Ngây Ngô

Chương 12: Tiệc liên hoan mừng năm mới




Thời gian chậm chạp trôi qua, mối quan hệ giữa Tống Doanh và Cố Hàm dường như đã cải thiện rất nhiều ngày thường tan học cũng vừa nói vừa cười lúc thảo luận bài tập cũng không tìm những người khác nữa mà trong bàn tự giải quyết với nhau nhưng mấu chốt vấn đề thì vẫn dừng lại tại chỗ không tiến không lùi được một bước nào. Hành động của Cố Hàm để chứng minh suy nghĩ của hắn, Tống Doanh lại lùi về phía sau. Bọn họ đã giải trừ được tất cả hiểu lầm lúc trước nhưng cũng chỉ giới hạn như thế. Cố Hàm không phải là người thích ép sát, Tống Doanh lại rất giỏi bỏ trốn. Thái độ cô đối xử với Cố Hàm vẫn tự nhiên hào phóng, nhưng trong những lúc mờ ám và xấu hổ thì chỉ cười cho qua rồi chuyển sang đề tài khác.

Cố Hàm không phải không hiểu, nhưng hắn không có cách nào tiến lên một bậc. Hắn chưa từng nói chuyện yêu đương cũng chưa từng theo đuổi bất kỳ cô gái nào, nhưng cũng đã từng được con gái theo đuổi. Ở trong lòng hắn, có thể ngồi chung bàn cười cười nói nói thảo luận bài tập như vậy đã là không tệ. Hắn một mặt không dám theo đuổi, mặt khác lại không biết nên theo đuổi như thế nào. Hắn nghĩ, ở bên cạnh nhìn cô tươi cười, trò chuyện với cô, trong những lúc cô đau khổ sẽ yên lặng an ủi cô cũng đã là rất tốt rồi. Hắn chiếm lấy phần lớn thời gian sau khi tan học của cô, để cô không cần phải đứng ở cửa ngây ngốc nhìn Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh, đây là những điều hắn có thể làm.

Nếu Tống Doanh biết suy nghĩ của Cố Hàm nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì nó không khác gì với cô mấy năm trước. Thì ra hai người ngoại trừ quật cường, thì vẫn còn có một điều tương tự, đó chính là bị động. Kỳ thật bị động cũng không có gì, rất nhiều mối tình đầu, chính là chờ đợi trong bị động, vẫn chờ đợi cho đến khi tình cảm trở thành phai màu trong ký ức tốt đẹp.

Nhưng cho dù bị động, thì cũng có cảm xúc xao xuyến. Nhưng sự bảo vệ của Cố Hàm, chỉ phát huy tác dụng dưới tiền đề là Mạnh Xuyên Giác không còn xuất hiện trong tầm mắt Tống Doanh.

Đồng thời hắn lại phát hiện, lúc trước Mạnh Xuyên Giác thường ở trong tầm mắt của Tống Doanh là bởi vì nhất cử nhất động của cô dường như đều tồn tại có mục đích. Giữa giờ học thể dục, Tống Doanh đứng ở hàng bên phải bởi vì cuối tiết, khi đi vòng quanh sân thể dục thu đội, thì hàng này sẽ có hai lần đi ngang qua hàng của lớp A4, còn Mạnh Xuyên Giác thông thường sẽ đứng hàng sát với lớp A3. Tống Doanh đi tới văn phòng tổ tiếng Anh, Lúc đi ngang qua hành lang cũng thường hay nhìn xung quanh, chẳng lẽ là vì có thể nhìn thấy Mạnh Xuyên Giác. Cô luôn trộm nhìn, sau đó ánh mắt trống rỗng, cắn môi cúi đầu.

Rõ ràng là cô có thể sống một cách vui vẻ, vì sao phải đắm chìm trong hồi ức hết lần này đến lần khác, tự đào sâu miệng vết thương của mình, không để nó khép lại?

