“E là bị PTSD với đệ tử thân truyền rồi.”
***
Đường về Lục Lâm Trạch đi rất trơn tru, hoàn toàn không giống mắc bệnh mù đường như hắn từng đề cập. Nhưng Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng rảnh rang để ngẫm ngợi nhiều như thế, anh chàng đang xin hệ thống tư vấn về lầu Thuốc của Ải Phong Nguyệt. Như bình thường, lầu Thuốc của các môn phái tu tiên trong truyện tu chân tuyệt đối không thể chỉ là căn nhà to để trữ thuốc, mà nhất định phải có một câu chuyện tình cờ bất ngờ gì đấy!
【 Hệ thống: Ký chủ nghĩ không sai, chủ nhân của lầu Thuốc chính là Chưởng môn đời trước của Ải Phong Nguyệt – Dã Thích Thượng nhân. Ông ấy là người đạt cảnh giới cao nhất trong tiên môn, chỉ chờ tới ngày đắc đạo phi thăng. Chưởng môn đương nhiệm Vu Nguyệt Thượng nhân là đệ tử thân truyền của ông ấy đấy 】
Thẩm Tam Xuyên nghĩ bụng: Nghe có vẻ khủng lắm nhỉ! Tớ có cần đi nịnh bợ chút không?
【 Hệ thống: Dã Thích Thượng nhân luôn rất thích chọn lựa đệ tử thân truyền cho Vu Nguyệt Thượng nhân. Nếu ký chủ có thể thắt chặt quan hệ với Dã Thích Thượng nhân, thì sẽ rất có ích cho sự phát triển của cốt truyện 】
Thẩm Tam Xuyên cau sít mày lại: Ý của đằng ấy là, đằng ấy mong tớ có thể trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân ư?
【 Hệ thống: Chỉ có đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân mới có tư cách trở thành Chưởng môn sau này của Ải Phong Nguyệt thôi 】
Thẩm Tam Xuyên: …? Đằng ấy đang mơ hay tớ đang mơ thế, Vu Nguyệt Thượng nhân trâu bò như vậy, còn để tớ soán ngôi… ấy lộn, lên ngôi được sao? Tớ cảm thấy đến lúc tớ tèo rồi, ổng hẵng còn là người đứng đầu năm nhánh Thần Phong ấy chứ! Cái kiểu rạng ngời chói lóa mù mắt luôn ý!
【 Hệ thống: Chẳng bao lâu nữa Yển Ma chân quân Hoang Tịch của Tông Long Dã sẽ tới tìm ổng thôi 】
Khóe miệng Thẩm Tam Xuyên giần giật: Gã đồ đệ chết bằm ấy còn tới tìm ổng làm chi, tính nối lại duyên xưa hả?
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu hiểu rõ nhể! 】
Thẩm Tam Xuyên: …
Anh chàng cũng không muốn hiểu đâu nhé ok?!
Nào ngờ, về tới Ải Phong Nguyệt, lại chẳng thấy bóng dáng Vạn sư huynh đâu. Thẩm Tam Xuyên cảm thấy nếu đã không biết vị trí cụ thể của lầu Thuốc, thì đừng nên chạy lung tung, cứ về phòng nghỉ ngơi đã rồi tính sau. Ai dè Lục Lâm Trạch lại không có chung ý tưởng, hắn tiếp tục đưa anh chàng tới thẳng lầu Thuốc trong truyền thuyết. Sao bảo mắc chứng mù đường cơ mà?
“Lục sư đệ, sao đệ biết đường đến lầu Thuốc?”
“Lúc Vạn sư huynh dẫn đệ vào thì có đi qua đây, đệ ghi nhớ lại thôi.”
Thẩm Tam Xuyên hoang mang ra mặt. Anh chàng hoàn toàn không nhớ đoạn Vạn Trọng Sơn đưa mình vào đây có đi ngang lầu Thuốc không. Nhưng thôi kệ vậy, chạy theo gót nhân vật chính, kiểu gì chẳng gặp vận may! Vậy nên khi Lục Lâm Trạch dẫn anh chàng đến trước một gian nhà tranh, anh chàng đã hơi bị sốc. Nếu không phải trước nhà tranh có một tấm bia đá ghi nguệch ngoạc hai chữ “Lầu Thuốc” xấu đui, thì chắc chắn anh chàng đã tưởng là Lục Lâm Trạch đi lộn đường.
