Dịch: Tiểu ThanhBeta: Khứ Canh Trù, Maria–
Hứa Nhân Nhân bị sặc cơm.
Giọng điệu của Thẩm Triết nhẹ hơn cả mây gió, giống như thể anh đang nói cái gì đó là chân lí của thế giới, bạn mà còn không hiểu thì đó là do IQ của bạn kém.
Hứa Nhân Nhân bị sự động não của chính mình làm cho hoảng sợ, không ngừng ho khan, Thẩm Triết vuốt lưng cho cô rồi đưa cho cô một cốc nước uống. Anh chu đáo đến nỗi Hứa Nhân Nhân không thể không ngước nhìn anh một cách kỳ lạ.
Châu Tuần đối diện nhìn thấy, ánh mắt đảo qua hai người bọn họ, nghịch ngợm cong môi.
Sau bữa trưa, mọi người trở về phòng học của mình.
Càng về cuối học kỳ, nhiều giáo viên bắt đầu cho nhiều các câu hỏi trên lớp để củng cố nội dung bài học mới, không khí học tập của trường rõ ràng là mạnh mẽ hơn.
Đặc biệt là lớp 12, dù muốn đi nước ngoài, giới thiệu hay thi vào đại học, các học sinh đều rất hồi hộp.
Càng áp lực thì càng cần thả lỏng, cả tuần này Hứa Nhân Nhân đã nhận được không dưới mười lời mời, tất cả đều mời cô vào cuối tuần cùng đi chơi nhưng cô đã hứa sẽ đi dự tiệc của Châu Tuần, cho nên chỉ có thể từ chối.
Vài ngày sau, thứ bảy đã đến.
Mặc dù Châu Tuần nói rằng không cần mang theo bất cứ thứ gì, nhưng để tránh thất lễ, Hứa Nhân Nhân đã chọn cho Châu Tuần một món quà, ngoài ra còn mang theo một chai rượu vang đỏ làm quà cho bữa tiệc.
Hứa Nhân Nhân lần đầu tiên đến nhà Châu Tuần. Cô mặc một chiếc váy giản dị bên trong, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác ấm áp và đôi bốt da ngắn màu đen dài đến mắt cá chân.
Chiếc váy màu xanh đậm, so giữa đồ mặc thường ngày và lễ phục, nó có thể mặc lúc bình thường, tuy nhiên viền váy lại phức tạp hơn váy thường, nên cũng có thể mặc như lễ phục.
Hứa Nhân Nhân không khác cái máy tàn sát lễ phục biết đi. Mỗi một chiếc mặc lên người cô đều có thể mặc thành những phong cách khác nhau.
Mẹ Hứa sớm đã không ngạc nhiên trước vẻ đẹp của con gái mình, bà thở dài nói con gái được thừa hưởng gen tuyệt vời của mình, bà bảo đợi mẹ, sau đó bà lên lầu tháo một sợi dây chuyền sapphire và đeo nó lên cổ Hứa Nhân Nhân.
“Thế này là hoàn hảo rồi.” Mẹ Hứa nói.
“Mẹ, con chỉ đi dự tiệc thân mật giữa các bạn học, nên không cần phải long trọng như vậy.”
Mẹ Hứa vẫn tự hào về món trang sức bà chọn, nói, “Sợi dây chuyền này rất hợp với trang phục của con, phụ nữ nhà họ Hứa chúng ta, ngay cả khi ra ngoài mua một món ăn, cũng phải chỉn chu vào.”
Hứa Nhân Nhân mỉm cười, tài xế đã đợi cô ở bên ngoài, nên cô liền đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước địa chỉ mà Châu Tuần đưa cho. Hứa Nhân Nhân xuống xe, lúc ở trên xe cô cởi áo khoác ngoài, chiếc áo khoác hờ hững khoác trên vai, lộ ra một phần nhỏ của đôi chân trắng nõn và thẳng tắp.
Cô cầm lấy chiếc túi do tài xế đưa, đứng bên cạnh xe, khắp người, ngay cả chiếc túi cũng viết lên hai chữ “tinh tế”.
Châu Tuần đi ra ngoài để tiếp đón, mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy cô.
Thực tế, trên diễn đàn nói không sai, mỗi chỗ trên cơ thể Hứa Nhân Nhân đều phù hợp với thẩm mĩ của anh ta. Có điều anh ta biết rõ, ai có thể theo đuổi, ai không thể theo đuổi được. Nếu không, tuyệt đối thịt nát xương tan.
