Ngày Nào Cũng Rủ Anh Cạo Trọc

Chương 4




Sau khi đối phương gỡ 99+ thì chỉ để lại đúng một tin: [Xin chào, bạn là ai vậy ạ?]

Bệnh ám ảnh cưỡng chế của Mông Manh lại tái phát, rốt cuộc thì đối phương đã gỡ những tin nhắn gì vậy? Vì sao lại có nhiều tin đến thế?

Lẽ nào trong lúc đợi cô trả lời quá buồn tẻ nên mới gỡ tin nhắn cho vui?

Nói cho đúng thì người cô trúng tiếng sét ái tình là Lâm Tư Sở đầu trọc do cô photoshop, chứ không phải anh ta ngoài đời.

Chuyện đầu tiên cô muốn làm là thuyết phục đối phương diễn vai đầu trọc hoặc cạo trọc một lần, rồi nhìn xem ngoại hình của anh ta trông thế nào. Nếu dáng vẻ trọc đầu của Lâm Tư Sở không đẹp như trong tưởng tượng của cô thì cô sẽ vẫy tay chào tạm biệt anh ta luôn.

Vậy giờ trò chuyện như bạn bè thôi.

Mông Manh nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó liền trả lời: [Xin chào, tôi tên là Mông Manh. Anh là diễn viên Lâm Tư Sở phải không ạ? Nếu phải thì tôi là fan của anh đấy ạ! Còn không phải thì tôi kết bạn nhầm người rồi, xin lỗi bạn nhé, có gì bạn cứ huỷ kết bạn.]

Theo cô nghĩ thì Lâm Tư Sở sẽ không làm chuyện vô vị như gỡ n tin nhắn đâu, đồng thời cũng sinh lòng hoài nghi về danh tính thật của người này.

Bây giờ yêu đương qua mạng không đáng tin chút nào cả. Vì sao ấy hả? Vì ai trên mạng cũng đẹp như tiên, ngoài đời thì xấu đến mức ma chê quỷ hờn.

Lỡ đâu vị khách kia chơi cô thì sao? Biết đâu chừng đây là nick của bạn anh ta thì sao? Là kiểu bạn không có bạn gái, đi xem mắt thì luôn thất bại, cuối cùng đành phải nhờ anh ta mai mối ấy?

Việc Mông Manh sinh lòng cảnh giác cũng là điều dễ hiểu. Suy cho cùng thì cô vẫn không tin mình lại có được nick của minh tinh dễ dàng đến thế.

Vị khách kia trông cũng bình thường, hơi giàu tí, đôi mắt hút hồn. À đúng rồi, anh ta còn bị hói  nữa chứ.

Sao anh ta lại có được nick chính chủ của Lâm Tư Sở được chứ?

Nghĩ vậy, nỗi ngờ vực trong lòng của Mông Manh càng nhiều hơn.

Sau khi gửi tin nhắn, cô liền đi vào phòng bếp, lấy tất cả nguyên liệu mà ngày hôm qua mình đã mua ra từ trong tủ lạnh, rồi bắt đầu nấu cơm.

Ối, thì ra cô đã ngủ nguyên buổi sáng luôn rồi.

Tuy cô biết sinh hoạt của mình không được lành mạnh, nhưng lần nào lập ra kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi xong thì cô cũng không kiên trì nổi ba ngày. 

Đôi khi cuộc sống khắc nghiệt hơn cô nghĩ nhiều lắm. Lúc bận việc thì vấn đề mà cô có thể nghĩ đến là liệu mình có thể sống sót qua những ngày bận rộn hay không, chứ không phải là ngủ sớm dậy sớm.

Sau khi tốn nửa tiếng để nấu một số món đơn giản, cô vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Cô vừa cầm điện thoại lên liền thấy có tin nhắn mới, ấn vào khung trò chuyện thì thấy người này trả lời cô rất nhanh.

Có vẻ như người này không phải là Lâm Tư Sở rồi, anh ta làm gì rảnh rỗi đến mức trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức được chứ. 

Ở bên này, Lâm Tư Sở vô cùng kích động khi thấy tin nhắn của Mông Manh, quên béng luôn việc phải giả vờ, vội vàng trả lời cô. Anh không hề biết sự kích động của mình đã khiến Mông Manh càng thêm nghi ngờ mình.  

Thấy anh như vậy, mọi người liền nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Gia đình của họ có quy định là không được nói chuyện trong lúc ăn và ngủ, cũng không được dùng điện thoại hay xem TV, vậy mà bây giờ anh lại nhìn chằm chằm vào điện thoại trong khi ăn mới ghê chứ.

