Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 79




“Cứ vầy chắc hai người sẽ ch1ch nhau ra căn nhà thứ hai mất.”

***

Khi chiếc xe ngựa lạch xà lạch xạch tới biệt viện Sùng Phùng, thì đã là lúc chạng vạng đèn lên. Ba người vừa xuống xe, người hầu trong phủ báo ngay lão gia và Vu Nguyệt Thượng nhân mới ra ngoài rồi.

Thẩm Tam Xuyên: “Ôi tốt quá!“

Hàn Vãn Lâu: “Hử?”

Thẩm Tam Xuyên vội khụ mấy tiếng để che đậy: “Ý con định nói là, xui quá ạ!”

Hàn Vãn Lâu không để tâm lắm, hỏi cực kỳ lịch sự: “Vậy xin hỏi, họ đi đâu rồi?”

Người hầu trả lời: “Hôm nay là Tết Trùng Phùng hàng năm của huyện Sùng Phùng, náo nhiệt lắm ạ. Chắc là lão gia đưa Vu Nguyệt Thượng nhân đi tham quan rồi.”

“Tết Trùng Phùng ư?”

“Đúng vậy, đấy là ngày hội địa phương đặc sắc nhất của huyện Sùng Phùng. Truyền thuyết kể là, nếu ai có duyên được trùng phùng tại Sùng Phùng, thì sau này sẽ không bao giờ xa cách, bên nhau cả đời.”

Hàn Vãn Lâu trào dâng hứng thú: “Vậy ta cũng muốn nhập gia tùy tục, đi tìm Lũng Cảnh thử xem, mong sao được điềm lành.”

Thẩm Tam Xuyên: “Đừng, Hàn trưởng lão đường xa mệt nhọc cả ngày, hay là nghỉ thêm lát nữa đi ạ?”

“Không mệt không mệt, ngày hội thú vị thế này, sao lại không tham gia cho được. Hơn nữa còn tình cờ gặp trúng dịp một năm chỉ có một lần, đâu thể bỏ lỡ! Ta tới đây đúng lúc thật, Lũng Cảnh thấy ta nhất định sẽ kinh ngạc mừng rỡ lắm cho coi!”

Kinh ngạc thì có đấy, nhưng mừng rỡ thì chưa chắc đâu…

Thẩm Tam Xuyên đỡ trán, Lục Lâm Trạch nắm tay anh chàng nói: “Một khi đã vậy, chúng ta cũng nên đi cùng Hàn trưởng lão thôi.”

Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ mặt ủa em sao em cũng vào góp vui vậy, Lục Lâm Trạch lại cười nói bốn chữ: “Tới cũng tới rồi.”

Ầy, thôi được rồi, quả nhiên mọi vật mọi sự đều không tránh được định lý “Tới cũng tới rồi” thoạt trông đơn giản, nhưng lại chẳng thể phản bác này.

Sau đấy ba người tới nơi chuyên tổ chức lễ hội tại huyện Sùng Phùng. Họ phát hiện quả nhiên du khách tới đây nô nức, chỗ nào cũng có người xếp hàng đợi vào. Có quá nhiều mối duyên phận lỡ làng trên đời, nên mọi người mới lựa chọn đến đây để được an ủi phần nào sao?

Ba người vào cổng. Thẩm Tam Xuyên những tưởng phải mất vé, nào ngờ chị gái xinh tươi ngọt ngào của ban tổ chức lại nói cho vào miễn phí. Nhưng vì đông người với nhiều thân phận khác nhau tới đây du ngoạn, một số không muốn để lộ danh tính, nên theo quy định, người vào phải đeo một loại mặt nạ đặc biệt. Giá mặt nạ tính theo từng loại, càng hoa lệ thì càng đắt. Giá chạy từ một, hai lượng đến cả ngàn lượng cũng có, không mua mặt nạ thì không được vào.

Thẩm Tam Xuyên: Bẫy rồi, marketing kiểu bán hàng theo gói đây mà! Tuyệt đối không mắc mưu, mua loại rẻ nhất là được!

Lục Lâm Trạch: “Lấy ba cái đắt nhất.”

“Có liền, công tử hào phóng quá! Mặt nạ nhà chúng tôi đắt thì đắt thật, nhưng là hàng chế tác thủ công do chính tay nghệ nhân mặt nạ nổi tiếng nhất nước làm đấy. Từng đường kim mũi chỉ, từng nét bút đều là hàng thượng đẳng, số lượng cũng chẳng có bao nhiêu. Dù tham gia xong hoạt động, để bày trang trí trong nhà, thì vẫn là hàng cao cấp có thể lưu truyền trăm năm đấy ạ! Quan trọng là càng để lâu lại càng có giá trị! Mua là lãi cực luôn! Quý khách nhìn vỏ ngoài này, kỹ nghệ thủ công này, độ tinh tế này mà xem! Bỏ ngàn lượng ra mua không lỗ, bỏ ngàn lượng mua về không oan!”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Mấy câu thoại tiếp thị nghe muốn mòn lỗ tai này, chẳng biết đã tẩy não được bao nhiêu người rồi?