Hứa Nhân Nhân vừa xuống xe thì xe của Thẩm Triết cũng đi vào.
Anh xuống xe, đi thẳng về phía Hứa Nhân Nhân, cầm lấy chiếc túi trên tay cô.
Hai người cùng nhau bước vào trong, Châu Tuần đứng ở cửa nhìn hai người nam tài nữ sắc, người tử nhỏ đã có bạn gái như anh ta vậy mà thực sự cảm thấy có chút ghen tị.
“Anh, anh ngốc rồi à.” Châu Nguyệt từ bên trong đi ra, đụng phải anh ta thì nhìn thấy Hứa Nhân Nhân đang đi về phía mình.
“Nhân Nhân, cậu đến rồi!” Châu Nguyệt vẫy tay với cô, vốn định tiến đến chào cô, nhưng lại dừng bước khi nhìn thấy Thẩm Triết ở bên cạnh.
Cô ấy nhìn Châu Tuần đã im lặng một lúc, “Có phải anh cho rằng trước đây mắt không đủ tốt, bụng đói vơ quàng. Nếu như không có lịch sử đen tối trước đó, thì vẫn có thể tranh giành thử không.”
“Phắn, anh trai em là người cướp người đẹp của anh em à?”
“Chậc chậc, theo em biết, anh và Thẩm Triết là kẻ thù không đội trời chung. Đương nhiên, vẫn là vấn đề từ phía anh. ”Châu Nguyệt chọc anh ta.
Trong khi hai anh em đang nói chuyện, Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân cũng bước xuống bậc thềm.
Thẩm Triết giúp Hứa Nhân Nhân nhấc váy, cả hai cùng nhau đi lên.
Thẩm Triết đưa cho Châu Tuần chiếc túi trong tay. Có hai chiếc túi, một chiếc do Hứa Nhân Nhân mang đến và chiếc còn lại do anh mang đến, Châu Tuần nhận lấy nói lời cảm ơn.
Đã có rất nhiều người bên trong, nhiều người trong số họ là bạn học trong lớp của Thẩm Triết, cũng có những người của ban nhạc mà Hứa Nhân Nhân biết và các bạn lớp khác đã từng chào hỏi trong trường.
Giữa sảnh có một chiếc bàn lớn bằng đá cẩm thạch, bàn đầy đồ ăn nhẹ, phía bên kia bàn là màn hình lớn, màn hình được kết nối với máy chơi game, board game và poker. Đi vào bên trong, còn có một phòng karaoke trong nhà, nơi mọi người hát và nhảy.
Chủ đề của bữa tiệc này là vui chơi, chia thành nhiều đợt, ai có hứng thú có thể tham gia, cũng có không gian giản dị hơn, thích hợp để thư giãn.
Hứa Nhân Nhân chơi trò chơi board game một lúc phát hiện chiếc cốc cô uống đã cạn. Cô đứng dậy, nhường vị trí của mình cho những người khác, rót một ít đồ uống đi nghỉ ngơi.
Hứa Nhân Nhân mang cốc đến quầy bar phía trước, Châu Tuần đã ở đó. Trên quầy bar có một dãy các loại rượu khác nhau, Châu Tuần đang tự pha đồ uống cho mình.
“Muốn thử không?” Châu Tuần hỏi.
“Nồng độ không cao, hình như vài độ đến chục độ thôi, tương đương với rượu hoa quả mua trong siêu thị.”
“Được, cho em một cốc nhỏ đi.”
Xét cho cùng, trong cơ thể của Hứa Nhân Nhân là linh hồn của một người trưởng thành, cô thực sự đã lâu không đụng đến rượu.
Đêm nay, có lẽ vì ánh sáng mờ ảo trong phòng và quầy bar, không có ai quản, nên mặt nổi loạn ẩn trong cơ thể Hứa Nhân Nhân bộc lộ ra.
“Em muốn uống gì?” Châu Tuần hỏi cô.
“Anh biết pha gì?”
Châu Tuần nhướng mày: “Anh biết rất nhiều.”
Châu Tuần lấy ra một dụng cụ đo lường của người pha chế, sau khi thể hiện tay nghề của mình một lúc, đã pha cho Hứa Nhân Nhân một ly cocktail có nồng độ cồn thấp.
Ly cocktail có màu đỏ cam, chuyển màu từ trên xuống, dưới đáy như nước dưa hấu đỏ, trông rất đẹp mắt.
“Cho em, hãy gọi nó là mỹ nhân dưới trăng đi.” Châu Tuần nói.
