“Mình ta xin gửi thư máu đề nghị hai sư đệ tiếp tục!”
***
“Sư đệ… đang ở trong mê cảnh, đệ kiềm chế chút đi…” Anh chàng muốn đẩy sư đệ nóng hầm hập ra, nhưng lại bị ai kia ghì chặt eo, ép sát cơ thể hai người với nhau.
Lục Lâm Trạch vốn đang vùi đầu vào cổ người yêu ngẩng lên, giọng hơi mất tự nhiên: “Sư huynh chủ động như thế, mà lại bắt đệ phải kiềm chế à?”
“Không, tại ta thấy sao sao á…” Anh chàng đang thì thào, đột nhiên trợn tròn mắt, thẹn thùng bảo, “Tay đệ kìa, đừng chạm vào chỗ ấy!”
“Không cho đệ dùng tay,” Lục Lâm Trạch chậm chậm lên môi mình, “Thì dùng chỗ này được không? Lâu lắm đệ không được thưởng thức hương vị của sư huynh…”
Thẩm Tam Xuyên cuống quít từ chối ngay mà không thèm suy nghĩ: “Thế lại càng không được!”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nửa năm nay Thẩm Tam Xuyên luôn dưỡng thương, hơn nữa phải ở rịt tại lầu Thuốc, nên hình như lâu lắm rồi hai đứa không làm chuyện kia thì phải?
Lục Lâm Trạch lại bắt đầu tủi thân: “Sư huynh không cho đệ chạm vào huynh, hay là vẫn còn dỗi đệ?”
Thẩm Tam Xuyên đè cái tay nghịch ngợm của ai đấy lại, rõ ràng đang hổn hển vì bị dụ dỗ: “Đệ cũng thật là… tôn trọng cuộc thi chút đi, mình còn chưa thoát khỏi mê cảnh…”
“Thoát được thì cho đệ làm nhé?”
Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt, tính nói sẵng người yêu mấy câu mà lại không nỡ, đành lảng đi không nhìn vào đôi mắt vô cùng đáng thương của hắn nữa: “… Ta không biết, thoát ra đã rồi tính!”
Lục Lâm Trạch miễn cưỡng buông tay, Thẩm Tam Xuyên vừa thở phào nhẹ nhõm, những tiếng la ó nuối tiếc bỗng vang lên khắp xung quanh.
…
“Uiii, tiếp tục đi, hai sư đệ!”
“Đúng đấy, bê cả ghế ra ngồi hóng rồi đây, sao hai đứa bảo thôi là thôi luôn vậy?”
“Tiên sư, sao mấy người trốn ở đây cả thế… ta còn tưởng mỗi mình ta ngồi xổm đây xem kịch! Đang định xem xong về khoe mấy người! Nào ngờ quân mình núp giỏi vậy!”
“À, mấy huynh qua bên này vì nhìn thấy ánh sáng cửa ra đúng không? Đệ thấy cửa đó có màu của Ải Phong Nguyệt, nên đi theo tới đây, không ngờ lại gặp cảnh hai sư đệ đang… Ờ hờ, không thể không nói, bầu không khí giữa hai sư đệ phấn khích ghê luôn, gợi cảm mà không dung tục, quả nhiên người thành công có lối đi riêng!”
“Từ khi đính hôn, hình như hai sư đệ càng ngày càng… ờm, mọi người hiểu mà!”
“Vậy mới bảo, song tu cũng là một kiểu tu, hai sư đệ quả thực xuất sắc trong lĩnh vực này, chắc hẳn không ngại chỉ giáo cho tụi ta đâu nhở?”
“Ha ha ha, nhắc tới đoạn này, thì đây cũng không phải lần đầu đỉnh Vô Quan nhà mình chứng kiến cảnh ân ái giữa hai sư đệ nhỉ! Lần trước là để bắt yêu linh, bầu không khí lúc đó nó mới nghệ thuật làm sao… Chậc chậc! Ai xem cũng phải giơ cả hai ngón cái!”
“Đệ tử đỉnh Vô Quan đều may mắn vậy cơ à? Hai sư đệ có muốn cân nhắc qua lầu Nguyệt tụi ta không? Đệ tử ngoại môn bọn ta xõa lắm!!!”
“Đừng mà, qua núi Phong bên này đi! Dù sao hai sư đệ toàn ở các Lâm Uyên Thủy, gần núi Phong của bọn này nhất á! Nội môn mới là lựa chọn tốt nhất cho hai đệ!”
