Ngây Ngô

Chương 17: Ở nơi xa xôi kia




Thi thử, cứ như vậy mà mang đến vô số ảnh hưởng. Các lớp xếp hạng thứ tự trong lớp, sau đó đưa bảng thành tích này lên, chờ đợi bảng xếp hạng cả năm học ra lò. Khó tránh khỏi có người nóng nảy, vội đi khắp nơi, hỏi thăm các lớp khác, điểm cần nhất là bao nhiêu… nhưng mà thông tin trao đổi giữa lớp và lớp, tuyệt đối không chỉ là thành tích cao thấp tốt xấu, mà còn có một ít tin đồn kỳ lạ.

Cho dù ở vào thời điểm lớp 12 chán nản này, cũng có lời đồn đãi điều hòa tâm trạng khẩn trương. Tống Doanh và Cố Hàm hết sức vinh hạnh trở thành nhân vật nổi tiếng lẫy lừng trong lời đồn, xu thế dẫn đầu vượt qua n lời đối với các đôi tình nhân, áp đảo cả Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh.

Xu thế cực nhanh này không phải là không có nguyên nhân, hơn nữa còn có cả nguyên nhân trong ngoài. Về bên trong, đám người Địch Hoan Vân Lục Kỳ Phách trong phòng ngủ của Tống Doanh tạo thành “Tổ nhiều chuyện 40” mạnh mẽ tuyên truyền và nỗ lực tác động khiến cho những người ở trong lớp đều là “Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra”; về bên ngoài, cảnh tượng giữa giờ thi thử ngày hôm đó hai người “khó mà chia lìa” “nắm tay” đã khiến cho những người nhìn thấy ngày hôm đó thỏa sức mà quan sát là tưởng tượng, lấy điều này làm chứng cứ chứng minh luận điểm là việc hết sức nhẹ nhàng. Lời đồn vĩnh viễn khiến mọi người bàn tán say sưa, đặc biệt là ngay lúc này, tại đây, hai vị "đối thủ của nhau lại có đề tài kinh ngạc như vậy, đủ khả năng khiến mọi người đàm luận “rảnh rỗi như vậy thì thành tích sẽ không giảm xuống”, đồng thời trong lòng âm thầm hy vọng bọn họ chứng minh việc yêu sớm có tỉ lệ nghịch với điểm số.

Nguyên nhân tin đồn trở nên rộng rãi còn có mấy phần là nhờ nam nữ chính quá xuất chúng, Cố Hàm và Tống Doanh đều xem như nhân vật nổi tiếng ở Lý Trung, khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hàm thu hút sự chú ý của rất nhiều nữ sinh, còn về phần Tống Doanh cũng gây được ấn tượng sâu sắc trong lòng các nam sinh. Lời đồn này dù ít dù nhiều cũng có ảnh hưởng đến mối quan hệ xã giao của hai người, trong đó cũng không thiếu người ghen ghét cố ý châm ngòi thổi gió. Nhưng lời đồn này lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nam chính … cũng đúng, lời đồn thường không có cách nào càn rỡ trước khuôn mặt không biết vui đùa của Cố Hàm, cho dù là lúc các nam sinh bàn tán cũng mang hắn và cô ra trêu đùa, thì chỉ cần hắn thuận miệng bỏ lại hai câu bọn họ sẽ không có cách nào tiếp tục. Về mặt tương đối nữ chính dễ nói chuyện hơn nhiều, hỏi gì đáp nấy, nhưng không có một câu nào là đáp án khẳng định hay phủ định. Trên khuôn mặt vẫn là nói cười vui vẻ, nhưng không thể nhìn thấu trong lòng.

Bọn họ thấy Tống Doanh vẫn cười nói như ngày thường, nhưng Cố Hàm lại cảm thấy cô không ổn. Sau khi thi thử, đại khái là mấy ngày hôm nay, Tống Doanh thỉnh thoảng lại phát ngốc. Điều kỳ lạ chính là không phải là lúc nghỉ giữa giờ cố định đến hành lang ngây người, mà là trong phòng học, cũng nhíu mày một cách khó hiểu. Trong mắt cũng không có sự hoài niệm và thương cảm như trước đây, thay vào đó là cảm giác suy tư lo lắng. Sau một lần cô gục lên trên bàn tiếp đi rồi tỉnh lại trong giờ tự học, hắn thậm chí còn nhìn thấy ống tay áo của cô có dấu thấm ướt. Ngay sau đó cô lại mang mắt kính lên, vui cười như thường, hắn lại biết, cô vừa khóc. Cô rất ít khóc, đặc biệt là ở trước mặt người khác. Nhưng khi đó, cô đã khóc.