Lục Lâm Trạch toan cất bước vào nhà, Thẩm Tam Xuyên vội vàng ngăn hắn lại. Tuy bề ngoài trông nó chỉ như một gian nhà tranh, nhưng dù sao hai người cũng là đệ tử mới nhập môn, không thể tự tiện xông vào bất chấp quy củ thế được. Vả lại hệ thống đã bảo với anh chàng đây là nơi ở của Chưởng môn đời trước, nếu chưa chuẩn bị kỹ càng đánh tiếng thông báo trước mà cứ ngông nghênh xông vào thế này, nhỡ chọc giận người ta thì lại phiền ra.
Vì thế anh chàng nói với Lục Lâm Trạch: “Vạn sư huynh không ở đây, chúng ta vẫn nên đứng ngoài trình bày lý do đến trước đã thì hơ…”
“Không cần phiền toái vậy đâu. “
Anh chàng còn chưa kịp dứt lời thì đã bị Lục Lâm Trạch túm vào khoảng sân của lầu Thuốc. Ngay khoảnh khắc bước vào lãnh địa lầu Thuốc, anh chàng chợt cảm thấy bầu không khí xung quanh khác hẳn, như thể có lá chắn phòng ngự gì vậy, tựa như có muôn vàn đôi mắt đang lườm nguýt họ! Anh chàng bị Lục Lâm Trạch túm đi, không ngờ cửa lầu Thuốc chỉ khép hờ, Lục Lâm Trạch đẩy cái là mở ra ngay. Hai người vào căn nhà tranh nọ, cảnh tượng trước mắt lại khiến Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc!
Hóa ra bên trong căn nhà tranh này có không gian thu nhỏ. Ngoài trông bình thường chẳng có gì đặc biệt, trong lại rộng rãi như thư viện kiểu xưa vậy. Những kệ thuốc khung đen trang trí vàng được bày biện chỉnh tề thành từng hàng. Ở giữa phòng là một chiếc vạc lớn mạ vàng khắc phù điêu của năm nhánh Thần Phong, đang tỏa khói trắng lượn lờ. Thẩm Tam Xuyên ngước lên thì thấy, uầy, hóa ra phía trên toàn là những kệ sách trôi nổi giữa không trung. Tuy ở trạng thái lững lờ, nhưng liếc sơ đã thấy ngăn nắp không chê vào đâu được. Sách dược được bày biện ở những giá khác nhau theo từng kiểu chất liệu, như là cuộn tròn, thẻ tre, sách giấy, vân vân. Trông vô cùng khí thế, quả thực có thể chữa được chứng OCD.
(OCD: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế, là một bệnh lý thần kinh liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh. Đây là một chứng bệnh tâm lý và phổ biến dưới nhiều nhiều dạng khác nhau. Tuy vậy, các truyện thường không đề cập đúng các triệu chứng của bệnh, mà chỉ là một cách để nói đến ai đó thích ngăn nắp, sạch sẽ. Link tìm hiểu)
Anh chàng bị Lục Lâm Trạch lôi tuột đến chỗ chiếc bàn trước cái vạc. Nhìn bàn là biết ngay nó được tạo thành từ loại gỗ cực kỳ quý giá, phía dưới còn chạm trổ những họa tiết lớn rắc rối cầu kỳ. Còn ở trên mặt bàn, đống công cụ luyện chế và đồ đựng tiên phẩm vừa nhìn đã biết là rất đắt đỏ hiếm có đang được bày đầy.
Không thể tin nổi lầu Thuốc bên ngoài đổ nát hoang sơ, bên trong nội thất xa hoa bất ngờ, quả thực phải phục lăn cái sự giàu sang phú quý này!
Chẳng rõ vì sao mà không có một bóng người trong lầu Thuốc. Về lý thuyết, vẫn đang nấu thuốc thế này, không lý nào lại chẳng có ai. Thẩm Tam Xuyên tính chờ tại chỗ một lúc, thì lại phát hiện Lục Lâm Trạch đã tự lục lọi rồi!
Ơ, cha nội này tự tiện thế nhỉ, lỡ ai đi vào chẳng phải sẽ bị coi là kẻ trộm hay sao?
