Đến tận khi về lại chỗ ngồi, nhận bài kiểm tra mà Tạ Lan vẫn còn lơ ngơ.
Môi trường học đường đàng hoàng, cụm này có theo nghĩa cậu hiểu không nhỉ? Còn nữa, rốt cuộc Đậu Thịnh đã bị vỡ bao nhiêu máy ảnh rồi vậy?
Bầu không khí trong lớp rất yên ắng, chỉ có tiếng bút viết sột soạt trên giấy. Tối qua Tạ Lan mới học gấp từ vựng tiếng Trung về môn Toán và Lý thôi, còn Hóa thì chỉ nắm được từ cơ bản.
Trước mắt cậu là một đề thi bình thường, suốt cả tờ đề toàn là… Hi-đrô, Hê-li, Liti, Be, Bo, Các-bon, Ni-tơ, Oxi, Flo, Nê-on, Natri, Magie, Nhôm, Si-líc, Phốt-pho, Lưu huỳnh, Clo, Ác-gông, Kali, Canxi [1].
[1] Kí hiệu hóa học, theo thứ tự là: H, He, Li, Be, Bo, C, N, O, F, Ne, Na, Mg, Al, Si, P, S, Cl, Ar, K, Ca.
Vào mắt Tạ Lan kiểu: @$#&*t?
Cậu lật sột soạt đến trang cuối cùng, tức đến nỗi bật cười.
“Mẹ keep.” Xa Tử Minh ngồi bàn trước lẩm bẩm: “Mới vào đã điên máu.”
Tạ Lan dứt khoát làm Lý trước.
Sau khi làm hết các câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, cậu không kiềm được mà nghĩ, sao sắp qua một tiếng rồi mà Đậu Thịnh vẫn chưa về?
Có khi nào bị đánh hẹo luôn rồi không nhỉ?
Suy nghĩ này vừa hiện trong đầu cậu thì cửa trước lớp bỗng kêu cót két, người nào đó mau mắn chạy phắt vào chui về chỗ ngồi trong cái trừng mắt đầy giận dữ của giám thị.
Tạ Lan như có như không trộm liếc Đậu Thịnh, thấy mặt anh không có vết tích ẩu đả rõ ràng nhưng tóc rối hơn hồi sáng. Anh làm bài rất nhanh, không cần cả giấy nháp, mắt nhìn đến đâu, gõ đầu bút hai cái rồi khoanh đáp án và xuống câu tiếp theo ngay, như thể thời gian cho anh làm không còn nhiều nữa.
Cách giờ thu bài đúng một phút, Hồ Tú Kiệt xuất hiện trước cửa.
Có ba người đứng sau cô ấy: Tóc Dài và Đầu Đinh mặt mũi sưng vù, cùng với “chó vườn” mặt đỏ bừng. Trên gương mặt thật thà của “chó vườn” còn vương nét xấu hổ.
Chuông vừa reo là Hồ Tú Kiệt lạnh lùng gọi: “Đậu Thịnh, ra đây!”
“Dạ tới.”
Đậu Thịnh nhanh chóng quẹt mấy nét cuối cùng lên bài thi rồi đứng dậy, đập bài thi vào tay Cá Trích ngồi bàn trước, sau đó thoăn thoắt ra ngoài bằng cửa trước.
“Đệt.” Xa Tử Minh ngóng theo: “Sao nói không chủ động ra tay mà!”
Vu Phi thở dài: “Điên thật. Đới Hữu, đi xem không?”
Đới Hữu xoay chai cà phê, cau mày nói: “Không phát bài tập cũng không phát bài kiểm tra, không có cớ xuống văn phòng.”
Ba người đồng loạt nhìn về phía Tạ Lan.
Tạ Lan: “Hửm?”
Nụ cười của Đới Hữu hết sức thiện lành, giống hệt anh em tốt – Đậu Thịnh của cậu ấy y đúc.
“Bạn Tạ Lan chưa đi lãnh sách giáo khoa đúng không? Cả ngày nay thi rồi, chưa nói câu nào với Hồ Tú Kiệt nhỉ?”