Đã gần đến cuối tháng 12, Tống Doanh là ủy viên tuyên truyền kiêm thủ quỹ lớp, bắt đầu tổ chức tiệc liên hoan mừng năm mới. Cố Hàm chủ động giúp cô, đi theo cô chạy trước chạy sau. Có tận mắt nhìn thấy công việc của Tống Doanh mới cảm thấy ngạc nhiên, bình thường cô đã phân chia công việc như thế nào… khi phân công một việc gì đó, nếu có người dùng lý do bận học làm cái cớ từ chối cô cũng sẽ không miễn cưỡng, mà đích thân làm hết tất cả mọi việc không phải là chuyện mà cô nên làm. Cho dù mệt đến cách mấy cũng vẫn tươi cười, chưa bao giờ oán trách người khác.

Thì ra hắn vẫn luôn nhìn thấy cô kiên cường là như vậy.

Làm công tác chuẩn bị sẽ khó tránh khỏi việc phải chạy tới chạy lui, giao tiếp với giáo viên và bạn học tất nhiên cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với nhân vật trung tâm của lớp 12A4, Mạnh Xuyên Giác. Cố Hàm ôm trách nhiệm thỏa thuận công việc với Mạnh Xuyên Giác, không để Tống Doanh có cơ hội “tức cảnh sinh tình” … Cố Hàm biết mình cũng không làm được chuyện gì nhưng hắn không chịu đựng được Tống Doanh mỗi lần gặp Mạnh Xuyên Giác xong, sẽ có bộ dạng tử khí trầm trầm như vậy. Mạnh Xuyên Giác dường như cũng đã cảm nhận được việc gì đó rồi lại giống như không biết gì. Cố Hàm nghĩ, đối với Mạnh Xuyên Giác mà nói, cái gì cũng không biết là tốt nhất.

Sau một khoảng thời gian chuẩn bị cuối cùng cũng đã đến ngày 30 tháng 12. Bởi vì đây là buổi tiệc liên hoan mừng năm mới cuối cùng của cấp 3 cho nên tất cả mọi người đều tương đối coi trọng, ai nấy cùng buông gánh nặng thi đại học hòa mình vào cái gọi là “cuộc vui cuối cùng”. Uỷ viên tổ chức và một bạn học có tiếng là sôi nổi làm người dẫn chương trình, ánh đèn được bọc giấy kính thành màu đỏ màu vàng màu xanh lục màu lam chiếu vào trên người bọn họ, bảng đen vẽ thêm một vài hoa văn trừu tượng, trên tường bốn bên treo đủ các dãy lụa kết hoa rực rỡ. Trong không khí náo nhiệt người dẫn chương trình tuyên bố buổi tiệc bắt đầu, Tống Doanh ngồi trong một bàn sát chân tường, Cố Hàm ở ngay bên cạnh cô.

Tiệc liên hoan bắt đầu rất nhộn nhịp, có người biểu diễn hợp xướng, có người diễn tiểu phẩm, chỉ trong nháy mắt không khí đã nóng lên. Trong khi đó một ít nhóm biểu diễn tiết mục tham gia thi ví dụ như vở kịch kinh điển đến mức không thể kinh điển hơn “Kích trống truyền hoa” “Rút thăm biểu diễn” “Hãm hại”, cũng khiến cho từng cơn sóng nhiệt nổi lên. Tống Doanh bắt được “Hoa” liền nhanh chóng ném cho Cố Hàm, sau đó le lưỡi như trút được gánh nặng, khiến tâm trạng Cố Hàm bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng, bất giác lại cười rộ lên. Nhưng dần dần, sức hấp dẫn của các tiết mục giảm đi, hứng thú của mọi người cũng không còn như lúc đầu, cảm xúc của Tống Doanh cũng chùng xuống.

