị công khai, những lời chỉ trích và nhục mạ đó..."

"Đàm Đường sẽ không nghĩ như vậy." Hạ Tân Hòa ngắt lời, "Cậu ấy sẽ không muốn tôi từ bỏ tình cảm chỉ vì lo sợ người khác nghĩ gì về cậu ấy. Hơn nữa, những suy nghĩ của người khác vốn chẳng hề quan trọng."

"Vậy hôm nay sao lại ra ngoài uống rượu?" Hạ Tân Hòa đột nhiên hỏi.

"Hả?" Đào Trác hoàn hồn, cúi đầu đáp: "Không có gì, chỉ là hơi bực thôi."

"Là vì Nghiêm Dụ phải không?" Hạ Tân Hòa cười nhạt.

"... Ừm," Đào Trác mặc kệ hết, thừa nhận, "Là vì cậu ấy."

"Hai người cãi nhau à?"

Đào Trác gật đầu.

"Tại sao vậy?"

Đào Trác nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Tôi nghĩ là vì..." Cậu kể lại cho Hạ Tân Hòa nghe chuyện hôm đó cậu giúp Dư Nguyên đưa quà cho Nghiêm Dụ.

Sắc mặt Hạ Tân Hòa lập tức trở nên kỳ lạ: "Cậu nghĩ cậu ta tức giận là vì... cậu làm trái ý cậu ta, lại lôi chuyện Dư Nguyên thích cậu ta, muốn tỏ tình với cậu ta ra.. nên cậu ta mới giận?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

"..." Hạ Tân Hòa nói, "Cậu làm tôi á khẩu mất rồi."

Đào Trác thấp thỏm bất an, chờ vị quân sư tình cảm Hạ Tân Hòa của mình giải đáp thắc mắc, nào ngờ Hạ Tân Hòa lại chìm vào trầm tư.

Mãi cho đến khi Đậu Đậu thò đầu ra "gâu gâu" sủa về phía Hạ Tân Hòa hai tiếng, Hạ Tân Hòa mới hoàn hồn, nhìn Đào Trác: "Trước hết tôi phải nói rõ, tôi không thích cách làm đó. Tôi nghĩ chuyện không hỏi trước mà bắt cậu mang quà đi... có hơi ép buộc... Thôi bỏ qua, nói với cậu cũng không giải thích rõ được. Thực ra, tôi muốn hỏi, cậu có bao giờ nghĩ rằng biết đâu Nghiêm Dụ cũng thích cậu không?"

Đào Trác đứng hình tại chỗ, nhìn miệng Hạ Tân Hòa đóng mở.

Một lúc lâu sau, cậu mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, lắp bắp hỏi: "Cậu vừa... nói gì?"

Hạ Tân Hòa thở dài, bất lực: "Tôi không biết nữa, Đào Trác, tôi chỉ có cảm giác vậy thôi."

"Nghiêm Dụ là người như nào thì cậu cũng biết đấy, chẳng ai biết cậu ta đang thực sự nghĩ gì."

"Nhưng mà," Hạ Tân Hòa nói tiếp, "từ khi tôi quen biết cậu ta đến giờ – à, quên mất chưa nói, tôi với Nghiêm Dụ học chung từ hồi tiểu học – từ khi tôi quen biết cậu ta đến giờ, cậu là người đầu tiên khiến tôi phát hiện ra ánh mắt cậu ta sẽ dừng lại trên người cậu mà không rời đi."

"Đào Trác à," Hạ Tân Hòa nói, nhìn cậu với vẻ trầm ngâm, "nếu cậu thích một người, thì hãy cứ nắm lấy người ấy, đừng nghĩ quá nhiều."

"Cậu phải tin vào một điều, tình yêu có thể chiến thắng tất cả."

"Nhưng để có được tình yêu với sức mạnh vô tận ấy, trước tiên cậu phải dũng cảm."

Dũng cảm đứng trước mặt cậu ấy và kiên định nói ra câu "Tớ thích cậu".

Hai người tiếp tục trò chuyện thêm một lát, nhưng đầu óc Đào Trác đã quay cuồng, chỉ toàn nghĩ về câu nói của Hạ Tân Hòa.

Hạ Tân Hòa nhận ra Đào Trác đang mất tập trung, bèn lấy cớ trời đã tối nên phải về nhà rồi. Cô chào tạm biệt Đào Trác, giơ Đậu Đậu vẫy tay với cậu.

Đào Trác mỉm cười với cô, che ô quay trở lại con đường cũ. Trên đường đi bỗng cảm thấy điện thoại rung lên, cậu lập tức lấy ra xem.

Hạ Tân Hòa gửi đến hai từ ngắn gọn: "Cố lên."