Do cách bố trí mặt bằng nên ánh sáng ở mọi nơi đều mờ nhạt, chỉ bật đèn cục bộ sẽ chiếu sáng một khu vực nhỏ ở các khu vực khác nhau.
Họ đang ngồi cạnh quầy bar ở phía bắc của đại sảnh, một chiếc đèn chùm màu vàng mờ buông xuống, chiếu một chút ánh sáng vào khuôn mặt của Hứa Nhân Nhân.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh lam đậm, làn da rất trắng, gò má bên ánh đèn chùm cũng trắng như ngọc, sẽ không ngoa khi nói rằng cô là tiên nữ dưới trăng.
Hứa Nhân Nhân cầm ly cocktail lên và nhấp một ngụm, nó rất ngọt và không có nhiều cồn, rất nhanh liền uống hết.
“Thêm một ly nữa đi, nồng độ có thể… cao hơn một chút.”
Kiếp trước tửu lượng của Hứa Nhân Nhân không tệ. Ở hội sinh viên, đôi khi có một số hoạt động. Họ sẽ bố trí toàn bộ một dãy quán bar với các chủ đề khác nhau trên bãi cỏ của khuôn viên trường. Sinh viên sẽ đi từ quán bar này sang quán bar khác, gọi đồ uống tại mỗi quán bar, uống nó, khiêu vũ với những người khác nhau và đến quán tiếp theo.
Sau khi tham quan hết các quán bar, về cơ bản đã say khướt, sau đó một nhóm người đỡ nhau vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Có lúc còn gặp phải giáo viên, giáo viên thích nói nhiều sau khi say rượu, sau đó mọi người nhảy múa trên cỏ.
Thật là một kỷ niệm xa xăm.
Tỉnh táo lại, Châu Tuần đã chuẩn bị xong, anh ta đưa rượu cho cô: “Ly này khoảng mười độ, có được không?”
“Cũng được.” Mười độ không giống như uống nước.
Hứa Nhân Nhân đang ngồi trên ghế cao uống, cô uống không nhanh, nhấp từng ngụm một.
Châu Tuần ngồi bên cạnh cô, hai người thỉnh thoảng nói một câu.
Châu Tuần đã đến rất nhiều nơi, có thể thoải mái nói về bất cứ chủ đề nào, trong đời này Hứa Nhân Nhân chỉ đến Thụy Sĩ, nhưng trước khi đến đây, Hứa Nhân Nhân cũng đã từng đến rất nhiều nơi, từ châu Âu đến châu Mỹ, hộ chiếu của cô đã chật cứng, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Giữa chừng, Châu Tuần bị gọi đi một lúc.
Anh ta là người khởi xướng bữa tiệc, đương nhiên anh ta phải quan tâm đến những người khác. Khi anh ta quay lại, Hứa Nhân Nhân vẫn ngồi ở đó, nhưng Thẩm Triết đang ngồi bên cạnh cô. Anh ta lắc đầu quay đi.
Hứa Nhân Nhân.” Thẩm Triết ngửi được mùi rượu trên người cô, “Em uống rượu rồi.”
“Rượu? Ừ, uống rồi.”
Trên bàn có một dãy các loại rượu, từ rượu vang đỏ đến rượu whisky, Hứa Nhân Nhân đưa tay lấy một chai và rót vào ly của mình.
“Em say rồi.” Thẩm Triết cau mày giật lấy chiếc cốc trên tay cô.
Châu Tuần thực sự không đáng tin cậy, anh ta vậy mà đã chuẩn bị nhiều rượu như vậy.
“Tôi không say.” Hứa Nhân Nhân đang định tiếp tục uống rượu, nhưng cô đã bị Thẩm Triết kéo đi, nửa đỡ nửa ôm, đưa tới ghế sô pha trống bên cạnh.
Hứa Nhân Nhân thực sự không có ý định uống, rượu mà Châu Tuần pha cho cô nhiều nhất là đồ uống có cồn nhẹ, nó không có nhiều độ.
Nhưng cảnh tượng tối nay không hiểu sao lại gợi cho cô về kiếp trước đã lâu không xuất hiện trong đầu khiến cô xuất thần.
Khi cô bị phân tâm, tay cô đã vô thức rót đầy ly và uống cạn. Vì vậy, khi Thẩm Triết tìm thấy cô, tất cả những gì anh thấy là đôi mắt mờ và dáng vẻ say xỉn của cô.
