Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 28




Bùi Chẩn đã cấm dục nhiều năm, đôi núʍ ѵú của Trần Tĩnh bị chơi đã lâu.

Trần Tĩnh khép chân, qua lại nghiền ép cửa động.

Cô đưa tay lên, từ dưới lưng xâm nhập vào trong áo, sờ dọc theo sống lưng, chậm rãi ôm lấy eo hắn kéo hai người lại gần hơn. Cánh môi mềm mại dán lên vành tai Bùi Chẩn, hơi thở nóng bỏng đánh thẳng vào màng nhĩ, nhẹ giọng nói:”Ở dưới…”. 

Ngực Bùi Chẩn bị một luồng nhiệt nóng bỏng rót vào, một tay bế cả người cô lên, ngồi lên người mình. “Tự làm…”

Bùi Chẩn vân vê sợi tóc Trần Tĩnh, đùa chơi với chóp mũi cô. 

Trần Tĩnh bị quyến rũ, lỗ nhỏ phía dưới co rút, cô vòng tay qua cổ hắn, vòng eo cử động, ma sát lên thứ cứng rắn dưới mông mình.  Động tác càng lúc càng mạnh, váy ngủ trên người đã tuột xuống hông, Bùi chẩn nhìn đỏ cả mắt, một tay rút áo ra ném về phía sau.

Tay hắn chống ra đằng sau, nửa thân trên ngửa ra, thưởng thức động tác của Trần Tĩnh.

Giờ phút này cô chỉ còn lại chiếc qυầи ɭóŧ, bị chất lỏng dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt. Thân trên trần trụi, hai luồng thịt đẫy đà theo cử động của cô nảy nảy lên, thật sự da^ʍ mĩ.

Trần Tĩnh kéo tay Bùi Chẩn đang đặt sau lưng, nỉ non làm nũng: “Sờ đi…”

Đáy mắt Bùi chẩn thâm trầm, cánh tay nổi đầy gân xanh, nhưng không dao động như cũ, âm thanh khàn khàn nói: “Tự mình xoa chơi”. 

Trần Tĩnh khó thở, đánh một cái về phía ngực hắn, tiếng chát một cái vang dội. 

Bùi Chẩn bị đánh giật mình, môi cười ngày càng sâu, đáy mắt càng thêm vẻ không muốn thuận theo.  Trần Tĩnh cắn cánh môi, vẻ mặt đáng thương, cô đẩy đẩy hắn, đầu ngón tay đánh vòng trước ngực, âm thanh tiếp tục dụ dỗ:  “Giúp giúp tôi…”

Bùi Chẩn ngửa đầu, nín cười tiếp tục giả vờ không liên quan… 

Trần Tĩnh thấy người mềm cứng không ăn, thu hồi dáng vẻ đáng thương, nhẹ nhếch khóe miệng, trong mắt đong đưa, nổi lên ý xấu. Cô không hề gấp, đầu ngón tay chậm chạp vuốt ve đầu vai, như có như không, làm cho người hắn ngứa ngáy triệt để.

Ngón tay từ đầu vai hắn một đường đi đến góc áo, túm chặt góc áo kéo lên trên đầu, nhưng không cởi hẳn ra, mà che mắt lại, làm hắn bị bóng tối bao phủ. Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng véo hai điểm trước ngực Bùi Chẩn, xúc cảm làm thân thể càng thêm nóng, hắn nắm chặt hai tay, dùng sức ngăn tiếng than nhẹ sắp tràn ra khỏi cổ họng.

Trần Tĩnh buồn cười nhìn hầu kết kịch liệt hết lên lại xuống, ngón tay dừng lại không tiến không lùi.

Đợi cho hơi thở Bùi Chẩn hòa hoãn lại, cô dán lại gần vươn đầu lưỡi liếʍ lên hầu kết, sau đó dùng sức mυ”ŧ một cái, làm cho xương cùng tê dại, thân thể khẽ run. Cô chống lên vai hắn, không cho tới gần, trên dưới cử động thân mình, dùng hai viên đầṳ ѵú cứng rắn cọ qua cọ lại trước ngực Bùi Chẩn.

Như gần như xa, lúc nhẹ lúc nặng.

Bùi Chẩn tiến về phía trước một phân, cô liền lui về phía sau một phân; Bùi Chẩn lui lại, cô liền tấn công.

Bùi Chẩn bị ma sát đến cứng như đá, tay hắn nắm chặt. Dùng sức nâng mông cô xé toang áo ngủ, nghe thấy âm thanh xoẹt một tiếng. Một tay bế Trần Tĩnh lên, sải bước đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Hắn dùng một tay ném cô lên giường, nệm mềm chấn động. Tiếp theo bật đèn sáng lên, Trần Tĩnh trần như nhộng. Thế cục thay đổi, tay cô nâng lên che hai vυ”, chân kẹp chặt, co rúm người lui lại phía sau.

Bùi Chẩn nắm lấy cổ chân cô, kéo thẳng người về mép giường, lột miếng vải che đậy cuối cùng trên người. Qυầи ɭóŧ ren màu trắng bị ném nằm lẻ loi trên sàn nhà.

Hành động hùng hổ, đáy lòng Trần Tĩnh cuồn cuộn vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Bùi Chẩn dẫm lên ống quần ngủ, cởi ra, chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ màu xám đang căng phồng. Một lùm rất to, theo bước chân hắn đong đưa, nhìn kỹ phía trước qυầи ɭóŧ còn có vệt nước hơi thâm, chắc vừa nãy bị cô trêu chọc đã tiết ra. Đầu gối Bùi Chẩn đè ép hai chân cô, trực tiếp gạt hai tay đang che đậy trước ngực ra, bàn tay rời khỏi nhũ sóng dập dềnh.

