Ngồi lên xe, tâm tình Bạch Sắt có phần phức tạp
Thầy Diệp đồng ý hướng dẫn cho cô nghiên cứu, đây dĩ nhiên là việc chắc chắn! Ngẫm lại coi, cô được trở thành ‘sư muội’ của đại thần Lưu Khải Thần, chí ít cũng nói lên được cô và anh ta có cùng cấp bậc, đúng không? Nghĩ đến đây toàn thân Bạch Sắt chợt cảm thấy tự hào vô cùng.
Tuy nhiên, cô trở thành nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của thầy Diệp nghĩa là bắt đầu từ nay sẽ không còn được có ý nghĩ không an phận … Thật ra, cô đã tuyệt vọng từ lâu rồi.
Vừa lên xe, ra khỏi International Trade Plaza thì chứng kiến cảnh tượng đoàn xe nối đuôi nhau thành một hà ng dài, từ trên cầu cho đến vị trí của Bạch Sắt tựa như một bãi đậu xe; có tài xế chán chường đến mức, xuống xe châm một điếu thuốc, nhàn nhã hút.
“Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì mà đông như thế sao?” Bạch Sắt buồn rầu lên tiếng.
Diệp Thanh Hân: “Hầu như ngày nào cũng vậy. Từ Bộ Ngoại Giao đến Bắc Ngoại chỉ có duy nhất một con đường, tôi mỗi ngày đều phải trải qua cảnh tượng này.”
“Hả???” Bạch Sắt le lưỡi: “Thầy Diệp, thầy thật kiên nhẫn.”
Diệp Thanh Hân nhàn nhạt trả lời: “Có gì chứ. Tôi đi làm một ngày không mất hai tiếng thì chính là ba tiếng.Nếu như em chỉ mới bỏ ra một tiếng thì em còn thua tôi xa.”
Bạch Sắt đồng tình: “Thầy Diệp mất quá nhiều thời gian. Vậy để em chỉ cho thầy một con đường mới. Cách đây ba dăm về hướng Bắc là nơi em đã từng sinh sống, có rất nhiều con hẻm nhỏ, nếu chúng ta đi vòng lối hẻm mất không đến hai tiếng.”
Nói xong cô lập tức lấy điện thoại di động, mở bản đồ, tỉ mỉ nghiên cứu: “Thầy Diệp, thầy coi trên bản đồ này đi … Phía trước có một ngã rẽ, căn cứ theo kinh nghiệm của em con hẻm này sẽ thông, nếu không chúng ta đi đường này ….”
Diệp Thanh Hân hơi ái ngại: “Bạch Sắt! Em xác định chúng ta có thể đi theo con đường em nói chứ? Đừng khiến chúng ta gần nửa đêm mới về trường.”
Bạch Sắt nói khoác không biết ngượng: “Thầy Diệp, chuyện khác thì không dám chắc nhưng cảm nhận về phương hướng thầy phải tin em trăm phần trăm! Chỗ này, thầy quẹo phải!”
Diệp Thanh Hân nhìn con đường Bạch Sắt chỉ, anh cảm thấy có phần lo lắng. Men theo con đường hẻm nhỏ hơn nửa tiếng: “Bạch Sắt! Chúng ta không lạc đường chứ?”
“Lạc đường? Làm sao có thể chứ?” Bạch Sắt hưng phấn: “Sắp đến rồi thầy! Từ đây chúng ta sẽ ra được trường Đại Học Giao Thông Bắc Kinh, từ đó chúng ta đi theo con đường Ngụy Công, chỉ cần năm phút là đến Bắc Ngoại.”
*
Con đường họ đang đi đang được phá dỡ, di dời, cư dân đều đã dọn đi gần hết, không có đèn đường, cả một bóng người cũng không thấy.
Đi được một đoạn đột nhiên một bóng đen lù lù đứng ngáng đường, Diệp Thanh Hân phanh gấp. Anh nhìn về phía trước, thì ra là một chiếc SUV màu đen, xe không mở đèn, nằm trong con ngõ tối om om này quả thực không thể nhìn ra.
“Sợ chết mất! Ai lại xấu tính như vậy ngừng xe ngay giữa đường, không muốn cho xe khác chạy mà! Muốn đậu thì phải đậu sát lề chứ!” Bạch Sắt nhỏ giọng … “Nếu như trong xe không có ai thì chúng ta tiêu, chỉ còn cách quay trở lại. Á!! Không được! Con đường phía sau là đường một chiều, chúng ta không thể quay đầu … Thảm rồi thảm rồi!”
