Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 19




Nghiêm Dụ lạnh lùng nói: "Đây không phải nhà của cậu, đừng có làm loạn, cút ra ngoài."

Chuyến học làm nông kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ, xe buýt lại một lần nữa lăn bánh, lắc lư hướng về Nam Thành dưới ánh nắng rực rỡ.

Lúc xuống xe, Đào Trác được Nghiêm Dụ đỡ nhảy xuống bậc thang, Thiện Vũ và Kiều Nguyên Kỳ thì như hai hộ pháp đứng hai bên, xách hai túi hành lý to giúp cậu.

Cổng trường đông đúc người qua lại, toàn là phụ huynh đến đón con. Kiều Nguyên Kỳ vừa mở đường vừa hô: "Nhường đường! Nhường đường! Công chúa Đào giá đáo, tất cả tránh ra!"

Đào Trác: "..."

Đào Trác nghiến răng nghiến lợi nói với theo: "Kiều Nguyên Kỳ, mày cứ đợi đấy, để tao lành lại rồi xem, dù có phải đuổi theo mày ba con phố tao cũng phải chém mày một nhát—"

Hai người kia giúp Đào Trác mang đồ đến ký túc xá rồi chuồn thẳng, chỉ còn lại Đào Trác và Nghiêm Dụ ngồi trong ký túc xá sắp xếp đồ đạc.

Đào Trác mắt tinh, liếc thấy Nghiêm Dụ lén lút muốn nhét lọ thuốc vào tủ đồ, lập tức vươn tay chộp lấy: "Cứ để ở đó."

Đào Trác nói: "Để trên ban công, khi nào cậu uống tớ cũng nhìn thấy được."

Nghiêm Dụ cụp mắt, đối diện với ánh nhìn kiên quyết của Đào Trác, không nói gì, quay lưng làm theo.

Đào Trác đang ngồi dưới đất dọn hành lý thì quản lý ký túc gõ cửa, nói có người tìm.

Tìm mình? Đào Trác rất ngạc nhiên, đầu đầy thắc mắc nhảy lò cò xuống lầu.

Chưa ra khỏi hành lang cầu thang, cậu đã thấy bóng người ở đằng xa, lập tức đứng sững tại chỗ.

Đó là Đào Chính Hòa, mặc một bộ vest đen, còn thắt cà vạt, đứng đĩnh đạc ở cuối hành lang tầng một. Phía sau ông là mẹ kế của Đào Trác và cậu em trai mũm mĩm sáu tuổi tên Đào Nguyên. Một nhà ba người hạnh phúc trọn vẹn, không cho phép người thứ tư chen chân vào.

Tuy không biết dây thần kinh nào của Đào Chính Hòa bị chập mạch, nhưng việc ông đại phát từ bi đến tận Nam Thành thăm mình vẫn khiến Đào Trác cảm thấy rất vui.

Đào Trác tiến tới chào, thuận miệng hỏi: "Sao ba lại tới đây?"

Đào Chính Hòa có hơi ấp úng: "Không có gì, chỉ là... đến Nam Thành có chút việc, tiện thể ghé qua thăm con."

"Việc gì vậy? Việc công ty ạ?"

"Cũng gần gần vậy." Đào Chính Hòa liếc nhìn mẹ kế một cái, mẹ kế không nói gì.

Đào Trác nhận ra điều đó, nên cũng không hỏi thêm nữa.

Đào Chính Hòa bảo Đào Nguyên chào hỏi anh trai, nhưng Đào Nguyên không chịu, hất đầu, hếch mũi lên trời.

Đào Chính Hòa nói đã đến rồi thì tiện thể lên phòng ký túc xá của con xem một chút. Có mấy người ở chung? Đều là người địa phương à? Các con sống hòa thuận chứ? Ông hỏi một loạt câu mà lẽ ra một người giám hộ đã phải biết đáp án từ hai tháng trước.

