“Đệ sẽ cho huynh biết, quá đáng là như thế nào!”
***
Sau nửa đêm, dân tình ngắm cảnh du ngoạn trên thuyền hoa đều được đưa lên bờ, con thuyền hoa khổng lồ lập tức trở nên vắng lặng.
Đám đông rời thuyền hết, Thẩm Tam Xuyên bắt đầu buồn ngủ. Anh chàng ngáp một cái, nhìn căn phòng ở lầu 3, hơi bất đắc dĩ nói với Lục Lâm Trạch: “Mình tìm chỗ nào nghỉ tạm một đêm nhé?”
“Ban nãy đệ đi qua khoang sân khấu, thấy bên đó có sương phòng riêng để xem kịch, trong ấy còn có giường, hay là đêm nay mình ngủ ở đấy nhé?”
“À, thế thì đỡ quá, ta còn tưởng phải ngủ dưới đất cơ, không ngờ lại được nằm giường.” Thẩm Tam Xuyên dụi đôi mắt đã díp lại, kéo tay Lục Lâm Trạch đi vào khoang thuyền.
Hai người vào sương phòng, Thẩm Tam Xuyên quen thói nằm mé trong, còn ngủ ngay tức thì!
Người nào đó đang chờ mong được ôm ấp hôn hít với sư huynh hơi nghi hoặc: Hôm nay sư huynh mệt vậy cơ à?
Thật ra Thẩm Tam Xuyên không buồn ngủ lắm. Anh chàng nhờ hệ thống cho mình vào đình viện nội cảnh, nhưng phải tội ý thức vào đó, thì thân thể sẽ rơi vào trạng thái say ngủ.
Anh chàng vừa vào đình viện trong nội cảnh, một bóng mèo tam thể lập tức nhào lên tính đẩy anh chàng ngã ra đất: “Méo, Bé Đường, cưng còn biết quay về thăm moa, cưng không biết moa nhớ cưng thế nào đâu!!!”
Thẩm Tam Xuyên cố gắng kéo mèo tam thể Bạc Tuyết đang dính chặt trên người mình ra: “Sao mi cũng ở đây?”
“Ngoèo, cưng còn nói nữa, nếu không phải tại con thỏ chết tiệt mà cưng nuôi…”
Bạc Tuyết đang định khóc lóc kể lể, thì giọng con thỏ nào đấy bỗng vang lên đằng sau: “Chủ nhân, cuối cùng cậu cũng về rồi, bé thỏ nhớ cậu muốn chết á!”
Theo tiếng hô, Thỏ Lắc Lư hẩy đít xô Bạc Tuyết ra khỏi tay Thẩm Tam Xuyên, sau đấy tỏ vẻ ku tè nghiêm túc nhìn Thẩm Tam Xuyên.
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Thôi, anh chàng còn có chuyện đứng đắn phải làm, đừng động vào hai con sinh vật kỳ quái này thì hơn.
“Bạch Đế bệ hạ đâu?”
Thỏ Lắc Lư: “Trước kia ngài hay chơi với tụi này lắm, còn lấy xương rắn làm cầu tuột cho tụi tui. Nhưng dạo này thời tiết lạnh, hình như ngài ấy bị lười đi á, ngủ suốt ngày, cũng không ra chơi!”
Ẹc… mà hình như chân thân của Bạch Đế là một con mãng xà trắng khổng lồ, chẳng lẽ đang ngủ Đông như lời đồn?
“Vậy nếu giờ tao đi tìm ngài, thì có quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi không?”
“Không đâu, bệ hạ dịu dàng lắm, chẳng dữ tẹo nào! Tuy ngài ngủ suốt ngày, nhưng khi bé thỏ tìm ngài, ngài vẫn nói chuyện với bé thỏ đấy! Bé thỏ dắt chủ nhân đi tìm ngài ấy!”
Dứt lời, Thỏ Lắc Lư bèn túm Thẩm Tam Xuyên đi đến chỗ Bạch Đế đang ngủ Đông.
Khi Thẩm Tam Xuyên đi tới trước bộ xương rắn, anh chàng mới phát hiện Bạch Đế vốn to ngang dãy núi đã thu mình thành một bộ xương rắn trắng nhỏ, lượn vòng trên hòn núi giả ở đình viện như một vật trang trí tinh xảo.
“Bệ hạ…” Anh chàng rụt rè cất tiếng.
Nghe thấy lời gọi, Bạch Đế hé cặp mắt rắn như ngọc ruby ra, đôi đồng tử dựng đứng tựa lưỡi liềm đỏ thắm, xoay chuyển khắp bốn phương.