Thẩm Triết rót cho cô một ly nước lọc, nhưng Hứa Nhân Nhân không uống, cô từ trên ghế sô pha đứng dậy: “Tôi muốn nhảy, âm nhạc đâu…”
Cô đã thay dép khi đi vào, nhưng khi Thẩm Triết kéo cô qua, dép rơi ra, cô vừa đi tất vừa bước lên sô pha, chân vừa nhún vừa nhảy, Thẩm Triết sợ cô ngã nên chỉ có thể giữ ở bên cạnh.
Một mình cô nhảy vẫn chưa đủ, vì vậy cô đến kéo Thẩm Triết: “Cùng nhau nhảy đi, thế này…”
Hứa Nhân Nhân vừa nói xong đã ngã xuống ghế sô pha, Thẩm Triết đã kịp thời đỡ cô. “Em say rồi, tôi đưa em đến phòng ngủ.”
“Tôi không say.”
Hứa Nhân Nhân không ngừng kêu cô không say, Thẩm Triết bế cô lên, hỏi xong Châu Tuần liền bế cô lên tầng hai.
Trên lầu hai đã chuẩn bị xong một dãy phòng khách, Thẩm Triết chọn gian phòng cuối cùng bên trái, đặt cô lên giường. Nhưng Hứa Nhân Nhân không hề an phận chút nào, cô vừa hát vừa nhảy và liên tục cử động chân tay.
Thẩm Triết không còn cách nào khác, anh bật điện thoại và mở nhạc điệu Valse rồi kéo cô xuống giường.
Hứa Nhân Nhân vẫn mặc chiếc váy trước đấy của cô, sau khi cô làm ầm ĩ lên, chiếc váy có hơi nhăn một chút, nhưng trông cô vẫn rất tươm tất. Thẩm Triết vòng tay ôm cô, cô ngả người ra sau, vừa đẩy anh vừa cười.
Hứa Nhân Nhân say rượu mất hết tiêu chuẩn, liên tục giẫm lên chân của Thẩm Triết, cuối cùng giẫm lên chân của Thẩm Triết để anh bước.
Hứa Nhân Nhân vòng tay qua cổ Thẩm Triết và giẫm lên chân Thẩm Triết, khi Thẩm Triết bước một bước, cô bước theo một bước, nhưng khi Thẩm Triết không cử động, cô liền giục.
Người trước mặt có đôi mắt mờ, có lúm đồng tiền xinh xắn khi cười sẽ gục đầu vào anh, vừa cười vừa thúc giục anh.
Ánh mắt Thẩm Triết thật sâu, anh ôm eo cô, nhận lệnh đưa cô đi một vòng quanh quanh phòng.
Một lúc sau, Hứa Nhân Nhân rốt cuộc cũng mệt mỏi, cô nằm xuống giường dừng một lúc.
Thẩm Triết nghĩ rằng cô muốn đi ngủ, lấy khăn lau mặt cho cô, đắp chăn cho cô rồi phân phó cho tài xế đi mua canh giải rượu.
Tuy nhiên, trước khi anh gọi điện thoại, Hứa Nhân Nhân lại mở chăn bông ra, cô liếc mắt nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà: “Sao, tôi muốn ngắm sao.”
Thẩm Triết và cô cùng nhìn lên trần nhà, nhưng Hứa Nhân Nhân chỉ liếc nhìn nó, nhíu mày đứng dậy khỏi giường, đi tất chân bước xuống đất rồi mở cửa ra ban công.
Gió lạnh tràn vào, Hứa Nhân Nhân chỉ mặc một chiếc váy, nửa chân lộ ra ngoài.
Thẩm Triết vội vàng đóng cửa bế cô trở về.
“Tôi muốn ngắm sao.” Hứa Nhân Nhân nói, đôi mắt bướng bỉnh nhìn Thẩm Triết.
Thẩm Triết bị ánh mắt như vậy hạ gục, “Anh đưa em đi ngắm sao.”
Thẩm Triết cho người mang áo khoác lên, quấn lấy người Hứa Nhân Nhân, sau đó đưa cô đến một nơi gần đó để ngắm cảnh đêm.
Trên bầu trời có vầng trăng khuyết treo lơ lửng và vài vì sao, Hứa Nhân Nhân lặng lẽ đứng nhìn bầu trời. “Tôi muốn xem mưa sao băng.” Hứa Nhân Nhân nói, “Tôi muốn ước nguyện.”
Cô nhắm mắt lại và lẩm bẩm điều gì đó trong miệng, nhưng Thẩm Triết không nghe rõ, sau đó cô mở mắt ra, vẫn có trăng lưỡi liềm và hai ngôi sao trên bầu trời, không có mưa sao băng.