Đào Trác trả lời từng câu một, chào hỏi quản lý ký túc, rồi dẫn Đào Chính Hòa lên lầu. Ký túc xá trường Trung học số 1 không có thang máy, đúng là hơi làm khó cho ông chủ lớn như Đào Chính Hòa. Ông leo lên tới tầng năm, thở dốc mất nửa phút mà chưa lấy lại hơi.

Nghiêm Dụ không có ở đây, quần áo bẩn cũng không thấy đâu. Đào Trác đoán chắc hắn đã xuống phòng giặt rồi, vì thường ngày để tiết kiệm thời gian, quần áo của hai người họ hay giặt chung với nhau.

Đào Trác mời Đào Chính Hòa ngồi, nhưng Đào Chính Hòa lại hỏi: "Chân con bị sao vậy?"

Đào Trác thầm nghĩ: Cuối cùng ba cũng nhìn thấy rồi à? Cậu trả lời: "Lúc đi học làm nông bị rắn cắn ạ."

"Học làm nông là gì?"

"Con đã nói với ba trên WeChat rồi mà."

"Ờ ờ ờ, đúng đúng đúng", Đào Chính Hòa vội vàng chữa lời, vẻ mặt rất lúng túng. Đào Trác không vạch trần ông, rồi Đào Chính Hòa lại nói: "Sao lại bất cẩn thế? Không sao chứ, để ba xem nào?"

Đào Trác nói không sao, Đào Chính Hòa cứ nhất quyết đòi xem, nên Đào Trác đành ngồi xuống giường, kéo ống quần lên để ông ta xem cho đã.

Vừa cúi xuống nhìn, Đào Chính Hòa đã la lên đầy lo lắng: "Trời ơi, con xem, vết cắn sâu thế này, có đi lại được không đấy? Liệu có để lại di chứng gì không? Hay là ba lại đưa con đi bệnh viện khám nhé."

Mỗi khi gặp phải tình huống như thế này, Đào Trác luôn cảm thấy một sự khó chịu khó diễn tả: "Không sao đâu, ba mà đến muộn thêm hai ngày nữa, con đã có thể chạy được rồi."

Đào Chính Hòa gãi đầu, không biết nói gì thêm. Đúng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, Nghiêm Dụ ôm một giỏ đầy quần áo đã giặt xong bước vào phòng 508.

Đào Chính Hòa lập tức đưa tay ra: "Chào cháu, chào cháu, cháu là bạn học của Tiểu Trác phải không? Bác là ba của nó."

Nghiêm Dụ không có ấn tượng tốt về Đào Chính Hòa, liếc nhìn ông một cái, lạnh lùng "dạ" một tiếng rồi quay lưng đi luôn.

Đào Chính Hòa ngượng ngùng rụt tay về. Đào Trác thầm thấy buồn cười, ngoài miệng thì giảng hòa: "Ba đừng để ý đến cậu ấy, tính cách cậu ấy vốn thế."

Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc, phơi quần áo xong rồi lại cầm đề thi toán ra ngoài.

Đào Trác chú ý tới vẻ mặt phức tạp của Đào Chính Hòa, chủ động mở lời: "Ba có việc gì à?"

Đào Chính Hòa đuổi mẹ kế và Đào Nguyên ra ngoài, rồi ngồi xuống ghế: "Không có gì. Không có chuyện gì thì không thể đến thăm con sao?"

Đào Trác nghi ngờ: "Thật sự không có chuyện gì ạ?"

Đào Chính Hòa lắc đầu.

Thế là Đào Trác không để ý đến ông nữa, tiếp tục lấy đồ từ trong vali ra.

Đào Chính Hòa vội vàng nói: "Còn gì cần dọn dẹp nữa không, ba giúp con."

Đào Trác nhìn ông với vẻ kỳ lạ: "Không cần đâu, ba đâu có biết làm mấy việc này."

Đào Chính Hòa khựng lại một chút: "Cứ để ba giúp con một tay, chân con cũng không tiện mà. Sau này..."

Sau này thế nào, Đào Chính Hòa không nói tiếp, Đào Trác cũng hoàn toàn không để tâm.