Vả lại, cầm ba ngàn lượng làm gì chả được?! Mắc gì đi mua ba cái mặt nạ rách??? Thế này là lỗ to rồi, giàu mấy cũng không thể tiêu xài như vậy được đâu á!

Thấy Thẩm Tam Xuyên nhận mặt nạ với vẻ mặt rất thốn, Lục Lâm Trạch thì thào bên tai anh chàng: “Cha đệ là nhà tài trợ lớn nhất của hoạt động này.”

Úi…

Thẩm Tam Xuyên phải hít hà.

Vậy thì đúng là… uổng công xót ví cho ẻm! Đồ gian thương! Đúng là tiền ra tay trái tiền vào tay phải… Ba châu Huyền Sát giàu vậy không phải là tự nhiên mà!

Nhưng dù sao nó cũng là mặt nạ trị giá ngàn lượng, quả thật bề mặt, màu sắc, nguyên liệu, tay nghề, độ tinh tế khác hẳn mặt nạ bình thường. Tuy là loại mặt nạ nửa mặt, đeo vào chỉ che được nửa dung mạo, nhưng thật sự có thể cảm nhận được cái tâm với sản phẩm.

Hàn Vãn Lâu cầm mặt nạ, tỏ ra rất thích thú: “Chiếc mặt nạ này tinh xảo quá, Lũng Cảnh nhất định sẽ thích!”



Nghe Hàn Vãn Lâu nói vậy, Thẩm Tam Xuyên đột nhiên nhận ra: Sư tôn luôn thích những thứ tinh xảo, Hàn Vãn Lâu biết, thì chắc hẳn Hoang sư huynh cũng phải biết. Thảo nào mọi thứ trong biệt viện Sùng Phùng lại tinh xảo vô địch như vậy, hóa ra không phải làm màu, mà là làm riêng cho sư tôn!

Đeo mặt nạ xong, ba người được yêu cầu đi vào từ những lối khác nhau, Thẩm Tam Xuyên lấy làm khó hiểu: “Sao phải chia ra lắm lối thế?”

Chị gái tiếp thị cười nói: “Người ta tới đây, tất là vì mong gặp lại nhau. Nhưng cũng có nhiều người đã bên nhau rồi, muốn tới để lập lời thề cận kề trọn kiếp. Bởi vậy với các khách đi chung, chúng tôi sẽ cho họ vào từ các cửa khác nhau, phải tự vận sức mình để tìm thấy nhau. Làm thế mới cảm nhận được niềm vui trùng phùng, được ban phước lành bên nhau mãi mãi.”

Thẩm Tam Xuyên hiểu ra, sau đấy phẩy tay bảo: “Không sao, thật ra chúng ta cũng không cần…”

“Chia nhau ra đi.” Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lục Lâm Trạch vô cùng dịu dàng, tựa như muốn khắc hình bóng người tình thật sâu trong đáy mắt, “Đệ sẽ nhanh chóng tìm được huynh, sau đó chúng mình sẽ chẳng bao giờ xa cách nữa.”

Trái tim Thẩm Tam Xuyên bỗng rung động, anh chàng căng thẳng đến độ né tránh ánh mắt Lục Lâm Trạch.

Ban đầu anh chàng tính bảo vào một lúc thôi không chia xa được đâu, nhưng kiểu nói lấp lửng đa nghĩa này thực sự khiến tim người ta loạn nhịp mà. Cũng may có mặt nạ che mặt.

Hàn Vãn Lâu đeo mặt nạ xong thì thở hắt ra: “Suốt từ lúc đi tới giờ, ta đến chết với cái kiểu sến sẩm của hai đứa mất! Không được, ta phải mau vào tìm Lũng Cảnh của ta thôi!”

Nói xong, ngài chọn một cửa vào trước, sau đấy Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch cũng đi vào từ các cửa khác nhau.

Lối vào vô cùng khúc khuỷu quanh co, rẽ trái rẽ phải chẳng biết đi mất bao lâu, cuối cùng chợt rộng mở thông suốt ở cửa ra, quả thật có cảm giác như đang ở chốn Đào Nguyên.

(Đào hoa nguyên ký, gọi tắt là Đào Nguyên còn là một điển tích văn học để chỉ nơi tiên cảnh. Vì Đào hoa nguyên có thể hiểu là suối hoa đào, hay động đào, động bích, động nguyên bích… Link tìm hiểu.)

