"Để tớ đưa cậu về nhà."Đào Trác nằm trên giường phân vân hồi lâu. Cuối cùng cậu thở dài một hơi, vẫn quyết định xin phép Hứa Anh nghỉ học, rồi rời khỏi trường Trung học số 1 bắt xe đến nhà hàng Tây.
Vì nghĩ rằng sẽ nhanh chóng quay lại trường, nên cậu không nói với Nghiêm Dụ, để tránh nhắc đến những chuyện phiền toái và làm Nghiêm Dụ lo lắng.
Đào Chính Hòa đã đặt sẵn chỗ trong nhà hàng, là một bàn đôi ở góc khuất. Ông mặc vest chỉnh tề ngồi ở phía trong xem điện thoại. Bộ đồng phục màu xanh trắng trên người Đào Trác rất nổi bật, Đào Chính Hòa chú ý tới, vẫy tay về phía cậu. Đợi cậu đi đến gần, ông lập tức đứng dậy ân cần kéo ghế giúp cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Đào Trác bắt đầu có dự cảm không lành.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, Đào Chính Hòa xin lỗi Đào Trác về vụ lộn xộn hôm trước khi đến thăm cậu ở phòng 508. Ông nói rằng Đào Nguyên tuổi còn nhỏ, con là anh trai, đừng để bụng, cũng đừng chấp nhặt với nó.
Đào Trác không bình luận gì về việc đó, yên lặng nghe xong rồi nói: "Ba, ba có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ."
Đào Chính Hòa hơi khựng lại, gọi phục vụ đến, đưa thực đơn cho Đào Trác: "Không vội, con xem thử muốn ăn gì trước."
Nhìn thấy toàn tiếng Anh mà chẳng có lấy một cái hình, Đào Trác cố chịu đựng cơn chóng mặt lật menu vài cái rồi nói: "Con xem không hiểu, ba gọi đi. Ba, con bận lắm, nếu ba không có việc gì quan trọng thì con đi đây."
Đào Chính Hòa vội vàng nói: "Ấy ấy, đừng đi vội, để ba gọi để ba gọi..." Ông vừa gọi món với phục vụ, vừa nói chuyện với Đào Trác: "Không phải con thi giữa kì xong rồi sao? Ở trường còn có việc gì mà bận?"
Khoảnh khắc ấy, Đào Trác không thể diễn tả cảm giác trong lòng mình. Hoá ra ông đều biết rõ, Đào Trác nghĩ, chỉ cần Đào Chính Hòa muốn biết, thì không gì là ông không thể biết được. Ông không biết, chỉ là vì không quan tâm.
Đào Trác thuận miệng vâng một tiếng, mím môi, trong phút chốc bỗng nhiên rất nhớ Nghiêm Dụ.
Đào Chính Hòa gọi món xong, bắt đầu trò chuyện với Đào Trác, không gì khác ngoài mấy câu hỏi nhạt nhẽo, Đào Trác cũng đối phó trả lời cho qua chuyện.
Món ăn được mang lên rất nhanh, món khai vị lên trước, sau đó là súp, rồi đến món phụ là phô mai tôm hùm, cùng các loại hải sản tươi sống.
Đào Trác vẫn chưa khỏe hẳn, không dám ăn, nhưng cũng lười nói với Đào Chính Hòa rằng sáng nay cậu vẫn còn sốt.
Thực ra, sắc mặt Đào Trác bây giờ trắng bệch, môi khô nứt, người nào để ý một chút cũng có thể nhận ra là cậu vừa mới ốm dậy.
Nhưng Đào Chính Hòa thì không, dù sao thì ông cũng chẳng để tâm đến Đào Trác.
Đào Chính Hòa nói đông nói tây, lúc thì nói Đào Nguyên ở trường mẫu giáo song ngữ thể hiện rất tốt, được giáo viên nước ngoài khen ngợi, rồi lại nói Tiểu Trác từ nhỏ học hành đã giỏi, em trai con giống con.