Ánh mắt của Đào Chính Hòa vẫn luôn dừng trên người Đào Trác, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng. Còn Đào Trác thì đang mải mê thu dọn hành lý, không hề hay biết.

Thời gian cứ thế trôi qua vô ích, mẹ kế lại dẫn Đào Nguyên quay lại.

Đào Trác nhìn vào gương treo tường và thấy bà ta nháy mắt ra hiệu với Đào Chính Hòa, ý rõ ràng là: "Xong chưa vậy?"

Đào Trác biết ý nói: "Ký túc xá nhỏ quá, nếu không có việc gì nữa thì hai người đi trước đi."

Đào Chính Hòa nói không nhỏ không nhỏ, ngồi một lát cũng không sao. Đào Trác thầm nghĩ vậy thì phiền phức to rồi, chùa nhỏ không chứa nổi tượng Phật lớn.

Quả nhiên, chưa đầy nửa tiếng, Đào Nguyên đã ngồi không yên, nhảy nhót khắp ký túc, lúc thì sờ cái này lúc thì nghịch cái kia.

"Đừng nghịch lung tung." Đào Trác cảnh cáo, "Đó là cái điều hòa nhỏ do bạn cùng phòng anh làm đấy, em làm hỏng thì không đền nổi đâu."

Kiều Nguyên Kỳ ngủ ở chỗ xa điều hòa nhất, nửa đêm cứ kêu nóng. Thế là cậu ta bèn phát huy trí thông minh, tự làm một cái điều hòa di động treo ở đầu giường. Và giờ nó đã thu hút sự chú ý cùng ham muốn phá hoại của Đào Nguyên.

"Đào Nguyên!" Đào Chính Hòa quay lại, hét lớn thị uy. Đào Nguyên vội rụt tay về, núp sau lưng mẹ rồi lè lưỡi làm mặt quỷ với Đào Trác.

Đào Chính Hòa gãi đầu, cuối cùng cũng mở lời: "Tiểu Trác, lát nữa dọn dẹp xong rồi thì cả nhà mình cùng đi ăn tối nhé? Có một nhà hàng Quảng Đông khá ngon, tiện thể dẫn em con đi nếm thử luôn."

Thực ra Đào Trác không muốn đi, nhưng lại không thể cứ làm mất mặt Đào Chính Hòa như vậy, nên cậu đành ậm ừ cho qua chuyện, trong đầu bắt đầu nghĩ xem nên kiếm cớ gì để từ chối.

Đào Chính Hòa quan sát sắc mặt Đào Trác một lát, rồi lại nói: "Thật ra còn một chuyện nữa, ba muốn nói với con..."

Ngay lúc đó "xoẹt" một tiếng, Đào Trác quay đầu lại, phát hiện Đào Nguyên đang lục lọi đống tài liệu học tập chất đống bên cạnh của mình, vô tình xé rách một tờ bài kiểm tra.

Đào Trác hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Đào Chính Hòa "chậc" một tiếng chuẩn bị mắng, nhưng mẹ kế nhanh tay lẹ mắt,giành trước quát lớn: "Đào Nguyên! Con đang làm gì vậy! Mẹ đã bảo đừng có nghịch ngợm rồi mà! Mau xin lỗi anh đi!"

Đào Nguyên không xin lỗi, mẹ kế cũng chẳng thúc giục. Cho nên câu nói này chỉ có tác dụng duy nhất là bịt miệng Đào Chính Hòa, hơn nữa hiệu quả còn vô cùng rõ rệt.

Đào Chính Hòa đành phải nhìn Đào Trác đầy ái ngại: "Cái này... có quan trọng không... hay là..."

"Không sao, chỉ là đề thi chưa làm. Con lấy tờ khác là được."

Đào Trác dường như đã quá quen với tình huống này, nên mặt không biểu cảm đáp lại.

Sự cố nhỏ này đã phá tan bầu không khí giả tạo mà Đào Chính Hòa cố gắng duy trì, khiến cho những lời muốn nói cũng trở nên khó mở lời. Ông ta chỉ có thể mím môi, đi ra ngoài đứng ở hành lang gọi điện thoại.