Xa Tử Minh vỗ bàn đứng lên: “Biết ngay cậu muốn xuống văn phòng mà, tớ sẽ dẫn đường cho cậu!”
Tạ Lan: “Tớ không…”
Đới Hữu ngắt lời: “Với tư cách là lớp phó học tập, tớ cũng có nghĩa vụ đi cùng cậu.”
Vu Phi ủ rũ: “Thế hay là… Tớ đi ăn nhé?”
“Nằm mơ!”
“…”
Thật ra Tạ Lan đã đến văn phòng rồi, lúc đó ngoài hành lang nườm nượp người qua lại, giờ lại vắng hoe một cách thần kỳ.
Cửa không đóng, Đậu Thịnh đứng gần cửa sổ, vạt áo sơ mi trắng ở hông hơi xộc xệch làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh, thế nhưng dáng người anh vẫn cao to dong dỏng. Anh đút một tay trong túi quần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt lạnh lùng.
Tóc Dài và Đầu Đinh đang thêm mắm dặm muối kể lể với Hồ Tú Kiệt, cosplay nạn nhân. Có điều ánh mắt hình viên đạn của Hồ Tú Kiệt vẫn đặt trên người Đậu Thịnh, chờ hai người kia nói xong mới lạnh tanh hỏi: “Cô muốn nghe em nói. Có phải em đánh hai bạn này không?”
Đậu Thịnh không nhìn ngoài cửa sổ nữa, gật đầu: “Là em.”
Một sự kiêu ngạo và bất khuất đầy lặng lẽ.
Hồ Tú Kiệt hỏi: “Tại sao?”
Đậu Thịnh mỉm cười, liếc hai tên kia: “Vì chướng mắt ạ.”
Sắc mặt của hai đương sự cực kỳ khó coi, Hồ Tú Kiệt không rõ chân tướng thì càng nhăn mặt hơn, cô đập bàn quát: “Ăn nói đàng hoàng cho cô! Bỏ cái thói ngạo mạn xấc xược đó đi, đừng thấy cô hiền mà lấn tới! Chơi điện thoại, nghịch máy ảnh trên trường thì thôi, đằng này còn dám bỏ cả kỳ thi lớn như thi chia lớp, em dám coi thường bài kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên của cô à! Giờ còn dám đánh lộn, lớp 11/4 không chứa nổi em đúng không? Muốn đổi lớp thì nói thẳng đi!”
Khi dạy bảo học sinh, giọng cô ấy vang dội hệt tiếng chuông đồng, chẳng khác gì cầm cái loa hét vào tai người ta, ngay cả Tạ Lan cũng nghe rõ mồn một từng câu chữ.
Giọng Hồ Tú Kiệt văng vẳng cả hành lang, các học sinh đi ngang qua ở đằng xa không hẹn mà cùng xách quần chạy, thảo nào quanh đây chẳng thấy ai.
Bầu không khí hết sức căng, Tạ Lan nhìn Đậu Thịnh đang nhíu mày im lặng, bỗng thấy hơi bồn chồn. Cậu đã được chiêm ngưỡng tên yêu nghiệt này mà điên máu lên là khủng khiếp cỡ nào, kiểu gì cũng cãi tay đôi với chủ nhiệm lớp cho xem.
Ai ngờ im lặng hồi lâu, hàng lông mày đang nhăn chặt của Đậu Thịnh khẽ giãn ra, anh cụp mắt khẽ nói: “Em làm xong bài kiểm tra tổ hợp môn tự nhiên rồi thưa cô. Môn Lý em còn nháp trên giấy nữa.”
Tạ Lan: “???”
Hồ Tú Kiệt sửng sốt: “Thế cần cô cảm ơn em không?”
Đậu Thịnh mím môi, nói nhỏ: “Không cần đâu ạ, Lý là môn em thích nhất, dù lo chuyện bao đồng thì em cũng không bao giờ chểnh mảng bài thi môn Lý đâu ạ. Em không muốn làm phụ lòng cô và bố mẹ, càng không muốn phản bội lý tưởng của mình, xin cô hãy yên tâm.”
Cả Tóc Dài lẫn Đầu Đinh đều sốc ngang vì màn diễn sâu này.