Cuối cùng món chính cũng được dọn lên. Cắt được hai nhát vào miếng bít tết, ông ta đã đặt dao nĩa xuống, liên tục nâng ly uống rượu, như thể đang tự động viên mình. Đào Trác nhận ra cuối cùng ông cũng chuẩn bị mở lời, cũng đặt dao nĩa xuống theo.
Sẽ là chuyện gì đây? Đào Trác nghĩ. Lần trước cũng trong khung cảnh thế này, Đào Chính Hòa đã bóng gió đề nghị Đào Trác có thể chuyển ra ngoài ở. Lần trước nữa là khi Đào Chính Hòa nói mẹ kế của cậu sinh con trai. Lần trước nữa, lần trước nữa, lần trước nữa... Bố có người yêu mới, con sắp có mẹ mới, mẹ mới của con có thai rồi...
Thế nhưng lần này, Đào Chính Hòa lại nói: "Đào Trác, ba sắp ra nước ngoài. Có thể sẽ không quay về nữa."
Đào Trác sững người trong giây lát, không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Đào Trác, Đào Chính Hòa lập tức quay đầu đi, đưa tay lên sờ mũi một cách thiếu tự nhiên.
Nhưng vô ích thôi, tránh né cũng không thể thay đổi sự thật. Đào Trác lặp đi lặp lại mấy chữ ngắn ngủi đó trong đầu, cố gắng hiểu chúng có ý nghĩa gì.
Giây phút này, Đào Trác hoàn toàn hiểu ra. Hoàn toàn hiểu rõ tại sao Đào Chính Hòa lại đột ngột xuất hiện ở Nam Thành, tại sao ông ấp úng, tại sao ông cứ muốn nói nhưng lại ngừng. Tại sao rõ ràng hôm đó Nghiêm Dụ đã làm ra hành động quá khích như vậy, mà người luôn thiên vị như Đào Chính Hòa sau đó lại chẳng hề trách cứ cậu lấy một lời.
Bởi vì Đào Chính Hòa cũng không biết phải mở lời thế nào.
Đào Chính Hòa chột dạ.
"Tất cả đều là vì em trai con, và cả việc kinh doanh của gia đình nữa." Thấy Đào Trác không nói gì, Đào Chính Hòa bắt đầu giải thích.
"Hợp tác với đối tác nước ngoài, và cả dì Lưu của con cũng rất mong muốn... Đúng, đúng, điều này cũng tốt cho Đào Nguyên..." Giọng nói của Đào Chính Hòa vang lên ngắt quãng, lọt vào đầu óc trống rỗng của Đào Trác.
"Không có ý gì khác, ba chỉ muốn..."
"Thật ra ra nước ngoài là lựa chọn tốt nhất cho gia đình chúng ta..."
"Vừa hay con cũng lớn rồi..."
Đào Trác nhìn miệng Đào Chính Hòa mấp máy, nhưng cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể hiểu ông ta đang nói gì.
Bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm nặng nề, cơn mưa lớn ấp ủ suốt buổi chiều cuối cùng cũng trút xuống. Dòng nước chảy qua khung cửa sổ sát đất như thác đổ, làm méo mó tất cả những tòa nhà và ánh đèn bên ngoài.
Đào Chính Hòa nói rất lâu, cuối cùng dừng lại: "Ba đã bán căn nhà cũ ở Nam Thành rồi, Tiểu Trác, con biết đấy... từ khi ba và mẹ con... căn nhà đó không có ai ở, cứ để trống cũng phí."
"Ba xin lỗi Tiểu Trác," Đào Chính Hòa cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn Đào Trác, "Thật ra lần trước về Nam Thành, là để đến đại sứ quán làm nốt thủ tục cuối cùng. ôm đó ba đã muốn nói với con... nhưng không biết mở lời thế nào. Ba xin lỗi."
Xin lỗi. Xin lỗi.