Đào Trác tiếp tục dọn hành lý, còn Đào Nguyên thì tiếp tục nghịch ngợm không biết trời đất là gì, sờ mó hết chỗ này đến chỗ khác, vứt sách trên bàn lung tung lộn xộn.

Đào Nguyên muốn đi giày leo lên giường của Nghiêm Dụ, Đào Trác lập tức nhấc cậu nhóc lên và đặt xuống đất.

Đào Nguyên lườm Đào Trác một cái, giẫm lên thang rồi giật phăng màn chống muỗi của cậu.

Đào Nguyên kéo màn thành một đống hỗn độn, lật tung cả ga giường và đệm lên. Nhưng thấy Đào Trác không thèm để ý đến mình, thằng nhóc bỗng cảm thấy chán nản, bắt đầu tìm kiếm trò nghịch ngợm mới.

Cuối cùng, khi Đào Nguyên cầm xấp vở ghi chép toán mà Nghiêm Dụ photo cho Đào Trác trên bàn định gấp máy bay giấy, cũng đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Đào Trác. Đào Trác không thể nhịn được nữa, giơ tay lên cao —— rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, vô cùng ấm ức nhét cho Đào Nguyên hai mươi đồng, đuổi thằng nhóc ra cửa hàng tiện lợi tự mua kem ăn.

... Chọc giận tôi thì đúng là chọc nhầm người rồi!

Đào Trác nghĩ thầm, "Cứ phá phách đi! Ba mẹ không dạy, rồi sau này ra đời sẽ có người khác dạy cho."

Tiếc là hai mươi đồng Đào Trác bỏ ra chỉ đổi lấy được mười phút yên tĩnh. Mười phút sau, thằng nhóc con cầm một chai Coca đá quay lại, nài nỉ đeo bám bắt Đào Trác mở giúp.

Đào Trác hoàn toàn không đề phòng, nào ngờ một đứa trẻ sáu tuổi lại lắm trò đến thế.

Cậu ngồi xổm xuống nhận lấy chai Coca, vặn nắp chai. Ngay lập tức, nước ngọt sủi bọt phun ra do đã bị lắc mạnh, bắn tung tóe khắp mặt Đào Trác.

Cả người Đào Trác ướt sũng từ đầu đến chân, nước đường dính dớp không ngừng nhỏ giọt, chiếc áo phông trắng trên người cũng lem luốc hết cả. Đào Nguyên thì cười phá lên.

Đào Chính Hòa nghe tiếng chạy vào, thấy vậy thì tức giận vô cùng, một tay túm lấy Đào Nguyên, giơ tay định đánh vào mông thằng nhóc.

Mẹ kế nhanh chóng kéo Đào Nguyên ra sau lưng, miệng mắng Đào Nguyên nghịch ngợm, nhưng lại trừng mắt đầy hăm dọa với Đào Chính Hòa, khiến ông lập tức không dám ho he nữa.

"... Không sao." Đào Trác hít sâu một hơi, "Con đi tắm là được."

Cởi áo ra ném vào bồn rửa tay, Đào Trác thầm nghĩ, xui xẻo đéo chịu được!

Lúc này, Nghiêm Dụ đeo tai nghe đi từ dưới lầu lên, đẩy cửa phòng 508. Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp nơi, bước chân hắn bỗng khựng lại.

Hắn phớt lờ gia đình ba người kia, bước thẳng ra ban công. Đào Trác đang cởi trần đứng cạnh bồn rửa giặt áo. Nghiêm Dụ cau mày.

Hắn bước tới, nâng mặt Đào Trác lên nhìn kỹ, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Không sao đâu." Đào Trác mệt mỏi đáp, "Chỉ là lúc vặn chai Coca thì bị nước bắn vào người thôi."

"Lát nữa còn phải gội đầu." ĐàoTrác vò vò tóc, phát hiện tóc mái dính nhơm nhớp, bết lại thành từng lọn, "Không biết bây giờ có nước nóng không, nếu không thì lại phải..."

