… Tôi không muốn giống Hà Đào, cứ như vậy mà đánh mất hạnh phúc mình vốn có. Tống Doanh, tôi thích cậu, tôi hy vọng có thể ở bên cạnh cậu. Bất kể quyết định cuối cùng của cậu là gì tôi cũng tình nguyện vĩnh viễn chúc phúc cho cậu.
Tống Doanh vẫn luôn cho rằng mình chỉ là vệ tinh xoay xung quanh Mạnh Xuyên Giác, bất kể bán kính là bao nhiêu thì vẫn không thể trốn khỏi lực hấp dẫn của cậu ta. Lúc ấy cô vẫn còn chưa lên lớp 11, cho nên mới nhận định rằng vệ tinh sẽ không thể thoát khỏi hành tinh, sau khi lên lớp 11 cô mới biết được trong vật lý còn có một thứ gọi là lực ly tâm, có nghĩa là chỉ cần một lực hấp dẫn khác đủ lớn hơn so với lực hấp dẫn vốn có, thì vệ tinh trốn chạy sẽ không thành vấn đề.
Tính toán một chút, cảm tình, khoảng cách, thời gian, tâm lý…… tất cả những yếu tố này đặt ở bên cạnh nhau rồi thành lập một công thức, giữa hai vế kết quả, nên dùng kí hiệu liên tiếp gì? Nếu hai vế không bằng nhau, thì dấu lớn bé nên xoay miệng về hướng nào?
Hai bên sao thiên bình xuất hiện hai người, một người luôn cười hỉ hả, một người lời lẽ lạnh nhạt. Nói về thể trọng có lẽ Mạnh Xuyên Giác sẽ nặng hơn một chút, nhưng, chiếc cân trong lòng cô thì sẽ nghiêng về hướng nào?
Buông tay đỡ khay ra, bắt ép bản thân mình phải nhìn thẳng vào sao thiên bình. Từng chút, từng chút, chòm sao bắt đầu chuyển động.
Chỉ một thoáng, trong lòng sợ hãi vô cùng. Bầu trời đầy sương đêm che phủ sao thiên bình, là chướng khí của tự nhiên hay của lòng người. Bởi vì không muốn biết kết quả, cho nên không xem. Cho dù trong lòng cô đã có đáp án.
Thật ra thì hà tất phải nhìn, hà tất phải nghĩ? Cho dù có thể thoát đi, nhưng như vậy thì sao? Tiếp tục xoay vòng quanh một ngôi sao khác? Cho đến khi bị ngôi sao kia ghét bỏ, sau đó, lặp lại, lặp lại vô tận? Như vậy, lặp lại một trăm lần, và một lần thì có gì khác biệt?
Như nhau, như nhau cả thôi…
Nếu đã vậy hà tất phải bắt đầu? Nếu đã vậy thì sao cô lại đồng ý với hắn?
Thời gian, địa điểm, hoàn cảnh, không khí là những yếu tố góp phần tạo ra sự kiện. Chỉ là khi sự việc đó diễn biến đến lúc cao trào, cô đã nhập vai đến mức quên mất từ chối.
Dù sao với trình độ cưng chiều của cha mẹ đối với hắn, hắn hơn phân nửa là sẽ ở lại thành phố này. Khoảng cách về địa lý sẽ tỉ lệ thuận với khoảng cách trong lòng, cô không cần lo lắng.
Cô… Không cần phải lo lắng…
Cùng lúc với khi ba Tống Doanh gọi điện thoại cho cô thông báo đã được tự do, thì kết quả thi thử cũng đã có. Cố Hàm trở thành một con hắc mã trên bảng vàng năm nay, khuynh hướng bay lên khiến cho một đám tinh anh phải hoảng hốt. Vì thế những lời đồn đãi cũng lan tràn, phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất tất nhiên là ngồi cùng bàn giúp đỡ nhau cùng tiến, mang tới cục diện cả hai cùng thắng. Về mối quan hệ giữa hai người tất nhiên là ai nấy đều biết, nam nữ chính cũng đều không bận tâm… nhưng cũng có thể nói là, nữ chính bận tâm, bận tâm nam chính có phải như vậy mà sẽ càng trở nên kiên định với mình hơn hay không; hoặc là, nam chính cũng rất bận tâm, bận tâm nữ chính có thể vì như thế mà tức giận hay không... Nhưng mà tâm tư của hai người bọn họ, nếu không muốn cho người ta biết, thì không ai có thể nhìn thấu.