Đào Chính Hòa dù có ngàn lời giải thích, vạn lời thanh minh, nhưng cũng biết đây là một quyết định mà ông phải đích thân nói lời "xin lỗi".
Nhưng trước khi làm điều đó, ông chưa từng hỏi Đào Trác có muốn không, hay cậu có thể chấp nhận được hay không.
Đào Trác không nói không rằng, chỉ cúi đầu nhìn vào chiếc cà vạt trước ngực Đào Chính Hòa.
Vậy nên hôm đó ông mới ăn mặc chỉnh tề như vậy... Thực ra là vừa ra từ đại sứ quán đúng không?
Kẻ lừa đảo.
Đào Trác chợt nghĩ, nói là đến thăm mình, nhưng thực ra chẳng phải vậy, chỉ là tiện thể vứt bỏ mình đi mà thôi. Đào Chính Hòa là một kẻ lừa đảo từ đầu đến chân.
Lúc này, người phục vụ mang salad đến, bên trong có tôm tươi. Đào Chính Hòa thấy Đào Trác ngồi yên không động đũa, bèn gắp một con tôm đặt vào đĩa cho cậu.
"Tôm này rất tươi đấy," Đào Chính Hòa ân cần nói, "con thử xem, còn có..."
Đào Trác đột nhiên ngắt lời: "Con không ăn tôm được. Con bị sốt."
Đào Chính Hòa ngẩn ra, lúng túng ngồi lại: "Xin lỗi, ba không biết... Hay là ba gọi cho con một bát--"
Chữ "mì" còn chưa kịp nói ra, Đào Trác bỗng nhiên hỏi: "Ba biết cái gì?"
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đào Chính Hòa:
"Ba muốn biết gì?"
"Ba có thể biết gì chứ?"
"Ba đã từng quan tâm đến cảm xúc của con lần nào chưa, Đào Chính Hòa? Rốt cuộc con là cái gì đối với ba?!"
Cảm xúc của Đào Trác cuối cùng bùng nổ, cậu gần như gào lên với Đào Chính Hòa một cách cuồng loạn: "Rốt cuộc ba coi con là con trai, hay chỉ là sản phẩm thất bại của một người phụ nữ mà ba ghét bỏ? Khi ba quyết định ra nước ngoài định cư, bay cao bay xa, bắt đầu cuộc sống mới, ba có từng nghĩ đến cảm nhận của con khi bị ba bỏ rơi ở đây không? Ba đã từng nghĩ đến việc hỏi ý kiến con chưa?! Rốt cuộc con là cái gì đối với ba!"
Tiếng hét chói tai khiến tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay đầu lại, quản lý sảnh lập tức bước tới, nháy mắt ra hiệu với Đào Chính Hòa. Đào Chính Hòa mặt đỏ bừng, nhận lấy chiếc khăn tay người quản lý đưa rồi định đưa cho Đào Trác, nhưng bị cậu giơ tay hất ra.
Đào Trác cứ đứng im tại chỗ, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cậu phát hiện khi đối mặt với Đào Chính Hòa, cậu không thể nào bình tĩnh được.
Bao nhiêu ấm ức và lửa giận cuồn cuộn dồn nén trong lồng ngực suốt mười sáu năm qua như muốn thiêu rụi cậu, khiến cơ thể cậu không ngừng run rẩy.
Đào Chính Hòa nói: "Tiểu Trác, con đừng như vậy..."
Đào Trác từ từ ngồi xuống, đờ đẫn nhìn Đào Chính Hòa hỏi: "Vậy còn con thì sao?"
"... Ba sẽ bàn bạc với mẹ con." Đào Chính Hòa né tránh ánh mắt của Đào Trác, thấp giọng nói, "Cho đến khi con 18 tuổi và vào đại học, mẹ con sẽ chịu trách nhiệm cho con."
"Hoặc con cũng có thể đi theo ba," Đào Chính Hòa đề nghị, "ra nước ngoài học..."
