“Như bị ai đó bất cẩn cắn rách vậy.”
***
Lúc này, Lục Lâm Trạch hôn mê nãy giờ đã có dấu hiệu sắp tỉnh, Bạch Đế lập tức ẩn thân vào đình viện trong nội cảnh của Thẩm Tam Xuyên.
“… Sư huynh.”
Nghe tiếng gọi này, Thẩm Tam Xuyên vội vàng xoay người. Anh chàng phát hiện sư đệ thật sự đã tỉnh, chống người như muốn ngồi dậy. Anh chàng vội ngồi xổm xuống đỡ hắn lên: “Sư đệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh lại, tốt quá rồi!”
Lục Lâm Trạch vừa tỉnh, hắn chưa kịp xem xét tình hình của bản thân đã lo lắng cho Thẩm Tam Xuyên ngay: “Sư huynh, huynh… sao rồi, có bị thương ở đâu không?”
“Ta không sao, nhưng mới nãy đệ mãi không tỉnh, làm ta sợ quá…” Thẩm Tam Xuyên nâng Lục Lâm Trạch ngồi dậy xong thì nói, “Còn thấy khó chịu ở đâu không?”
Lục Lâm Trạch lắc đầu, vẫn hơi nặng và choáng. Nhưng ngã từ cao thế mà không đau đớn gì, chỉ ngất mất một lúc thôi sao? Có điều, cảm giác kiệt sức như vừa khỏi ốm khiến hắn hiểu là chắc chắn mình đã bị thương ở đâu đấy, nếu không mình nhất định không cảm thấy thế này. Hơn nữa… hình như có dấu vết thuật chữa trị cấp cao trên người mình à?
Hắn xoa cánh tay và cẳng chân, quả nhiên xương tay và xương đùi đều đã bị gãy rời rồi được nối lại! Bị va đập ở đáy vực nên gần nửa xương cốt trong người hắn gãy tan tành, thế mà giờ đã lại lành lặn…
Chẳng lẽ… sư huynh đã dùng cách gì để cứu hắn?
Lúc quay đầu lại, Lục Lâm Trạch phát hiện nơi mình nằm ban nãy có hai dấu tay rất sâu đè hai bên eo hắn, mỗi bên một cái.
Vậy là vừa rồi…
Thấy Thẩm Tam Xuyên nhìn mình với vẻ mặt quan tâm, hắn đột nhiên giả vờ tủi thân mở miệng nói: “Chỗ khác không sao, chỉ có môi… là khô không khốc.”
Hắn ấn ấn lên môi mình, còn liếm một cái như thể hẵng còn thèm thuồng. Cánh môi vừa đỏ vừa sưng vì bị Thẩm Tam Xuyên hôn lập tức bóng loáng: “Có lẽ hôn mê lâu quá, nên miệng lưỡi hơi khô. Sư huynh nhìn xem, khóe môi bên dưới còn hơi nứt hay sao này, liếm một cái là đau nhâm nhẩm…”
Ui… chết cha!
“Vậy, có thể là… lúc ngã xuống vách núi bất cẩn va phải ấy?” Thẩm Tam Xuyên chột dạ cười cười. Thật ra là tại ban nãy anh chàng không ngắm chuẩn được lực, nên lỡ dùng nhiều sức quá, cắn rách cả môi sư đệ. Nhưng cũng có phải lỗi của anh chàng đâu, anh chàng đâu có ngờ môi sư đệ lại non mềm đến thế!
“Vậy ạ? Cứ như ai bất cẩn cắn rách vậy.” Sau đấy hắn liếm môi dưới, đưa đôi mắt đen láy trong vắt nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Liếm rồi vẫn thấy khô lắm, sư huynh, môi huynh không sao chứ? Chỉ mỗi đệ thấy khô thôi à?”
Ai đó cứ nhìn động tác liếm môi trong vô thức của mình chằm chằm, khiến cái mặt già của Thẩm Tam Xuyên nhanh chóng ửng hồng: “Vậy, vậy sư đệ nghỉ ở đây một lát nhé, ta đi tìm ít nước về cho đệ…”
Lục Lâm Trạch quay đầu quan sát vùng tuyết trắng xóa khắp núi đồi, không khỏi bật cười nói: “Được, vất vả cho sư huynh quá.”
Sư huynh đáng yêu ghê.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mình, mặt cũng đỏ hây hây.
Thích huynh ấy quá, thật sự thật sự thích vô cùng!
Thẩm Tam Xuyên chạy trối chết. Đáng sợ thiệt!!! Nhất định không được để thằng nhỏ phát hiện ban nãy mình hôn nó lâu quá còn hôn tróc cả da nó! Nó mà biết thì kiểu gì cũng nghĩ mình là biến thái!!!