Vì sao? Là vì lời đồn này? Sợ người kia nghe được sẽ hiểu lầm sao? Cô… rốt cuộc vẫn thích người kia đến như vậy sao? Rốt cuộc thì trong lòng cô có hắn hay không? Hắn vẫn làm theo đúng những gì đã nói, hắn và cô… từng chút từng chút, ở trước mặt kỷ niệm 6 năm giữa cô và tên kia vẫn là không đáng để nhắc tới phải không? Cô cho rằng mình muốn làm gì? Vương Bảo Thoa khổ sở giữ lò hàn 18 năm? Hay là hòn vọng phu đợi mãi không thấy người về, không quay đầu lại? Cô cô cô… làm hắn tức chết!

Giống như đại đa số thiếu niên ở thời buổi này, Cố Hàm là con một. Xưa nay luôn được chiều chuộng, tất nhiên là tâm cao khí ngạo. Hiếm khi mới cúi đầu chịu toàn tâm để ý đến một người không có liên quan đến mình, nhưng người kia lại không biết tốt xấu, thật sự rất muốn bỏ mặc cô cho xong.

Nhưng không quan tâm nữa… đành lòng sao?

Cố Hàm thở dài, vấn đề không phải là có bỏ được hay không, mà là hắn căn bản không làm được. Không thể nhìn thấy cô đau khổ, càng không thể thấy cô khóc. Cô là khắc tinh của hắn, hắn còn có cách gì?



Hai giờ đồng hồ, chuông tan học vang lên, Tống Doanh xông ra ngoài. Đây là ngày đi học thứ tư sau kỳ thi thử, cũng là ngày thứ tư cô lao ra ngoài vào thời gian này. mỗi lần ra ngoài vào lúc này không đến nửa tiếng đồng hồ sẽ không quay lại ( Dù sao buổi chiều tiết thứ hai cũng không có gì làm), quay trở về sắc mặt càng khó coi hơn. Nhưng theo như những gì hắn điều tra được thì giờ này không phải là thời gian hoạt động của Mạnh Xuyên Giác!

Theo dõi thì có chút đê tiện, nhưng bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này. Cố Hàm cũng lao ra ngoài đi theo Tống Doanh xuống hai tầng lầu, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số bạn học… hắn và Tống Doanh đều là nhân vật nổi tiếng ở Lý Trung, đặc biệt là Tống Doanh, người quen biết cô là vô số. Cố Hàm cười khổ, bây giờ lời đồn càng truyền càng rộng rãi, hy vọng Tống Doanh sẽ không càng lúc càng tức giận.

Ủa? Đại sảnh lầu 1? Ủa?

Ở giữa đại sảnh lầu 1 và vườn hoa phía sau trường Lý Trung có hai lớp cửa kính, ở giữa tương đối rộng rãi, có đặt một buồng điện thoại công cộng. Tống Doanh mở cửa kính, đi đến chút buồn điện thoại, cắm thẻ, cầm ống nghe, bắt đầu cuộc gọi.

Điện thoại… Cô ấy ra ngoài để gọi điện thoại sao?!

Cố Hàm nhẹ nhàng thở ra, rồi lại treo trái tim lên. Tống Doanh là người rất thích độc lai độc vãng, hắn biết thật ra thì nhà cô rất gần trường học nhưng thứ bảy chủ nhật cô lại không về nhà, dường như không hề quan tâm đến chuyện đoàn tụ với cha mẹ. Như vậy mấy ngày hôm nay cô ra ngoài là để gọi điện thoại cho ai?