"Liệu dì Lưu có đồng ý không?" Đào Trác ngắt lời.
Đào Chính Hòa không trả lời.
"Vậy thì ba sẽ gửi tiền cho con như mọi khi..." Đào Chính Hòa lập tức đổi giọng, "Tức là, ngoài việc ba ở nước ngoài ra thì cũng chẳng có gì khác biệt..."
"Không cần nữa." Đào Trác đột nhiên ngắt lời, "Ba nói đúng. Đào Chính Hòa, đối với con mà nói, có ba hay không thật sự chẳng khác gì nhau. Có lẽ không có ba, cuộc sống của con sẽ tốt hơn."
Đào Chính Hòa khựng lại, nhìn cậu: "Tiểu Trác..."
"Ba cứ di cư đi, con sẽ không ra nước ngoài. Cũng không muốn gặp lại ba nữa."
Nói xong, Đào Trác đứng dậy, không nhìn Đào Chính Hòa nữa, cứ thế một mình bước về phía thang máy dưới ánh mắt sắc như dao của những người đang dùng bữa.
Đào Trác gắng gượng chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, biết chắc Đào Chính Hòa không còn nhìn thấy bóng dáng mình nữa. Đúng khoảnh khắc ấy, toàn thân cậu mất hết sức lực, tựa như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào tim, ngã người dựa vào tường suýt chút nữa thì trượt xuống đất.
Đào Trác không biết mình nên làm gì, sự thật đến quá đột ngột khiến cậu hoàn toàn suy sụp.
"Không ai cần mày nữa."
Ý nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu Đào Trác, cậu lảo đảo bước ra sảnh lớn tầng một, nghe thấy tiếng mưa rơi ầm ầm bên ngoài.
Mưa như trút nước, sấm chớp đì đùng, trên đường không một bóng người.
Nhân viên phục vụ thấy cậu thất thần, bèn tiến lại gần hỏi: "Chào cậu, cậu có cần gọi xe không ạ? Ở đây có ô, cậu có thể cầm lấy."
Đào Trác lắc đầu, từ chối xe, cũng từ chối ô, bất chấp sự ngăn cản của đối phương, cậu một mình bước bước vào màn mưa.
Đi đâu bây giờ? Còn có thể đi đâu nữa? Thành phố này liệu còn nơi nào chứa chấp cậu?
Đào Trác không muốn về trường, không muốn đối diện với thực tại, cậu cứ thế bước đi vô định theo dòng xe cộ, thả trôi tâm trí, không muốn suy nghĩ bất cứ điều gì.
Cơn mưa lớn trong chốc lát đã làm cậu ướt sũng. Cả người Đào Trác ướt đẫm, trông như một chú chó hoang, người qua đường đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu, nhưng Đào Trác không để tâm.
Cơ thể cậu thành thật hơn tâm trí. Như bị một thói quen nào đó dẫn dắt, đưa cậu về một nơi quen thuộc.
Đợi đến khi Đào Trác kịp nhận ra, cậu đang đứng trước cửa nhà.
Là ngôi nhà từng thực sự là nhà của cậu, căn hộ hai phòng ngủ chỉ vỏn vẹn 80 mét vuông ấy.
Nằm trong khu dân cư cũ ở Nam Thành, trên cánh cửa gỗ có dán niêm phong, bên tường là một tờ quảng cáo in riêng ghi thông tin chuyển nhượng. Đào Trác lờ mờ nhìn thấy trong phần liên hệ là số điện thoại của Đào Chính Hòa.
Cánh cửa gỗ cũ kỹ đã bị khóa, nhưng Đào Trác biết cách vào trong. Mỗi lần Đào Chính Hòa và Lâm Tư Hàm cãi nhau ở phòng khách rồi nhốt cậu trong phòng ngủ, cậu bé Đào Trác ngày đó đều chui ra chui vào bằng cách này.