Tống Doanh vẫn còn nhớ rõ cô Lý đã từng thở dài nói một câu: Lớp 12A3 thiếu nhân vật trung tâm có thể lãnh đạo cả lớp giống như Bành Cương ở lớp 12A1, Mạnh Xuyên Giác lớp 12A4. Cô lại nhớ tới bọn họ nếu còn học cấp 2. Lúc đó không có ai trong số bọn họ là người lãnh đạo cả lớp cả, bởi vì giáo viên có khuynh hướng chọn những học sinh ngoan ngoãn biết nghe lời làm cán bộ lớp, cô và cậu ta đều không phải là loại này. Lúc đó bọn họ ngoại trừ lớp mình thì không biết cái gì gọi là đoàn kết cả khối, càng không hề cẩn thận xử lý mối quan hệ của các bạn học với nhau. Nhìn quen mặt thì là bạn bè, không hợp thì ít tiếp xúc. Còn bây giờ thì sao? Cậu ta có bát diện linh lung, ai ai cũng có thể cười được, cô vẫn là cô với đầy gai góc. Cô không thể được cách lấy lòng tất cả mọi người của cậu ta, cũng không thể học được “Lời lẽ chính nghĩa”, “Đoàn kết quần chúng” mà cậu ta hay nói. Bởi vì cô là cô, không phải là một người như Mạnh Xuyên Giác. Thật ra thì từ trước đến nay cô đều không muốn là người lãnh đạo, không muốn trở thành nhân vật trung tâm, nhưng cũng không biết vì sao cô giáo lại cảm thấy cô có thể. Có lẽ, là vì nhìn thấy cô lúc nào cũng tươi cười một cách tràn đầy sinh lực, liền cho rằng tính cách của cô là mười phần hướng ngoại … không ngờ rằng, cô hướng ngoại và cô tươi cười cũng giống nhau chỉ là biểu hiện ra ngoài của cô mà thôi.



Trong đám người, càng thêm tịch mịch. Tống Doanh nhẹ nhàng đứng lên đi ra khỏi cửa phòng học, dựa vào bên cạnh cửa sổ, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền từ lớp 12A4 sang. Người dẫn chương trình của lớp 12A4 là Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh, Mạnh Xuyên Giác luôn luôn có thể kích động không khí, tiếng cười trong phòng học vang lên không ngừng.

Cô thật sự là kẻ thất bại. Tống Doanh nghĩ. Mạnh Xuyên Giác và Lưu Lị Dĩnh đều có thể đứng ở trước mặt mọi người dõng dạc mà nói chuyện, còn cô vẫn luôn từ chối lời đề nghị làm người dẫn chương trình của các bạn học và giáo viên, bởi vì cô sẽ luống cuống. Vô dụng, mình thật sự thực vô dụng. Mạnh Xuyên Giác… cậu ta thích Lưu Lị Dĩnh cũng là bình thường? Bọn họ giống nhau, còn cô chỉ là người xem ngoài cuộc.

Phòng học lớp 12A3 bỗng dưng truyền tới tiếng cười to, Tống Doanh có chút tò mò, mở cửa đi vào. Không ngờ người đứng ở trung tâm phòng học lại là Cố Hàm, hắn khẽ mỉm cười nói: “Tính toán xong rồi, tôi chỉ mọi người một cách khám phá bản thân: Viết tên của mình lên trên giấy, viết chữ M hoa trên chữ đầu tiên bên trái, viết chữ E bên dưới, viết chữ W dưới tên cuối cùng, viết chữ Q ở bên phải rồi dùng đường cong nối liền từng chữ cái …”

Tống Doanh cảm thấy rất kỳ lạ, đúng là khả năng xã giao của Cố Hàm trong số các nam sinh cũng không tệ, nhưng hắn thuộc tuýp người yên tĩnh, sao lại đột nhiên chủ động nhảy ra trình diễn tiết mục? Tống Doanh từ trước đến nay đều không thích miễn cưỡng người khác, những người không thích làm trò mua vui cho quần chúng, cô nhất định sẽ không ép bọn họ ra biểu diễn, cho nên căn bản không nghĩ sẽ tìm Cố Hàm diễn trò gì, lại không ngờ rằng hắn tự động đứng ra, còn có thể mang lại tiếng cười cho mọi người.

