Ngày Phượng Hoàng Hoa Nở, Là Ngày Em Nhận Ra Anh!

Chương 3: Chị ấy trở lại rồi...




Chỉ có hai tuần để chuẩn bị cho lễ cưới, Liễu An Nghi cũng từng thắc mắc hỏi ba sao phải gấp gáp quá vậy nhưng lần nào cũng bị ông lấy cớ là nóng lòng muốn hai đứa về chung một nhà để cho qua.

Mặc dù mọi việc đều có cấp dưới đảm đương nhưng với ngày trọng đại của mình, Liễu An Nghi muốn tự mình lo liệu. Cô cùng Thẩm Thiên Hàn sáng thì đi chọn địa điểm tổ chức tiệc, chiều đi chọn quà cho khách mời.

Đương nhiên với địa vị của hai gia tộc thì việc lễ cưới tổ chức ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất nước X là quá đơn giản không cần thiết khiến họ phí nhiều tâm tư như vậy.

Chính bởi vì An Nghi từng nói mình thích một hôn lễ lãng mạn trên một bờ biển xinh đẹp mà Thiên Hàn không ngần ngại mua cả một hòn đảo cho cô.

Vài ngày bận rộn trôi qua, cuối cùng mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày trọng đại nhất đời hai bạn trẻ.

Liễu An Nghi dành khoảng thời gian còn lại để thư giản, đi spa làm đẹp để bản thân có trạng thái tốt nhất cho hôn lễ.

Bình thường Liễu An Lâm hay có những buổi gặp mặt và dùng bữa với đối tác nhưng gần đây ông cố cắt giảm bớt những buổi hẹn không quá quan trọng để dành thời gian ở bên con gái của mình.

Tối nay bà Lệ Hoa đích thân xuống bếp nấu cơm cho cả nhà, Liễu An Lâm cùng con gái cũng hai tay phụ giúp. Tiếng nói cười không ngớt từ phòng bếp đến bàn ăn.

Đồ ăn dọn ra xong, An Nghi mời mọi người ngồi vào bàn. Lúc này bỗng chợt có tiếng chuông cửa. Bà Lệ Hoa thắc mắc tối rồi ai lại đến nhà mình rồi gọi dì Phương ra mở cửa.

Liễu An Lâm nét mặt có chút biến sắc dường như đoán được là ai.

Vài phút sau thấy có một dáng một phụ nữ xách va li đi vào.

-A! Chị An Như về.

An Nghi chạy tới ôm lấy An Như nũng nịu:

-Năm năm rồi chị mới về. Trông bây giờ chị xinh đẹp thế này em suýt còn nhận không ra.

-Chỉ có em là cứ như cô nhóc hoài không chịu lớn.

Bà Lệ Hoa thấy An Như trở về vui mừng ân cần hỏi han.



Liễu An Lâm giấu đi vẻ mặt suy tư của mình lên tiếng:

-Con vừa về chắc chưa ăn gì mau lên phòng cất đồ đạc rồi xuống ăn cơm với cả nhà.

-Vâng thưa ba.

Sau bữa cơm, Liễu An Lâm bảo Liễu An Như lên phòng đọc sách gặp ông nói chuyện. Cô cũng đoán được ông ấy muốn nói chuyện gì nên ngoan ngoãn lên lầu.

-Cốc cốc!

-Cửa không khóa, con vào đi!

-Ba tìm con có chuyện gì ạ?

-Lần này con về đây là có chuyện gì?

-Chẳng phải ba là người biết rõ nhất sao? Nếu con không nghe bạn nói lại thì ba định giấu con để Tiểu Nghi lấy Thiên Hàn à?

Liễu An Lâm mặt tối sầm lại.

-Không được tơ tưởng đến Thẩm Thiên Hàn nữa. Tiểu Nghi và nó sắp kết hôn rồi.

Liễu An Như không đồng tình:

-Rõ ràng ba biết con đã yêu Thiên Hàn từ lâu tại sao ba lại làm như vậy?

Liễu An Lâm nổi cơn thịnh nộ:

-Tiểu Nghi là em gái của con. Con muốn cướp vị hôn phu của nó sao. Vả lại Thiên Hàn trước giờ chưa từng thích con.

-Chỉ cần con yêu anh ấy là được.



-Chấp mê bất ngộ. Ngày mai lập tức bay về Mỹ đi. Ta đã đặt vé rồi.

Liễu An Lâm ra lệnh.

-Lần này trở lại con không có ý định quay về Mỹ.

Liễu An Như nói xong thẳng thừng quay người bỏ về phòng. Cô ta tức giận quăng đồ tứ tung, miệng thì oán than không ngớt:

-Tại sao hả? Tại sao cái gì cô cũng cướp của tôi? Sự yêu thương của ba mẹ và bây giờ là Thiên Hàn. Tại sao tôi là con nuôi chứ không phải là con ruột của ba mẹ như cố chứ?

Nếu không có sự việc năm ấy thì cô cũng không biết mình chỉ là một đứa con nuôi của Liễu gia.

Liễu An Như tên thật là Trình Ly là con gái của vợ chồng họ Trình bạn của Liễu An Lâm.

Năm đó cô mới hai tuổi thì công ty của ba cô vỡ nợ. Liễu An Lâm cũng ra sức giúp đỡ nhưng tiềm lực của Liễu gia bấy giờ chưa phát triển như bây giờ nên tình hình không mấy khả quan. Trình gia không thể vực dậy nổi.

Bố của Trình Ly là Trình Hải đã nhờ ông chăm sóc Trình Ly sau đó hai vợ chồng vì quá suy sụp mà tự tử. Liễu An Lâm rất quý Trình Hải càng áy náy vì không cứu được gia đình ông nên đã rất tận tình chăm sóc đứa con này.

Trình Ly được đổi thành họ Liễu tên An Như đường đường chính chính trở thành đại tiểu thư Liễu gia.

Lúc đầu cô rất ngoan ngoãn đáng yêu, vợ chồng Liễu gia cũng rất yêu thương đứa con này.

Nhưng từ khi bà Lệ Hoa mang thai An Nhi thì cô luôn lo sợ ba mẹ sẽ không quan tâm cô nữa. Bởi vì tính chiếm hữu của cô rất cao nên trước mặt ba mẹ cô luôn bày ra vẻ yêu thương chăm sóc em gái chứ không hề có chút gì gọi là thật lòng đối đãi.

Vợ chồng Liễu An Lâm không hay được sự giả tạo đó mà cảm thấy an lòng.

Một hôm, trong lúc mang sữa lên phòng cho mẹ tình cờ cô nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ mới biết mình không phải con ruột của ông bà mà là con nuôi nhận từ một gia đình phá sản.

Lúc biết tin cô như chết lặng, cô nghĩ rằng nếu như ba mẹ có đứa con ruột của riêng mình thì chẳng phải những gì cô có trước nay sẽ mất hết sao.

Càng nghĩ cô càng không cam tâm và ghen ghét với Liễu An Nghi nhiều hơn.