“Lục sư đệ, hay là cứ chờ người của lầu Thuốc đến đã, chúng ta tùy tiện tìm kiếm như thế không hợp nhẽ lắm đâu…”
“Ừm, tìm được rồi.”
Tìm được rồi? Chú em nhanh quá đấy, cứ như vào nhà mình vậy…
Anh chàng thấy Lục Lâm Trạch cầm một bình thuốc bằng sứ trắng, tươi cười đi về phía mình. Nhìn vào đôi mắt rù quyến ấy, người nào đó vô thức lùi ra sau một bước, ai dè lại đụng phải bàn.
“Shhh, gỗ này cứng phết…” Thẩm Tam Xuyên vừa định xoa cái eo đau nhói, thì một bàn tay đã chạm vào đấy trước. Anh chàng chỉ cảm thấy hông mình ấm sực, ai kia đã xích lại gần, nhẹ nhàng xoa chỗ anh chàng bị cụng phải.
Lục Lâm Trạch xoa bóp eo giúp Thẩm Tam Xuyên. Hắn phát hiện ấn kẽ ngón trỏ ngón cái vào eo sư huynh mới thích làm sao, nên hơi không nỡ thả tay ra. Chẳng rõ những chỗ khác trên người sư huynh có sờ sướng tay thích mê như phần eo này không nhỉ.
“Bàn làm bằng gỗ mun ngàn năm, cụng vào đương nhiên là phải khó chịu rồi.”
Gỗ mun ngàn năm?
Thẩm Tam Xuyên đang đau tới mức nhe răng nhếch miệng cũng phải trợn tròn mắt!
Chính là loại gỗ toàn được phát hiện ở những nơi kỳ quái mà người ta hay đồn là còn đắt hơn cả vàng đấy sao?!
Thảo nào cái bàn này lại có hình thù kỳ quái như chưa đẽo gọt. Gỗ mun tự nhiên cơ mà, chậc chậc, nếu khoắng được cả cái bàn đi thì tốt quá!
“Hôm nay Thẩm sư huynh cũng mệt nhiều rồi. Nếu huynh không ngại, thì tối nay về đệ sẽ xoa bóp giúp sư huynh, để trả cái ơn nhờ sư huynh mà hôm nay đệ khỏi phải chạy trăm vòng.” Lục Lâm Trạch đỡ eo Thẩm Tam Xuyên, lại xích gần thêm chút nữa. Chẳng những nụ cười đậu khóe môi, mà cặp mắt kia cũng ẩn chứa ý cười như đang cố tình khiêu khích vậy.
Chết mất thôi, sát nhau quá rồi, còn ép gần hơn tí nữa là anh chàng ngồi cả ra bàn mất!
“Ơ chuyện đấy thì, ta… không sao đâu. Xin… nhận lòng tốt của Lục sư đệ…”
【 Hệ thống: Ký chủ, Ma Tôn mà xoa bóp cho cậu, mở khóa lần đầu là có thể +20 điểm tích lũy cốt truyện đấy! Với lại hôm nay hai người cũng đụng chạm đơn giản nhiều rồi, tui đã tự động cộng giúp cậu 3 điểm cốt truyện, mong cậu tiếp tục cố gắng 】
Thẩm Tam Xuyên: …
“Đệ tự cảm thấy tay nghề xoa bóp giảm ứ đọng tiêu mệt mỏi của mình cũng không tệ lắm, sư huynh có muốn thử một lần không?”
Thấy lời thỉnh cầu của ai kia “chân thành” đến vậy, Thẩm Tam Xuyên vô thức nuốt nước bọt. Anh chàng đang định cất lời, thì tiếng nói chuyện bỗng vọng lại từ ngoài cửa. Anh chàng cũng chẳng rõ lúc ấy mình suy nghĩ gì, nhưng đã lập tức ấn Lục Lâm Trạch ngã xuống gậm bàn bằng một tay, mình thì đè cả người lên thân hắn. May mà cái bàn này đủ to, hoàn toàn chứa được hai người, ngoài kia không trông thấy được.
【 Hệ thống: Ký chủ lần đầu chủ động, +5 điểm tích lũy 】
“Đồ đệ ngốc, bao năm đã qua rồi, con cũng nên nhận đệ tử thân truyền lần nữa đi. Thầy đây nay đã có tuổi, vốn định thanh nhàn chờ phi thăng ở lầu Thuốc, nhưng thằng nhãi nhà con cứ không chịu nhận đệ tử thân truyền, vậy Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt biết lựa ai bây giờ? Con bảo thầy làm sao an tâm mà đi cho đặng?”