“Ồ không ngờ là top 20! Thì ra con người của cậu ngoại trừ việc tức giận, thì học hành cũng rất tốt nhỉ?!” Thật là kỳ lạ, chẳng phải ai cũng nói yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học sao? Vì sao hắn lại không phân tâm?
“Tôi không muốn thua cuộc.” Cố Hàm thấp giọng.
“Không muốn thua tôi à?” Tống Doanh tự động giúp hắn thêm vị ngữ vào, nam giới, anh nào cũng không cho phép phụ nữ vượt qua mình?
“Tôi không muốn thua cậu ta.” Hướng ngón tay chỉ, chính là người xếp hạng nhất trong năm học này, cái tên ba chữ mà cô rất quen thuộc.
“Đồ ngốc.” Tống Doanh khẽ mắng.
“Cái gì?” Cố Hàm không nghe rõ, hỏi cô.
“Cho dù thua cậu ta, Tiểu Cố vẫn là Tiểu Cố!” câu trả lời bật ra theo bản năng, Tống Doanh cũng hốt hoảng vì chính lời nói của mình.
Vì… Vì sao cô phải nói câu này, để cho hắn thêm hi vọng?
Sao thiên bình hơi lệch về một bên, nhìn cô cười nhạo.
Sau kỳ thi thử, thì hơi thở của kỳ thi đại học cũng đã đến rất gần. Trong một tháng rưỡi cuối cùng, rất nhiều huyền thoại trong giới học sinh cuối cấp được tạo thành, là những huyền thoại này đã trở thành cơ sở lý thuyết cho những người cần phải học tập chăm chỉ hơn nữa, khuôn mặt nhợt nhạt đeo cặp xách nặng trĩu dưới ánh hoàng hôn. Trịnh Trí Hóa vào mười mấy hai mươi năm trước đã hát 《 Phố học bổ túc 》, khàn giọng hỏi: “Bằng cấp có phải là mục đích cuối cùng của giáo dục không”, mà vấn đề này đến nay vẫn có một đáp án xấu hổ.
Tuần cuối cùng của tháng tư, trong lúc tâm lý đã có chút gấp gáp đến mức biến hình, bỗng nhiên lại nhiều hơn một phần sợ hãi. Danh từ ở phía nam kia đã từng xa xôi vô cùng, bây giờ trở nên gần sát bên cạnh. Ai nấy đều tập trung tinh thần quan sát chặt chẽ người đến từ vùng dịch, từng này diễn khôi hài đối chiếu nhân thân nối nhau đi ngang qua sân khấu. Lòng người vô cùng hoảng loạn, bầu không khí tận thế sau khi trải qua lời đồn bay lả tả càng thêm dày đặc.
Đối với điều này nhà trường chỉ có thể đưa ra chỉ thị: tạm ngưng tất cả các hình thức học đường, 4: 30 tan học về nhà.
Đáng tiếc hướng là bọn họ không hiểu là: Đối với các học sinh lớp 12 mà nói, mức độ khủng bố của từ "SARS" này, tuyệt đối không thể so sánh với "thi đại học". Trước mặt thi đại học, nó không có chút trọng lượng nào.
Giờ học kết thúc, giờ tự học bị hủy, khu dạy học đóng cửa tắt đèn, giống như chỉ cần thế là có thể ngăn chặn sự xâm nhập của virus. Tống Doanh ở trong phòng ký túc xá, phòng giáo Vũ đã khuyến cáo tất cả các học sinh nên về nhà, nhưng khuyến cáo này vĩnh viễn không có hiệu lực, tất nhiên là cô không đi.
Sắc mặt Cố Hàm cực kỳ âm u, hắn vốn dĩ chỉ có thời gian này được ở bên nhau, thế mà nhà trường lại bỏ qua giai đoạn tinh hoa nhất này, thực là quá đáng!
“Đáng tiếc là, không thể cùng nhau giải đề.” Tống Doanh có chút tiếc nuối.
Cố Hàm trong lòng nóng lên, cuối cùng cô cũng có chút luyến tiếc hắn, mặc kệ nguyên nhân là gì: “Cho tôi số điện thoại phòng cậu đi, nếu có bài nào không biết làm, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cậu.”
“Cẩn thận tiền điện thoại trong nhà.” Tống Doanh viết số điện thoại vào vở, xé một tờ ra cho hắn.
“ Ừ.” Cố Hàm cẩn thận cất đi, trộm cười thầm. Lấy lý do là hỏi bài, cho dù mỗi ngày gọi điện thoại mấy tiếng đồng hồ, thì nhà hắn cũng sẽ không ai nói nửa chữ.
Tống Doanh vốn không thích nấu cháo điện thoại ( ngoại trừ ba mẹ cô cứ cách thứ hai lại gọi một lần), vào một tháng rưỡi cuối cùng của lớp 12 cuối cùng cũng đã có thể sinh ra tình cảm thâm hậu đối với điện thoại. Vừa giảng đề vừa tán nhảm, thậm chí im lặng một lúc thôi, chỉ là để cảm nhận được sự tồn tại của người ở đầu dây bên kia. Kỳ lạ là, Cố Hàm vốn là cái trầm mặc ít lời người a, khi nào cùng nàng nhiều như vậy lời nói?
Thật ra thì người nói nhiều hơn vẫn là cô, chỉ là gần như mỗi lần như vậy thì người gọi đến đều là hắn. Khác với lúc trước với người kia, cô thường là người ngồi do dự bên cạnh điện thoại, cầm ống nghe lên rồi lại buông xuống, kết quả là hai người gần như suốt cả một tháng không có liên lạc gì.
Tuy rằng Cố Hàm không giỏi diễn đạt, nhân sự can đảm và chủ động, thì lại hơn hẳn người có vẻ rất chủ động là cô.
Mỗi lần cúp điện thoại, Cố Hàm luôn dặn dò. Gặp cô phải rửa tay khử trùng đo nhiệt độ cơ thể thường xuyên, còn dặn cô không được ra khỏi phòng…
“Cậu còn dài dòng hơn cả ba tôi.” Tống Doanh oán giận.
“Tôi không phải ba cậu!” Cụp, một tiếng cúp điện thoại thật lớn vang lên.
Tống Doanh cầm ống nghe ngây ngốc: “Hắn giận cái gì chứ?”
“Đánh đồng một người đàn ông có ý với cậu và ba cậu, hắn không tức giận mới là lạ.” Lục Kỳ Phách lấy thân phận người từng trải trả lời cô, cô ta và Kiều Lệnh Đường đều trọ ở trường, thường ra ngoài hẹn hò, cho nên tâm trạng rất tốt. Mối quan hệ như kiểu Cố Hàm và Tống Doanh là đặc biệt rất nhạy cảm, huống chi đối phương còn là Tiểu Cố đạo sĩ thường xuyên lo được lo mất. Tống Doanh nói một câu xem tình cảm của hắn là tình thân gia đình, trong khi đó con quỷ cũng biết “anh giống như anh trai của em vậy” là lời nói tàn nhẫn cỡ nào đối với những người đang yêu.
Tên ngốc kia! Tống Doanh gác ống nghe rồi cầm lấy thẻ điện thoại, sau đó không chút do dự cầm ống nghe quay số.
Ơ? Đường dây bận? Là hắn gọi lại sao?
Đặt ống nghe xuống, lập tức có tiếng chuông vang lên chứng thực suy đoán của cô.
“Alo?” Nên nói xin lỗi hay sorry, hay là, nên tỏ ra quá đáng một chút mắng hắn là đồ ngốc? Tống Doanh điều chỉnh cảm xúc, cũng không biết phải sử dụng tâm tình nào để đối diện với hắn.
“Xin lỗi.” Người xin lỗi trước là hắn, “Là cảm xúc của tôi nhất thời mất khống chế.”
“Tôi…”
“Xin lỗi, tôi biết là không thể gấp gáp, nhưng vẫn yêu cầu quá mức…”
Đau lòng, hắn ở trước mặt cô, một bước cũng không với tới. Mỗi khi buồn quá giới hạn một chút thì sẽ phải vội vàng xin lỗi. Sao cô lại ép hắn đến nông nỗi này?
“Đồ ngốc.”
“Hả?”
“Đồ ngốc, tôi thích kiểu tình cảm người nam giống hình mẫu ba mình, từ nhỏ đã vậy.”
Đây có gọi là hứa hẹn, hoặc là tỏ tình hay không? Cô và hắn, dây dưa không rõ ở giữa bạn bè và người yêu, hắn bước ra một bước, cô lại lùi một bước, do dự không dám đi tới, lại trong bất tri bất giác mà tiến về phía trước.
Không thể bước ra một bước… sau khi thi đại học, rất có thể sẽ là lần thứ hai chia lìa, cô làm sao dám?
… Vậy, nếu ở bên nhau, thì cô thật sự muốn…
Tống Doanh thở dài, tấm gương quá khứ hiện rõ ràng trước mặt, cho nên bây giờ mỗi một bước đi, đều cảm thấy trên đùi nặng ngàn cân.
… Bỏ đi, bây giờ nghĩ chuyện này để làm gì? Tất cả mọi việc, cứ chờ kết quả đánh cuộc giữa cô và hắn…
Chỉ là, bỗng nhiên, rất hy vọng vào đại học vẫn có thể làm bạn với hắn.
… Không được ích kỷ, chẳng lẽ mình đã quên mất rồi sao? Lúc trước, vì sao mà người kia lại ghi danh vào Lý Trung? Vì cô, hắn rảnh thì cô mà thay đổi nguyện vọng, rất có thể chính vì vậy mà thay đổi tương lai của cậu ta. Cho nên cô đã mất đi tư cách yêu cầu cậu ta điều gì.
Tình yêu có thể phai màu, một khi đi ra quyết định thì sẽ là làm bạn cả đời. Cô không hi vọng sẽ có một ngày khi Cố Hàm đã không còn bất cứ cảm giác gì đối với cô, hắn sẽ hối hận chuyện năm xưa mình từng thay đổi nguyện vọng vì cô.
Không hối hận. Cô chỉ hi vọng trong tương lai, cô, người mà đã từng yêu cô, sẽ không vì điều này mà hối hận.
Bên kia, du Thanh Ca chỉ đến lớp tự học vào buổi tối không ở ký túc xá, Hà Đào lại trọ ở trường. Bây giờ biết tự học bị hủy bỏ, hai người cũng bị chia cắt. Du Thanh Ca lại không muốn quấy rầy Hà Đào, hai người chỉ có cơ hội giao lưu trong lớp học chính thức. Du Thanh Ca có chút hoài niệm những buổi tối tự học kia, nhớ những lúc bọn họ cãi nhau ầm ĩ… Tuy rằng thông thường cô ta chỉ ở một bên mà nhìn.
Tống Doanh đã từng hỏi Du Thanh Ca, cô ta và Hà Đào rốt cuộc là như thế nào, Du Thanh Ca trừng to đôi mắt: “Tôi và Hà Đào?”
Thật ra thì Du Thanh Ca biết Tống Doanh rốt cuộc muốn hỏi gì, nhưng cô ta không thể trả lời. Sau bài hát của Ngô Phi, Du Thanh Ca biết rõ Hà Đào đã thay đổi. Thất tình khiến cho cậu trai này trưởng thành, ngay cả cách nói chuyện cũng kiên quyết hơn ngày xưa rất nhiều. Có đôi khi nhìn vào sườn mặt cậu ta, cảm giác cực kỳ xa lạ.