Nhận ra mình đang ghen tuông tận trời, Cố Hàm lắc đầu, xóa đi suy nghĩ xấu này. Cách một lớp cửa kính, hắn có thể nhìn thấy Tống Doanh níu lấy cổ áo, cắn môi dưới, cũng không biết có phải vì lớp sương mù đọng trên cửa kính hay không, mà hắn lại nhìn thấy hơi nước trong mắt cô.

“Sao lại không gọi điện thoại cho con?! Hai người có biết con lo lắng đến mức nào không?!” Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Tống Doanh thốt ra hai câu, âm lượng cực lớn, mang theo tiếng khóc nức nở. Trong đại sảnh chỉ còn mỗi Cố Hàm, hắn có thể nhìn thấy hai dòng nước mắt chảy xuống má cô một cách rõ ràng.

Tống Doanh lại nói thêm câu gì đó, lúc này thanh âm rất nhỏ, hắn nghe không rõ, dường như là một con số. Tống Doanh cúp điện thoại, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ống nghe, sau đó lau nước mắt. Đại khái là khoảng hai phút, điện thoại vang lên, tiếng chuông quanh quẩn trong đại sảnh trống trải.

Tống Doanh vội vàng nhấc máy, dựa vào tường mà trò chuyện, một lúc sau, nước mắt lại giàn giụa, cô ngồi xổm xuống đất, nắm chặt lấy cổ áo, dường như đang miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cô ngắt máy, rồi lại co rụt trong góc tường, nước mắt tuôn ra từng giọt lớn.

Cố Hàm vẫn luôn đứng ở bên ngoài, bởi vì không dám nghe lén điện thoại cá nhân. Giờ phút này thấy cô đã gọi xong, lại đang khóc, mới đẩy cửa xông vào.

“Tống Doanh… cậu…” Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tống Doanh. Đã từng nhìn thấy cô khóc hai lần, đều là bị hắn ép khóc… nhưng đây mới là lần đầu tiên nha thấy tiếng cô khóc thút thít, tiếng khóc cực kỳ áp lực nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự nức nở, quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp.

Cố Hàm kéo cô, ôm cô vào lòng một cách cực kỳ tự nhiên. Tống Doanh rất cao, nhưng hắn vẫn cao hơn cô gần một cái đầu, đầu cô dựa vào vai hắn. Tống Doanh hiếm khi thuận theo như vậy, một tay vòng ra phía sau ôm lấy eo hắn. Liều mạng níu giữ, sau đó liều mạng khóc. Thanh âm tất nhiên không phải là kinh thiên động địa gì, nhưng đối với cô mà nói, đã là tiếng khóc mãnh liệt nhất từ sau thời kỳ trẻ con khóc nhè.

Cố Hàm lại có chút mừng rỡ âm thầm trong lòng ngực, biết cô đã hoàn thành tin tưởng hắn, ỷ lại vào hắn. Nếu không phải sự quật cường của cô cũng sẽ không khóc thút thít trước mặt hắn lại còn ôm hắn như thế này. Vui sướng hoà lẫn với đau lòng, tay hắn trượt dọc theo mái tóc cô, để đầu cô dán vào trước ngực hắn. Cô bỗng nhiên lui về phía sau, giương mắt nhìn hắn.

Cố Hàm cả kinh, còn đang lo sợ có phải là động tác của mình quá cứng nhắc không, thì Tống Doanh nhẹ nhàng mở miệng: “Sẽ làm dơ quần áo…” Nước mắt không ngừng.

Cố Hàm không khỏi mỉm cười, bộ dáng này của cô, thật sự rất đáng yêu. Ôm cô thật chặt trước ngực: “Không sao.”

“Nhưng mà…” Thanh âm phát ra từ trước ngực hắ, “Còn có… nước mũi nữa…” giọng nói nho nhỏ.



Khăn tay nâng lên, hắn buồn cười lại mang theo mấy phần yêu chiều nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, nước mắt dần dần ngưng lại, chỉ còn nỗ lực hít hít mũi. Trong đôi mắt mênh mông sương mù của cô chỉ có hắn. Bỗng nhiên một trận xúc động dâng trào, hôn một cái lên đôi môi anh đào nhợt nhạt, sau đó khuôn mặt cũng đỏ ửng giống như cô, cảm xúc kích động, lại không biết nên nói gì.