Hứa Nhân Nhân có chút thất vọng, cô vừa nhìn, bỗng nhiên bật khóc, “Tôi muốn xem mưa sao băng …”
Nước mắt càng chảy nhiều hơn, Thẩm Triết thật sự bị cô làm cho sợ hãi.
Một người say không nói được logic gì cả, anh vốn dĩ muốn cùng cô đi qua đi lại, chờ khi cô mệt lả rồi cô liền ngủ, không ngờ lại bắt đầu khóc.
Nước mắt to gấp đôi trào ra từ mắt cô, Thẩm Triết hoàn toàn không biết làm gì.
“Tôi muốn xem mưa sao băng, tôi muốn ước một điều ước.” Hứa Nhân Nhân thút thít nói.
“Bây giờ không có mưa sao băng, sau này tôi dẫn em đi xem.” Thẩm Triết kiên nhẫn dỗ dành.
“Tôi muốn xem ngay bây giờ.”
Hứa Nhân Nhân vô cùng ấm ức, cô đến một nơi xa lạ, cô muốn về nhà, cô nhớ nhà của chính mình.
Cô nhớ có người đang đợi cô ở nhà, cô không nhớ nổi người này là ai, nhưng nếu cô rời đi quá lâu, người đó chắc chắn sẽ rất buồn.
Cô càng khóc càng ấm ức, trái tim có chút đau, cô đặt tay lên ngực ngẩng đầu nhìn Thẩm Triết, “Tôi muốn xem mưa sao băng.”
Trong hốc mắt của Hứa Nhân Nhân vẫn còn đọng lại nước mắt. Khi tỉnh táo, cô hiếm khi thể hiện sự yếu đuối như thế này. Hầu hết thời gian, cô giống như một con mèo kiêu hãnh, khoe với bạn bộ lông thanh lịch khi cô vui và cào vào chân bạn khi cô buồn.
Nhưng bây giờ, Hứa Nhân Nhân đang ấm ức khóc, Thẩm Triết cảm thấy rằng cho dù cô muốn mặt trăng trên bầu trời, anh cũng phải tìm cách hái nó xuống.
Anh không muốn thấy cô khóc.
Thẩm Triết lau nước mắt cho cô: “Được rồi, cho em xem mưa sao băng.”
Vừa an ủi cô, Thẩm Triết vừa gọi điện thoại cho một đàn anh.
Vị đàn anh qua điện thoại vô cùng bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Triết: “Không phải chứ, không ngờ có ngày tôi lại được làm ăn với cậu, yên tâm đi, tôi sẽ làm đàng hoàng. Tuy nhiên, tôi chưa từng làm chuyện này, chưa thí nghiệm, hiệu quả cuối cùng không thể đảm bảo, có thể sẽ khác so với mưa sao băng.”
“Không sao, có thể làm đến mức nào thì làm đến đó, tốc độ nhanh chút.”
“Được rồi, nó sẽ hoàn thành trong vòng nửa giờ.”
Người trong điện thoại là Thẩm Triết quen biết trong cuộc thi Olympic máy tính, gia đình anh ta làm máy bay không người lái dân dụng.
Sau khi học sinh cuối cấp này vào đại học, để kết nối trước với công việc kinh doanh của gia đình, anh ta đã bắt đầu kinh doanh riêng và làm một gói “máy bay không người lái tỏ tình chỉ định”, đặc biệt sử dụng máy bay không người lái để giúp mọi người tỏ tình theo ý muốn. Trước mắt thu nhập ít hơn đầu tư nhưng anh ta làm rất vui vẻ.
Hứa Nhân Nhân khóc một hồi cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Triết lau nước mắt, dỗ dành cô: “Em vào trong ngủ đi, 30 phút nữa sẽ có thể nhìn thấy mưa sao băng.”
“Thật không?” Hứa Nhân Nhân nghi ngờ.
“Ừm.” Thẩm Triết nắm tay cô đi vào trong, “Anh không bao giờ nói dối ai.”
Hứa Nhân Nhân mệt mỏi sau khi ồn ào quá lâu, cô được Thẩm Triết dắt tay bước vào từ sân thượng, mắt vẫn còn mờ sương. Sau khi bị cô làm phiền lâu như vậy, nếu là Thẩm Triết trước đây, anh sớm đã buông tay rời đi, nhưng hiện tại, anh không thấy phiền phức chút nào, chỉ cần nhìn cô thôi cũng khiến lòng anh mềm nhũn.
