Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 96




Lam Diệu Dương không gặp được Nghê Lam, anh cực kỳ lo lắng.

Từ Hồi thành công gắn máy nghe trộm vào dưới xe Tần Viễn nhưng Nghê Lam không có ở đây, Lam Diệu Dương cũng không biết làm thế nào. Anh mở laptop của Nghê Lam ra, mật khẩu laptop này anh biết nhưng anh không biết phần mềm nào là phần mềm cho máy nghe trộm.



Lý Mộc nghe lén qua, biết Nghê Lam dùng phần mềm nào, nhưng máy nghe trộm làm thế nào thành máy theo dõi thì anh lại không biết.

Lam Diệu Dương mở phần mềm kia của Nghê Lam lên, có ba kênh lựa chọn, tất cả đều là màu xám.

“Đây có phải biểu hiện ba cái đều không kết nối?” Lam Diệu Dương hỏi Lý Mộc.

Lý Mộc mờ mịt, lúc trước anh chỉ để ý nhận rồi nghe, nào biết làm thế nào.

Lam Diệu Dương thử chọn đại một kênh nói chuyện xem thử, Lý Mộc cảnh cáo anh, “Anh chọn sai cẩn thận cô ấy đánh anh.” Trước mặt vũ lực, chó săn và lão đại giới giải trí là ngang hàng.

Lam Diệu Dương: “…”

Lam Diệu Dương chọn cái nhìn qua có vẻ an toàn ấn xuống, mở ra một tin, thời gian khoảng 30 phút.

Lam Diệu Dương ấn mở, sau đó nghe được tiếng ồn ào, có dòng xe cộ có tiếng người, còn có người ấn còi, lớn tiếng hô: “Làm gì thế! Có đi hay không!”

“Là cái này, là cái này.” Từ Hồi hưng phấn lại gần. “Vậy mà tìm được a. Đây là tại bãi đỗ xe ở bệnh viện, sau khi tôi gắn máy nghe trộm, vừa lúc có chiếc xe bị cản, ở đằng kia mắng chửi người. Tôi hoảng sợ, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi.”



Ba người nín thở nghe ghi âm, nhưng nghe một đoạn, chỉ có tiếng động xung quanh.

“Dán dưới gầm xe, trong xe nói chuyện khẳng định là không ghi được.” Lam Diệu Dương nói.

“Lúc ấy Nghê Lam nói điều kiện có hạn chỉ đành dùng. Cô ấy cũng không định dùng để nghe trộm, là dùng để theo dõi.”

Lam Diệu Dương nhíu mày: “Vậy đối với chúng ta mà nói không có tác dụng gì, phải đợi Nghê Lam tới xử lý hả?”

Lý Mộc và Từ Hồi gần như đồng quan điểm.

Lam Diệu Dương đóng máy lại, để sang một bên. Xem ra anh còn phải tranh thủ chút thời gian học máy tính, bạn gái rất lợi hại là áp lực lớn.

Ba người ngay sau đó thảo luận chuyện kế tiếp phải làm.

Lam Diệu Dương biết ba người bọn họ chắc chắn đã bị cảnh sát theo dõi, thậm chí tập đoàn tội phạm cũng sẽ lưu ý bọn họ. Dù sao Lý Mộc bị Cầu Xuyên tóm được lúc đang chụp ảnh, đã bại lộ rồi. Nhưng cảnh sát tiến hành đuổi bắt nhóm người này, bọn họ hẳn là cũng sẽ kiềm chế cẩn thận làm việc, mà Lý Mộc bọn họ cũng không nắm giữ manh mối hữu hiệu nào, Tần Viễn bên này nếu xuống tay với bọn Lý Mộc, trái lại sinh thêm chuyện, mất nhiều hơn được.



Lam Diệu Dương liền bảo Lý Mộc và Từ Hồi ra ngoài cẩn thận, làm việc bình thường, chớ chọc người chú ý, đừng để cho cảnh sát và Tần Viễn bên kia để ý. Anh bên này sẽ tìm hiểu rõ ràng tình huống, xác định hành động bước tiếp theo.

“Trước khi Nghê Lam gặp chuyện không may bảo tôi tra xem ngày 9 tháng 9 trước khi cô ấy tới dự tiệc đã làm gì ở Phong Phạm.” Lý Mộc nói.