Đào Trác đi tới cầu thang, bước vào ban công nhỏ, men theo tường ngoài leo lên tầng hai, rồi lại mượn cái thang trèo lên tầng ba. Cậu nhặt một viên gạch, "xoảng" một tiếng đập vỡ cửa kính, bám vào khung cửa sổ chui vào trong nhà.
Đây là phòng ngủ của cậu, vẫn giống như mười mấy năm trước. Một chiếc giường nhỏ, bàn học trẻ em thấp lè tè, trên tường treo đầy những bức vẽ nguệch ngoạc của Đào Trác, và một tấm bảng đen.
Vì Đào Chính Hòa không thích Đào Trác vẽ lung tung lên tường nên Đào Trác đã ngoan ngoãn học cách dùng phấn viết.
Những viên phấn vẫn nằm yên ở vị trí cũ, không hóa thành bụi bay rồi biến mất, nhưng người và những chuyện năm xưa thì đã chẳng thể nào quay trở lại.
Đào Trác sáu tuổi từng tưởng tượng ra đủ mọi hình ảnh của bản thân trong tương lai, duy chỉ không ngờ tới, Đào Trác mười sáu tuổi lại cô đơn đến thế này.
Đào Trác dửng dưng nhìn quanh phòng ngủ, rồi đi tới vặn cánh cửa đã hoen gỉ. Cậu bước theo hành lang đến phòng khách, phát hiện phần lớn đồ đạc vẫn còn đó, chỉ là nằm ngổn ngang khắp nơi.
Chiếc ghế sofa nhỏ màu xanh lá cây, Đào Trác mơ hồ nhớ được. Trước kia Lâm Tư Hàm thích ngồi trên đó, để chân trần, vừa uống rượu vừa viết báo cáo. Khi Đào Trác lại gần, bà sẽ bế cậu lên đặt trên đùi mình.
Cái bể cá nhỏ xíu kia, từng nuôi mấy con cá vàng. Cá vàng cứ chết hết, Đào Chính Hòa lại đi mua. Ông để Đào Trác chọn loại mình thích rồi dắt tay cậu cùng về nhà.
Nhưng giờ đây bể cá đã cạn khô, rong rêu héo úa bám chặt vào đáy bể, khó mà gỡ ra được. Đó chính là sức mạnh của thời gian.
Còn có cả cái bàn trà nhỏ, cái tủ rượu thấp, tấm thảm lông cừu, tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ nữa...
Đào Trác nhìn quanh bốn phía, tầm mắt chạm đến đâu cũng chỉ thấy bụi bặm. Và giờ đây, cậu có cảm giác mạnh mẽ nhất về sự thật — sự thật rằng cậu đã bị bỏ rơi.
Cậu cũng giống như những món đồ nội thất bị chủ nhân bỏ lại nơi này, tựa như gánh nặng. Cả ông Đào và bà Lâm đều không muốn mang theo đồ đạc, cũng chẳng muốn mang theo Đào Trác.
Kế hoạch dùng sự thờ ơ, chai sạn để tê liệt bản thân của Đào Trác đã thất bại. Khoảnh khắc này, cậu bị cảm giác đau đớn sắc nhọn đâm xuyên qua.
Đào Trác bỗng dưng rất muốn chạy trốn khỏi nơi này, quay người kéo cánh cửa gỗ, nhưng cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài, không nhúc nhích. Cậu muốn quay lại theo đường cũ, chạy về phòng ngủ, nhưng cuồng phong cuốn theo mưa bão gào thét ập đến, thổi bay chiếc thang ra xa.
Đào Trác bị mắc kẹt ở đây, chẳng thể đi đâu được.
Đào Trác mò lấy điện thoại, gửi tin nhắn WeChat cho Nghiêm Dụ. Ý nghĩ đầu tiên của cậu chính là đi tìm Nghiêm Dụ, nhưng cái điện thoại Apple chết tiệt lại không có sóng, ngay cả gọi điện cũng không được.