Hồ Tú Kiệt cười khẩy: “Lý tưởng của em biến thành môn Lý của cô luôn à? Tuần trước em đã nói với thầy Mã là môn Toán mà nhỉ?”
Cô vừa nói vừa kéo Đậu Thịnh vào trong vài bước, sau đó đóng cánh cửa sổ không khép kín làm gió lạnh lùa vào.
Xa Tử Minh núp sau Tạ Lan, run bần bật: “Má ơi cười huệ[2].”
[2] Gốc là 哕 [yuě]: oẹ, ụa…
Tui biến tấu theo tiếng Việt cho gần gũi =)))))
Tạ Lan hỏi theo phản xạ: “Cười huệ là gì?”
“Là cười ói đó, từ tượng thanh thôi, lúc ói toàn ‘huệ huệ’ còn gì.” Xa Tử Minh cất giọng thấm thía: “Du học sinh à, cậu còn phải học nhiều thứ lắm đấy.”
Cậu ta nói cho vui mồm thôi, ai ngờ Tạ Lan lại nghiêm túc gật đầu.
Mặc dù từ tượng thanh này hơi dơ, nhưng phải công nhận nó cực kỳ súc tích và sinh động.
Tiếng Trung đúng là cả một bầu trời nghệ thuật mà!
“Thưa cô, không phải vậy đâu ạ.” Vương Cẩu đột nhiên lên tiếng, cố gắng nói tiếng phổ thông bằng chất giọng khản đặc kia: “Câu chướng mắt này là bạn Đậu Thịnh nói kháy thôi ạ, chứ thật ra là hai người kia nói với em.”
Hồ Tú Kiệt nhướng mày: “Tụi nó nói gì em?”
Trước đó Vương Cẩu rất bình tĩnh nhưng khi đối mặt với giáo viên lại hơi căng thẳng, giọng cũng run run.
“Hai bạn nói giọng em chướng tai, cấm em nói chuyện, bắt đầu từ lớp phụ đạo tuần trước rồi ạ, trốn cũng trốn không được. Hôm nay trong nhà vệ sinh, em lỡ miệng nói nên hai bạn muốn trị em, cuối cùng đụng trúng bạn học giỏi lớp 11/4 này.”
Nghe vậy, Đậu Thịnh lại quay mặt ra cửa sổ mà thừ người.
“Ban đầu em có khuyên cậu ấy đi kẻo trễ giờ kiểm tra, cậu cũng nghe nhưng hai bạn này không chịu, nói dứt câu là xông lên luôn, em có nói dối không? Em không dám đâu. Hai bạn còn đánh lén sau lưng nữa đó cô, nếu cậu ấy không người nhẹ như Vân Trung Yến [3], khí khái cao tận trời thì hôm nay đã khỏi thi, vào bệnh viện nằm luôn rồi đó ạ. Cô có thấy vô lý không, sao có thể đã nhục mạ rồi còn đánh người ta chứ? Không thể nào!”
[3] Nhân vật trong tiểu thuyết “Phong vân lôi điện” của Lương Vũ Sinh.
Cậu ta càng nói càng quýnh quýu, càng quýnh quýu càng nói nhảm, tự hỏi tự trả lời, biểu diễn một màn tấu đơn.
Mặc dù Tạ Lan chưa biết nhiều về truyền thống dân tộc nhưng rất thích tấu nói, lúc trầm lúc bổng nghe rất đặc biệt, cho dù không theo kịp thì nghe cho vui cũng được.
Vương Cẩu dừng lại, run rẩy giải thích: “Xin lỗi cô, em cứ quýnh lên là lại quen thói bè.”
Hồ Tú Kiệt nhíu mày thành một cục: “Thói gì kỳ cục thế hả, sửa đi!”
“Dạ thưa cô.”
Tóc Dài hoảng hốt la lên: “Bọn em chửi nó là sai nhưng bọn em có đánh ai đâu ạ! Bọn nó vu khống, nói kiểu gì mà không được, thế khác nào bọn em đã bị thương mà còn phải nhận lỗi đâu ạ”
Nghe vậy, Đậu Thịnh ngoái đầu lại, lúc ngước mắt tình cờ chạm phải ánh nhìn của Tạ Lan đang đứng ở ngoài cửa. Cảm xúc bực bội vốn dâng lên trong mắt chợt nguôi xuống, dường như anh không ngờ Tạ Lan lại tới đây.