Dứt lời cô nhìn về chiếc xe đằng trước, hình như chiếc SUV đó hơi rung, không mạnh lắm nhưng Bạch Sắt biết rõ không phải là ảo giác của cô.
“Thầy Diệp hình như trong xe có người? Em cảm giác xe động đậy, có đúng không?” Bạch Sắt hỏi.
“Không động! Chúng ta quay đầu lại thôi!” Diệp Thanh Hân khẳng định.
Bạch Sắt lại liếc nhìn một cái: “Chờ chút! Thật sự có rung rinh mà. Thầy mở khóa xe đi, em ra ngoài coi sao!”
“Đừng đi!” Diệp Thanh Hân ngăn cản, nắm lấy cánh tay Bạch Sắt.
“Tại sao?” Bạch Sắt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mù mờ.
Diệp Thanh Hân nhất thời không nói lên lời.
Anh luôn được mệnh danh là người uyên bác, biết nhiều chữ, có nhiều kiến thức; nhưng hiện tại bắt anh tìm từ ngữ hàm súc, uyển chuyển để diễn tả chuyện này, anh dĩ nhiên không tài nào làm được.
‘Xe - Chấn - Động’ … Quá sâu sắc, không từ nào có thể hình dung?
Diệp Thanh Hân cảm giác mình đã bị hạ đo ván.
*
“Sao vậy thầy Diệp?” Bạch Sắt thấy Diệp Thanh Hân mãi vẫn không lên tiếng, nên tiếp tục truy hỏi.
Diệp Thanh Hân ngẩng đầu nhìn ánh mắt trong veo không nhiễm bụi trần của Bạch Sắt. Trong đêm tối, ánh mắt của cô càng thêm lấp lánh, hàng mi dài tựa như một chú bướm nhỏ.
Diệp Thanh Hân miễn cưỡng đáp lại: “Cô bé à … ở đâu ra lại có nhiều câu tại sao như thế chứ?!!”
Bạch Sắt oan ức: “Quay đầu lại là không được! Hơn nữa rõ ràng em thấy chiếc xe động đậy!”
“Là em nhìn lầm!”
“Em không nhìn lầm, rõ ràng xe động, trong xe nhất định có người!”
“Bạch Sắt! Em có chút thường thức có được không?” Diệp Thanh Hân thật sự hết cách.
Lúc này Bạch Sắt không nói nữa, trong xe trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, Diệp Thanh Hân nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt Bạch Sắt, mới phát hiện cô đang cắn chặt môi, đôi mắt ươn ướt…
“Sao vậy?” Diệp Thanh Hân sợ hết hồn, “Đừng khóc!”
Đúng như dự đoán, hai từ ‘Đừng khóc’ Diệp Thanh Hân vừa thốt lên thì hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt Bạch Sắt.
Bạch Sắt nghẹn ngào: “Em chỉ muốn nói đạo lý với họ, làm sao lại có thể ngừng xe giữa đường giữa xá như vậy thôi, mà thầy cũng không cho em nói. Quay đầu lại chúng ta sẽ bị phạt, cái này không phải là do em hại thầy ư? Hơn nữa, rõ ràng em thấy chiếc xe rung, thầy không tin còn mắng em không thường thức…”
“Tôi …” Diệp Thanh Hân thở dài, tháo dây an toàn, nhướn người về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thì thầm: “Tôi đâu có la em? Chỉ thuận miệng nói một câu mà sao đã khóc thành ra thế này rồi? Cô sinh viên tính tình nóng nảy như thế, sau này làm sao tôi có thể dạy cho được? … Được rồi! Được rồi! Em muốn nói gì thì chính là cái đó, tôi hứa từ đây về sau sẽ không to tiếng với em …”
Bạch Sắt tựa đầu vào ngực Diệp Thanh Hân, vòng ôm ấm áp, đầy dụ dỗ khiến lòng cô nảy sinh cảm giác khó tả…
Cô sống lớn đến chừng này chưa từng có người nào nhượng bộ cô như vậy …
Mẹ Bạch Sắt khá nghiêm khắc, ba thì yêu chiều cô nhưng thời gian ở bên ba quá ít. Khi cô cặp với Lộ Tử Uyển, anh ta có tính gia trưởng, đều làm theo ý mình.