“Hay lắm, Cố Hàm cậu chơi chúng tôi!” Kiều Lệnh Đường cầm tờ giấy trong tay, nói với Cố Hàm nói, “Đây rõ ràng là một con heo mà!”

Cố Hàm nhịn cười: “Đúng vậy, rõ ràng là một con heo mà!”

Tống Doanh lấy làm lạ cũng quơ tay múa chân trên tường mấy cái, kết nối theo chỉ dẫn, tức khắc hình thành một con heo được phát hoạ một cách đơn giản, bao bọc lấy tên cô. Tống Doanh phì cười, cô không ngờ Cố Hàm còn có loại tâm tư hại người này, cô còn tưởng rằng hắn là thiếu niên nghiêm túc.

Cố Hàm ánh mắt nhìn nghiêng về hướng cô, thấy cô cười lên, trong lòng cũng được an ủi. Lúc này hắn đã không còn quá khẩn trương nữa, vì thế cầm microphone nói: “Kiều Lệnh Đường, nếu cậu là người đầu tiên nói ra hình vẽ của cậu thì cậu phải là người biểu diễn tiết mục tiếp theo! Các bạn học, vỗ tay cổ vũ cho Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách cùng hát một bài nào!”

Thật ra thì lớp 12A3 cũng có một vài nhóm, trung tâm nhất chính là nhóm “ở trọ trong trường” và nhóm “tự học buổi tối”. Bởi vì thời gian bạn ở bên cạnh nhau nhiều hơn các bạn học khác một chút, cho nên mới càng thân thiết và đoàn kết hơn. Hai người dẫn chương trình đều không thuộc về hai nhóm này, cũng tiếp xúc với bọn họ không nhiều. Cố Hàm ít nhất cũng là người của nhóm “tự học buổi tối”, nói đùa càng dễ dàng hơn một chút. Cô Lý chỉ đến buổi tiệc liên hoan một chút, tất nhiên bọn họ không cần phải kiêng dè. Đề nghị này của Cố Hàm đã được cả lớp vỗ tay, không khí lại bắt đầu nóng lên.

Tống Doanh không thích dùng loại chuyện này để làm đầu đề, nhưng thấy mọi người đều ồn ào, Kiều Lục hai người cũng không có biểu hiện không vui, lên âm thầm trách cứ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Bạn học với nhau vui đùa kiểu này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, càng không mang lại cảm giác bị nhiễu cợt cho người khác. Nhưng điều cô không biết chính là Cố Hàm vì muốn khuấy động không khí, ngay cả thể loại thơ như “Thầm nghĩ trúc, thầm nghĩ thấu trúc” cũng có thể viết rồi đọc ra, thì đã trêu chọc bản thân mình trước, làm sao lại bỏ qua cho người khác được?

Cố Hàm ngồi trở lại chỗ ngồi, vẫn là bên cạnh Tống Doanh, nhẹ nhàng nói: “Cười là tốt rồi.”

Tống Doanh kinh ngạc, cô không phải là kẻ ngốc đến giờ phút này làm sao lại không biết vì sao Cố Hàm lại lên sân khấu. Cô cúi đầu, tâm loạn như ma, còn dùng khoé mắt liếc nhìn sang biểu hiện của Cố Hàm. Dưới ánh sáng đủ màu sắc, biểu hiện trên khuôn mặt hắn cũng khó mà nhìn ra được, chỉ có khóe miệng mím lại và ánh mắt ảm đạm nói cho cô biết tâm trạng của hắn.

Cửa lại mở, lúc này bên ngoài là Ngô Phi và Giang Phương Hành. Giang Phương Hành chào hỏi mọi người rồi nói: “Xin chào các bạn học lớp 12A3, chúng tôi được lớp 12A4 phái đi biểu diễn.”