Đào Trác bỗng nhiên quay đầu lại: "Khoan đã Nghiêm Dụ, cậu định làm gì thế?"

—-Nghiêm Dụ vốn thông minh, vừa nghe Đào Trác nói đã biết ngay vấn đề. Hắn cụp mắt nhìn quanh, cầm lấy chiếc cốc đánh răng to đùng của Thiện Vũ, đổ đầy nước rồi quay người đi.

Đào Trác lập tức có dự cảm chẳng lành, vội vàng bỏ áo xuống, nhảy lò cò đuổi theo, nhưng không sao theo kịp bước chân của Nghiêm Dụ.

Cậu chỉ thấy Nghiêm Dụ mặt không cảm xúc tiến thẳng về phía Đào Nguyên, đứng lại, bình tĩnh nhìn thằng nhóc một cái.

Sau đó "xoạt" một tiếng, Nghiêm Dụ dội cả cốc nước lên người Đào Nguyên, làm thằng nhóc ướt sũng từ đầu đến chân.

Đào Trác: "..."

Thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Ba giây sau, khi người lớn còn chưa kịp phản ứng, Đào Nguyên đã bật khóc ré lên với giọng cao chói tai như nốt E5.

Mẹ kế là người đầu tiên nhảy dựng lên, phát ra tiếng hét thất thanh "Đừng khóc nữa", "Cậu đang làm gì thế", "Sao lại chấp nhặt với một đứa trẻ con". Đào Chính Hòa là người thứ hai hoàn hồn, lẩm bẩm "Chuyện gì thế này", "Ôi con đừng khóc nữa", "Ba dẫn con đi mua quần áo mới được chưa?".

Giữa khung cảnh hỗn loạn, Đào Trác nghe thấy Nghiêm Dụ lạnh lùng nói: "Đây không phải nhà của cậu, đừng có làm loạn, cút ra ngoài."

"Ông, và cả bà nữa," Hắn liếc nhìn Đào Chính Hòa với ánh mắt lạnh lẽo, rồi lại lướt qua người phụ nữ đứng sau Đào Chính Hòa, "cút hết đi."

Đào Nguyên bị ánh mắt của Nghiêm Dụ dọa đến mức nấc một cái, chui tọt ra sau lưng người lớn. Sau khi chắc chắn rằng Nghiêm Dụ không thể với tới mình, thằng nhóc con càng khóc lóc gào thét với âm lượng lớn hơn và tần suất chói tai hơn.

Tiếng khóc chói tai đó làm Đào Trác nổi hết cả da gà, Nghiêm Dụ vậy mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh, mặt không cảm xúc gọi điện cho quản lý ký túc xá. Quản lý vội vàng chạy đến, nhìn cảnh tượng lộn xộn đầy phòng, nhăn mặt ra lệnh cho ba người phải rời đi ngay lập tức.

Cả hai đứa con đều ướt như chuột lột, Đào Chính Hòa lúng túng không biết làm sao. Ông ta nhìn Đào Trác rồi lại nhìn Đào Nguyên, cuối cùng vẫn là bế thốc đứa nhỏ lên, kéo tay mẹ kế và vội vã ra ngoài.

Đối với sự thiên vị rõ rành rành của Đào Chính Hòa, bình thường Đào Trác sẽ cảm thấy tủi thân. Nhưng lúc này, nhìn thấy Nghiêm Dụ chắn trước người mình, kiên định nắm lấy cổ tay cậu, Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy chẳng có gì to tát.

Cả khu ký túc xá nam đều thò đầu ra xem, thấy Nghiêm Dụ ném áo khoác của Đào Chính Hòa, túi xách của mẹ kế, cùng với cả xe đồ chơi của Đào Nguyên ra hành lang, rồi "rầm" một tiếng lạnh lùng đóng sập cửa phòng 508.

Chốc lát sau, Nghiêm Dụ lại mở cửa, đưa tay ra túm lấy cổ áo Đào Trác đang giả vờ ra hành lang tiễn biệt, kéo cậu vào phòng như thể đang xách một chú gà con.