Sau đó anh chàng đi lòng vòng một hồi, đột nhiên phát hiện mình vừa chơi ngu –
Rõ ràng xung quanh toàn là tuyết mà, tuyết tan là thành nước thôi chứ đâu? Mình còn chạy loăng quăng đi tìm nước, có đần không cơ chứ???
Thảo nào ban nãy sư đệ lại bật cười, chắc là nó nể mặt mình, không muốn vạch trần sự khờ khạo của mình…
Thôi thôi, uống tuyết lạnh không tốt cho sức khỏe, mình cứ nhặt mấy cành củi về nhóm lửa nấu tuyết cho sư đệ uống vậy.
Vì thế anh chàng bắt đầu nhặt nhạnh ít cành khô làm củi đốt. Vừa nhặt được một lúc, anh chàng bỗng nghe thấy tiếng ai kích động gọi mình đằng sau: “Thẩm sư đệ?!”
Thẩm Tam Xuyên giật mình sợ sệt khi nghe thấy tiếng gọi này. Anh chàng còn chưa kịp quay lại, ai đấy đã xông tới ôm chặt anh chàng từ đằng sau.
Hương thơm thanh nhã lập tức ập tới.
Anh chàng không nỡ quẳng đống củi mình ôm trong lòng ra, bỗng nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của cô gái phía sau: “Tốt quá, đệ không sao rồi. Ta tận mắt nhìn thấy đệ và Lục sư đệ bị Nhan Thủ Tịch đẩy xuống vực thẳm, còn tưởng hai đệ đều…”
Thẩm Tam Xuyên ôm củi, nói: “Nguyễn sư tỷ, tỷ thả đệ ra trước đã được không?”
Mặt Nguyễn Thanh Linh đỏ ửng. Nàng biết mình hơi suồng sã, nhưng vừa nãy thấy bóng dáng Thẩm sư đệ, trái tim thấp thỏm của nàng dịu hẳn đi, dòng lệ vui sướng tuôn rơi ngay khoảnh khắc ấy. Bởi vậy nàng mới bồng bột xúc động ôm chầm sư đệ. Sau khi được Thẩm Tam Xuyên nhắc nhở, nàng vội vàng buông lỏng bàn tay đang ôm siết người ta, lau giọt lệ bên khóe mắt đi.
Khóc như hoa lê dính mưa luôn, nhìn mà thấy thương quá chừng, quả thật rất giống nữ chính hàng real trong các bộ phim tiên hiệp.
Thẩm Tam Xuyên thở dài, anh chàng quả thực không nhận nổi ơn trạch của mỹ nhân, bởi vậy anh chàng ôm đống củi chắn giữa hai người, nói: “Đàn điệp linh ở trận gió lốc trước đó, là do Nguyễn sư tỷ thả ra đúng không? Đa tạ sư tỷ ra tay tương trợ! Nhưng mà, làm sao sư tỷ tìm được nơi này? Còn ai biết nữa không ạ?”
Giọt lệ trong mắt Nguyễn Thanh Linh vẫn chưa khô: “Chính ta thả điệp linh đấy. Sau khi hai đệ bị đẩy xuống vách núi, ta đã nhờ điệp linh tìm đường xuống đáy vực giúp ta. Con đường ấy khuất nẻo lắm, nếu không có điệp linh dẫn đường thì ta không thể tìm nổi, có lẽ không còn ai biết nữa đâu.”
“Thế thì tốt rồi, sư đệ đang dưỡng thương không động đậy được. Ngộ nhỡ tên Nhan Hoán Chu kia biết bọn đệ không sao, lần được đường xuống đây lại phiền.”
Nguyễn Thanh Linh nghe thế thì hỏi: “Lục sư đệ bị thương nặng lắm à?”
Thật ra Nguyễn Thanh Linh cũng chỉ tiện thể hỏi thăm theo lời Thẩm Tam Xuyên mà thôi. Nhưng Thẩm Tam Xuyên lại diễn giải thành sắp đến tình tiết nữ chính nước mắt lưng tròng mặt đỏ hây hây lo lắng nam chính gặp phải bất trắc…
Sư đệ còn nói Nguyễn sư tỷ không có ý gì với thằng nhỏ, nhưng cổ quan tâm quan tâm nó nhường này cơ mà?!
“Vâng, bị thương ạ, nhưng tỷ đừng lo, sư đệ không còn gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi cho lại sức là ổn ngay thôi.”