Lâm Lăng đụng nhẹ vào cánh tay của mẹ: “Anh ấy sao vậy mẹ? Có khi nào ảnh đã yêu cái điện thoại rồi không? Mẹ còn định sắp xếp cho anh hai xem mắt không?”

Đúng vậy, vì Lâm Tư Sở đã 25-26 tuổi, gần 27, mà vẫn chưa có bạn gái nên ba mẹ của anh định sắp xếp cho anh xem mắt.

Mẹ của anh – Lưu Lị Lị vừa nghe thấy con gái nói, liền nhìn sang vẻ mặt đắm đuối của con trai khi nhìn điện thoại, thở dài thườn thượt: “Ba mẹ đã tìm người nhưng không thành công.”

Lâm Lăng vừa nghe có biến, liền nhiều chuyện hỏi: “Cái gì? Lẽ nào họ còn không vừa ý anh của con sao? Tiêu chuẩn gì mà cao thế!”

Nghe vậy, không chỉ mình mẹ anh thở dài, ngay cả ba anh – Lâm Hành cũng thở dài: “Không phải tiêu chuẩn cao đâu. Chuyện là thế này, sau khi ba mẹ nói ra tên của anh con thì người mai mối và cô gái đều mắng ba mẹ là đồ lừa đảo.”

Lâm Lăng còn chưa kịp hiểu ý của ba, lập tức đập bàn: “Sao họ lại nói ba mẹ lừa đảo vậy chứ? Gia đình chúng ta rất trong sạch mà. Không phải anh con chỉ là một diễn viên thôi sao? Anh ấy chưa từng có scandal với nữ minh tinh nào, cũng không dạo hộp đêm hay quán bar…”

Lâm Hành ngại ngùng ngắt lời của con gái, cái đầu trọc như phát sáng, trầm ngâm nói: “Không phải vì lý do này. Người ta nghĩ anh con là minh tinh nổi tiếng nên muốn tìm bạn gái kiểu nào mà chẳng được, cần gì phải xem mắt chứ?”

“Ba mẹ nói anh con là Lâm Tư Sở, rồi muốn sắp xếp mấy buổi xem mắt, người ta không xem ba mẹ là mấy kẻ lừa đảo mới là lạ ấy.” Ba Lâm nói xong liền nhấp một ngụm rượu, nhìn cái mũ vẫn còn ở trên đầu của con trai: “Đều tại gien nhà mình không tốt.”

Mẹ Lâm thấy con gái vẫn còn ngơ ngác thì buồn bã giải thích: “Nếu anh con còn tóc thì ba mẹ đã cãi lại từ lâu. Quan trọng là bây giờ anh con đã bị hói, ba mẹ không định nói cho con gái người ta biết chuyện này, nói ba mẹ lừa họ cũng không sai.”

Cuối cùng thì Lâm Lăng cũng đã hiểu ngọn ngành, đau lòng nhìn thoáng qua anh trai đang đứng ngoài cuộc, hoặc nói cho chính xác là đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lâm Lăng bỗng ngại ngùng hỏi: “Nếu anh hai không kết hôn thì con có thể kết hôn sớm không ạ?” 

Ba mẹ Lâm nhìn nhau, trái tim vô cùng mệt mỏi, bộ đây là trọng điểm hay sao!

“Con mới 18 tuổi thôi! Lo học Đại học cho giỏi đi, đợi con tốt nghiệp ròi hãy bàn chuyện này!” Mẹ Lâm không muốn con gái lấy chồng quá sớm đâu!

Lâm Tư Sở đang bận nhắn tin với Mông Manh vẫn không hay biết gì về cuộc thảo luận của gia đình mình.

Anh đặt biệt danh cho Mông Manh là Bé cưng của anh.

Lúc này, cô đã gửi bốn năm tin nhắn cho anh.

Bé cưng của anh: [Tôi có thể thấy ảnh của anh không? Chụp bây giờ, tạo hình chữ V rồi mỉm cười là được.]

Vì Mông Manh vẫn nghĩ người này không phải là Lâm Tư Sở nên mới nói thẳng ra, thậm chí còn có vẻ hơi bất lịch sự.

Cô đặt biệt danh cho người này là “Anh chàng đầu trọc đẹp trai nhất vũ trụ.” Thật ra cô còn định gọi video để xem thử đối phương có phải là chàng trai mà cô thích không, ngẫm lại thì thấy có vẻ quá đột ngột nên đành thôi.

Mông Manh bảo gì thì anh cũng làm theo cả, giờ thấy cô nhắn vậy thì liền bật camera lên, giơ điện thoại lên cao rồi chụp một tấm theo yêu cầu của cô. Sau đó, anh liền dứt khoát lưu ảnh lại.