“Biểu diễn?” Kiều Lệnh Đường và Lục Kỳ Phách vừa mới hát xong một bài “Tình lữ hát đối”, còn đang đứng trên sân khấu, thuận tiện hỏi.

“Chính là hai người các cậu cùng biểu diễn tiết mục với chúng tôi, làm sinh động không khí, giao lưu giữa hai lớp!” Giang Phương Hành nói, “Ngô Phi muốn hát bài 《 thiên hạ hữu tình nhân 》, không biết có ai muốn hát cùng với cô ấy không?”

Người của lớp 12A3 có chút ngơ ngác, lúc trước mỗi lần giao lưu với lớp khác, bình thường chỉ là đến nói vài câu rồi hát một bài làm gì còn cần bọn họ phải diễn cùng?

“Vậy cậu biểu diễn cái gì?” Tống Doanh trong lòng đã có tính toán. Giang Phương Hành rõ ràng là đến khiêu chiến, A3 tất nhiên không thể không ứng chiến. Nhưng riêng bọn họ đơn phương khiêu chiến, mình chỉ biết tiếp chiến, không khỏi có chút thiệt thòi.

“ Tôi mặc cho các cậu xử lý.” Giang Phương Hành dang tay cười cười, “Như vậy đi, người hát với Ngô Phi do tôi chỉ định. Sau khi hát xong, bên dưới ai muốn biểu diễn tiết mục gì cũng được tôi nhất định sẽ hợp tác.”

Đây là logic gì? Tống Doanh nhíu mày, không hiểu mục đích của cậu ta.

“Không phản đối thì được rồi, Hà Đào, cậu có biết hát không?” Giang Phương Hành chỉ tay, giọng điệu mười phần khiêu khích.

Tống Doanh sửng sốt, Cố Hàm cũng đã hoàn toàn hiểu rõ. Hắn nói khẽ với Tống Doanh: “Hà Đào luôn có gì… với Ngô Phi… ” Đội bóng rổ chỉ có mấy người, tình cảm của Hà Đào cũng khá sâu sắc, dù sao thì cũng không có cách nào giấu hết tất cả mọi người được.

Tống Doanh cũng lập tức hiểu ra, cô đã từng ở cùng phòng với Ngô Phi, hiểu rất rõ trên thực tế Ngô Phi và Giang Phương Hành thật sự chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi. Cô đã từng nghi ngờ Ngô Phi thích Hà Đào, bởi vì cô ta có hứng thú với bất kỳ chuyện gì về Hà Đào. Nhưng lại cảm thấy quá vô lý, dù sao đi nữa bọn họ cũng không có giao thoa gì, Ngô Phi có thể chỉ là chỉ là tò mò mà thôi. Bây giờ xem ra, đại khái là đúng như vậy.

Nhưng mà Giang Phương Hành làm như vậy, chỉ là vì cho Ngô Phi và Hà Đào một cơ hội hát chung thôi sao? Giang Phương Hành… nghĩ thế nào vậy?

Tống Doanh nhìn về phía Ngô Phi, Ngô Phi cắn môi, đôi mắt lập tức nhìn về phía Hà Đào. Máu nóng trong người Hà Đào dâng trào: “Có gì không biết, để tôi!”

Ngô Phi tự mang theo bàn MTV, đặt cả VCD thuê tới, trên màn hình TV xuất hiện ca từ. Châu Hoa Kiện và Tề Dự đối bọn họ mà nói cũng không phải quá cổ xưa, Hà Đào biết hát bài này, nhưng không quá quen thuộc. Hơn nữa tuy cậu ta cầm mic, nhưng suy nghĩ lại ở xoay quanh Ngô Phi: Vì sao cô ấy lại muốn đến đây hát với mình? Giang Phương Hành có ý gì?