“Cái lũ chết toi mấy người, cướp người làm gì! Cứ thành thật thú nhận xem chưa đủ đã không được chắc?!”
“Ờ, Mình ta xin gửi thư máu đề nghị hai sư đệ tiếp tục!”
“Thêm một lá!”
“Thêm lá nữa!”
“Thêm… thêm thư máu của vạn người nhé!”
…
Thẩm Tam Xuyên cảm thấy mình không còn mặt mũi đứng trước các đàn anh đàn chị Ải Phong Nguyệt nữa. Lần trước, để bắt yêu tinh mèo Bạc Tuyết, anh chàng đã trình diễn một màn NSFW với sư đệ giả gái trước mặt tất cả thành viên đỉnh Vô Quan. Lần này thì hay rồi, toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu của Ải Phong Nguyệt đều…
Không… không sống nổi nữa mất! Nhục quá đi à…
Nhưng dù sao chăng nữa, cuối cùng tập thể đệ tử Ải Phong Nguyệt vẫn vượt qua mê cảnh nhờ sự trợ giúp của Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch, dẫn đầu cuộc thi, giành thắng lợi ở ván đấu thứ hai!
Trải qua hai hiệp đấu, tất cả mọi người đều cực kỳ bội phục năng lực lãnh đạo và khả năng hành động xuất sắc của Thẩm Tam Xuyên. Không chỉ mình đệ tử đỉnh Vô Quan, mà ngay cả các sư huynh sư tỷ của núi Phong lầu Nguyệt cũng phải thay đổi cái nhìn với Thẩm Tam Xuyên. Không hổ là đệ tử thân truyền do chính tay Chưởng môn sư tôn dạy dỗ, cái tên cựu Thủ Tịch nào đó xách dép cũng chẳng theo kịp!
Trong vòng thi thứ hai này, Ải Phong Nguyệt vẫn nắm chắc ghế đầu, bỏ xa các đội khác. Sau đấy là Cổng Phá Trần xếp thứ hai, Đài Yên Vân thứ ba, Các Xuân Thu thứ 4, Ải Thanh Từ thứ năm… Ván tiếp theo, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Ải Phong Nguyệt gần như cầm chắc chiến thắng chung cuộc. Đương nhiên, nếu có thể thắng hết cả 3 vòng, thì lại càng vinh quang hơn!
Sau khi vòng thi thứ 2 kết thúc, Thẩm Tam Xuyên bèn báo cáo chuyện của Đài Yên Vân cho Thiên Lũng Cảnh nghe. Do tác động của mê cảnh, đối phương đã bị lừa thổ lộ hết bí mật trong lòng, còn bị kéo vào chướng ngại tiếp theo. Nhưng dù vậy, y vẫn có thể giành được hạng 3, quả thực khiến người ta phải bất ngờ! Thẩm Tam Xuyên nghĩ, rất có thể Đài Yên Vân chính là kẻ khởi xướng, đứng đằng sau tất cả.
Thiên Lũng Cảnh nghe đồ đệ trình bày xong thì nói: “Trong vụ việc Nghiệp Liên ở thôn Đào Nguyên, lúc Viên Sân bị giết, quả thực ta có cảm nhận được một thoáng tiên lực lững lờ ở đó, cũng từng hoài nghi chuyện này có liên quan đến năm nhánh Thần Phong.”
Thẩm Tam Xuyên nói thêm: “Cổng Lăng Thiên bị diệt môn, chắc hẳn cũng có phần của Đài Yên Vân ạ. Chẳng qua bây giờ mình không nắm được bằng chứng, trừ phi có thể bắt được tên sát hại mọi người trong Cổng Lăng Thiên.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu rồi rằng: “Nếu hắn không thể hại con trong vòng thi thứ hai, thì vòng sau tất sẽ ghi hận trong lòng, con phải phòng bị nhiều hơn.”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Sư tôn cứ yên tâm ạ. Trước khi Tiệc chung Năm nhánh bắt đầu, con đã biết chắc chắn sẽ có kẻ gây bất lợi cho mình, nên không lơ là cảnh giác đâu! Có điều, thân phận của Thương Viêm rất đặc biệt, không dễ đối phó ạ.”
Lúc ấy anh chàng suy đoán được thân phận của Thương Viêm nhờ ăn may. Một mặt là vì Thương Viêm tự phụ khoe khoang về bản thân mình. Mặt khác, Vân Khanh Tử của Đài Yên Vân là thầy của Thương Viêm, nhưng lại cung kính với y như tôi như tớ, điều ấy cũng giúp Thẩm Tam Xuyên đoán được thân phận của y.