Nguyễn Thanh Linh lau nước mắt nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Quả là nữ chính, cười một cái là như có filter làm đẹp slow motion, toàn thân tỏa sáng bling bling. Sư đệ mà thấy chẳng biết sẽ nghĩ sao, liệu có đột nhiên bật filter hường hòe bong bóng rồi phải lòng nữ chính ngay như trên phim truyền hình tình cảm không nhỉ… Anh chàng nhìn Nguyễn Thanh Linh, nhưng trong đầu lại là hình ảnh Lục Lâm Trạch ngơ ngác ngỡ ngàng khi thấy nàng ta.
Hình như mấy anh nam chính yêu đương mất não trong phim truyền hình toàn đổ đứ đừ thế này thôi. Nhưng sư đệ không phải đứa dễ bị tình yêu làm cho ngu muội, chắc không rơi vào bể tình hường phấn đơn giản như vậy đâu nhỉ.
【 Hệ thống: Tui phát hiện trí tưởng bở của ký chủ bay xa lắm nha… 】
Thẩm Tam Xuyên: Thành cliché rồi mà, đằng ấy cứ xem nhé, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, câu tiếp theo của Nguyễn sư tỷ nhất định sẽ là bảo tớ đưa cổ đi thăm sư đệ đấy.
Nguyễn Thanh Linh thấy Thẩm Tam Xuyên mặt mày lạnh te không nói năng gì, bèn thử hỏi dò: “Đúng rồi, Thẩm sư đệ, ta có thể đi thăm Lục sư đệ được không?”
【 Hệ thống: … 】
Nhìn đi! Mị biết ngay mà!
【 Hệ thống: Tui quả thật không biết nên giải thích với cậu thế nào nữa! 】
“Được, đệ đưa tỷ đi.”
…
Lục Lâm Trạch vốn đang ngồi nghỉ cho lại sức tại chỗ, toàn tâm toàn ý chờ Thẩm Tam Xuyên trở về, những tưởng có thể tận hưởng thế giới hai người ở đây với sư huynh. Lúc thấy Nguyễn Thanh Linh thẹn thùng e lệ theo sau Thẩm Tam Xuyên, mặt hắn chợt đổi sắc.
“Nguyễn sư tỷ, sao tỷ lại…?”
Thẩm Tam Xuyên: Nhìn coi, giờ trong mắt sư đệ quả nhiên chỉ có cổ thôi.
【 Hệ thống: Chiến trường combat này hơi bị phức tạp, khó giải thích với cái thứ trai thẳng như cậu lắm. Tóm lại là cậu cho rằng ấy này thích ấy kia, ấy kia thích ấy này, nhưng thực ra ấy này lại thích cậu, ấy kia cũng thích cậu, sau đó ấy này sợ cậu biết ấy kia thích cậu rồi thì cậu cũng sẽ thích ấy kia, nên dứt khoát để cậu hiểu lầm là ấy này thích ấy kia, ấy kia cũng thích ấy này… Tui giải thích vậy cậu hiểu rồi đúng không? 】
Thẩm Tam Xuyên: … Chi bằng đằng ấy đoán thử xem tại sao dân Trung Quốc mình dùng từ “ấy” để chỉ lắm thứ như vậy đi?
【 Hệ thống: … Tui kệ cậu đó 】
(Đoạn này thực ra bản gốc dùng 他她它: he/she/it – anh ấy/cô ấy/nó trong tiếng Tàu, đều phát âm là tā. Hệ thống kể dùng 他她 he/she nhưng Thẩm Tam Xuyên chỉ nghe toàn tā không hiểu gì nên hỏi lại là mày giả lời tao tại sao ba chữ 他她它 lại phát âm giống hệt nhau thế. Ở đây em có chuyển ngữ thoáng đoạn này một chút cho phù hợp với tiếng Việt, anh chị em thông cảm.)
Nguyễn Thanh Linh giải thích: “Ta tìm được đường xuống sườn núi theo chỉ dẫn của điệp linh. Ban nãy gặp được Thẩm sư đệ, đệ ấy bảo đệ bị thương đang điều dưỡng. Đệ đã đỡ hơn chưa?”
“Đa tạ sư tỷ quan tâm, có sư huynh chăm sóc bên cạnh, tất nhiên là đệ khỏe rồi.”
Mặt Nguyễn Thanh Linh đỏ lên, chăm sóc… bên cạnh sao? Chẳng lẽ Thẩm sư đệ thật sự thích Lục sư đệ ư… Nhưng rõ ràng họ đều là đàn ông, sao Thẩm sư đệ lại là đoạn tụ được? Nhất định có hiểu lầm gì đó, không phải như mọi người nghĩ đâu!
(Đoạn tụ: Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ). “Đoạn tụ” đã trở thành cách gọi phổ biến cho quan hệ đồng tính luyến ái nam ở Trung Quốc.)