Nghiêm Dụ cúi đầu nhìn Đào Trác một cái, không nói gì. Hắn đi ra ban công, tiện tay giặt nốt chiếc áo phông dính Coca của Đào Trác đang giặt dở.

Thế là, chuyến thăm đột ngột của Đào Chính Hòa kết thúc trong biến cố bất ngờ này.

Năm phút sau, Đào Trác cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ý thức được trong năm phút ngắn ngủi vừa rồi, vũ trụ đã nổ tung.

Nhưng Đào Trác chỉ nhún vai, thầm nghĩ cũng được, như vậy cũng tốt, đỡ phải vắt óc tìm lý do thoái thác bữa cơm gia đình với Đào Chính Hòa.

Thế giới trở lại yên tĩnh, Đào Trác nhìn vệt Coca trên sàn, nhảy loi choi khắp nơi tìm giẻ lau. Nghiêm Dụ ra hiệu cho Đào Trác ngồi yên đừng động đậy, tự mình đi lấy cây lau nhà để lau sàn.

Đào Trác nhìn người kia cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc lau nhà ba lượt, cứ như thể ghét bỏ có thứ gì đó bẩn thỉu trong nhà. Mãi đến khi gạch lát nền sạch bóng đến mức soi gương được, hắn mới âm thầm dừng tay.

Hắn quay đầu hỏi Đào Trác: "Còn gì chưa dọn không? Để tớ giúp cậu."

Đào Trác bỗng nhiên thấy buồn cười.

Người này cứ điềm tĩnh nhìn cậu như vậy. Khuôn mặt hắn thản nhiên, như thể cái hành động trẻ con vừa nãy – im lặng mà dội nước vào người khác – hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn, vẻ lạnh lùng lại ẩn chứa một chút gì đó rất đỗi hiển nhiên.

Đào Trác không kìm được mà nghĩ: Nghiêm Dụ đáng yêu quá đi mất! Nghiêm Dụ sao có thể dễ thương đến thế cơ chứ?

Đào Trác chợt mỉm cười, mọi lo lắng và bực bội vừa nảy sinh do sự xuất hiện của gia đình Đào Chính Hòa nháy mắt tan biến hết.

Nghiêm Dụ bất ngờ bị nhìn chằm chằm, theo bản năng quay mặt đi: "Cười ngốc gì thế."

Đào Trác chỉ lắc đầu, nhờ Nghiêm Dụ giúp mình thu dọn hành lý.

Đuổi được kẻ phiền phức kia đi rồi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Hai người ngồi bên giường gấp quần áo, Nghiêm Dụ nói: "Sau này nên tỏ thái độ mạnh mẽ hơn."

Đào Trác gật đầu, rồi mím môi: "Trước kia phải sống nhờ nhà người khác, không dám tỏ thái độ."

"Bây giờ thì khác rồi." Nghiêm Dụ điềm tĩnh nói, cúi đầu vuốt phẳng bộ đồng phục của Đào Trác, "Từ giờ sẽ có người thay cậu xả giận."

Đào Trác khựng lại, rồi cười: "Cảm ơn cậu."

"Lần sau đừng để họ vào cửa."

"Biết rồi."

Nửa tiếng sau, Đào Trác nhắn WeChat cho Đào Chính Hòa, hỏi han tình hình Đào Nguyên một cách qua loa. Đào Chính Hòa không trả lời, mà Đào Trác cũng chẳng bận tâm lắm.

Nước nóng đã có, Đào Trác nhảy nhót đi tắm. Nhưng cởi quần áo ra mới phát hiện quên lấy khăn tắm, cậu bèn thò đầu ra bảo Nghiêm Dụ đưa cho.

Nghiêm Dụ đang định đưa tay, thấy Đào Trác nấp nửa người sau cánh cửa, bỗng khựng lại rồi rụt tay về: "Cậu trốn gì thế? Vừa nãy chẳng phải đã thấy hết rồi sao?"