“Đồ ngốc!” Hắn mất một thời gian mới có thể toát ra hai chữ, cũng không biết là đang nói ai hay cả hai.

“Ngu ngốc mới trốn tiết, được chưa?” nụ cười cô đầy nước mắt, làm choáng váng tâm hồn hắn.

Đồ ngốc là cô, hắn không phải đồ ngốc, là ngu ngốc.



Lý Trung sẽ đóng cổng trường vào giờ học, hai người bọn họ leo từ lan can sân thể dục mà ra ngoài. Cửa hàng thức uống lạnh ngày thường đông đúc, bây giờ rất vắng vẻ. Tuy rằng nơi này ít nhiều cũng có chút không ổn, nhưng xung quanh trường học cũng không thể cầu mong có chỗ nào tốt hơn, chẳng lẽ lại đi đến tiệm bánh bao Ramen hay sao?! Hơn nữa Tống Doanh đã khóc nửa ngày, đúng lúc đến chỗ này bổ sung thêm nước. Cố Hàm chủ động trả tiền, Tống Doanh cũng mặc kệ hắn.

“Cứ cách một tuần ba tôi sẽ gọi điện thoại cho tôi một lần. Nhưng từ trước đi thi thử đến đây thì đã bốn tuần không gọi.” Tống Doanh tập trung nghiên cứu chất lỏng màu hồng phấn trước mặt, dường như muốn xem cả cấu trúc phân tử của nó, “Lúc đầu tôi cần cho rằng bọn họ không muốn tôi bị phân tâm trước khi thi thử, nghĩ rằng sau khi thi xong, nhất định sẽ nhận được điện thoại, nhưng mà vẫn không có…”

Cố Hàm có chút nghi ngờ, ba mẹ Tống Doanh ở nơi khác sao? Chưa từng nghe ai nói!

“Bọn họ không gọi, thì tôi gọi. Tính toán thời gian thì bây giờ đến chỗ bọn họ là 7:00 sáng, tôi gọi điện thoại nhưng… Không có ai nghe…”

Ơ? Tính toán thời gian? 7 giờ? Chẳng lẽ khác biệt về múi giờ?

“Cho đến hôm nay, vừa rồi… Mẹ của tôi mới nghe điện thoại …” H2O và NaCl rơi vào trong chất lỏng màu hồng, Tống Doanh cúi đầu. Tay bỗng nhiên cứng đờ, là tay Cố Hàm lướt qua mặt bàn nắm lấy tay cô.

Chênh lệch 7 tiếng đồng hồ… Cố Hàm bỗng nhiên thống hận lúc đầu mình không học địa lý cho tốt, bên chung của các học sinh ngành khoa học tự nhiên là không giỏi về khoa học xã hội, thật là tai hại.

“Bà ấy nói ba tôi đi tù.” Dung môi là chất hòa tan dung dịch, axit sunfuric đậm đặc phải được đổ chậm rãi bằng que thủy tinh, thể trọng của nước muối lớn hơn nước … nước mắt tan chảy vào trong thức uống là một quá trình vật lý hoá học.

“Hai năm trước, Paris đối với tôi chẳng qua chỉ là một thành phố xinh đẹp bên bờ Địa Trung Hải. Sau đó, tháng 5 hai năm trước, nó biến thành nhà của tôi… nơi ba mẹ tôi ở chính là nhà, cho dù tôi chưa từng đến đó.”

“Thật ra thì ba của tôi không phạm pháp, nhiều lắm chỉ là, nhập cảnh trái phép mà thôi. Bởi vì muốn kiếm đủ tiền cho tôi… tuy rằng, tôi nghĩ rằng tiền ở nhà đã đủ, chờ khi tôi tốt nghiệp tôi sẽ tự mình kiếm tiền.”