Cô ta nghĩ, Hà Đào tự mình biết bản thân muốn gì, biết mình muốn làm gì, cô ta chỉ là một người khách qua đường ngẫu nhiên trong sinh mệnh của Hà Đào, thì không cần phải hỏi quá nhiều. Khách qua đường tốt chân chính nên vì phong cảnh mà làm tăng thêm một phần nhan sắc, sau đó xoay người tránh đi, không mong mỏi có thể trở thành một phần của cảnh vật đó.
Bọn họ xuất hiện ở trong sinh mệnh của đối phương, hơn nữa hoặc nhiều hoặc ít cũng đã dành vài chuyện cho đối phương, tạo thành một ít ảnh hưởng, còn chưa đủ sao? Ít nhất Du Thanh Ca nhận định mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Hà Đào, không có Hà Đào, thì sẽ không có Du Thanh Ca kiên quyết thực hiện lý tưởng của mình. Không có Hà Đào, đại khái là cô ta vẫn còn tự ti trong một góc phòng học, tủi thân với mỗi một lần bị giáo viên và bạn học làm ngơ.
Cho nên cô ra rất hạnh phúc. Vì có thể ở đúng thời điểm, gặp đúng người.
Thời trang cứ chậm rãi trôi qua như vậy. Hai tuần ba tuần, ánh mặt trời mang đi sự sợ hãi về SARS, mang đến hơi thở mùa hè.
Cuốn lịch ngày dần dần trở nên mỏng hơn, đổi lấy cảm tình ngày càng gia tăng, cho dù Tống Doanh không nói, Cố Hàm không nói. Hà Đào không có bất kỳ điều gì khác thường, Du Thanh Ca cười nhẹ nhàng. Kiều Lệnh Đường nỗ lực học tập, Lục Kỳ Phách dụng công lao tới.
Thời gian và không gian tạo thành một dấu “X” cực lớn, lớn đến mức không biết là bao nhiêu, tất cả mọi người đều không thể bảo đảm. Dùng thi cử nhân tạo làm bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, đây là một trong số các phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Mỗi người đều phải bị kỳ thi đại học này sàng lọc cẩn thận một lần, sau khi phân loại sẽ về đâu thì lại không phải điều bọn họ có thể biết trước được.
Và tất cả những điều chưa biết, nếu không bị lãng quên theo thời gian, thì sẽ trở thành "điều được biết". Vì vậy khi thời khắc cuối cùng đến, bọn họ phải đối diện với số phận của chính mình, Tống Doanh và Cố Hàm đi đến trước đánh cược của bọn họ, chờ biến ẩn số thành điều đã biết.
Trước khi thi đại học một tháng, tuy rằng quá trình bị chậm lại vì Sars, nhưng cuối cùng đã được xác định là tháng 6. Mười hai năm gian khổ học hành, bất quá là vì thời khắc này … sai rồi, nghe nói, là để cải thiện bản thân và làm giàu cho chính mình.
Tống Doanh nộp bài thi tiếng Anh, trong lòng vốn nên có sự vui mừng, lại chỉ là một mảnh mờ mịt: cuối cùng cũng thi xong rồi…
Ra khỏi phòng thi, ra cổng chính. Điểm thi ở ngay bên cạnh nhà bác cả cô, có người đưa cô đi thi, nhưng ngày thi cuối cùng thì có vẻ không cần người đến đón. Lắc lắc tay trong túi, cô chỉ muốn trở về, mở sách ra, không nghĩ gì cả, chỉ đọc sách.
“Tống Doanh!” m thanh quen thuộc vang lên sau lưng, Tống Doanh quay đầu lại, trong lòng mờ mịt trống rỗng, bỗng nhiên vào lúc một cái bóng màu lam xuất hiện, thì đã được lấp đầy.
“Thi cử thế nào?” Tống Doanh nhìn Cố Hàm chạy từ chỗ ba mẹ hắn đến bên cạnh cô, cười cười hỏi hắn.
“Cậu thì sao?” Cố Hàm không trả lời, chỉ hỏi lại.
“Bí mật.” Cô thè lưỡi.
Cố Hàm nhìn cô, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Tôi cũng giữ bí mật.”