Đào Trác quay lại quán nướng, Thiện Vũ liếc cậu một cái: "Đờ mờ, người anh em. Mày ra ngoài hóng gió ở đâu mà tận hơn nửa tiếng vậy, bọn này cứ tưởng mày rơi xuống sông rồi chứ."

"Không có..." Đào Trác ngồi xuống xoa mặt. Cậu không muốn kể chuyện đã gặp Hạ Tân Hòa, bèn bịa đại một lý do, "Chắc là hơi say, ra ngoài giải rượu... Giờ đỡ hơn nhiều rồi." Nói xong, cậu lại cảm thấy đói bụng nên gọi thêm một bát cơm.

"Mày đấy... đi quán nướng mà gọi cơm... Tao thật sự..." Thiện Vũ cạn lời, lo lắng không biết cậu bạn mình có bị gió thổi cho đần đi rồi không.

Thiện Vũ cầm menu, gọi thêm vài xiên nướng.

Trong lúc chờ cơm, Đào Trác mở điện thoại, vô thức ấn vào ảnh đại diện của Nghiêm Dụ. Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở tin nhắn thoại của Nghiêm Dụ. 34 giây, 34 giây im lặng chính là cuộc đối thoại cuối cùng của họ.

Câu nói của Hạ Tân Hòa đột nhiên vang vọng trong đầu: "Biết đâu Nghiêm Dụ cũng thích cậu thì sao?"

Đào Trác chưa từng nghĩ đến chuyện này, cậu thậm chí còn cho rằng một người như Nghiêm Dụ sẽ không yêu ai cả.

Nhưng tối hôm nay, có lẽ bởi vì hơi men, hoặc có lẽ bởi vì lời nói của Hạ Tân Hòa, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng Đào Trác, khiến cậu đột nhiên can đảm một cách liều lĩnh.

Đào Trác bất chợt nghĩ, nhỡ đâu thì sao?

Nhỡ đâu... là thật thì sao?

"Uống nữa không?" Mẻ xiên nướng mới được bưng lên, Tôn Ức Minh lại mở thêm một chai bia, rót cho mọi người, cuối cùng quay đầu hỏi Đào Trác.

Đào Trác vội xua tay: "Thôi thôi, tao cảm thấy hơi chóng mặt rồi."

"Mẹ mày, mày gọi bọn này đến uống rượu mà chính mày lại say đầu tiên." Tô Việt Đình vừa tức vừa buồn cười.

"Đúng đấy, tửu lượng của mày còn chẳng bằng một nửa ngón út của anh Dụ." Thiện Vũ nói.

Đào Trác bỗng khựng lại.

Cậu đang gỡ thịt cừu khỏi xiên, trộn với cơm làm món cơm trộn thịt nướng, nghe thấy câu nói vô tình của Thiện Vũ thì lập tức ngẩn người. Hồi lâu sau cậu mới ngẩng đầu hỏi: "Ê... Nghiêm Dụ... anh Dụ uống rượu giỏi lắm à?"

"Đúng thế, mày không biết hả?" Thiện Vũ vừa nhai da gà vừa nói, "Anh Dụ uống rất giỏi. Hồi lớp 10 đi huấn luyện quân sự xong bọn tao cũng đi uống rượu, cả lũ say hết. Nghiêm Dụ phải vác từng đứa lên taxi đưa về, sau đấy giận đến mức cả tuần không thèm nói chuyện với tao luôn."

"..." Đầu óc Đào Trác lập tức trống rỗng, một lúc lâu sau mới nói, "Ê, hôm đó, cái lúc chơi dạo ba vườn ấy, sao cậu ấy lại..."

"Mày đần à?" Thiện Vũ nhún vai, "Hôm đó anh Dụ giả vờ đấy, nhìn phát là biết không say... Chắc là cậu ấy không muốn chơi nữa nhưng ngại nói ra nên mới kiếm cớ như vậy — lão Tô, mày cũng nhận ra mà đúng không?"

Tô Việt Đình gật đầu: "Hôm đó tao suýt nữa thì nói toạc ra, nhưng sau nghĩ lại chắc Nghiêm Dụ cố ý, nên im luôn."

Đào Trác chỉ cảm thấy trong đầu lại "ầm" một tiếng, mọi suy nghĩ đều đứt đoạn, không còn nghe thấy đám bạn nói gì nữa.

Mãi sau cậu mới hoàn hồn, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Nghiêm Dụ, giả vờ, không say.

...

Nếu Nghiêm Dụ đã không say, vậy thì khả năng hắn nhầm tưởng mình vẫn đang chơi trò truth or dare là bằng không. Tức là tối hôm đó, khi Nghiêm Dụ hôn cậu trên chiếc ghế sofa xanh, đó không phải là một sự cố, mà là Nghiêm Dụ cố tình làm vậy.

Nhưng tại sao Nghiêm Dụ lại hôn cậu?

Chẳng phải Nghiêm Dụ không muốn hôn cậu sao?

Ngay sau đó, tất cả manh mối cùng ùa vào đầu Đào Trác. Cậu nhận ra chỉ có một giả thuyết duy nhất có thể giải thích những dấu vết mờ nhạt mà cậu đã bỏ qua.

Giả thuyết đó là Nghiêm Dụ cũng thích cậu.

——Vì Nghiêm Dụ cũng thích cậu, nên hắn mới giả vờ say để hôn cậu. Vì vậy sáng hôm sau Nghiêm Dụ mới cố tình hỏi, còn khi Đào Trác nói dối rằng "không có gì xảy ra", Nghiêm Dụ mới nói rằng hắn đã thắng cược. Bởi vì hành động giấu đầu lòi đuôi của Đào Trác, chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy cậu cũng thầm mến Nghiêm Dụ.

Vậy nên Nghiêm Dụ mới cố tình nói: "Thật ra tôi rất dễ tán đổ", "Chỉ cần có một chút can đảm".

Vậy nên Nghiêm Dụ mới nổi trận lôi đình khi Đào Trác cố gắng ghép đôi hắn với Dư Nguyên. Bởi vì hắn biết Đào Trác thích mình, hắn biết hết tất cả. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, chờ Đào Trác có đủ can đảm để đối diện với cảm xúc của mình, có đủ dũng khí để tiến lên một bước, đưa tay về phía hắn...

Có lẽ chỉ cần Đào Trác đưa tay ra, dù chỉ một chút thôi, Nghiêm Dụ cũng sẽ không ngần ngại nắm lấy tay cậu, ôm chặt cậu, nói với Đào Trác rằng hắn cũng thích cậu.

Nhưng Đào Trác đã không làm vậy.

Đào Trác đã chọn cách trốn tránh, tự tay đẩy hắn ra xa, cậu còn muốn làm một con rùa rụt cổ hèn nhát. Nghiêm Dụ tức giận chính là bởi vì chuyện này.

Đào Trác bỗng cảm thấy mình đã nắm được điểm đầu của cuộn len rối tung. Dù không dám chắc chắn, nhưng cậu không nỡ buông tay.

Đào Trác nghĩ, có lẽ Nghiêm Dụ chưa bao giờ từ bỏ cậu. Nghiêm Dụ là một thợ săn lạnh lùng nhưng mềm lòng, kiên trì chờ đợi một câu trả lời. Ngay cả khi quá trình chờ đợi khiến hắn thương tích đầy mình, nhưng hắn vẫn trao quyền chủ động vào tay con mồi.

Đào Trác "vút" một cái đứng dậy, cũng chẳng cầm ô, sải bước đi ra ngoài.

Thiện Vũ giật nảy mình, gọi với từ xa: "Mày làm gì thế? Đào Trác! Đào——Tiểu——Trác——mẹ kiếp mày định đi đâu, quay lại đây! Còn chưa trả tiền——"

Đào Trác lấy điện thoại ra chuyển cho Thiện Vũ 1000 tệ, rồi bước chân cậu càng lúc càng nhanh. Cậu gần như đang chạy, lao về phía ngôi nhà duy nhất của mình.

Cậu leo lên tầng sáu, gõ cửa thật mạnh. Nhưng phát hiện Nghiêm Dụ không có nhà, cậu bèn chạy về phía trường học.

Trời càng lúc càng mưa to, làm ướt tóc, áo sơ mi và ống quần của Đào Trác, nhưng cậu không quan tâm.

Trong đầu Đào Trác chỉ có duy nhất một việc: Cậu phải gặp Nghiêm Dụ ngay bây giờ, cậu phải nói ra câu nói đó với Nghiêm Dụ ngay trong đêm nay.

Cho dù lời tỏ tình có thể bị từ chối, cậu sẽ bị xa lánh, sẽ phá hỏng tất cả mọi thứ... cậu vẫn muốn nói với Nghiêm Dụ rằng, tớ thích cậu.

Một ngôi sao đơn độc bị mặt trăng hấp dẫn, muốn tiến gần đến mặt trăng, muốn được ở bên cạnh nó.

Dù cuối cùng có bị mặt trăng đẩy ra, phải tiếp tục một mình lao về phía tận cùng vũ trụ, cậu vẫn sẽ biết ơn mặt trăng vì đã từng chiếu sáng toàn bộ thế giới của cậu.