“Nhưng mà bọn họ vẫn đi … bọn họ vẫn ở lại nơi đó, bị người ta kỳ thị, đã hơn 40 tuổi còn phải làm công việc lao động tay chân, chỉ là vì…” Lại nghẹn ngào, nghẹn ngào đến mức gần như không tốt nên lời. Đau đớn nhất là không thể nói được, một khi nói ra liền khàn cả giọng, nhưng cũng xem như giảm bớt đau đớn. Mỗi lần gọi điện thoại về bọn họ đều nói một cách hết sức nhẹ nhàng, “rất tốt” “không sao” Nhưng sự thật rốt cuộc là như thế nào thì ngoại trừ bọn họ không ai biết được. Rời xa quê hương là cảm giác thế nào, những người chưa từng đi xa sẽ không thể nào cảm nhận được.

“Mẹ tôi thật là ngốc nghĩ rằng có thể giấu diếm được tôi, cho nên muốn đợi ba tôi ra tù rồi mới gọi điện thoại. Bởi vì bình thường đều là ba tôi gọi, bà ấy ngay cả số phòng ký túc xá của tôi cũng không nhớ. Ha ha, suốt một tháng, làm sao có thể giấu được bà ấy tưởng tôi là đồ ngốc à?" Bàn tay rút ra khỏi tay hắn, ôm lấy đầu, khóe miệng hơi nhếch, cũng không biết là cười hay khóc. Cô là đồ ngốc, cho rằng những gì ba mẹ hi sinh là điều tất nhiên, so với những gì ba mẹ đã bỏ ra, thì cô đã làm được gì?

“Lúc bọn họ liều mạng làm việc ở đó, thì tôi đang làm gì? Khi mẹ tôi ngủ trên sàn nhà trong xưởng thì tôi đang làm gì? Khi ba của tôi phải đón sinh nhật tuổi 45 của mình trong nhà giam thì tôi đang làm gì? Tôi… là đứa con gái tệ hại…” Cô chỉ biết làm chậm cuộc sống học tập của mình, trách móc chuyện ngày xưa, kháng cự việc thi đại học.

Một đôi tay vương gia kẻo lấy tay cô, tước đi mắt kính, chàng trai luôn xụ mặt ở trước mắt cô nói rõ ràng từng câu từng chữ.

“Tống Doanh, không được trách bản thân, cậu đã làm rất tốt.” Thì là cô cũng là một con người; thì ra cô xa gia đình đến cả ngàn cây số; thì ra cô bất lực và cô đơn như vậy. Nhớ tới hình ảnh cô nằm một mình trên giường ngủ trong phòng đối diện với bệnh tật, trống không lạnh lẽo, trái tim hắn lại không thể khống chế mà điên cuồng đau đớn.

“Không, là tôi không tốt… tôi…” Tất cả khổ sở trộn lẫn vào nhau, mở miệng cũng không thể nói được.

“Tống Doanh? Cố Hàm? Hai em…” Còn đang tay cầm tay hai mắt đẫm lệ, thì bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.

Cười người hôm trước hôm sau người cười. Tống Doanh quay đầu lại: “Cô Lý.”

Cứ tìm thức uống lạnh có thêm hai vị khách, chính là chủ nhiệm lớp bọn họ, cô Lý và bạn trai cô ấy. Tất cả mọi việc đều giống y hệt như mấy tháng trước khi Lục Kỳ Phách và Kiều Lệnh Đường đi hẹn hò gặp phải, chỉ khác là vai chính đã đổi người. Tống Doanh nghĩ, cái này đại khái là quả báo.

Bốn người hai nhóm đi hẹn hò, bên cạnh trường Lý Trung quả nhiên chỉ có chỗ này là thích hợp!



Tống Doanh đứng lên đối diện với cô Lý, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu chính là phải bảo vệ Cố Hàm. Chuyện này là do cô gây ra, trốn học cũng là cô dẫn đầu, là cô gọi điện thoại không thích hắn mới đến an ủi cô, cô không thể để cô giáo trách phạt hắn.

Anh chàng tên là Mạnh Xuyên Giác kia, lúc trước chính là bởi vì không muốn giáo viên phát hiện ra cậu ta và cô có quan hệ gì, không muốn nghe bạn học nói ra nói rằng, cho nên mới dùng phương thức gặp nhau nhưng không thấy với cô, có tình như vô tình, đặt tình cảm giữa hai người sang một bên cuối cùng làm cho nó mất đi.