“Vậy cứ tiếp tục tra.” Lam Diệu Dương suy nghĩ, “Anh cũng tra thêm chuyện của La Văn Tĩnh và Khương Thành đi, tôi cần nói chuyện với La Văn Tĩnh. Trước khi xảy ra chuyện La Văn Tĩnh gọi điện cho Nghê Lam, nhưng Nghê Lam khi đó không tiện tiếp, La Văn Tĩnh lại cúp máy. Tôi phải khiến cho La Văn Tĩnh mở miệng.”

“Nghê Lam không phải nói muốn dùng scandal bôi đen Khương Thành, La Văn Tĩnh chấp nhận yêu cầu này. Lam tổng anh tính làm thế nào để La Văn Tĩnh mở miệng?” Từ Hồi hỏi.

Lý Mộc lườm anh một cái, cái này không phải ngốc sao, ở trong giới giải trí, Nghê Lam có thể so với Lam Diệu Dương sao?

Quả nhiên Lam Diệu Dương nói: “Tôi ở trong giới giải trí lâu như vậy vẫn chưa từng thực sự đóng băng hoạt động nghệ thuật của ai.”

Lý Mộc không nói lời nào.

Từ Hồi: “…” Đã hiểu hàm nghĩa Lý Mộc liếc trắng mắt rồi.

Trong lòng có chút hưng phấn chuyện gì sẽ xảy ra, đây mới là công việc chính của chó săn bọn họ, đóng băng hoạt động nghệ thuật đi, giết chóc đi, có náo nhiệt bọn họ mới có tin đưa.

Lý Mộc tiến hành ngay phương thức phỏng vấn: “Lam tổng, vì sao anh muốn đóng băng hoạt động nghệ thuật của Khương Thành?”

Lam Diệu Dương nhíu mày suy nghĩ: “Không tìm được lý do thích hợp thì không cần lý do rồi.”

Từ Hồi: “…” Vị tiểu Lam tổng này, anh nhất định là theo Lam ca của tôi học xấu rồi, trước kia anh là nhân vật tốt đáng yêu a.

Lý Mộc quả thực không nói gì: “Thôi, tôi giúp anh nghĩ.”

“Đúng. Loại chuyện này anh có vẻ am hiểu.” Lam Diệu Dương cảm thấy có thể, anh hiện tại trong đầu có quá nhiều chuyện, nói bừa tám nhảm có vẻ không ổn.



Lý Mộc đứng đắn nghiêm túc: “Nhưng Lam tổng vừa muốn tra cái này vừa muốn tra cái kia, lúc trước Nghê Lam chỉ cho tôi 8000…”

Lam Diệu Dương: “Đợi sau này anh gặp cô ấy lại đòi cô ấy đi.”

Lý Mộc: “…” Vị tổng giám đốc này, anh thật sự thay đổi nhiều lắm.

Lam Diệu Dương không tiếp tục nói chuyện tào lao với bọn họ, mọi người sắp xếp công việc xong, cuộc họp đêm này liền kết thúc. Lam Diệu Dương đưa chìa khóa căn hộ cho bọn họ giữ, để Lý Mộc bọn họ có thể ở tạm trong này.

“Vốn muốn tìm một căn nhà tốt cho Nghê Lam, nơi này có chút nhỏ, không quá vừa ý. Nhưng lại được cái bảo vệ tốt, yên tĩnh an toàn. Vốn tính hai ngày sau thu dọn xong để cho cô ấy tới đây ở, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện. Hiện tại trước dàn xếp cho hai anh vài ngày. Chờ tôi tìm hiểu rõ ràng tình hình lại sắp xếp tiếp, hai anh ra ngoài chú ý an toàn một chút.”

Lý Mộc điên cuồng thầm mắng trong lòng, Nghê Lam, cái bà này lăn vài vòng trên đất đã có thể đạp chết mấy tên đàn ông, chỗ ở có cần phải kén chọn vậy không? Lại còn chê chỗ này nhỏ? So với khu biệt thự cao cấp là nhỏ. Một mình mà muốn ở rộng cỡ nào, hay là tiểu Lam tổng có suy nghĩ gì đen tối? Tin độc nhất vô nhị này anh lấy chắc rồi, ngay cả địa chỉ sào huyệt ân ái cũng sớm biết rồi.

Lam Diệu Dương không để ý ánh mắt kia của Lý Mộc có thâm ý khác, anh nói rõ ràng liền rời đi.

Lúc Lam Diệu Dương đi ra đã là bình minh, anh không về nhà, đến phòng 2001 ở Lam Sắc Hào tắm rửa một cái, thay quần áo, ăn điểm tâm rất nhanh, sau đó liền đến công ty sắp xếp công việc.


Tối hôm qua Nghê Lam ở trong bệnh viện bị người chụp được, trên mạng đã có người phát tin tức. Mà hệ thống cung cấp điện ở bệnh viện bị phá hoại, lại xảy ra sự kiện đấu súng, có người chết, Nghê Lam ở trong sảnh đối mặt giao thủ với kẻ lưu manh trước mặt bao người, lại còn đánh người khác, việc này đã rơi rớt ra ngoài, bị chụp được, cũng có không ít video clip.

Tuy trước mắt dư luận nói Nghê Lam lại đánh lưu manh, cho rằng cô thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng vụ án lớn như vậy, phóng viên khẳng định theo vào, chắc chắn có thảo luận trên mạng, không được bao lâu mọi người sẽ biết Nghê Lam bị bắt. Cho nên phải làm công tác PR trước.

Tối hôm qua Lam Diệu Dương cũng đã sắp xếp luật sư đi theo tình huống của Nghê Lam, nhưng luật sư đến bây giờ chỉ báo là cảnh sát còn đang trong giai đoạn điều tra ban đầu, công việc rất nhiều, anh bên này liên lạc thăm hỏi không được, cũng không rõ ràng lắm trước mắt Nghê Lam ở đâu. Lam Diệu Dương yêu cầu luật sư tiếp tục theo sát.

Lam Diệu Dương gọi cho Âu Dương Duệ không được, ngay cả Trâu Úy cũng không nghe điện thoại. Lam Diệu Dương đến công ty, liên lạc nhân viên liên quan họp, PR bên kia theo sát động tĩnh của truyền thông trên mạng, đã nhìn thấy chuyện Nghê Lam ở bệnh viện bị phát tán rồi, trong đó cũng có đủ các loại suy đoán. Dù sao chuyện huyên náo rất lớn, bệnh viện mất điện, bắn nhau đều lên trang đầu các tin tức xã hội, đại diện của bệnh viện và phía cảnh sát cũng đã có thông cáo tuyên bố, trong đó cũng không nhắc tới Nghê Lam, càng dẫn tới suy đoán khắp nơi.

Rất nhiều người chạy đến Weibo của phía bệnh viện và cảnh sát, còn có Nghê Lam và Blue để hỏi.

“Thời điểm thế này Nghê Lam tốt nhất có thể ra mặt một chút.” Tổng giám bộ phận PR nói, “Đã có người nói Nghê Lam liên quan tới vụ án bị bắt rồi. Tuy không có ảnh chụp hay video clip bằng chứng nhưng Nghê Lam không xuất hiện, suy đoán loại này rất dễ bị anti fan lợi dụng.”

Lam Diệu Dương lắc đầu: “Nghê Lam đang trợ giúp cảnh sát điều tra, vụ án này là cơ mật, Nghê Lam tạm thời không thể lộ diện.”

Tổng giám bộ phận PR lại nói: “Nếu không tiện, cô ấy có thể không ra mặt, chúng tôi dùng tài khoản của cô ấy lên tiếng là được. Phối hợp với tài khoản công ty cùng hỗ trợ, xóa bỏ nghi ngờ của dân mạng.”

Lam Diệu Dương nghiêm túc nghĩ ngợi: “Lúc này đang là thời kỳ nhạy cảm, vẫn không nên có hành động gì, hiện tại cảnh sát còn chưa phá án, hung thủ còn ở một nơi bí mật gần đó, nếu Nghê Lam hoạt động sôi nổi trên truyền thông chỉ sợ sẽ khiến cho hung thủ chú ý, kích động hung thủ thì không tốt. Vẫn là khiêm tốn chút, trước từ từ theo chỉ thị của cảnh sát.”

Mọi người: “…”

Hội nghị yên tĩnh không tiếng động.

Trong lòng mọi người quả thực có hàng vạn con ngựa chạy như điên, đây là ký nghệ nhân hay là ký… quay lại. Tìm không được danh từ phù hợp.

Chính là từ lúc vào nghề đến nay đen một đường, đen thui rồi còn đánh nhau suốt, đánh tới bây giờ phải cẩn thận hung thủ giết người trả thù, ‘minh tinh’ như thế nên định nghĩa thế nào?