Lại một tiếng sấm sét vang trời, kèm theo tia chớp như thanh kiếm rút khỏi vỏ, xé toạc màn đêm. Đèn đường bên ngoài nhấp nháy hai cái rồi "phập" một tiếng tắt ngúm, cả thế giới chìm vào bóng tối chết chóc.
Đào Trác nhắm mắt lại, bịt tai, ôm gối ôm và cuộn mình trong góc phòng, mong rằng có ai đó đến đưa cậu đi.
Cậu biết rõ sẽ chẳng ai nghĩ ra rằng cậu đang ở đây, nhưng trong lòng cậu vẫn thầm cầu nguyện...
Đưa tôi đi, đưa tôi đi.
Cơn sốt cao lại ập đến, một lần nữa nhấn chìm Đào Trác. Cậu cảm nhận rõ rệt làn da mình dần dần trở nên nóng rực, ý thức của cậu từ từ rơi vào mê man.
"Mình sẽ bị lãng quên hoàn toàn ở nơi này sao?" Đào Trác mơ hồ nghĩ. Không biết đã qua bao lâu, cậu bỗng nghe thấy tiếng "bịch bịch" mơ hồ như có như không.
Ban đầu, Đào Trác còn tưởng mình nghe nhầm, tưởng là đang nằm mơ. Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu cảm thấy cả thế giới rung chuyển, có người đã đạp cửa xông vào.
Rồi một thân hình quen thuộc tiến lại gần cậu, người đó vỗ nhẹ vào mặt cậu. Thấy cậu không phản ứng, người ấy bế cậu lên, đặt xuống giường, dùng tấm ga giường trong tủ lau khô người cho cậu, rồi quấn cậu trong chiếc chăn dày.
"Đào Trác? Đào Trác?" Giọng nói ấy vang lên.
Bàn tay áp lên má, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước không rõ là mưa hay là nước mắt bên khóe mi Đào Trác. Toàn thân Đào Trác run lên, cậu nắm chặt lấy bàn tay ấy, không muốn buông ra nữa.
Rồi Đào Trác cố gắng mở mắt — cậu nhìn thấy Nghiêm Dụ đang ở ngay trước mặt, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mình.
Trong khoảnh khắc ấy, Đào Trác nghĩ mình đang mơ.
Thế là Đào Trác cũng hỏi như vậy: "Tớ đang mơ à?"
Nghiêm Dụ nói: "Không phải là mơ."
Để chứng minh điều đó, Nghiêm Dụ không rút tay về mà nắm lấy tay Đào Trác, từng chút từng chút một đưa đến gần mình, để Đào Trác dùng đầu ngón tay chạm vào mắt, mũi, môi... của hắn, cuối cùng dừng lại trên má.
Cảm giác ấy quá chân thật, ấm áp và mềm mại. Nước mắt Đào Trác bỗng chốc lăn dài, cậu không kiềm chế nổi, cứ nhìn Nghiêm Dụ mà khóc như vậy.
Nghiêm Dụ thở dài: "Đào Trác, sao cậu không chịu nghe lời?"
Đào Trác không biết Nghiêm Dụ tìm thấy mình bằng cách nào, cũng chẳng muốn nghĩ đến vấn đề đó nữa, chỉ chăm chăm nhìn Nghiêm Dụ, như thể sợ hắn sẽ biến mất. Cậu nắm chặt tay Nghiêm Dụ: "Đừng mắng tớ nữa, Nghiêm Dụ... Tớ rất buồn."
Nghiêm Dụ lập tức nắm lại tay cậu, rất mạnh mẽ: "Tớ biết, đừng sợ, tớ ở đây rồi."
Ngoài cửa sổ mưa bão gào thét, mưa tràn qua khung cửa vỡ nát rơi vào trong phòng, nhưng tất cả đều bị thân hình của Nghiêm Dụ chắn lại. Đào Trác co mình dưới gầm bàn học, nơi mà ngày bé cậu thích trốn nhất, chờ đợi ai đó đến đón, và người duy nhất tìm thấy cậu là Nghiêm Dụ.