“Thẩm sư đệ nói đệ còn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa thì mới cử động được. Để ta chăm sóc đệ cho, dù sao có một số việc, con gái vẫn tỉ mẩn hơn con trai.”
…
Thấy hai người nói chuyện “vui vẻ” đáo để, Thẩm Tam Xuyên đột nhiên cảm thấy mình đứng đây hơi dư thừa, bèn bảo: “Miền tuyết chẳng có gì ăn, chỉ có thể nhóm lửa nấu ít nước tuyết xua đi cái lạnh. Hai người cứ trò chuyện trước, đệ đi nhóm lửa.”
Thẩm Tam Xuyên đi qua một bên nhóm lửa rồi, Lục Lâm Trạch nhìn Nguyễn Thanh Linh, đoán chừng con nhỏ này không muốn để mình và sư huynh ở riêng với nhau, vì thế hắn cười nói với nàng: “Vậy xin phiền sư tỷ. Sư huynh đúng là hơi lỗ mãng, tỷ xem, lúc nãy huynh ấy hà hơi cứu đệ, còn cắn rách cả khóe miệng đệ đây này…”
“Hà hơi?” Hàng mày đẹp của Nguyễn Thanh Linh nhíu chặt, bị đuối nước mới phải hà hơi thổi ngạt chứ nhỉ?
Lục Lâm Trạch có vẻ đã nhìn thấu tâm tư của nàng, cố ý nói: “Sư huynh thấy đệ hôn mê bất tỉnh, có lẽ lo lắng quá, cho rằng hà hơi qua đường miệng sẽ cứu được đệ, nên mới thổi ngạt cho đệ rõ là điên cuồng.”
“… Thẩm sư đệ quả nhiên rất lo lắng cho Lục sư đệ.” Nguyễn Thanh Linh gật đầu nhẹ, đáp, “Dù sao hai đệ cũng là anh em thân tình cùng vào sinh ra tử, đệ ấy lo lắng cho đệ cũng là điều khó tránh.”
Lần này thì Lục Lâm Trạch đã chắc, con nhỏ này quả nhiên còn chưa hết hy vọng với sư huynh! Tính cướp sư huynh đây!
Lúc Thẩm Tam Xuyên quay về, anh chàng bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người cứ kỳ kỳ kiểu gì. Hình như pháo đang nổ bùm bùm quanh họ, nhưng anh chàng cũng không biết pháo đấy rốt cuộc có phải pháo hoa tình yêu không?
Vì thế cảnh tượng tiếp theo biến thành, ba người ôm ba tâm trạng khác nhau, ngồi im thin thít quanh đống lửa. May mà túi Bát Bảo Linh Lung của Lục Lâm Trạch đựng đủ loại dụng cụ nấu nướng, bằng không ở cái chốn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này, muốn nhóm lửa đun nước cũng còn khó.
Chờ tuyết tan thành nước rồi, Thẩm Tam Xuyên rót một cốc cho Lục Lâm Trạch trước. Nhưng thấy nóng quá, anh chàng bèn nói với hắn: “Nước mới đun hơi nóng, ta thổi cho nguội bớt giúp đệ nhé…”
Ai ngờ anh chàng còn chưa bắt đầu thổi, Nguyễn Thanh Linh đã đưa tay ra nói: “Để ta thổi cho. Thẩm sư đệ, đệ cũng đi nghỉ một lát đi.”
Thẩm Tam Xuyên đành đưa cốc nước cho Nguyễn Thanh Linh.
Cũng phải cũng phải, anh chàng không nên cướp đất diễn của nữ chính!
Nguyễn Thanh Linh thổi xong, còn tự đút cho Lục Lâm Trạch uống. Lục Lâm Trạch cũng chẳng hề chối từ, uống thẳng từ cái cốc mà Nguyễn Thanh Linh đang kề bên miệng mình.
Thẩm Tam Xuyên cảm thán: Tình tiết này khác nguyên tác ghê!
【 Hệ thống: Đúng quá rồi chứ lị, không thể ngờ nổi luôn 】
Thẩm Tam Xuyên: Nhưng nếu xét riêng nhan sắc, thì sư đệ và Nguyễn sư tỷ đúng là xứng đôi thiệt…
【 Hệ thống: Chứ lại chả… hả hả hả? Ôi… ký chủ ơi, cậu quả không hổ là tên trai thẳng số một của cuốn truyện này 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Lục Lâm Trạch: Huynh ấy là của ta.
Nguyễn Thanh Linh: Đệ ấy không phải!
…
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy xem, ở đây mỗi tớ FA mà người ta còn thồn bánh GATO cho tớ!
【 Hệ thống: Giải thích khổ quá, ai tới giúp tui với 】