“Cậu đây rồi.” Ngài lười biếng ngẩng đầu nhìn Thẩm Tam Xuyên, đuôi rắn còn hất qua một bên, “Cần nhờ ta việc gì à?”
“Quả là không giấu nổi bệ hạ…” Thẩm Tam Xuyên ngẩng đầu nhìn bộ xương rắn trên hòn núi giả, “Thật ra tôi muốn nhờ bệ hạ hai chuyện, nhưng theo quy định, chắc tôi phải tìm được người tài cho bệ hạ đã đúng không?”
Bạch Đế nhẹ nhàng nói: “Cậu muốn nhờ ta chuyện gì, nói thử ta nghe xem nào.”
Nói thật, đối mặt với Bạch Đế, chẳng hiểu sao anh chàng lại thấy căng thẳng, như thể tất cả bí mật của mình đều bại lộ trước cặp mắt rắn của ngài vậy. Thẩm Tam Xuyên thở nhẹ để trấn an bản thân trước, rồi mới mở miệng nói: “Chuyện thứ nhất, tôi muốn nhờ bệ hạ giải Triền Tình Ti trên người thầy tôi giúp tôi…”
Bạch Đế nhìn Thẩm Tam Xuyên một thoáng, chậm rãi nói: “Chắc ta không giúp được cậu chuyện này rồi, chẳng thuốc nào có thể chữa khỏi Triền Tình Ti…”
Tuy biết trước kết quả có thể sẽ là thế, nhưng Thẩm Tam Xuyên vẫn rất không cam lòng: “Ngài là SSR mạnh nhất bộ sưu tập tướng, chẳng lẽ lại không giúp được tí tẹo nào sao?”
Bạch Đế nói: “Ta đã bảo cậu rồi, tuy ta mạnh thật, nhưng vẫn không thể phá hủy quy tắc của thế giới hiện tại.”
“Nếu cậu cứ nằng nặc ép ta giải Triền Tình Ti trên người sư tôn cậu giúp cậu, thì hay là ta giết Hoang Tịch hộ cậu nhé?”
Thẩm Tam Xuyên vội vàng xua tay: “Không không không, ý tôi không phải thế!”
Bạch Đế thờ ơ nói: “Nếu đã vậy, chi bằng cậu nói sang chuyện thứ hai đi.”
Thẩm Tam Xuyên bất đắc dĩ thở dài, mình vẫn không giúp nổi sư tôn. Nhưng chỉ cần anh chàng và sư đệ không bỏ cuộc, thì chắc chắn có thể tìm ra cách giải!
“… Chuyện thứ hai, tôi muốn ở lại thế giới này, không muốn về thế giới hiện thực. Có cách nào thực hiện điều đó được không?” Anh chàng hỏi rất cẩn thận, chỉ sợ Bạch Đế vuột miệng bảo là không được.
“Ta biết một kẻ có thể giúp cậu.” Bạch Đế nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Nhưng cậu phải hoàn thành nhiệm vụ của ta đã, tìm cho ta người mà ta muốn tìm.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì đầu tiên hơi kích động, sau đấy lại lo âu nói: “Nhưng bệ hạ còn chưa hề nhắc tên người đó với tôi, làm sao tôi tìm nổi?”
“Chẳng phải ta từng nhắc cậu rồi sao, có lối tắt đấy.”
“Lối tắt?”
Thẩm Tam Xuyên không nghĩ ra lối tắt này là gì, nhìn Bạch Đế với vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Bạch Đế: “Cậu với hắn, đã tới bước nào rồi?”
“Bước nào á?” Thẩm Tam Xuyên chau mày, “Bước gì cơ, bước với ai…”
Sau đó anh chàng có vẻ đột nhiên hiểu ra điều gì đấy, mặt đỏ gay lên!!!
Vcl anh chàng nhớ ra cái lối tắt kia là gì rồi, đấy là phải bum bà là bum với sư đệ!!!
Thẩm Tam Xuyên xấu hổ hỏi: “Nhất, nhất định phải làm chuyện đó với sư đệ thì mới tìm được kẻ ngài muốn tìm sao?”
Bạch Đế gật đầu: “Nhanh nhất, trực tiếp nhất.”
“Nhưng mà, sư đệ từng nói phải lập khế ước xong thì mới…”
Bạch Đế lười biếng trả lời: “Không sao, dù gì ta cũng chẳng gấp, tiện cho y chơi thêm cũng được.”
