Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 14




“Có đi viện nữa không?”

Hai người giằng co.

Trần Tĩnh mở miệng trước, giọng nói như sợi tơ quấn quanh Bùi Chẩn, âm cuối lả lướt lại vang lên:”Có đi không?”  

Hàm dưới Bùi Chẩn căng lên, cổ họng thít chặt, lưng đổ mồ hôi.

Trần Tĩnh đè ở hõm vai hắn thổi khí, như quyễn rũ. Cánh môi khô nẻ ma sát vào xương quai xanh của hắn, nửa mơ nửa tỉnh nói:”Mệt mỏi quá…không đi thì đặt tôi xuống”. 

Bùi Chẩn cảm nhận cổ mình hơi ướŧ áŧ, cúi đầu xuống thấy gương mặt Trần Tĩnh trắng bệch đang bắt đầu chuyển sang xanh mét, cánh mũi thấm đầu mồ hôi. Hắn không hé răng, môi mím chặt, không hoảng loạn dùng sức trên tay, thành thạo cài được móc khóa. Dục niệm chặt ngang, ôm cô lên nhẹ vỗ vai, thấp giọng nói: 

“Đừng ngủ, chúng ta đi bệnh viện.”

Trần Tĩnh tóc tai toán loạn nằm trước ngực hắn, tóc che khuất nửa khuôn mặt, không rõ trạng thái.

Lúc Bùi Chẩn bế cô lên, chỉ nghe được một tiếng cười nhạo, âm thanh không quá lớn, nhưng ở trong yên lặng vào lúc rạng sáng, đã nghe thấy đầy đủ. 

Bùi Chẩn nhíu nhíu mày, không quan tâm, trên khuỷu tay mình coi như bao cát ngày thường hay nâng.  Rất nhanh đi ra cửa, cô được ôm trong l*иg ngực hắn như con búp bê vải, không ảnh hướng đến tốc độ. Thật ra trong lòng dang dồn dập, nên chạy rất nhanh.

“Cố gắng một chút.”

Bùi Chẩn buông Trần Tĩnh, để cô dựa vào cửa xe, một tay giữ, một tay mở cửa. Xe của Bùi Kính Dương, xe jeep Second Hand của vùng núi, lớn hơn nhiều so với xe việt dã.

Trần Tĩnh vóc người không thấp, nhưng cũng ko trèo lên được. Mấy năm này Bùi Chẩn hay dùng,  số lần sử dụng không nhiều. Hai đêm cô mất ngủ, cùng với hôm nay bị virus quét qua, giờ phút này xương cốt bủn rủn. Đường đi bằng phẳng, nhưng ngồi bên ghế phụ lung lay như sắp đổ, chỉ dựa vào đai an toàn mà ngồi vững.

Khi trán Trần Tĩnh hướng về phía trước Bùi Chẩn đưa tay ra đỡ, bàn tay to rộng rắn chắc đỡ trán cô dậy, sửa cho ngồi thẳng. Trần Tĩnh giống như búp bê không xương, không có lực chống đỡ. Một tay hắn nâng cổ cô, một tay lái xe, lái thẳng tới bệnh viện Diêm Thành.

Tuy tiểu khu Tân An đã cũ, nhưng vị trí đẹp, quanh đó nhiều trường học trọng điểm, bệnh viện thành phố đi cũng chưa đến năm cây số. Rạng sáng nên tình hình giao thông ổn định, hai người đến bệnh viển chỉ mất tầm mười phút.

Ở đây khác với ngoài đường vắng vẻ sáng trưng, người ra vào qua lại gấp gáp khám bệnh như cá diếc qua sông. Mấy ngày nay nóng bức, học sinh cũng nghỉ học, nhân viên trực ban nhìn qua rất mỏi mệt. Hắn ôm Trần Tĩnh không tìm được cái bàn nào đang rảnh rỗi để hỏi han, chỉ có bảo an đang tuần tra dừng lại, nói với hắn:”Anh đi vào bên khám cấp cứu ấy”. 