Vì bình thường Lâm Tư Sở không thích chụp ảnh tự sướng nên kỹ thuật chụp ảnh của anh rất ư là… Tệ một cách vi diệu.

Nói tóm lại, anh đã thành công biến mình từ nam thần thành người qua đường Giáp.

Lâu lắm Lâm Lăng mới thấy anh trai tự sướng, thò đầu qua nhìn thành phẩm, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Ba mẹ mau đến xem ảnh anh hai tự chụp này ha ha ha! Có thật là cùng một người không đấy anh ơi? Sao bỗng dưng anh muốn tự sướng thế?” 

Ba mẹ Lâm nghe thấy tiếng cười sang sảng của con gái thì tò mò nhìn qua, đập vào mắt họ là tấm ảnh mà con trai vừa mới chụp.

“Ha ha ha! Nếu con đăng bức ảnh này lên thì mẹ tuyệt đối sẽ không nhận con là con mẹ đâu!” Mẹ Lâm cũng cười lăn cười bò với thành phẩm của con trai.

Biểu cảm của Lâm Hành rất ư là đồng cảm: “Con trai à, ba đã biết con không có khiếu chụp ảnh mà. Hồi xưa ba tự sướng còn nhìn xấu hơn con, nhưng nhờ bao năm rèn luyện, bây giờ ba đã luyện được kỹ năng chụp mẹ con thành nữ thần rồi.”

Lâm Tư Sở vốn không cảm thấy tấm ảnh này có vấn đề, nhưng sau khi bị cả nhà trêu thì anh mới nhận ra mình cần gửi nó cho bé cưng của mình.

Nếu anh biến thành người qua đường thì có khác gì tự bôi đen mình đâu chứ?

Vả lại, bé cưng là fan của anh, nếu cô nhìn thấy tấm ảnh này thì có khi nào ảo tưởng về anh sẽ tan biến không? Sau đó sẽ không hâm mộ anh, thậm chí là hết thích anh luôn?

Vì vậy, Lâm Tư Sở quyết định để cho người ba có kỹ thuật chụp ảnh bá cháy chụp cho anh một tấm. Anh vô cùng hài lòng khi thấy mình vẫn là nam thần quốc dân, vui vẻ gửi ảnh qua cho cô.

Mông Manh đang vừa ăn vặt vừa xem TV  thì nghe được tiếng thông báo có tin nhắn. Cô ấn vào thì phát hiện đối phương đã gửi một tấm hình theo đúng yêu cầu của cô.

Trông anh vô cùng đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm kia như muốn hút hồn người nhìn, khiến ai nấy đều phải đắm chìm.

Suýt nữa thì tâm hồn thiếu nữ của Mông Manh đã không chịu nổi rồi.

Liệu đây có thể là bằng chứng để chứng minh rằng người này là Lâm Tư Sở không?

Lỡ như anh ta chỉ là bạn của Lâm Tư Sở thì sao?

Cô vẫn không tin được đây là Lâm Tư Sở thật được. Dù sao thì trên mạng cũng có rất nhiều người làm giả ảnh, sau này mới phát hiện ra bức ảnh được nhắc đến chỉ là đồ dỏm.

Nếu cô đã làm hơi quá, vậy thì thêm một lần cũng không sao đâu nhỉ? 

Mông Manh suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Tôi nói thẳng luôn vậy, vì tôi sợ anh không phải là người tôi cần tìm thật nên mới đưa ra yêu cầu kỳ lạ thế này. Giờ tôi phát hiện mình vẫn không thể tin anh là Lâm Tư Sở, nên tôi sẽ gọi video cho anh. Nếu anh không ngại thì hãy chấp nhận, không thì hãy huỷ kết bạn với tôi.]

Sau khi gửi tin này, ngay cả Mông Manh cũng cảm thấy bản thân thật quá đáng. 

Thôi, cô không theo đuổi minh tinh nữa đâu.

Theo đuổi anh ta mệt bở hơi tai, thậm chí còn khủng khiếp hơn cả photoshop một anh chàng đầu trọc cơ.

Nếu Lâm Tư Sở mà biết được suy nghĩ này của Mông Manh thì sẽ la hét um sùm cho mà xem, thế nào cũng sẽ nói: Chẳng phải em đã nói là trúng tiếng sét ái tình với anh, anh là chân mệnh thiên tử của em ư! Sao chưa gì mà em đã bỏ cuộc rồi! Đừng nói với anh đây là tiếng sét ái tình giả đấy nhé!

Cô vừa định huỷ kết bạn với anh ta thì phát hiện đầu bên kia đã chấp nhận cuộc gọi video.