Chỉ có Diệp Thanh Hân mới đối xử với cô như vậy, anh thậm chỉ bỏ qua lập trường là một giáo viên, nhất mực theo ý cô, khoan dung cô, nhân nhượng cô. Cho dù cô muốn biết phạm vi ôn tập của bài thi, hoặc đòi làm nghiên cứu sinh của anh, anh cũng chắc chắn theo ý cô.
Anh đối với cô rất tốt khiến cô không thể kìm nén mà lún càng sâu vào đó.
*
Hai người ôm nhau thật chặt, chẳng ai nỡ rời ra trước.
Diệp Thanh Hân cúi đầu, Bạch Sắt tựa vào anh, cô nhắm mắt, hàng mi cong dài, gương mặt trắng nõn, nhỏ nhắn, thật đáng yêu, thật đẹp.
Anh đột nhiên nảy sinh tà niệm.
Thật sự không nhịn được … Anh chỉ muốn hôn lên mắt cô.
Đôi mắt linh động, tinh nhanh từ bé đến giờ vẫn chưa hề thay đổi. Sóng mắt đơn thuần bó chặt lấy anh, vây lấy tim anh. Bao đêm anh mất ngủ vì trước mắt anh luôn có đôi mắt ấy như ẩn như hiện.
Không quản nhiều, Diệp Thanh Hân từ từ cúi thấp đầu.
Thế nhưng …
Bỗng nhiên có một ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, Diệp Thanh Hân giật mình … Âm mưu của người nào đó bị phá hủy hoàn toàn.
Hóa ra chiếc SUV phía trước khởi động!
Người đàn ông ngồi ghế lái, đưa ngón tay cái ra khỏi cửa xe: “Hai người cứ từ từ tiếp tục. Đi trước! Bye bye!”
Bạch Sắt mê mê tỉnh tỉnh nhìn Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp, ý của anh ta là gì ạ?”
Diệp Thanh Hân đau não.
“Không có gì!” Diệp Thanh Hân thả Bạch Sắt về lại chỗ, anh ngồi lại ngay ngắn, gương mặt anh nổi lên một tầng hồng hồng.
Diệp Thanh Hân thầm mắng bản thân vô sỉ.
Lúc này Bạch Sắt đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lên tiếng hỏi: “À! Thầy Diệp, lúc đang ăn tối thầy nói có chuyện muốn nói với em … Là chuyện gì ạ?”
“…” Diệp Thanh Hân âm thầm thở dài, anh đưa tay mở khóa, khởi động xe: “Không có gì!”
Việc này thật khó mở miệng, chính anh đã đồng ý để Bạch Sắt theo mình làm nghiên cứu, hiện tại làm sao có khả năng nói yêu cô?
“Sao thầy không nói gì … Thầy có chuyện gì ạ?” Bạch Sắt hỏi tiếp.
“Không có gì!”
Bạch Sắt khẽ cắn môi. Diệp Thanh Hân là giáo viên của cô chứ đâu phải bạn trai, cứ một mực truy hỏi như vậy lại không lễ phép. Tuy nhiên, cô cảm thấy đàn ông cũng lúc nắng lúc mưa như phụ nữ vậy! Rõ ràng vừa rồi còn rất tốt, chớp mắt một cái đã trở nên lãnh lãnh đạm đạm, im thin thít? Không thích nói thì thôi.
Bạch Sắt ủy khuất, làm như không có chuyện gì nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm lên tiếng.
Từ đó về đến nhà, Diệp Thanh Hân rõ ràng cảm nhận được bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nhưng anh chẳng biết mở miệng thế nào cho phải? Bây giờ anh mới biết thì ra không phải anh sợ Bạch Sắt khóc, mà sợ nhất Bạch Sắt không nói lời nào.
Đưa Bạch Sắt về trường, Diệp Thanh Hân nhìn đồng hồ, chỉ mới tám giờ hơn. Anh còn rất nhiều việc chưa xong, nhưng lại chẳng có chút xíu tâm trạng nào, cảm giác rất buồn và chán nản. Anh gọi cho Tô Quân Kiệt: “Rảnh không? Đi uống một ly!”
Bác sĩ Tô cảm giác có điều lỳ lạ: “Một người bán cổ họng mà sống như cậu mà cũng dám uống rượu???”
Diệp Thanh Hân cau mày: “Tớ biết chừng mực!” Nếu không phải tâm trạng buồn bực thì làm gì anh cần phải mượn rượu tiêu sầu.
“Uống rượu không tốt, uống trà được rồi!” Bác sĩ Tô trả lời.