Lúc này Bùi Chẩn mới nghĩ ra, hắn gật đầu cảm ơn, chạy đến chỗ đăng ký khám gấp. Ban đêm đến khám đều là những ca bệnh nặng, khám bệnh bình thường không có phòng, Trần Tĩnh cần phải chờ.

Khu chờ khám đều một hàng ghế dài, bị nhiều người nhà bệnh nhân chiếm dụng, Bùi Chẩn đành phải tiếp tục ôm Trần Tĩnh đứng ở cửa chờ gọi tên.

“Sốt nhẹ, đi thử máu”

Bác sĩ khám nhanh xem nhiệt kế, vừa kiểm tra vừa nói.

“Sẽ có vấn đề khác sao?”

Khám chưa được hai phút, Bùi Chẩn khẩn trương dò hỏi.

“Cho nên phải xét nghiệm máu đã.”

Bác sĩ xé giấy đưa qua, sắc mặt mệt mỏi. 

Bùi Chẩn cầm lấy, gật gật đầu, không quấy rầy thêm.

“Người nhà, giữ người bệnh một chút.”

Trần Tĩnh sợ kim, sợ từ nhỏ, kim vừa chọc vào không ngừng vặn vẹo.

Y tá lấy máu không còn cách nào, đành phải gọi tiếp viện.

Bùi Chẩn chưa chăm sóc ai là nữ ngoài Trần Tĩnh, mẹ già và em gái trong nhà đều xắn tay áo làm việc nên khỏe mạnh ăn sâu vào tính cách. Trần Tĩnh như giọt sương mai, chỉ muốn ngã xuống, làm người khác khó thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y Tá thúc giục, lưng Bùi Chẩn cứng đờ, ôm Trần Tĩnh dựa vào trước ngực mình, một tay giữ cánh tay, âm thanh trấn an trúc trắc:”Đừng sợ, đừng sợ”. 

Có hắn giúp đỡ, y tá thuận lợi rút máu, ngay sau đó ấn bông lên.

“Giữ lấy năm phút, kết quả của vợ anh có sau mười lăm phút”. 

“Không phải… Tôi… Không phải…”

Động tác y tá nhanh chóng, nói xong cầm ống nghiệm đi luôn. Câu giải thích của Bùi Chẩn chỉ còn phiêu diêu trong không khí.

Khám nhanh kết quả cũng nhanh, chưa đến mười phút Bùi Chẩn đã thu được kết quả.

“Không có vấn đề khác, sốt nhẹ, truyền chai nước”.

Bác sĩ xem xong kiểm tra đơn, tay không ngừng đánh đơn thuốc trên máy tính.  

Chỉ qua nửa giờ, Trần Tĩnh cuối cùng cũng nằm lên được giường bệnh.

Tâm tình Bùi Chẩn giờ phút này cũng thả lỏng, tìm lại được hơi thở.  

“Ha…”

Phát hiện chiếc lưng cuối cùng cũng thả lỏng, Trần Tĩnh nằm trên giường bệnh cười ra tiếng như đứa bé. 

Bùi Chẩn không rõ nguyên nhân, lưng vừa thả lỏng lại bắt đầu cảm thấy căng chặt.

Mí mắt Trần Tĩnh dùng sức nửa nhắm nửa mở, khóe miệng nhếch lên tiếp tục trêu đùa: 

“Đừng ngủ?”

Âm thanh nửa như kỳ quái, Bùi Chẩn do dự nhìn qua.

Cánh môi Trần Tĩnh khô khốc, lè lưỡi ra liếʍ cho ướŧ áŧ, nói tiếp: “Là ở trên chiến trường sao? Còn đừng ngủ, ngủ thì sẽ chết?”

Như cười cợt trào phúng câu nói lúc Bùi Chẩn bế cô ra cửa.

Vành tai Bùi Chẩn cực nóng, hé miệng muốn nói cái gì đó.

Trần Tĩnh nói xong cười vài tiếng rồi nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn.