“Ba ngày thì lâu quá.”
***
“Làm sao bây giờ, sư đệ ơi, có thuốc gì giải được giúp ta không?” Thẩm Tam Xuyên bắt đầu đứng ngồi không yên. Anh chàng biết Lục Lâm Trạch sẽ không lừa mình. Lúc này anh chàng chỉ trách bản thân vì nãy vui quá đà, tự dưng tu ực hết luôn, giờ có hối cũng không kịp! Quan trọng là không biết do tâm lý tác động hay gì, mà anh chàng bắt đầu cảm thấy khô nóng.
“Khụ khụ, nói chung là, cái thứ này không cần thuốc giải đâu, xả hết cơn là được.” Lục Lâm Trạch vờ vịt ho khan mấy tiếng, gắng đè nén nỗi xôn xao chộn rộn trong lòng, đừng biểu hiện lộ liễu quá. Tuy hắn không uống rượu, nhưng có lẽ tâm trạng cũng căng thẳng y như Thẩm Tam Xuyên.
Nhưng Thẩm Tam Xuyên căng thẳng là vì âu lo, còn hắn căng thẳng là do phấn khích.
“Vậy ta tự làm cái chuyện kia… là được đúng không?” Nghe Lục Lâm Trạch nói thế, Thẩm Tam Xuyên ngập ngừng hỏi.
“Cũng không phải không được, chỉ là hơi lâu thôi.”
“Bao lâu?”
Lục Lâm Trạch giơ ba ngón tay.
Thẩm Tam Xuyên thở phào: “Phù, nếu chỉ ba canh giờ, thì ta chịu một lát là qua.”
“Ba ngày.” Lục Lâm Trạch cố giữ vẻ mặt nghiêm túc không cười, “Bằng với lượng một ly ban nãy.”
“…”
Cái thứ rượu “Một người khỏe hai người vui” gì thế này, chết má mất, ba ngày??? Với một người bình thường không có nhu cầu về phương diện này, đây chẳng khác nào bị tra tấn trong địa ngục. Anh chàng thậm chí còn không nhớ nổi lần cuối mình qu@y tay là bao giờ, nhưng hình như cũng chỉ xong trong qua quýt. Dù sao tăng ca thường xuyên quá, người mệt lử có làm ăn được gì đâu, về cơ bản toàn về nhà tắm xong lăn ra ngủ luôn…
“Có cách gì mau hơn nữa không?” Anh chàng đành mặt dày hỏi tiếp, dù sao ba ngày thật sự lâu quá.
“Có, nếu làm chuyện phòng the, thì chắc một đêm là hết liền.”
Thẩm Tam Xuyên cả giận nói: “Thế sao được, ta không thể hại đời con gái nhà người ta vì thứ này được!”
Lục Lâm Trạch hơi khựng lại: “… con trai cũng được mà.”
“Con trai cũng không được nốt! Đây là vấn đề giới tính sao?”
Lục Lâm Trạch: “…”
【 Hệ thống: Ký chủ, tui bảo cậu này, cậu đã nghĩ tới khả năng người bị hại sẽ là cậu chưa? 】
Thẩm Tam Xuyên vô cùng buồn bực. Nhiệt độ cơ thể hình như đang thực sự tăng lên. Anh chàng cực chẳng đã, đành túm chặt ống tay áo của Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, van đệ giúp ta với… nếu là đệ, thì chắc chắn sẽ chế được thuốc giải đúng không?”
Lần đầu thấy biểu cảm này của sư huynh, lòng Lục Lâm Trạch xốn xang quá đỗi. Nếu không đi kèm câu nói đằng sau, có lẽ hắn còn cho là sư huynh đang liếc mắt đưa tình van mình song tu ngay đêm nay. Thậm chí hắn đã nghĩ đến việc bế sư huynh về ngay bây giờ ném lên giường ăn hiếp một trận đã đời!
Rõ ràng đính hôn rồi, còn phải nhịn nhục giữ kẽ thì quả là thử thách con nhà người ta quá, huynh ấy lại thiếu phòng bị thế này…
Lục Lâm Trạch day trán: “Để lát nữa đệ đưa huynh về các Lâm Uyên Thủy, rồi qua lầu Thuốc chế thử thuốc giải xem sao.”
Thẩm Tam Xuyên vui vẻ nói: “Sư đệ, đệ tốt với ta quá!”
“Nhưng đệ nói trước luôn nhé, chưa chắc chế được thuốc giải đâu, sư huynh chớ chờ mong quá nhiều.”
“Không sao, giảm bớt triệu chứng thôi cũng được!”
Lục Lâm Trạch thở dài đánh thượt, cảm thấy mình cũng hơi ngớ ngẩn. Rõ ràng có thể giúp người ta bằng cách khác, thậm chí còn được quyền danh chính ngôn thuận ân ái với sư huynh. Vậy mà trông sư huynh lo âu nóng vội, mặt mày hoang mang, hắn lại mủi lòng không nỡ.
“Vậy đệ đi xin phép Chưởng môn sư tôn, thưa là huynh uống rượu xong thấy không khỏe nên muốn về nghỉ trước. Sư huynh ngồi đây chờ đệ một lát nhé.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, thật ra anh chàng tính đi chung với sư đệ, nhưng cơ thể bắt đầu kỳ lạ rồi. Anh chàng cảm thấy mình đừng cử động nhiều vẫn hơn.
Anh chàng chống trán, nhịp thở bắt đầu dồn dập. Không biết có phải ở lâu trong phòng bí bách quá không, mà anh chàng không chịu nổi phải kéo cổ áo ra một tẹo, hóng gió lạnh cho mát.
“Thẩm huynh, huynh… không sao đấy chứ?” Vi Hàm Dạ đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, vịn lưng ghế anh chàng, khom người xuống tính nhìn khuôn mặt cúi gằm nãy giờ của anh chàng. Mọi người đều đang ăn uống linh đình, nhưng chàng ta chỉ một lòng một dạ quan sát Thẩm Tam Xuyên. Chàng ta thấy vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc của y khi chạm ly với Lục Lâm Trạch, và cả sau câu thì thầm của hắn, y từ kinh ngạc, xấu hổ, đến cúi đầu ra chiều khó chịu mãi…
Ý thức được Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần đã đến cạnh mình, Thẩm Tam Xuyên hơi hoảng loạn đáp lại: “Ta không sao… chỉ hơi say thôi.”
Anh chàng nói xong, thì khẽ ngước mắt lên nhìn Vi Hàm Dạ bên cạnh mình. Nhưng cái liếc mắt này tựa như làn nước thu trong vắt chứa đầy ánh trăng, quyến rũ đến độ Vi Hàm Dạ suýt tan chảy.. Rõ ràng trước kia ánh mắt y nhìn kẻ khác luôn lạnh như đá tảng, khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận, rét buốt tựa băng. Thế mà tự dưng uống rượu xong, y lại rù quyến nhường này, toàn thân như quấn đầy tơ tình khó cưỡng, làm người ta chỉ muốn dâng mạng mình lên bằng hai tay, những mong được chạm vào y một lần…
Khiêu, khi3u gợi quá!
Vi Hàm Dạ bỗng thấy tim mình tăng tốc. Chàng ta đang định chạm tay vào Thẩm Tam Xuyên, thì bỗng bị một bàn tay khác ấn xuống.
Động tác ấy trông thì có vẻ nhẹ hều, nhưng chàng ta lại thấy mình như bị đè dưới sức nặng nghìn quân, không thể phản kháng nổi.
Vi Hàm Dạ kinh ngạc ngoái lại, thấy Lục Lâm Trạch đã quay về từ chỗ Vu Nguyệt Thượng nhân, tuy mặt hắn có vẻ đang cười, nhưng áp lực lan tỏa khắp toàn thân lại khiến da đầu chàng ta tê dại.
Chuyện gì thế này, chẳng phải hắn chỉ là một đứa tay ngang mới ở cấp 4 thôi ư? Sao lại có thể tạo áp lực lớn như thế lên một kẻ đã vào sâu cấp 8 như chàng ta được?
Vi Hàm Dạ giải thích: “Ta thấy Thẩm huynh hơi khó chịu, nên muốn kiểm tra tình trạng của huynh ấy thôi, không có ác ý gì đâu.”
Lục Lâm Trạch tiếp tục ấn tay chàng ta, mỉm cười đáp: “Sư huynh ta không thạo uống rượu, ta sẽ đưa huynh ấy về nghỉ ngơi trước, không cần Vi thiếu gia phải nhọc lòng lo lắng.”
Nói xong, Lục Lâm Trạch buông lỏng tay, chẳng thèm liếc Vi Hàm Dạ thêm, mà quỳ một chân xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, dịu dàng hỏi: “Sư huynh, đệ thưa với sư tôn rồi, đệ đỡ huynh về nhé.”
Thẩm Tam Xuyên mơ màng đáp ừ, rồi ngoan ngoãn đặt bàn tay bỏng rẫy lên tay Lục Lâm Trạch. Anh chàng vừa đứng dậy thì chợt phát hiện đất trời hơi đảo điên. Hức, thôi xong, rượu này mạnh dữ…
Có lẽ Lục Lâm Trạch đã phát hiện Thẩm Tam Xuyên đứng không vững, nên vội vàng ôm vai anh chàng, đỡ anh chàng rời khỏi bữa tiệc. Khách tham gia phát hiện hai nhân vật chính trong tiệc đính hôn sắp đi thì ồn ào nhốn nháo đòi cản. Cuối cùng Thiên Lũng Cảnh phải ra mặt giải vây giúp hai người.
Đường về yên tĩnh vô cùng, dù sao mọi người đều đang chén chú chén anh trong tiệc cả. Khung cảnh tự dưng lặng im đến lạ, yên ắng tới độ có thể nghe thấy tiếng th ở dốc dồn dập khe khẽ của Thẩm Tam Xuyên.
Lục Lâm Trạch bế thẳng anh chàng lên. Động tác đột ngột khiến Thẩm Tam Xuyên đang lơ ma lơ mơ phải hoảng sợ, ôm lấy cổ Lục Lâm Trạch theo bản năng.
“Cứ để đệ bế huynh thì hơn, vận động nhiều sẽ làm tăng tốc độ phản ứng với rượu đấy.”
Thẩm Tam Xuyên xấu hổ tựa vào vai Lục Lâm Trạch. Anh chàng ngại không dám nói là thật ra mình đã có phản ứng rồi…
Ôi, thứ rượu chết tiệt này!
Thấy sư đệ sắp sửa bế mình vào cửa các Lâm Uyên Thủy tới nơi, anh chàng vội nói: “Ta tự về được, sư đệ, đệ mau đến lầu Thuốc chế thuốc giải giúp ta đi…”
Lục Lâm Trạch rằng: “Đệ bế huynh về phòng trước.”
“Không cần, đi đi về về lâu lắm. Ta tự về được mà, đệ mau đến lầu Thuốc đi, chế thuốc giải cũng cần thời gian…”
Lục Lâm Trạch do dự: “Sư huynh, huynh tự về được thật chứ?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Đệ yên tâm đi, ta về được thật mà.”
Lục Lâm Trạch không thuyết phục nổi anh chàng, đành thả anh chàng xuống. Sau khi nhìn theo bóng Thẩm Tam Xuyên về các Lâm Uyên Thủy, hắn vội vã xoay người chạy qua lầu Thuốc để chế thuốc.
Nhưng Lục Lâm Trạch vừa đi là Thẩm Tam Xuyên lập tức chạy xa khỏi các Lâm Uyên Thủy. Chịu thôi, không chờ nổi đến lúc trèo tít lên các Lâm Uyên Thủy nữa rồi. Anh chàng phải tìm một chỗ gần đây để giải quyết việc cấp bách của mình trước!
Sau khi rẽ trái rẽ phải vào một mảnh rừng kín đáo trong núi Phong, toàn thân anh chàng đã nóng rực. Anh chàng cảm thấy mình sắp bốc khói trắng đến nơi, hơn nữa bản thân không còn chút sức lực nào. Anh chàng đang định đi vào sâu hơn, thì một tiếng gọi chợt vọng lại từ đằng sau.
“Tam Xuyên huynh, sao huynh lại đến đây một mình?”
Thẩm Tam Xuyên giật mình vì câu nói ấy, anh chàng ngoái đầu nhìn lại, thấy Thương Vân lẽ ra đang uống rượu trong bữa tiệc phe phẩy quạt xếp bước về phía mình.
Cha nội này… theo dõi mình à?
“Huynh tới đây làm gì?”
Thương Vân từ tốn đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên: “Tất nhiên là lo cho sức khỏe của Tam Xuyên huynh rồi.”
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng nói: “Sức khỏe ta không sao, huynh về đi.”