Sau cùng tổng giám bộ phận quản lý nghệ sĩ cẩn thận hỏi một câu: “Chúng tôi có cần làm công tác bảo vệ cho các nghệ sỹ khác để đề phòng?” Nếu thực gọi tới hung thủ dễ dàng nhận ám sát trả thù, nghệ sỹ nổi tiếng hơn Nghê Lam trong công ty có quá nhiều rồi.

“Được, làm đi.” Lam Diệu Dương gật đầu. Làm các biện pháp an ninh, tất cả mọi người yểm trợ cho Nghê Lam. Như vậy phóng viên hẳn không nhìn chằm chằm một mình Nghê Lam.

Lam Diệu Dương dặn dò: “Cũng không cần lo lắng, nói với bên ngoài công ty phối hợp cảnh sát điều tra, đồng thời cũng coi trọng an toàn của nghệ sỹ, những cái khác không cần nhiều lời.”

Lam Diệu Dương vừa nói vừa gửi tin cho Lý Mộc, để cho anh dẫn dắt dư luận trên mạng, che đậy việc này cho Nghê Lam.

Cuộc họp vừa đang định kết thúc thì cảnh sát tới, hy vọng tiến hành thẩm vấn Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương vẫn chờ việc này, anh lấy lý do nói chuyện ở công ty không tiện, yêu cầu đến cục cảnh sát nói chuyện.

Cảnh sát vẫn là lần đầu tiên gặp phải kiểu nhân vật quý công tử chủ động yêu cầu đến cục cảnh sát, đến cục cảnh sát càng tốt, thế là dẫn Lam Diệu Dương đi.

Lam Diệu Dương vừa nhìn thấy không phải cục thành phố, trong lòng anh cũng có chút nắm chắc rồi. Anh liên lạc luật sư, nói cho anh ta biết Nghê Lam trong tay tỉnh, bảo luật sư bên này tìm kiếm người quen để liên hệ. Văn phòng luật sư bên kia cũng phái vài người qua, theo vào vụ điều tra cùng Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở cục cảnh sát.

Từ cục cảnh sát trở ra, Lam Diệu Dương lại chạy về công ty. Trên đường nhận được điện thoại của Trâu Úy, Trâu Úy nói với anh công việc trước mắt của bọn họ, nhưng cũng không để lộ quá nhiều chi tiết. Lam Diệu Dương nghe giọng điệu của cô, hẳn là mấy vị lãnh đạo cấp cao vẫn còn đang họp hành nghiên cứu.

Tuy Trâu Úy nói lời trấn an, nói Viên cục sẽ sắp xếp tốt, nhưng Lam Diệu Dương không tin tưởng bọn họ lắm. Nếu chuyện thật đơn giản như thế làm gì phải kéo dài lâu như vậy, Viên cục đã không thể giải thích rõ, còn phải họp, bên trong này rõ ràng có đấu tranh nội bộ và đánh nhau với bên ngoài.

Tần Viễn thực sự ghê gớm, làm cục diện rối loạn, chuyện náo lớn như thế, Nghê Lam cống hiến nhiều như vậy lại không ai có khả năng đảm bảo cho Nghê Lam, không ai có thể chứng thật thân phận của Nghê Lam, chứng minh cô vô tội.

Lam Diệu Dương nổi giận đùng đùng trong lòng, đã giận mình cũng giận những cảnh sát này. Anh cực kỳ đau lòng Nghê Lam, cảm thấy người oan ức nhất là cô. Cô bất chấp nguy hiểm quay lại giúp đỡ cảnh sát phá án, liều mạng cứu người, sau cùng lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Tất cả đều là đồ vô dụng, bao gồm cả anh.

Nhưng anh không thể lười biếng, không thể nhụt chí. Anh phải giúp Nghê Lam rửa sạch oan khuất, anh nhất định có thể tìm ra chứng cứ chứng minh cô trong sạch.

Lam Diệu Dương ấn điện thoại, dãy số kia anh chỉ nghe một lần nhưng lại thuộc làu làu.

Giang Húc Hồng, mẹ của Tôn Tịnh.

Người mẹ đó trước kia là giáo viên trung học, hiện tại lại làm nhân viên vệ sinh.

“Xin chào, tôi là Lam Diệu Dương. Tôi có thể gặp dì nói chuyện không?”