“Động đến hoàng tộc thì hơi phiền phức.” Thiên Lũng Cảnh ngẫm ngợi, “Theo ta được biết, đương kim Thánh Thượng ốm yếu bệnh tật, trong số những người nối dõi, chỉ có hai hoàng tử song sinh lớn tuổi nhất là khá nổi bật, còn lại toàn công chúa, hoặc con nít còn nằm trong tã lót. Nếu Thánh Thượng chuẩn bị nhường ngôi vua, rất có thể ngai vàng sẽ về tay một trong hai anh em chúng.”
“Thương Vân đã tàn phế, xem ra chỉ còn Thương Viêm thôi.” Thẩm Tam Xuyên thở dài, “Nhưng tên Thương Viêm ấy là một kẻ cuồng anh trai. Giờ y đã biết tụi con là hung thủ đánh anh y què quặt, có lẽ đôi bên không thể hòa hợp nổi nữa. Chỉ mong y nhắm vào một mình con, chứ đừng chí Ải Phong Nguyệt.”
Tuy giới Tu Chân không quá thân tình với phàm trần thế tục, nhưng động đến hoàng tộc thì lại khác. Năm nhánh Thần Phong và dòng dõi vua chúa có quan hệ rất lằng nhằng phức tạp. Xử lý không khéo là lôi thôi liền.
Anh chàng không muốn Ải Phong Nguyệt bị cuốn vào phiền toái chỉ vì việc riêng của mình.
“Ờ, trước kia con từng nói Thương Vân bị Lâm Trạch đánh tàn phế. Rốt cuộc khi ấy đã xảy ra chuyện gì, thầy chưa nghe con kể bao giờ.”
Thẩm Tam Xuyên nhíu mày: “Sư tôn vẫn nhớ chuyện con với sư đệ về trước trong bữa tiệc đính hôn của tụi con chứ ạ?”
“Nhớ, hình như lúc đó con bị say rượu.”
“Hồi ấy con mới ở cấp 4 Khống Khí, rượu mà Thương Vân mang đến có tác dụng kích d*c với những ai chưa tới cấp 6. Lúc đó con không biết, uống một ly vào mới thấy không ổn, nên đành phải rời tiệc trước…”
Thiên Lũng Cảnh hiểu ra ngay. Dạo đó chỉ có mình Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch là chưa tới cấp 6. Trông Lâm Trạch như thế, hẳn thằng bé chưa uống rượu, còn chạy lại bảo y là sư huynh nó hơi say nên phải về trước. Khi ấy y cũng không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng Tam Xuyên không giỏi uống rượu. Hai đứa đi rồi, Thương Vân cũng theo sát. Chắc chắn gã phải biết rõ công hiệu của loại rượu mình mang tới. Gã theo hai đứa để làm gì, mục đích đã vô cùng rõ ràng.
“Hắn tấn công con à?”
Thẩm Tam Xuyên ngập ngừng. Anh chàng không muốn nhớ lại hồi ức này lắm, nhưng cũng đành phải giãi bày cho sư tôn biết: “Dạ, gã nhân lúc đệ tử không thể phản kháng, kéo đệ tử vào sâu trong khu rừng ở núi Phong, tình giở trò đồi bại…”
Thiên Lũng Cảnh nổi giận đùng đùng: “Nực cười, hắn biết rõ con đã đính hôn, mà vẫn dám làm chuyện động trời ấy với con trong Ải Phong Nguyệt ư!”
“May mà sư đệ tới kịp thời, đánh Thương Vân tàn phế tại trận.”
Giọng Thiên Lũng Cảnh rét buốt: “Tàn phế là đúng lắm! Nếu đã vậy, thì quả là hắn gieo gió gặt bão, chẳng trách ai được.”
“Vậy nên, thù hận giữa chúng con, e là không thể hóa giải được đâu.”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Tuy Ải Phong Nguyệt không thích gây chuyện, nhưng cũng chẳng sợ gặp chuyện. Việc này con và Lâm Trạch không có lỗi gì cả, khỏi cần lo mình sẽ liên lụy đến Ải Phong Nguyệt. Dù đương kim Thánh Thượng có đích thân tới hỏi vụ việc của Thương Vân, thầy đây cũng quyết không nhân nhượng thỏa hiệp! Càng không giao các con ra gánh tội thay!”