“Không sao là không sao thế nào, ta tận mắt nhìn thấy Tam Xuyên huynh uống cả một ly rượu Hầu Lộc cơ mà!” Thương Vân tỏ vẻ như đang nhớ lại, “À, cũng tại lỗi của ta, quên giải thích thêm với mọi người. Loại rượu Hầu Lộc thuần khiết ủ 150 năm này, chỉ thích hợp cho người trên cấp 6 uống. Nếu dưới cấp 6, e là sẽ không chịu nổi cảm giác bùng nổ mãnh liệt ấy… Chậc, chẳng lẽ Tam Xuyên huynh đang tìm chỗ giải quyết vấn đề dưới đó hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên cau mày: “Ngươi cố ý mang loại rượu này tới, là để làm xấu mặt ta ư?”
“Cũng không thể nói vậy được, ta chỉ tình cờ quên mất có người chưa tới cấp 6 mà đã được làm đệ tử thân truyền của Chưởng môn năm nhánh Thần Phong thôi. Nhưng Tam Xuyên huynh chớ lo, nếu ta đã phạm lỗi, thì nên để ta ra mặt giải quyết giùm huynh.”
“Ngươi có thuốc giải à?”
Thương Vân gấp chiếc quạt xếp lại, cười ha hả nói: “Ta chính là thuốc giải của huynh chứ đâu. Nào lại đây, ta sẽ thương yêu huynh cẩn thận!”
Thẩm Tam Xuyên hiểu ra, lập tức giận tím mặt: “Ngươi dám!”
“Ta có gì mà không dám, ở đây làm gì có ai. Huynh yếu ớt thế này rồi, cũng chẳng thể triệu hồi Uyên Quang của Vu Nguyệt Thượng nhân. Lục Lâm Trạch có quay lại thì đã sao, hắn chỉ là một đứa nhãi nhép cấp 4, đâu phải đối thủ của ta?” Thương Vân đi qua khiêng Thẩm Tam Xuyên đang kiệt sức lên, “Vả lại, ta đang giúp huynh đấy, hắn nên cảm kích ta mới phải!”
Gã tìm một khoảng đất trống khá bằng phẳng, quẳng Thẩm Tam Xuyên trên vai mình xuống, rồi bắt đầu c ởi quần áo bản thân: “Tam Xuyên huynh không cần kháng cự mãnh liệt thế đâu, huynh thèm khát lắm rồi còn gì?”
Có điều gã vừa thốt ra câu này, thì tự dưng toàn thân như có vô số bụi gai tua tủa mọc ra. Gã toan chống cự bằng tu vi, nhưng đám dây leo mọc gai đó lại kéo cả người gã đi, quật mạnh vào một thân cây. Cú va chạm khiến gã phụt máu. Bụi gai trói chặt Thương Vân lên cây, vô số gai ngược còn đâm vào da thịt gã, gã đau đến mức suýt ngất đi.
“Cái tay nào của ngươi từng chạm vào huynh ấy?”
Lục Lâm Trạch thình lình xuất hiện trước mắt gã, toàn thân chìm trong làn khí đen, đường quai hàm đang hếch lên khiến hắn tựa như Ma Vương thác xuống giữa màn đêm.
Thương Vân giật mình thon thót trước khí thế này, chẳng thể nói nổi nên lời. Người gã run bần bật. Nếu không bị bụi gai trói nghiến, e là gã đã quỳ sụp trước mặt kẻ kia rồi!
Ánh mắt Lục Lâm Trạch rất âm u: “Hay là, đã chạm cả hai tay?”
Dứt lời, một luồng sáng lạnh lóe lên trên tay Lục Lâm Trạch. Hắn đâm vào ngón trỏ bên phải của Thương Vân, lập tức rút lóng xương ra khỏi ngón trỏ gã, ném nó xuống đất với vẻ cực kỳ chê bôi.
Cơn đau róc xương truyền thẳng vào tim gan, Thương Vân đau tới đột rít gào oai oái. Nhưng xung quanh không một bóng người, gã có khóc la thế nào cũng chẳng ai đáp lại.
Lục Lâm Trạch thây kệ gã, lập tức rút xương từ một ngón tay khác của gã.
“Tha mạng, xin tha mạng, ta… ta thật sự… thật sự còn chưa đụng vào y… Thật đó, ta thề! Chưa chạm vào tẹo nào! Tam Xuyên huynh, huynh mau… mau giải thích hộ ta với, cầu xin huynh!”
Lục Lâm Trạch bật cười ác độc: “Chưa chạm vào sao? Thế thì ngại quá. Nhưng nếu đã làm hai ngón tay ngươi tàn phế, thì chi bằng ta cứ róc nốt chỗ xương còn lại cho ngươi, để ngươi đỡ cảm thấy ba ngón tay vẫn đủ dùng. Ngươi thấy có phải không?”