Nhưng tui gấp á, lỡ lập khế ước xong là coi như hết truyện, liệu tui có bị bắt về thế giới thực luôn không? Chả biết quyển này có ngoại truyện để mình ở lại thêm một tẹo không nhỉ?
【 Hệ thống: Không có ngoại truyện đâu, ký chủ biết mà, sách gốc BE á 】
Thẩm Tam Xuyên căng thẳng nói: “Vậy tớ với sư đệ lấy nhau có phải sẽ bị tính là HE, rồi hết phim về hiện thực luôn không?”
【 Hệ thống: Cái này thì tui không chắc được. Dù gì trong cốt truyện gốc làm gì có tình tiết hai cậu lập khế ước đâu, còn chưa từng đề cập luôn á】
Thẩm Tam Xuyên: “…”
【 Hệ thống: Nhưng cái này hoàn toàn có thể xảy ra đó 】
…
Một lúc lâu sau, Thẩm Tam Xuyên ngồi xếp bằng dưới đất, mặt đỏ phừng phừng hỏi: “Vậy, rốt cuộc đàn ông với đàn ông ch1ch nhau kiểu gì thế?”
Bạch Đế: “…”
【 Hệ thống: … 】
“Ai dạy mị đi, đêm nay mị phải húp sư đệ!”
Bạch Đế ngập ngừng: “… Cậu nghiêm túc đấy à?”
【 Hệ thống (hú hồn): Ký chủ, chuyện đã tới nước này, cậu vẫn cảm thấy mình kèo trên ư??? 】
Thẩm Tam Xuyên nhíu mày: “Ủa là sao?”
【 Hệ thống: Ý tui là cậu khỏi cần biết cách ch1ch đâu, Tôn thượng sẽ giúp cậu thôi!!! Cậu chỉ cần hưởng thụ là được rồi!!! 】
“Nhưng em tớ có muốn ch1ch đâu! Cứ để tớ chủ động vậy…”
【 Hệ thống: Ơ ơ ơ… tuy là, nhưng mà… Ẹc, chờ tui load tẹo đã, cậu làm tui sốc quá 】
“Thôi, đâu rồi sẽ có đó, cứ cho tớ về trước đã, biết đâu tới thời khắc mấu chốt tớ lại tự ngộ ra vấn đề.”
【 Hệ thống: Hả? Hình như Tôn thượng ôm cậu ngủ mất rồi, cậu tính đánh lén ngài ấy à 】
Thẩm Tam Xuyên tỏ ra cực kỳ thành khẩn: “Không sao, tớ sẽ chịu trách nhiệm với ẻm.”
【 Hệ thống: … 】
Hình như có chỗ nào sai lắm, nhưng hệ thống không chỉ ra được…
…
Lục Lâm Trạch vẫn như thường ngày, ôm Thẩm Tam Xuyên ngủ ngon lành. Bỗng nhiên cảm nhận được ai đấy đang lột đồ mình, hắn mở choàng mắt ra!
“Sư huynh?”
“Ừ… Ta đánh thức đệ à?”
Lục Lâm Trạch nhìn cái tay đang cở i quần áo mình của Thẩm Tam Xuyên, mặt hoang mang vô cùng: “Sao huynh tự dưng tỉnh dậy thế?… Tại sao lại c ởi đồ của đệ?”
Thẩm Tam Xuyên vẫn hơi ngượng xíu, tâm trí và mồm miệng tắc tị: “Thì… nóng á…”
“Huynh nóng, cũng đâu cần lột đồ của đệ?”
Lý lẽ kiểu gì đây? Rốt cuộc sư huynh đang nghĩ gì vậy?
Lục Lâm Trạch toan ngồi dậy, nhưng lại bị Thẩm Tam Xuyên đè nghiến xuống, hắn hơi kinh ngạc nhìn sư huynh: “Kìa sư huynh?”
“Được rồi, ta xin nói thẳng vậy. Ta không muốn chờ đến lúc lập khế ước xong nữa, giờ ta muốn chiếm hữu đệ luôn!”
Lục Lâm Trạch vẫn chưa cua kịp: “Huynh… đang nói gì cơ?”
Màu đỏ lan tràn gương mặt Thẩm Tam Xuyên: “Tụi mình đều là lần đầu cả, đệ chịu khó cố tí, nếu không sướng thì bảo với ta… mà thật ra ta cũng không biết phải làm sao mới khiến đệ sướng được…”
Lục Lâm Trạch:???
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ, sư huynh muốn làm chuyện ấy với mình ư?