"..." Đào Trác đỏ mặt, thầm nghĩ sao mà giống được chứ? Thế là cậu giật lấy khăn tắm trên tay Nghiêm Dụ, "bốp" một tiếng đóng cửa lại, chặn Nghiêm Dụ ở ngoài.

Nhưng chưa đầy nửa phút sau khi dám cả gan làm mặt lạnh với thầy Nghiêm Dụ, Đào Trác lại âm thầm mở cửa, khúm núm nói: "...Anh Dụ, sữa tắm của tớ hết rồi, có thể mượn cậu một ít được không..."

Nghiêm Dụ hình như khẽ cười lạnh. Hắn tiến đến, nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi "bốp" một cái đóng lại, nhốt Đào Trác ở bên trong.

"............"

Đào Trác chỉ đành phải nịnh nọt làm nũng, cuối cùng cũng dỗ dành được Nghiêm Dụ vốn có thù tất báo vui vẻ trở lại. Cậu mượn được sữa tắm của người ta như ý, tắm rửa sạch sẽ mọi dấu vết của Coca Cola dính nhớp nháp trên người.

Đào Trác thay một bộ đồ ngủ khác đi ra, người thoang thoảng mùi hoa nhài. Vì chân còn bất tiện nên cậu vừa lau tóc vừa dựa vào giường Nghiêm Dụ chơi điện thoại.

Lướt Weibo một lúc, Đào Trác ngẩng đầu lên hỏi: "Lát nữa mình ăn gì nhỉ? Hay là ăn đồ Quảng đi, quán mà ba tớ nói ấy? Tớ chưa ăn thử bao giờ."

Cậu hoàn toàn không để ý sẽ chạm mặt Đào Chính Hòa, dù sao thì ai đuối lý người nấy ngại.

"Quán này đi." Nghiêm Dụ không đáp lời, một lát sau gửi một đường link, "Cũng là món Quảng Đông, nhưng giá trung bình đắt hơn chỗ kia một chút. Trông có vẻ cũng được."

Đào Trác hơi nghi ngờ, muốn xem "đắt hơn" rốt cuộc là đắt hơn bao nhiêu. Cậu bèn click vào xem thử, rồi ngẩn người ra khi thấy mức giá bình quân đầu người bốn chữ số trên ứng dụng đánh giá ẩm thực quen thuộc.

"..." À, Đào Trác không khỏi nghĩ, cái tính háo thắng chết tiệt của đàn ông!

Đào Trác cảm thấy mình không xứng đáng được thưởng thức món Quảng Đông hai sao Michelin với giá bốn chữ số, hơn nữa chân cậu vẫn chưa khỏi hẳn. Thế là sau một hồi lựa chọn, cuối cùng cậu quyết định cùng Nghiêm Dụ gọi đồ ăn ngoài.

Đào Trác chọn một nhà hàng lẩu sukiyaki có dịch vụ giao hàng tận nơi, gọi gần bốn suất thịt. Nghiêm Dụ xuống lầu lấy đồ ăn, sau khi mang lên thì lục tìm cái nồi nhỏ của Đào Trác. Hắn không để cậu tự làm gì cả, mà cầm đũa giúp cậu nhúng thịt bò ba chỉ.

Mùi thơm của nước dùng bay xa cả mấy chục mét, khiến cả đám học sinh ở lại ký túc xá nam số 3 ngửi thấy mùi liền ùn ùn kéo đến phòng 508 như xác sống.

Phần lớn lũ "xác sống" này vẫn có chút lương tâm. Sau khi vét sạch thịt bò và xúc xích mực, cả bọn lũ lượt quay về phòng lục ra bữa tối và đồ ăn vặt dự trữ của mình chia cho Đào Trác một ít. Đào Trác lại dùng chúng nhét đầy vali của Nghiêm Dụ.

Ăn xong, Đào Trác phân loại rác rồi dọn dẹp sạch sẽ, còn Nghiêm Dụ thì xuống lầu vứt rác. Lúc này cậu mới lấy điện thoại ra, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ từ Đào Chính Hòa.