Từ đó cô đã biết, nam sinh xem trọng mặt mũi đến mức nào, có thể kiêu ngạo đến mức nào. Bọn họ sẽ bị ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác mà từ bỏ sự vui vẻ bên cạnh người mình thích. Tống Doanh cô cực kỳ độc lập, nếu Mạnh Xuyên Giác không muốn thừa những yêu cô, tất nhiên cô sẽ không miễn cưỡng, thà rằng vui vẻ với chính mình, đau nỗi đau của chính mình. Từ đó về sau đây là thế giới của tương tư và ly biệt, tư tưởng khác nhau… cuối cùng tình yêu cũng sẽ biến mất…

“Cô giáo, là em…” Cô vừa muốn mở miệng gánh vác toàn bộ trách nhiệm, muốn tìm cái cớ giải trừ nghi ngờ “yêu sớm” này khỏi người Cố Hàm, thì Cố Hàm kéo cô ra sau, vững vàng đứng ở phía trước cô.

“Là em đưa Tống Doanh ra đây.” Cố Hàm che chở phía trước, áo khoác màu xanh biển, mang tới cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Kỳ lạ là, sau khi đổi chỗ ngồi ở lớp 9, Mạnh Xuyên Giác ngồi ở phía trước cô cũng thường mặc áo lam, vì sao trong ký ức, cô lại cảm thấy không an toàn đến vậy? Không phải là bởi vì Mạnh Xuyên Giác không cao như Cố Hàm đó chứ?

Cố Hàm nghiêm túc che chắc như vậy, khiến Tống Doanh có chút buồn cười, từ lúc nào cô cần phải trốn sau lưng người khác? Bản thân cô, ba mẹ xuất ngoại, bà ngoại qua đời, cộng thêm thất tình, đều diễn ra trong vòng nửa năm… cô vẫn có thể cười nói vui vẻ trước mặt người khác! Cô đã sớm là kim cương bất hoại, còn có gì sợ hãi? Hắn cần gì phải… Hắn… Nhà hắn quản lý nghiêm khắc như vậy, ba mẹ kỳ vọng hắn cao như vậy, hắn lưng đeo gánh nặng như vậy, hắn cao ngạo như vậy, nghiêm túc như vậy, hắn tội gì phải ra mặt che chở cô? Dù sao, bất kể cô có làm việc gì cũng không ai có thể quản lý cô … đúng hơn là, không có ai quản lý …

Muốn vòng qua hắn, một lần nữa đối diện với phiền phức mà mình gây ra, nhưng hắn lại giống như có mắt ở phía sau lưng, tay trái duỗi ra ngăn cản cô không cho cô đi vòng qua người hắn. Trong lòng cô rất buồn bực, muốn đẩy tay trái của hắn ra, nhưng lại thua bởi sức lực của hắn, nam sinh quả nhiên là hơn hẳn nữ sinh về mặt thể lực!

“A… chuyện này… đi đến những nơi công cộng thì phải chú ý vệ sinh, cẩn thận dịch SARS…” Cô Lý ậm ừ nửa ngày, cuối cùng chị nói một câu.

“Cảm ơn cô, chúng em sẽ chú ý.” Cố Hàm tỏ ra nghiêm túc gật đầu, “Chúng em phải đi rồi, hẹn gặp lại cô!” Nói xong liền tính tiền, kéo Tống Doanh đi khỏi.

Này này này, sao lại có bộ dạng như thế này? Tống Doanh dở khóc dở cười, có phải thật sự là bốn người hai nhóm đi hẹn hò nữa hay không?



“Xin lỗi.” Ra khỏi tiệm thức uống lạnh, Tống Doanh lập tức nói.

“Sao phải xin lỗi?” Cố Hàm vẫn nắm tay cô, chân mày hơi nhăn lại.

“Cậu không nên đứng ra như vậy, lỡ như cô giáo mời phụ huynh cậu, thì phải làm sao bây giờ?” Tống Doanh lắc đầu, “Tôi thì dù sao cũng không có ai quản lý, nhưng còn cậu thì…”

“Đồ ngốc, những chuyện này là phải do đàng trai đứng ra!” Cố Hàm trừng mắt, “Làm sao lại đẩy trách nhiệm lên trên người cậu được? Hơn nữa…” khuôn mặt hắn bỗng dưng đỏ lên không nói được nữa.