Thẩm Triết đưa Hứa Nhân Nhân vào phòng, xoa đầu và đắp chăn cho cô.
“Chỉ chờ nửa giờ nữa thôi.” Hứa Nhân Nhân nói, thậm chí còn tự mình đặt đồng hồ báo thức.
Thẩm Triết: “…”
Nói là đang ngủ, nhưng Hứa Nhân Nhân hoàn toàn không nhắm mắt lại, cô lăn lộn ở trên giường, xem thời gian một hồi, không ngừng nhìn Thẩm Triết, không cho Thẩm Triết đi.
“Em muốn điều ước gì?” Thẩm Triết hỏi cô.
Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Nếu nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa.”
“Em nói ra thì anh có thể giúp em thực hiện.”
Hứa Nhân Nhân lại lắc đầu, lại bắt đầu ồn ào, “Tôi muốn xem mưa sao băng.”
Thẩm Triết không dám nói chuyện nữa.
Nửa giờ sau, đàn anh nói mọi việc đã xong xuôi, Thẩm Triết dẫn Hứa Nhân Nhân đi ra ngoài.
Hàng chục máy bay không người lái kéo theo những dải sáng dài mô phỏng trận mưa sao băng trên bầu trời. Mặc dù khoảng cách và tốc độ có phần khác so với mưa sao băng thật nhưng rõ ràng nó đủ để đánh lừa Hứa Nhân Nhân đang say.
Đôi mắt Hứa Nhân Nhân sáng rực lên, sau đó cô nhắm mắt lại và nghiêm túc nguyện một điều ước.
Khuôn mặt của Hứa Nhân Nhân rất thanh thoát, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ bóng dưới mắt, cô vừa đáng yêu lại đáng thương.
Sau khi ước nguyện một điều ước, Hứa Nhân Nhân mở mắt, nhìn Thẩm Triết ở trước mặt, cười trìu mến.
Ước nguyện quả nhiên có tác dụng, cô bây giờ đã về nhà rồi.
Thẩm Triết hoàn toàn không biết màn kịch trong lòng Hứa Nhân Nhân, nói với cô “Trời có gió lớn, chúng ta vào đi.”
“Ừm.” Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu và đưa tay ra. Bàn tay của Hứa Nhân Nhân trắng nõn, mảnh mai, có thể dễ dàng nắm lấy, Thẩm Triết nhìn bàn tay cô duỗi ra trước mặt, sửng sốt một hồi, Hứa Nhân Nhân nói: “Không nắm tay em sao?”
Thẩm Triết bất động một lúc, mắt tối xuống vài phần, sau đó anh đưa tay.
Hứa Nhân Nhân nắm lấy tay anh, hai người nắm chặt tay nhau, ngay cả khi họ đang ở bên ngoài ngôi nhà, nhiệt độ xung quanh dường như đồng loạt nóng lên. Gió bắc lạnh giá đã làm mất đi cái nóng của mùa hè, tiếng gió rít đã trở thành một bản hòa tấu.
Hai người nắm tay nhau vào phòng, Thẩm Triết ngồi ở bên giường: “Em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ đợi em ngủ say.”
Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn nằm xuống nhìn Thẩm Triết.
“Sao vậy?” Thẩm Triết hỏi.
“Anh không hôn em, mỗi ngày đều phải hôn chúc em ngủ ngon.” Mặt Thẩm Triết đột nhiên đỏ lên, thậm chí anh còn không để ý đến sơ hở trong lời nói của Hứa Nhân Nhân.
Thấy anh vẫn còn đang choáng váng, Hứa Nhân Nhân đành phải tự mình ngồi dậy, vòng tay qua cổ Thẩm Triết, hôn lên môi anh: “Ngủ ngon.”
Hứa Nhân Nhân nằm xuống rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thẩm Triết sững sờ tại chỗ, trên môi truyền đến một tia rõ ràng, có chút thơm nhẹ của rượu, mềm mại, ấm áp, ngọt ngào.
Trái tim đập loạn xạ không ngừng, khí huyết toàn thân sôi trào, một giọng nói gào thét không yên, một giọng nói còn lại đang bảo anh bình tĩnh lại, Hứa Nhân Nhân vừa mới say rượu.
Cuối cùng, Thẩm Triết ngồi phịch xuống ghế, lấy tay che mắt, có vẻ như không chỉ Hứa Nhân Nhân, mà cả anh cũng say.
Hết chương 38!