Tới đây, người ta như bước vào thế giới khác! Rõ ràng đã nhập Đông, nhưng bầu không khí nơi đây vẫn thanh khiết ngọt lành, và còn hơi man mát. Tuy vậy, ở giữa lại có một tán anh đào nở bừng lộng lẫy trong đêm, trùng trùng điệp điệp, lai tím và hồng! Dưới ánh trăng tuyệt mỹ, vô số cánh hoa rung rinh lớp lớp, khiến cành cây buộc phải oằn mình. Dòng nước phủ đầy cánh hoa, dày đặc đến độ kín hết mặt sông, không để lại khe hở nào. Mấy chiếc đèn trôi sông lặng lờ trên mặt nước, khiến lớp cánh hoa kia như đang phát sáng.

Quả thực đẹp đến độ làm người ta quên cả thở.

Thẩm Tam Xuyên đứng ngẩn tại chỗ hồi lâu, rồi mới bình tâm lại từ cảnh sắc mỹ miều. Không ngờ bên trong lại đẹp và rộng nhường này! Hơn nữa bao nhiêu người đeo mặt nạ đi lòng vòng như thế, mà không có cảm giác chật chội chút nào!

Anh chàng hơi tò mò đi đến dưới một cây anh đào khoe sắc trong màn đêm, ngẩng đầu lên ngắm. Không biết đây là giống anh đào nào, mà có thể nở tưng bừng giữa mùa Đông thế này?

Cánh hoa chậm rãi bay xuống như tuyết. Anh chàng đưa tay ra đón. Cánh hoa màu phấn hồng phớt tím. Bảo sao nhìn từ xa lại cảm thấy tán hoa giống kiểu chồng tầng, như đang chuyển màu. Cảnh tượng này thật sự quá huyền ảo, quá vô thực.

Nếu được tỏ tình ở đây, chắc không từ chối nổi đâu!

Anh chàng đang đứng ngắm cảnh dưới gốc cây, thì chợt có người nhẹ nhàng cất tiếng hỏi đằng sau: “Công tử ơi, hình như huynh là người mà ta muốn tìm. Huynh có phiền tháo mặt nạ, để ta được chiêm ngưỡng chân dung không?”

Thẩm Tam Xuyên quay đầu lại. Tuy kẻ kia đeo mặt nạ, nhưng anh chàng có thể chắc 100% đấy không phải người mình quen biết, vì thế vội vàng nói: “Chắc là nhận lầm người rồi.”

“Công tử không tháo mặt nạ, làm sao biết ta nhậm lầm. Nhỡ đâu người ta muốn tìm lại chính là huynh thì sao?”

Thẩm Tam Xuyên nói rất chắc chắn: “Không đâu, ta mới tới nơi này lần đầu, trước kia cũng chưa bao giờ bước chân khỏi cửa nhà, nhất định huynh nhầm ta với ai đấy rồi.”

“Vậy công tử dám gỡ mặt nạ xuống để ta xem thử có nhầm thật không chứ?”

Thẩm Tam Xuyên hơi bó tay. Để mau chóng đuổi kẻ này đi, anh chàng đành nhấc một góc mặt nạ cho đối phương thấy dung mạo của mình.

Nào ngờ kẻ kia vừa thấy mặt anh chàng là mắt sáng quắc lên ngay: “Công tử quả giống y suy nghĩ của ta, diễm lệ nghiêng ngước nghiêng thành. Đến cả chiếc mặt nạ đẹp đẽ quý giá dường ấy cũng không che nổi khí chất của huynh…”

Thẩm Tam Xuyên nhíu mày nói: “Nếu ta đã không phải người các hạ muốn tìm, thì xin mời đi cho.”

Đối phương lại tiến một bước gần anh chàng hơn: “Tại hạ Phí Diễn, con trai của trọng thần Phí Trường Khánh tại kinh thành. Công tử theo ta về kinh nhé, ta sẽ đối xử với công tử tận tình, huynh thấy sao?”

“Không có hứng thú, nếu các hạ không muốn đi, thì ta đành bước trước vậy, cáo từ.”

Thẩm Tam Xuyên đang định lướt qua kẻ nọ, thì lại bị Phí Diễn túm chặt cánh tay: “Công tử cân nhắc thêm đi, tới đây chẳng phải là để tìm duyên hẹn hò sao? Gia cảnh nhà tại hạ giàu có, tuyệt đối không bạc đãi huynh đâu! Bao nhiêu kẻ đến hôm nay, chẳng chẳng ai có thân phận cao quý hiển hách hơn ta. Ta đã tự giới thiệu bản thân, hạ mình mời huynh, huynh đừng nghĩ mình có thể lựa chọn ai khác tốt hơn.”

Ẹc, cái tên con cháu nhà quan này vênh váo quá nhỉ…

Nhưng những kẻ mang mục đích đồi bại hay trà trộn vào mấy hoạt động kiểu này lắm thì phải?