“Hơn nữa cái gì?” Tống Doanh tò mò truy hỏi.

“Đồ ngốc…” giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, Cố Hàm xoay đầu đi không nhìn cô, “Cậu không biết thật hay là làm bộ hồ đồ?”

“Cái gì…” Tống Doanh thốt ra, sau đó bỗng nhiên câm miệng, khuôn mặt cũng không thể khống chế được mà đỏ lên. Trong lòng hoảng loạn hòa lẫn với một ít hạnh phúc, toàn thân cứng đờ, bàn tay bị hắn nắm lấy càng nóng vô cùng.

Cảm giác này dường như đã từng có…

Trong lòng rùng mình, lại nhớ tới buổi tối trời đổ tuyết kia, lại nhớ tới cô và Mạnh Xuyên Giác cùng đi qua quãng đường kia, nhớ tới tâm trạng khi đó cũng giống y như đúc với bây giờ. Thì ra lịch sử sẽ tái hiện, vào ba năm sau, ở cùng một loại hoàn cảnh.

… không, sao lại là cùng loại được? Năm đó cô ngây thơ ngu ngốc, Chỉ một lòng thích cậu ta, còn bây giờ cô vẫn là cô nhưng trái tim đã già rồi. Cho dù có xao động, cũng là phái nữ được người ta yêu thương mà tự hào, không liên quan đến tình yêu.

Đúng vậy, không liên quan đến tình yêu. Cô đã không thể chịu đựng được một lần nữa mong chờ, một lần nữa chia tay, một lần nữa thay đổi. Con người khi đã quen với sự cô đơn, mọi thứ đến và đi ở xung quanh chỉ là khách qua đường, thì cuối cùng ở bên cạnh mình chỉ là chính mình. Nếu như tất cả các cảm xúc đã tiêu tan vào ngày hôm đó, thì tốt hơn là đừng để nó bắt đầu. Loại ký ức này, đã từng có một lần, một lần là quá đủ.

Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Cố Hàm, cho dù hắn không giỏi trong việc thể hiện ra ngoài, nhưng cô cũng che giấu trí tuệ của mình, làm sao lại không hiểu? Chỉ là, những chuyện này nếu như để cho nó sinh ra trong rối rắm rồi phai mờ đi, khi nhớ lại sẽ khiến trái tim phiền muộn, mọi thứ rõ ràng thì khi đường ai nấy đi sẽ càng xấu hổ. Cái gọi là yêu sớm và mối tình đầu, tập trung toàn bộ sự hấp dẫn của nó trong mông lung. Nếu một ngày nào đó mông lung không còn là mông lung nữa, hiện thực từ trên trời giáng xuống, thì đó chính là thời khắc đổ vỡ.

Cô đã từng đổ vỡ một lần bởi vì thời niên thiếu vô tri. Bây giờ cô không muốn giẫm lên vết xe đổ. Đặc biệt là chàng thanh niên trước mặt này, đáng yêu như vậy, nghiêm túc đến mức khiến cô muốn khóc.

Cô…

Bỗng nhiên buông tay hắn ra, Tống Doanh thì đi đến bên cạnh mấy bước.

Trong khoảng thời gian ngắn, liền cảm thấy bản thân mình thật đê tiện. Trong lúc đau lòng thì dựa dẫm vào hắn không hề do dự, sau khi có được sự khẳng định thì lại vội vàng phân rõ tranh giới.

Sự yếu ớt của cô chỉ biểu hiện ở trước mặt hắn, trong tiềm thức cô đã lợi dụng sự lương thiện của hắn, hắn không đành lòng. Đã quan trọng nước mắt của phụ nữ chính là thứ vũ khí sắc bén nhất để đối phó với nam giới; đã quên rằng giọt nước mắt thút thít tỏ ra quật cường, là chứng minh trong mối quan hệ dựa dẫm và ỷ lại… hoặc là, cô không hề quên, cô cố ý. Cô quá mệt mỏi, quá cô đơn, cho nên, cô lợi dụng hắn.

Cô… Sao lại có thể như vậy?