Hai người nhìn nhau cười, biết đối phương đều giữ được phong độ. Mặc kệ điền nguyện vọng vào đâu, thì ít nhất trận chiến này bọn họ đã thành công một nửa.
“Tiểu Doanh!” Anh họ của Tống Doanh, Tống Tắc Văn cũng ở đây, anh ta là giám thị, nhìn thấy Tống Doanh, liền đi tới, “Thi được không?”
“Tàm tạm.” Nụ cười của Tống Doanh đã thay đổi, không còn lười biếng dịu ngoan, mà là thần thái xán lạn. Trong lòng Cố Hàm lại đau xót, biết cô đã mang mặt nạ vào.
“Vậy mau về nhà thôi, đám người bác cả em còn đang chờ em ăn cơm đấy!” Tống Tắc Văn nhìn thấy các học sinh lớp mình đã ra khỏi phòng thi, vội đi tới hỏi thăm thành tích, trước khi đi còn bỏ lại một câu, “Anh về trễ một chút, không cần chờ anh.”
Cuối cùng, vẫn phải về. Tống Doanh gật đầu, sau đó cười với Cố Hàm: “Ngày mai thi vấn đáp gặp.”
“Tiểu… vậy, ngày mai gặp.” Muốn gọi một tiếng Tiểu Doanh, nhưng vẫn cảm thấy quá thân mật, khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng cũng không thể gọi được.
Tống Doanh gật đầu, đi về hướng nhà bác cả.
“Còn có…” Sau lưng truyền đến thanh âm, “Nếu mệt thì cứ nói, không cần cười.”
Tống Doanh cứng đờ, nụ cười cương trên mặt.
Thi vấn đáp xong, chính là thật sự hoàn toàn kết thúc. Thành phố Hoa là sẽ thi đại học trước rồi mới đánh giá điểm số để ghi nguyện vọng. Chấm điểm chính xác hay không cũng rất quan trọng. Sau khi đáp án tiêu chuẩn đã có, cô Lý vừa mới kết hôn cố ý tập hợp tất cả các học sinh đến, hỏi bọn họ điểm số ước tính của mình là bao nhiêu, sau đó dựa trên điểm số của tất cả mọi người để tính toán các dữ liệu có liên quan, nhằm hướng dẫn học sinh đăng ký nguyện vọng năm nay.
Hà Đào tính được 620 điểm, không cao cũng không thấp. Du Thanh Ca cũng vậy, tuy rằng cô ta không cần dùng điểm này để ghi danh, nhưng vẫn muốn đến đây thông báo cho Hà Đào một chút, thuận tiện cảm ơn cậu ta vẫn luôn chiếu cố mình. Kiều Lệnh Đường tính ra số điểm cao hơn Lục Kỳ Phách 70 điểm, Địch Hoan Vân bạn thân của Tống Doanh thì vẫn chỉ trung bình.
Tống Doanh giữ bí mật tình trạng thi với Cố Hàm, không chịu nói cho hắn biết điểm dự tính của mình, ngay cả lúc báo điểm cho cô giáo, cũng là sau khi hắn đi khỏi mới báo … lúc cô báo điểm còn len lén liếc mắt nhìn danh sách, điểm mà Cố Hàm dự đoán, thế mà chỉ kém cô không đến mười điểm. Một thành tích… có thể thoải mái vào được đa số trường đại học.
Hắn sẽ ghi danh nơi nào? Thành phố này sao? Nhưng mà, cô là thật sự không muốn ở lại, cô đã sớm gấp gáp không chờ nổi muốn thoát đi, thì sao có thể ở lại?
Trong lòng một khi đã có vướng bận thì sẽ không thể bình tĩnh mà đưa ra lựa chọn chính xác, cô không thể xử trí theo cảm tính… cô, đã mất đi tư cách kia từ lâu.
Cô vẫn muốn đi Bắc Kinh, sẽ không vì bất cứ lý do gì mà thay đổi.
Cho nên, hôm chính thức điền nguyện vọng, cô nhìn tờ đơn kia, không hề do dự điền vào: Đại học K, sau đó nộp cho cô Lý.