Thẩm Tam Xuyên bỗng lạnh lùng bật cười: “Ta quả thật đã chọn được người tốt hơn. Dù hoàng thân quốc thích có tới mời ta, ta cũng chẳng thèm liếc họ lấy một cái, tất nhiên càng không có bất kỳ hứng thú nào với loại như ngươi.”



“Huynh!”

“Vậy công tử ơi, nếu huynh chê y, thì hay là chuyển qua ta nhé?”

Hai người đồng loạt quay đầu lại. Họ thấy Lục Lâm Trạch đeo mặt nạ, mắt cười lúng liếng. Hắn như thể đã xem hết trò hay, giờ muốn chen chân vào.

Cũng không biết vì đâu, vừa thấy sư đệ là trái tim anh chàng bắt đầu nhảy tăng-gô không kiểm soát. Nhịp tim của anh chàng nhanh đến độ Thẩm Tam Xuyên có cảm tưởng mình sắp thiếu oxy đến nơi. Sư đệ đeo mặt nạ mà vẫn đẹp trai điên đảo!

Phí Diễn tưởng có kẻ tới tranh cướp với mình, gã tức muốn hộc máu nói: “Chúng ta đang nói chuyện, liên quan gì đến ngươi?”

Lục Lâm Trạch thây kệ Phí Diễn, đi tới kéo Thẩm Tam Xuyên ra khỏi tay gã, đoạn khẽ nâng cằm anh chàng, cố tình pha trò: “Nếu công tử không nói gì, thì ta sẽ tự cho là huynh đồng ý nhé.”

Phí Diễn nổi giận: “Này, huynh ấy không thể ưng loại trẻ ranh hỗn hào như ngươi được, thức thời thì mau…”

“Ta… đồng ý.”

Phí Diễn hùng hổ: “Đã nghe thấy chưa, còn không mau cút đi, công tử nói huynh ấy đồng… hả??? Hay là ban nãy huynh, huynh lỡ đánh rơi chữ “không” rồi?!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Đồng ý thì tốt, đêm nay ta sẽ dịu dàng với công tử.”

Con ngươi Thẩm Tam Xuyên bay cả màu vì sợ: “Đêm nay tuyệt đối không được!”

Thằng cu này đã tẩm quất mình ba hôm, còn định lừa nốt đêm nay của mình á?!

【 Hệ thống: Ôi, Tôn thượng xấu xa lắm chiêu trò, đúng là làm người ta phải xuýt xoa. Cứ vầy chắc hai người sẽ ch1ch nhau ra căn nhà thứ hai mất 】

Sau đó hai người nắm tay nhau hiên ngang bỏ đi, để lại Phí Diễn khiếp hãi ra mặt: Trắng trợn lộ liễu như thế là có thể giành được mỹ nhân tuyệt sắc à? Vậy sao không chọn mình, mình còn chưa đủ trắng trợn ư? Rốt cuộc thằng lỏi kia có lai lịch gì!!!

Lục Lâm Trạch vừa đi vừa nói: “Ban nãy trên đường tìm huynh, hình như đệ thấy sư tôn và cha già nhà đệ, đệ dẫn huynh qua đó nhé.”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Hàn trưởng lão đâu?”

Lục Lâm Trạch: “Còn đang đi lòng vòng vô ích. Chỗ này lớn lắm, mới tới lần đầu thì khó mà tìm được đúng đường, chứ chưa nói đến thấy người mình muốn gặp.”

“Đệ có vẻ rành chỗ này quá nhỉ, hay tới lắm sao?”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Vâng, hồi nhỏ cha đệ đưa đệ đến sống ở huyện Sùng Phùng. Đệ toàn chạy tới đây chơi, nên có thể coi là khá quen ạ.”

Nghĩ đến hàm nghĩa của việc tới nơi này, Thẩm Tam Xuyên bỗng nhiên rụt rè hỏi: “Trước kia, đệ cũng tới đây tìm người ư?”

“… Vâng.”

“Tìm cái vị thần tiên ca ca của đệ đấy hở?”

“… Ừm, nhưng chưa bao giờ gặp được cả.” Sau đấy hắn khựng lại, hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Sư huynh, huynh… huynh đang hơi ghen à?”

“Đương nhiên là không rồi!”

“Không ư?” Lục Lâm Trạch xoay Thẩm Tam Xuyên về hướng mình, cọ lưng ngón tay lên má người ta, “Vậy sao mặt huynh lại sưng sỉa thế này?”

“Thì, ngủ không ngon, mặt hơi sưng không được hả?”

“Vậy nếu giờ đệ muốn hôn huynh, huynh có từ chối không?”

“Chuyện đấy đương nhiên là phải từ chối… ưm… nhả ra…”

Tác giả có lời muốn nói:

Vấn đề: Vậy rốt cuộc sư huynh có ghen khum nhỉ? (*^_^*)