Thẩm Tam Xuyên hơi xúc động. Anh chàng biết bình thường trông sư tôn nhã nhặn thờ ơ, cao ngạo lạnh lùng, cũng cực kỳ hà khắc với đồ đệ, nhưng thực ra sâu trong lòng thầy rất bênh học trò, không bao giờ cho phép ai bắt nạt đồ đệ mình. Trước kia thầy đối xử với Hoang sư huynh như thế, giờ cũng thương anh chàng như vậy, sư tôn quả thực coi họ như con ruột của mình…
Mắt anh chàng chợt đỏ hoe: “Đa tạ sư tôn ạ.”
…
“Đúng rồi, sư tôn, ở trong mê cảnh, Thương Viêm còn nói một chuyện khiến con hơi để bụng ạ.”
“Chuyện gì, con cứ nói đi, đừng ngại.”
“Y nói thôn Đào Nguyên không phải là nơi đầu tiên xuất hiện cánh hoa Nghiệp Liên…” Thẩm Tam Xuyên sờ cằm, chân mày cau tít lại, suy tư nói, “Con ngẫm rồi, hồi đó Viên Sân tự làm trái ý Hoang sư huynh, chạy tới thôn Đào Nguyên hấp thụ thiện niệm của dân thôn bằng Nghiệp Liên. Phải chăng còn có những kẻ khác như lão nữa? Hay là, họ đều bị Thương Viêm lợi dụng nhỉ? Sư tôn, thầy trò mình có cần đi hỏi Hoang sư huynh không ạ?”
Thiên Lũng Cảnh lặng đi một thoáng: “… Được rồi, ta sẽ để ý vụ này. Con cứ chuyên tâm vào Tiệc chung Năm nhánh trước đã.”
“Vâng, thưa sư tôn.”
Tiệc chung Năm nhánh đã xong hai ván, vòng thi cuối được tổ chức tại phàm thế. Tối hôm đầu không thi, mà để mọi người nghỉ xả hơi dưới này. Tự dưng cơ man là dân tu tiên mặc đồng phục môn phái đi lại trên phố xá của dân chúng bình thường. Mọi người cũng không câu nệ, dạo phố mua sắm, vào hàng quán ăn uống, coi như thả lỏng trước trận chung kết.
Các đệ tử của Ải Phong Nguyệt nhất quyết vây quanh cặp đôi Thẩm Lục đòi đi uống rượu. Hai người không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của mọi người, nên dứt khoát túm cả Hàn Vãn Lâu, bao hết một nhà hàng, mua toàn bộ rượu chè. Hàn Vãn Lâu xót xa sờ túi tiền của mình: “Không phải chớ, sao mấy đứa không kéo Lũng Cảnh qua, mà chỉ vặt lông mỗi ta!”
Mọi người cười nói: “Hàn trưởng lão, dù Chưởng môn sư tôn có tới, thì người vẫn phải trả tiền thôi, người không thoát được đâu!”
Hàn Vãn Lâu: “Cái đấy khác chứ, Lũng Cảnh mà ở đây, ít nhất ta còn cam tâm tình nguyện bỏ tiền, chứ lũ nhãi ranh tụi bay chỉ tổ làm tâm can ta đau đớn thôi!”
Mọi người cười ha ha.
Hàn Vãn Lâu kéo Thẩm Tam Xuyên qua một bên, rầm rì trách cứ: “Con cũng thật là, sao không gọi sư tôn con tới, đúng là bình thường uổng công ta thương con!”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Con gọi rồi mà, nhưng sư tôn bảo bận tí việc, không tiện tham gia, nên không tới ạ.”
Hàn Vãn Lâu hụt hẫng: “Thôi thôi, Lũng Cảnh vốn cũng chẳng thích những nơi ầm ĩ. Lát nữa ta gói mấy món điểm tâm thanh đạm mang về cho đệ ấy là được.”
…
Mọi người cười nói ồn ào vui vẻ trong sảnh lớn của quán rượu. Nhưng căn phòng trên tầng ba lại lặng thinh không có bất kỳ tiếng động nào.
Thiên Lũng Cảnh ở trong phòng một mình. Y vừa đóng cửa lại, ai đấy đã ôm vòng eo y từ đằng sau. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua mái tóc bạc của y. Bàn tay áp lên hông y to lớn và mạnh mẽ, nhiệt độ bỏng rát truyền từ tay qua lớp áo quần. Người tới thầm thì bên tai y: “Trăm năm rồi, đây mới là lần đầu sư tôn chủ động bảo con tới gặp người.”