Đào Trác nhìn Nghiêm Dụ rất lâu, cậu bỗng nói gì đó, nhưng giọng quá nhỏ nên Nghiêm Dụ không nghe rõ.
Một lát sau Đào Trác ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn rồi lặp lại một lần nữa: "Tớ có thể ôm cậu không, Nghiêm Dụ."
"Ôm tớ một cái đi..."
Ngay giây tiếp theo, lời còn chưa dứt, không để Đào Trác có bất kỳ thời gian nào để hối hận hay suy nghĩ lung tung, Nghiêm Dụ đã không hề do dự mà đưa tay ra, dùng sức ôm chặt lấy cậu.
Đào Trác khựng lại một chút, không vùng vẫy. Sau đó cậu cũng đưa tay ôm chặt Nghiêm Dụ, nắm lấy phần áo trên lưng hắn không chịu buông ra, cứ như thể nếu trốn vào lòng người này thì cậu sẽ không cần phải đối mặt với bóng tối bên ngoài nữa.
Một giọt nước mắt lăn dài trên cổ Nghiêm Dụ, rồi đến giọt thứ hai.
Sau đó, từng giọt liên tiếp rơi xuống, thấm ướt cả ngực áo Nghiêm Dụ.
Trong đêm mưa gió bão bùng này, hai con thú bị dồn vào đường cùng, quỳ gối nép mình trong góc tối ôm chặt lấy nhau.
Đào Trác cuối cùng cũng tìm được một người để dựa dẫm, để trút bầu tâm sự. Cậu gắt gao ôm chặt cổ Nghiêm Dụ không buông, vùi đầu vào hõm cổ hắn, run rẩy khóc nức nở không thành tiếng.
Nghiêm Dụ không phản kháng, chỉ càng ôm chặt lấy Đào Trác hơn, giữ cậu thật chặt trong vòng tay mình.
Đào Trác khóc rất lâu, cho đến khi ý thức trở nên mơ màng. Cậu không thể cảm giác được sự tồn tại của tay chân, cuối cùng chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào.
Nghiêm Dụ vẫn luôn im lặng, không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không hỏi đây là đâu. Hắn chỉ lặng lẽ ôm Đào Trác, hết lần này đến lần khác vuốt ve lưng cậu, cố gắng dùng hơi ấm của mình để xua tan từng chút lạnh lẽo trên người Đào Trác.
Đào Trác ôm chặt cổ Nghiêm Dụ, như thể bám lấy một khúc gỗ nổi giữa dòng nước.
Nghiêm Dụ là người duy nhất tìm thấy cậu, cũng là người duy nhất chịu đến tìm cậu, cậu không muốn buông tay nữa.
Rất lâu sau, Đào Trác ngẩng đầu lên, quỳ gối trước mặt Nghiêm Dụ, nhìn hắn khẽ nói: "Họ không cần tớ nữa."
Nghiêm Dụ nói: "Tớ cần."
Đào Trác nói: "Tớ không còn nhà nữa."
Nghiêm Dụ nói: "Cậu có mà."
Nói rồi, Nghiêm Dụ nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Đào Trác. Trong bóng tối, hắn nhìn sâu vào đôi mắt ấy, rồi một lần nữa ôm cậu vào lòng, chặt hơn, mạnh hơn, tim áp sát vào tim, nghiêm túc hứa hẹn: "Để tớ đưa cậu về nhà."
Như thể vừa nghe được lời thề son sắt và đáng tin cậy nhất trên thế gian, Đào Trác thả lỏng cả người, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Nghiêm Dụ.
Ý nghĩ sau cùng trong đầu cậu là, đây chính là nơi cuối cùng trên thế giới này chịu chứa chấp cậu.
Là người cuối cùng chịu ôm lấy cậu.