Giờ phút này ánh sáng rất tốt, Bùi Chẩn đè nặng gặm cắn hai núʍ ѵú vài cái, giống như đang ăn, nuốt vào rồi phun ra núʍ ѵú đỏ hồng, không như vừa nãy. Ăn vυ” xong, dưới thân hắn sưng to phát đau, nghẹn bên trong quần quá khó chịu, hắn nắm tay Trần Tĩnh đưa đến dưới thân, giọng trầm thấp:”Giúp tôi cởi”. 

Trần Tĩnh đưa tay xuống không muốn chạm vào chỗ đó của hắn, nhưng ý muốn đã định không cho cô trốn tránh, cầm tay cô không buông. 

“Em bỏ sao?”

Lời nói nóng bỏng của Bùi Chẩn đánh thẳng vào màng nhĩ của cô, như tiếng lẩm bẩm làm ngực cô run lên. 

Hai mắt Trần Tĩnh nhắm chặt, hai tay túm hai bên qυầи ɭóŧ, dùng sức kéo xuống.

Một cây gậy nóng đánh tới, Trần Tĩnh quay đầu đi, không dám nhìn.

Bùi Chẩn không làm khó xử thêm, khẽ vuốt ve sườn mặt cô, đẩy người ngã xuống giường.  Hắn nâng đùi phải cô lên, gấp lại trước ngực, làm cho hai cánh hoa mở rộng ra. Sờ soạng vài lần, đã ướt một mảnh, trên ngón tay đều là dâʍ ɖị©ɧ của cô. Hắn mở bàn tay đưa đến trước mắt để cô nhìn, Trần Tĩnh thẹn quá nhắm chặt hai mắt, hừ hừ không thèm để ý tới hắn.

Bùi Chẩn đem dịch nhầy bôi lên đầṳ ѵú cô, hai viên đậu đỏ sáng lấp lánh. Hắn bất mãn vì Trần Tĩnh đang nhắm chặt hai mắt, đầu ngón tay tiếp tục thăm dò dưới thân, tìm được âm đế, xoa nắn qua lại. Trần Tĩnh bị chơi đến toàn thân nóng lên, hô hấp dồn dập, rêи ɾỉ khó kiềm.

Động tác trên tay hắn nhanh hơn, đợi hô hấp của cô trở nên dồn dập thật sâu, đầu ngón tay dùng sức búng vào âm đế.

“A!!”

Kích thíchtới quá mãnh liệt, toàn thân Trần Tĩnh rùng mình, tay chân tê dại.

Bùi Chẩn lấy chỗ dâm dịch cô vừa phun ra, bôi lên làm ướt cây gậy th*t to dài, lúc Trần Tĩnh vẫn còn chưa vượt qua dư vị cao trào, cắm thẳng vào.  

Vẫn là chặt, Bùi Chẩn chau mày, cây thịt vào được một nửa đã bị thịt ở cửa động mυ”ŧ cắn hút chặt, không thể đẩy vào trong.

Hắn âng nửa thân dưới của Trần Tĩnh lên, giữ mông cô bằng hai bàn tay, âm thanh như mất giọng: “Thả lỏng nào…” 

Lỗ nhỏ của Trần Tĩnh nuốt vào hơi vất vả, cô lắc lư đầu, không chịu thả lỏng.

Thấy cô không phối hợp như thế, dục hỏa Bùi Chẩn khó có thể bình tĩnh, trầm mặt nắm lấy hai cổ chân cô, gấp lại thành chữ M đến trước ngực, thúc sâu lút cán.

“Aaaa!!”

Trần Tĩnh bị cắm kêu lên thành tiếng, mồ hôi lấm tấm chảy ra trên trán, miệng kêu đau. 

Bùi Chẩn cúi xuống hôn, liếʍ láp mồ hôi trên trán cô, thừa dịp thân thể thả lỏng, vòng eo hắn đưa đẩy. Bùi Chẩn thọc vào rút ra kịch liệt, hai viên trứng đánh vào cánh mông Trần Tĩnh thành hai mảng hồng hồng. Mỗi khi hắn nhắm thẳng đâm vào chính giữa, lúc nặng lúc nhẹ, Trần Tĩnh không khống chế được lắc lắc đầu, răng cắn vành môi, không muốn rêи ɾỉ thành tiếng.

Bùi Chẩn thích dáng vẻ không khống chế được này, dưới thân càng đâm mạnh hơn, nhắm thẳng vào tử ©υиɠ, càng nâng mông cô cao lên, tiếp tục dùng bàn tay xoa nắn hạt đậu, gầm nhẹ: “Kêu lên”

Kɧoáı ©ảʍ đánh tới quá mức mãnh liệt, Trần Tĩnh rốt cuộc bị áp chế không kiềm được, bị chọc đến ngôn ngữ hỗn loạn. Bùi Chẩn gạt phần tóc rối trước mặt cô ra, dưới thân vẫn đưa đẩy không ngừng, tiếp tục chọc vào rút ra, ba nông ba sâu, hai lớp lông mao đánh cả ra bọt biển.

“Nhanh bắn ra đi!”

Trần Tĩnh bị thọc đến mức bụng nhỏ bủn rủn, lỗ nhỏ phát đau, đấm đấm vào ngực hắn nói. 

Bùi Chẩn nhận nắm đấm của cô, đáy mắt hưng phấn không thôi, nói: “Sợ bị em ghét bỏ nói vài giây đã bắn”. 

Hai tay Trần Tĩnh che lại hai mắt, không muốn nhìn hắn, không thèm để ý đến hắn.  

—-