Đào Trác bỗng nhiên sực tỉnh nhận ra, có lẽ Đào Chính Hòa thật sự có chuyện muốn nói với mình, chỉ là vì vụ lộn xộn vừa nãy nên khó mở lời... Trong lòng Đào Trác chợt chùng xuống, không muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Có lẽ do mối liên kết huyết thống cha con, Đào Trác lờ đi cuộc gọi đó, Đào Chính Hòa cũng không gọi lại nữa, hai bên coi như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cậu thò đầu ra nói với Nghiêm Dụ: "Cảm ơn anh Dụ nhé."

"Cảm ơn gì?"

"Giúp tớ xả giận."

"Không cần khách sáo, chuyện nên làm." Nghiêm Dụ thản nhiên đáp.

Đào Trác mỉm cười, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Sáng thứ Hai đến trường, Đào Trác vừa đi vừa nhảy lò cò đến cầu thang. Nghiêm Dụ đi ngang qua, thấy vậy thì nhướn mày hỏi: "Để tớ cõng cậu nhé?"

"Không cần đâu." Đào Trác tự tin nói, "Tớ tự đi được."

Thế nhưng sáng sớm hôm đó cậu nhảy lò cò lên tận tầng năm của tòa nhà dạy học, giờ ra chơi lại nhảy xuống, lễ chào cờ kết thúc lại nhảy lên, trưa tan học lại nhảy xuống... Ăn cơm xong từ nhà ăn về ký túc xá, vừa nhảy đến tầng ba đã không chịu nổi nữa, cảm thấy nếu tiếp tục nhảy nữa thì cái chân lành lặn kia cũng sắp gãy mất, Đào Trác bèn quay đầu lại nhìn Nghiêm Dụ với vẻ mặt đáng thương: "Hay là cậu cõng tớ đi."

"..." Nghiêm Dụ không nói nên lời, đành ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Đào Trác leo lên lưng mình.

"Ôi chao, công chúa Đào à", chiều hôm đó khi đi học, Kiều Nguyên Kỳ đi ngang qua, liếc nhìn hai người một cái rồi trêu chọc, "Mời ngài đi ạ!"

"Đào Tiểu Trác", Thiện Vũ cũng chẳng có ý tốt gì, cười gian nói, "Mày có biết không, cái chỗ mày đang nằm ấy, chính là tấm lưng mà không biết bao nhiêu người ngày đêm ao ước của Đấng Nghiêm Dụ đấy!"

"..." Đào Trác thẹn quá hóa giận, mặt mày sa sầm duỗi chân đạp Thiện Vũ: "Cút đi! Cái dạng gầy gò tay chân khẳng khiu như chó của mày á, muốn cõng tao chắc đè chết mày luôn quá!"

Thiện Vũ không chịu thua: "Tao là chó gầy á? Thế mày là cái gì!"

Hai người cứ gặp nhau là như chó với mèo, chẳng mấy chốc đã quay ra đạp nhau qua người Kiều Nguyên Kỳ, đánh qua đánh lại ồn ào náo loạn. Mãi cho đến khi Nghiêm Dụ không thể nhịn được nữa, khẽ "chậc" một tiếng, rồi đánh nhẹ một cái vào đùi Đào Trác, khiến cậu không dám càn quấy nữa.

Thiện Vũ đắc ý, vừa định cười nhạo Đào Trác thì bị Nghiêm Dụ liếc mắt một cái, lập tức im bặt.

Những học sinh đi qua đi lại đều tò mò nhìn bốn người như thể đang đi thỉnh kinh. Người nào đó đỏ mặt tía tai, vội vàng nới lỏng tay đang ôm lấy cổ Nghiêm Dụ, ngượng ngùng muốn tụt xuống: "Hay là tớ lại tự nhảy đi..."

Nghiêm Dụ không nói gì, chỉ nắm chặt lấy bàn tay đang định bỏ trốn kia.

Tay Nghiêm Dụ rất khỏe, Đào Trác giật mạnh một cái nhưng không thoát ra được.

Đào Trác bất lực, đành chấp nhận số phận, cứ thế để thầy Nghiêm cõng lên đến tầng năm.