Có điều Đậu Thịnh quay ngoắt vào, bước tới gần Tóc Dài rồi nắm cổ áo cậu ta.
Hồ Tú Kiệt quát: “Đậu Thịnh, buông ra cho tôi! Không có lề lối gì cả!”
Tạ Lan nhìn chằm chằm bàn tay ấy, thon dài, trắng muốt, mỗi khớp xương khi siết chặt gồ lên trông cực kỳ mạnh mẽ. Đẹp thật! Cậu kìm lòng không đặng thầm trầm trồ.
Vì chơi đàn nhiều năm nên khi quan sát ai bao giờ cậu cũng vô thức nhìn tay của họ trước, tay của Đậu Thịnh là bàn tay đẹp nhất mà cậu từng thấy.
Đậu Thịnh cười khẩy: “Mày lý lẽ phết nhỉ? Cậu ta bị chúng mày bắt nạt, chúng mày cũng là người hẹn ra đánh, cùng nói tiếng Trung nhưng lẫn chút tiếng địa phương thôi mà chúng mày cũng kiếm chuyện mạt sát người ta. Tao còn tưởng chúng mày xấc láo cỡ nào cơ, hóa ra bị thương bèn mách lẻo à? Tao cũng bị thương nặng này, giờ tao mách luôn nhé!”
Hồ Tú Kiệt sửng sốt, quan sát anh theo phản xạ: “Em cũng bị thương à?”
“Vâng.” Đậu Thịnh hất tay ra, nghĩ ngợi rồi đỡ eo: “Nhức xương cùng ạ.”
Xa Tử Minh đang nhoài người phía sau Tạ Lan, lầm bầm: “Cái đó gọi là xương cụt mà.”
Hồ Tú Kiệt hoảng hốt thấy rõ: “Đau xương hả?”
Tóc Dài mắng: “Mẹ nó, mày có còn là người không? Tao có đánh lưng mày đâu?!”
“Sao không?” Đậu Thịnh thờ ơ giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa: “Cậu ấy chứng kiến mà, lúc về lớp còn kiểm tra vết thương cho tao nữa cơ.”
Người trong văn phòng quay đầu dòm.
Tạ Lan thộn mặt ra.
Hồ Tú Kiệt cau mày: “Đang giờ thi mà hai đứa ngồi bàn sau làm bậy gì đấy?”
Đậu Thịnh lười biếng đáp: “Không có gì đâu ạ, em kéo lưng quần ra cho cậu ấy coi thôi à, cỡ một giây là cùng.”
Tạ Lan: “???”
“Đúng không?” Đậu Thịnh bình tĩnh quay đầu nhìn cậu.
Xa Tử Minh núp sau đít chọt Tạ Lan: “Trời má, cậu dòm lưng quần cậu ấy nữa á?”
Tạ Lan sốc đần mặt. Thật lâu sau, cậu mới đáp “ừm” với gương mặt sượng trân.
Mẹ nó, tiện nhân! Cậu thầm chửi bằng tiếng Trung chứa đựng cả một bầu trời nghệ thuật ấy.
Vì còn phải thi tiếng Anh vào giờ tự học buổi tối nên Hồ Tú Kiệt không giữ người quá lâu, chỉ nói để giải quyết sau.
Lúc bọn Tạ Lan về lớp đã bắt đầu phát đề, Đậu Thịnh vào trễ hơn họ vài phút. Anh trở lại chỗ ngồi trong ánh nhìn chằm chằm của hội cú mèo, cúi đầu đọc đề, làm như không thấy ánh mắt “hiền lành” của Tạ Lan.
Hồ Tú Kiệt lại xuất hiện ở cửa, vẻ mặt sắc như dao: “Anh chị quậy cho lắm vào, phá cho lắm vào, cả ngày hôm nay tôi nghe giáo viên bộ môn phản ánh anh chị thi kém nhiều lắm đấy. Tôi sẽ nói chuyện với anh chị sau!”