“Nếu đệ tử thủ tịch xuất sắc, thì vẫn có thể tiếp nhận chức vụ Chưởng môn.” Người đàn ông đáp lời có chất giọng lạnh lùng, nghe hơi quen tai.
“Thủ tịch? Kẻ ngồi ghế đầu cứ bốn năm lại tuyển một lần, chính con nói thử xem, từ sau thời con, làm gì có đệ tử thủ tịch nào của Ải Phong Nguyệt làm liên tục được hai kỳ? Huống chi, thằng nhóc ngồi ghế đầu đương nhiệm, tên là, là Nhan gì gì Chu ấy, chưa cần so bì với con năm xưa, nó còn kém xa cả Hoang Tịch lúc mới vào Ải Phong Nguyệt, chỉ là một cây gỗ mục mà thôi! Thầy gai mắt nó lắm!”
Giọng nói này tuy có vẻ hơi già nua, nhưng lại vô cùng vang dội hùng hồn, vừa nghe đã biết là một cụ ông khỏe khoắn quắc thước.
Chẳng phải “Hoang Tịch” là điều tối kỵ của Ải Phong Nguyệt ư, sao ông cụ này dám nhắc công khai thế, chẳng lẽ…
【 Hệ thống: Ký chủ nghĩ đúng rồi đấy, hai người đang trò chuyện chính là Dã Thích Thượng nhân – Chưởng môn đời trước của Ải Phong Nguyệt và Chưởng môn đương nhiệm Vu Nguyệt Thượng nhân 】
Khi họ bàn luận, cửa lầu Thuốc chậm rãi mở ra. Thẩm Tam Xuyên căng thẳng đến độ cúi đầu xuống, nào ngờ lại chúi đúng ngực Lục Lâm Trạch. Lục Lâm Trạch bị Thẩm Tam Xuyên đè dưới bàn, bàn tay vốn đang giữ mé eo anh chàng đã đổi thành ôm vòng anh chàng bằng cả hai tay, cùm ai kia trong lòng mình. Thẩm Tam Xuyên ý thức được tư thế này hơi… ờmmmm. Anh chàng đang định điều chỉnh lại, thì bỗng thấy Lục Lâm Trạch ra dấu “Suỵt”, ý bảo anh chàng đừng cử động. Anh chàng đành tiếp tục áp lên ngực ai đó, những nhịp tim mạnh mẽ uy lực vọng vào tai anh chàng từng chặp.
Chờ chút đã, sao anh chàng lại hành động khó hiểu như kiểu nữ chính trong phim truyền hình vậy nhỉ?!
Lúc này Lục Lâm Trạch ôm Thẩm Tam Xuyên trên người mình, thấy vẻ mặt hoảng loạn của anh chàng, không khỏi hơi buồn cười. Vị Thẩm sư huynh có bề ngoài lạnh lẽo này liếc sơ là biết đúng kiểu bé ngoan chưa làm chuyện xấu bao giờ. Mới nghe tiếng người vào mà đã đẩy hắn ngã xuống bàn trốn ngay, như thể họ thực sự là loại người bụng dạ khó lường làm chuyện xấu gì vậy…
Nhưng thôi, cơ thể y mềm mại, ôm sướng thật, bộ dạng cuộn tròn cả người lại vì căng thẳng trông cũng thú vị đáo để…
“Đẩy cửa lầu Thuốc nhà thầy làm gì. Thầy nói cho con biết, không chọn được đệ tử thân truyền cho mình, thì sau này con đừng hòng nghĩ đến chuyện bước chân vào cửa lầu Thuốc!” Tiếng xô đẩy vọng lại từ ngoài cửa, Dã Thích Thượng nhân chắn cửa lầu Thuốc, không cho Thiên Lũng Cảnh vào nhà.
“… Con sẽ không bao giờ nhận đệ tử thân truyền nữa.”
Giọng Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh lạnh nhạt, lời đáp còn vương chút đắng cay.
Thẩm Tam Xuyên thầm cảm thán trong lòng: Nghe giọng điệu này, e là bị PTSD với đệ tử thân truyền rồi.
(PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: post-traumatic stress disorder – PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tình dục, chiến tranh (trường hợp này còn được gọi là sốc chiến trường, tức shell shock), va chạm giao thông nghiêm trọng, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống. Link tìm hiểu)
“Tại sao? Năm đó rốt cuộc đứa đồ đệ của con đã phạm lỗi sai gì, mà con cáu giận đến mức phải trục xuất nó khỏi sư môn ngay giữa đêm hôm?” Dã Thích Thượng nhân khó hiểu nói, “Rõ ràng trước kia con yêu chiều bảo vệ, quan tâm săn sóc nó hết mực. Thậm chí khi nó bị bọn tu ma Núi Phù Linh bắt nạt, chịu vết thương nặng, con còn chẳng tiếc cãi lệnh thầy, một thân một mình đấu với cả Núi Phù Linh! Nhưng không bao lâu sau con lại nói nó khi sư diệt tổ, đuổi cổ nó đi, đó giờ cũng không chịu kể thật nguyên nhân với bọn thầy!”
“…”
Thẩm Tam Xuyên giật thon thót: Hóa ra Thiên Lũng Cảnh diệt Núi Phù Linh là vì đồ đệ Hoang Tịch của ổng! Thảo nào lúc giết lũ người tu ma ấy, ổng chẳng nương tay tẹo nào, y như Atula tắm máu!
Vậy xem ra hồi xưa tình thầy trò thắm thiết lắm cơ mà, sao lại xảy ra chuyện như thế?
“Hầy, thôi thôi, mỗi lần hỏi đến chuyện năm xưa, là con lại im thin thít!” Dã Thích Thượng nhân xua tay, “Nó là học trò của con, con muốn xử lý nó thế nào thì cứ làm thế ấy! Tuy vậy, con thân là Chưởng môn, thì phải biết gánh vác trách nhiệm của Chưởng môn. Thầy mặc kệ con có không thích, có miễn cưỡng nhường nào… Tóm lại, con cần phải chọn ra đệ tử thân truyền! Thầy thấy đám đệ tử mới lần này có chồi non khá đấy. Thầy đã bảo sư huynh con lưu ý thêm rồi, mấy nữa con đừng có chối từ, đã nghe chưa?”
“… Dạ, thưa sư phụ.” Tuy Thiên Lũng Cảnh đồng ý đấy, nhưng nghe giọng là biết y không tình nguyện.
“Được rồi, con đi đi, đừng để thầy phát tức vì cứ phải nhìn thằng ranh nhà con nữa.”
“Thưa vâng.” Thiên Lũng Cảnh chưa bước vào lầu Thuốc đã xoay người bỏ đi.
Thẩm Tam Xuyên đang nằm trên người Lục Lâm Trạch thở phào một hơi, khẽ nâng đầu lên, nào ngờ lại đụng trúng đôi mắt chan chứa ý cười của Lục Lâm Trạch. Anh chàng nhất thời hoảng loạn, sau đó lại nghe thấy tiếng thông báo rất không hợp tình cảnh của hệ thống.
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành đụng chạm cấp cao với Ma Tôn, điểm cốt truyện lại +5 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên: … Tớ không mà! Tớ nào có! Đừng nói linh tinh!
【 Hệ thống: độ thân tình với Ma Tôn Lục Lâm Trạch +100 】
Thẩm Tam Xuyên phục rồi: … Ha ha.
Sau đó hai người nghe thấy ai đấy gõ lên chiếc bàn gỗ mun mấy cái như gõ cửa. Giọng nói của Dã Thích Thượng nhân vang lên trên đỉnh đầu họ: “Ta mà không chặn thằng đồ đệ ngốc của ta ngoài cửa, thì hôm nay hai đứa ranh chúng bay đã bị đuổi cổ khỏi núi!
“Nó đi xa rồi, còn không mau chui ra đây cho ta!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Lục Lâm Trạch: Không ngờ sư huynh lại chủ động thế.
Thẩm Tam Xuyên:?
【Hệ thống: Không ngờ ký chủ lại chủ động vậy luôn! 】
Thẩm Tam Xuyên:???
Tác giả: Không ngờ con trai má lại chủ động ghê á há há há!
Thẩm Tam Xuyên: … Không phải, mấy người hiểu lầm gì vậy?!