Một tháng sau khi Phương Nhược Hy trở về Phương gia, dưới sự chăm sóc của Dương Phi Yến, sức khoẻ cô cũng đã hồi phục hoàn toàn.
Dương Phi Yến tỉ mỉ cẩn thận, để ý từng chút một khiến Phương Nhược Hy nghĩ mình giống như là đứa trẻ hơn là cô gái 21 tuổi.
Từng tuổi này Dương Phi Yến mới được làm mẹ, thoã lòng mong ước đã lâu. Từ lúc Nhược Hy còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh cho đến khi về nhà, bà chưa từng để xảy ra một sai sót nào.
Phương Nhược Hy thấy ba mẹ hết mực thương yêu mình lòng như nở hoa trở lại.
Cô nghĩ quá khứ kia không quan trọng nữa, không còn ký ức cũng không sao. Mình sống lại đã là kì tích. Bây giờ coi như có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Suy nghĩ lạc quan như vậy khiến Phương Nhược Hy tự xoá bỏ những khúc mắc trong lòng. Cô trở nên vui vẻ, yêu đời, hoạt bát hơn những ngày trước đó.
Mỗi sáng Phương Nhược Hy dậy sớm, nào là chạy bộ, nào là tưới cây. Trưa thì vào bếp phụ nấu ăn. Cô còn rất lễ phép chào hỏi mọi người, kể cả người làm khiến ai cũng yêu quý.
Mọi người thấy Nhược Hy tâm tình thay đổi tích cực đều rất vui mừng.
Chỉ có điều, Phương Trung Nghị lo lắng không biết phải làm sao để công bố danh phận của cô với mọi người. Ông bàn bạc với Bạch Nhật:
- Trước nay mọi người đều biết Phương gia không có con cái, bây giờ đùng một phát xuất hiện một cô con gái 21 tuổi sẽ không ít lời bàn tán ra vào.
- Giờ chỉ còn cách công bố tiểu thư là con gái thất lạc nhiều năm mới tìm lại được.
Bạch Nhật nói.
- Nhưng phải nói như thế nào với Nhược Hy, con bé không biết gì cả? Tôi sợ con bé sẽ bị tổn thương.
- Ngài cứ nói như vậy .....
Buổi chiều, Phương Nhược Hy cùng Dương Phi Yến đi shopping ở trung tâm thương mại. Bên cạnh mua sắm cho bản thân mục đính chính là mua quà tặng cho mọi người coi như quà gặp mặt sau khi cô xuất viện quay về.
Cô lựa quà cho ba mẹ, Bạch lão và tất cả người làm trong Phương gia đều có phần.
Phương Nhược Hy chọn cho ba một chiếc đầu hồ, cho mẹ bộ trang sức. Cô tinh tế chọn bộ massage mini tặng cho người làm trong nhà để họ có thể thư giãn sau một ngày vất vả.
Chẳng mấy chốc đồ đã chất đầy cả một xe.
Trong lúc hai mẹ con sửa soạn đi về thì có tiếng gọi:
- Chị Phương đấy ư?
Phương Nhược Hy cùng mẹ quay người lại thì thấy một người phụ nữ cùng một cô gái. Phương Nhược Hy trông chừng họ là mẹ con.
Dương Phi Yến chào hỏi xã giao:
- Cô Nhạc đó à! Lâu ngày không gặp?
- Chị đi mua sắm với cháu gái à?
Nghe bà ta hỏi vậy, Phương Nhược Hy trong lòng đầy khó hiểu.
Dương Phi Yến đáp lại:
- Nó là con gái của tôi.
Nói rồi bà kéo Phương Nhược Hy đi về ngay.
Cái cô Nhạc Sương Mai đáng ghét kia luôn khiêu khích Dương Phi Yến là không có con cái, mỗi lần đi trung tâm thương mại đều dẫn con gái theo để ra mặt với bà.
Chỉ là lần này vô tình làm lộ chuyện với Phương Nhược Hy. Cô ngồi trong xe không ngừng suy nghĩ:
" Không phải mình là con của mẹ sao, sao bà ta lại nói là cháu gái?"
Dương Phi Yến thấy con gái mình thẫn thờ, bà quyết định gọi chồng về nhà nói chuyện rõ ràng với cô.
- Nhược Hy! Mọi chuyện con thắc mắc, về nhà ba mẹ sẽ nói rõ với con!
Về đến nhà, Phương Nhược Hy thấy ba mình và Bạch lão đã ngồi sẵn ở sofa phòng khách đợi cô và mẹ. Cô cũng nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Đợi cô ngồi vào ghế, Phương Trung Nghị cất giọng kể lại:
- Nhược Hy! Lúc con 5 tuổi ba mẹ bị chú con cho người ám sát, ba mẹ mang con theo chạy trốn ra nước ngoài. Nhưng bọn chúng quá hung bạo, để giữ an toàn cho con ba mẹ phải gửi con cho một nhà dân, gửi tiền nhờ họ chăm sóc.
- Đến khi ba mẹ bình an quay lại đón con thì họ nói trong lúc sơ ý đã để con chạy đi tìm ba mẹ và bị lạc mất.
- Ba mẹ đau lòng không thôi, cho người tìm kiếm nhưng hàng năm trời vẫn không có tin tức.
- Mãi đến 3 năm trước, ba mới nhận được tin tức con bị bọn buôn người bắt bán sang nước ngoài, đang làm việc cho một gia đình giàu có nào đó.
- Ba mẹ lập tức đến đón con, nhưng khi ba mẹ đến thì nghe tin trong lúc làm việc con không cẩn thận bị ngã từ ban công tầng 2 xuống đang cấp cứu trong bệnh viện.
- Ba mẹ đưa con về nước Y trong tình trạng hôn mê. Sau 3 năm con mới tỉnh dậy và mất đi trí nhớ.
Nhược Hy nghe những lời này trong lòng đau thắt lại, không ngờ mình lại trải qua quá khứ đau thương như vậy.
Phương Trung Nghị và Dương Phi Yến nước mắt lã chã:
- Là lỗi của ba mẹ, nếu lúc đó không gửi con cho nhà họ thì con đã không phải chịu đau khổ như vậy rồi.
Phương Nhược Hy hít thở thật sâu rồi nói:
- Quá khứ đã qua con cũng không muốn nhắc lại. Chúng ta đã bị chia cắt mười mấy năm trời bây giờ may mắn được sum họp thì phải trân trọng.
- Con biết lúc nhỏ ba mẹ muốn bảo vệ con mới để con lại, những chuyện sau đó đều là ngoài ý muốn.
- Vậy nên bây giờ ba mẹ phải yêu thương con nhiều hơn nha! Con cũng sẽ yêu thương ba mẹ nhiều nhiều để bù lại thời gian chúng ta đã bỏ lỡ nhau.
Nghe những lời này của Phương Nhược Hy, ba người họ ôm lấy nhau khóc vỡ oà.
Bạch Nhật vừa mừng vừa áy náy:
" Xin lỗi tiểu thư! Chúng tôi làm vậy chỉ là muốn tốt cho cô!