Lớp bỗng im phăng phắc.
Chốc lát sau, Hồ Tú Kiệt đi rồi mọi người mới thở phào, khởi động lại tai.
Đề tiếng Anh có hơi vô tri. Bỏ qua chuyện có dễ hay không, vấn đề là có vài câu ngay cả người nửa nước Anh như Tạ Lan cũng không hiểu.
Đề nhàm chán đã khơi dậy cơn buồn ngủ do lệch múi giờ mà cậu đã kìm suốt ngày hôm nay, Tạ Lan tức tốc trả lời hết câu hỏi trên đề rồi nằm nhoài ra bàn, chưa được mấy giây đã ngủ mê mệt.
Cậu ngủ rất sâu, đến tận khi tiếng chuông reo chói tai, tổ trưởng đi tới rút bài thi bị đè dưới cánh tay cậu. Tạ Lan phải mất một lúc mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng đã thấy một thầy giáo bước thoăn thoắt lên bục giảng.
Thầy giáo hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hòa nhã rạng rỡ. Ông ấy chào hỏi với giáo viên tiếng Anh rồi vỗ bàn: “Nào nào, khoan về đã, cho thầy hỏi chút nào, bạn Tạ Lan mới đến đâu rồi?”
Tạ Lan mơ màng giơ tay.
Thầy mừng rỡ nắm chặt bình giữ nhiệt đang cầm: “Thầy mới chấm xong mấy bài thôi nhưng háo hức quá, phải đến đây gặp mặt mới được. Em giỏi thật, bài kiểm tra thi được trọn điểm luôn! Em đã nổi tiếng khắp tổ Toán rồi, mới đến mà em đã làm mọi người ấn tượng đấy.”
Trong lúc Tạ Lan hơi khép mắt mơ màng tiêu hóa một tràng dài của thầy giáo, thì hội cú mèo trong lớp đã nhao nhao bàn tán.
Xa Tử Minh trợn tròn mắt: “Trọn trọn, trọn điểm á??!”
Cá Trích cũng hoang mang ngoái đầu, thì thầm “Đậu má” với vẻ mặt phức tạp.
“Đề này mà thi được tận 150 á??”
“Trời má, không phải bảo người nước ngoài dở Toán à?”
“Gì vậy trời?!”
“Huỷ diệt hết đi!”
“Tui chết trong lòng một đống.”
Giữa cái lớp ồn như cái chợ, chỉ có bên trái Tạ Lan là chốn bình yên. Vị họ Đậu nào đó vừa thi xong đã ụp đầu ngủ lăn quay.
Mấy giây sau người nào đó tự tỉnh giấc, ngồi thẳng lên rồi xoa vầng trán hằn dấu đỏ bừng. Đôi mắt đen tuyền của anh miễn cưỡng kéo chút tỉnh táo, anh nhìn Tạ Lan trước rồi mới nhìn về phía bàn trên bục giảng.
Giọng Đậu Thịnh khi chưa tỉnh ngủ trầm hơn bình thường, chứa đựng đôi phần dịu dàng.
“Cái trọn điểm đó là sao?”
Anh nhấn mạnh chữ “cái”.
Dáng vẻ nhướng mày của lão Mã giống y đúc con cú tai dài đang cười trên sự đau khổ của người khác: “Đừng mơ nữa ông tướng, thầy lấy bài em ra chấm trước đấy, câu cuối cùng không rút gọn căn 243, trừ 2 điểm.”
Đậu Thịnh: “… À.”
Một chữ “à” đầy thản nhiên hệt như lá bùa mát rượi dán vào trán Tạ Lan, làm cậu sảng khoái mát mẻ hơn cả lá bạc hà.
Tạ Lan liếc sang trái, thờ ơ nói: “Lần sau cậu có thể chép các căn bậc hai thường gặp lên giấy làm bài.”
Đậu Thịnh: “Hả?”
Anh ngơ ngác nhìn cậu hai giây rồi cụp mắt cười, trầm giọng bảo: “Đồ thù dai.”