Mơ đúng không? Chắc chắn mình mơ chứ gì?!
Thấy Thẩm Tam Xuyên lại bắt đầu c ởi đồ mình tiếp, cuối cùng Lục Lâm Trạch cũng không nhịn nổi nữa, hắn ấn tay anh chàng lại: “Sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì thế, sao đột nhiên huynh lại… hay là, tụi mình đang trong mơ?”
“Không phải mơ đâu, nhưng ta chờ hết nổi rồi.”
“Chờ hết nổi ư, tại sao?” Lục Lâm Trạch ngẫm lại, có sự lạ gì đâu nhỉ, sư huynh cũng không uống rượu, không bị chuốc thuốc… nhưng nếu huynh ấy cứ làm vậy tiếp, là gay to thật này!
“Làm gì lắm sao với trăng thế…” Thẩm Tam Xuyên giằng khỏi tay hắn, “Đệ nói luôn đi, đệ có muốn không?”
“Đừng.” Lục Lâm Trạch cuối cùng cũng ngồi dậy, “Đệ đã nói rồi, đệ sẽ chờ đến lúc tụi mình lập khế ước. Bây giờ danh không chính ngôn không thuận, sẽ tội huynh.”
“Đệ! Đệ từng giở lắm trò kỳ quái với ta như thế, mà giờ còn lo danh không chính ngôn không thuận hả?!”
Anh chàng vừa thốt ra câu này, Lục Lâm Trạch cũng bắt đầu mặt đỏ theo. Hắn quay đi không dám nhìn thẳng vào người mình yêu nữa: “Mấy cái đấy khác chứ… vả lại trước đó đệ làm vậy là để giúp sư huynh giải rượu Hầu Lộc thôi…”
“Hồi trong Ải Phong Nguyệt làm là để giải rượu cho ta, thế vụ trong biệt viện Sùng Phùng hôm qua là để làm gì?”
“…”
Thấy Lục Lâm Trạch im thin thít, Thẩm Tam Xuyên cúi đầu hôn hắn. Nhưng mới hôn một cái, anh chàng đã bị Lục Lâm Trạch đảo ngược đè dưới thân. Lục Lâm Trạch thở hổn hển, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Tam Xuyên dần sậm màu đi: “Sư huynh, làm vậy là dễ vượt rào lắm.”
“Thì ta muốn vượt rào nè.”
Không còn thời gian nữa, nếu phải đợi đến lúc lấy nhau về, thì có khi chưa kịp nói lời tạm biệt anh chàng đã bị trục xuất rồi.
Dù sao chăng nữa, anh chàng cũng phải ở lại! Dẫu có phải ép buộc người ta…
Sư đệ đã không cho, thì anh chàng bắt đầu lột đồ bản thân. Nhưng áo quần vừa lơi ra, là tay anh chàng đã bị Tức Ảnh màu đen cuốn lấy, cột chặt không nhúc nhích nổi.
Ngay sau đó toàn thân anh chàng bị Tức Ảnh trói nghiến.
“Sư huynh, huynh bình tĩnh lại đã! Chuyện ngày xưa là lỗi tại đệ hết, đệ… đệ ra ngoài ngủ…”
Thấy Lục Lâm Trạch sắp chạy bán xới, Thẩm Tam Xuyên quyết định liều chết một phen, gào to khích tướng: “Lục Lâm Trạch, hay là đệ bị bất lực?!”
Lục Lâm Trạch quả nhiên phanh két lại vì câu này.
Hắn ngoái đầu, hàng lông mày chưa từng cau chặt thế bao giờ: “Huynh bảo đệ bất lực ư?”
Tức Ảnh trên người Thẩm Tam Xuyên lập tức bò loạn, chẳng những c ởi quần áo của anh chàng, mà còn chí chỗ hiểm để luồn vào…
Lục Lâm Trạch quay lại, vừa vạch áo quần mình ra, vừa nhìn xuống Thẩm Tam Xuyên, nói: “Đêm nay, dẫu sư huynh có khóc lóc kêu la van xin đệ tha cho huynh, đệ cũng quyết không dừng lại đâu!
“Đệ sẽ cho huynh biết, quá đáng là như thế nào!”
Thẩm Tam Xuyên nuốt nước miếng, ờm… hình như câu khích tướng cường điệu mà anh chàng vừa gào lên ban nãy đã thành công chọc giận sư đệ rồi?
【 Hệ thống (che mặt): Ký chủ, lần này cậu thảm rồi 】
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu, hai đứa cãi nhau lần đầu nè, đớn quá…