Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 93




Lúc Nghê Lam tỉnh lại sững sờ thật lâu mới khôi phục tinh thần.

Bệnh viện, tường trắng.

Cô thiếu chút nữa cho rằng bản thân quay trở lại ngày 10 tháng 9 đó. Nhưng bây giờ cô không mất trí nhớ, cô còn nhớ rõ chuyện xảy ra từ ngày 9 tháng 9 tới bây giờ, cô còn nhớ rõ trước khi cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì.

Quan Phàn!

Nghê Lam ngồi bật dậy, lại nghe ‘keng’ một tiếng, cổ tay đau xót. Cô quay đầu nhìn, tay phải cô bị còng vào thành giường.

Tiếng động này kinh động ngoài phòng, cửa bị đẩy mạnh ra.


Một cảnh sát mặc đồng phục đi đến, nhìn thấy Nghê Lam tỉnh dậy cũng không nói chuyện với Nghê Lam mà dùng bộ đàm thông báo. Sau đó một cảnh sát khác cũng đến, hai người trông coi cô.

Bác sỹ và y tá rất nhanh đã đến. Bác sỹ cẩn thận hỏi tình hình sức khỏe cô, có khó chịu chỗ nào không, vân vân. Nghê Lam nhìn nhìn còng tay, lại nhìn cảnh sát mặt không chút thay đổi đứng ở một bên, nhíu mày, dùng giọng nói yếu ớt nói: “Tôi thấy đầu rất đau, chóng mặt, muốn ói. Chân tôi cũng rất đau.”

Bác sỹ cẩn thận hỏi thăm những bệnh trạng khác, dáng vẻ Nghê Lam yếu ớt nói, “Tôi phải nằm xuống.”

Y tá nhanh chóng đi tới đỡ Nghê Lam nằm xuống.

Nghê Lam nâng tay muốn sờ đầu, còng tay ‘keng keng’ rung động. Nghê Lam rên rỉ kêu đau, hỏi hai người cảnh sát kia: “Tôi bị sao vậy, sao lại còng tôi?”

Một người cảnh sát trong đó nói: “Cô chờ chút, sẽ có người tới giải thích với cô.”

Bác sỹ nhân cơ hội hỏi: “Cô có biết mình là ai không?”

Nghê Lam đang do dự về vấn đề giả vờ mất trí nhớ hay không, cân nhắc đủ loại tình huống có lợi cho mình, sau đó cô quyết định nói thật, “Tôi là Nghê Lam, là nghệ sỹ dưới trướng Blue. Tôi muốn gặp Lam Diệu Dương, còn có luật sư của tôi nữa.”


Bác sỹ lại hỏi: “Cô có nhớ là cô từng mất trí nhớ không?”

“Nhớ.”

“Những chuyện lúc mất trí nhớ cô có nhớ lại không?

“Không có.” Nghê Lam trả lời xong, nhớ tới bản thân phải giả vờ yếu ớt, vì thế nhắm mắt lại, tiếp tục diễn. “Đầu tôi cực kỳ choáng váng, bác sỹ, hôm nay là ngày bao nhiêu, tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Từ khi tới bệnh viện đến giờ…” Bác sỹ nhìn đồng hồ cùng lịch ghi chép bệnh án. “Khoảng 16 tiếng.”

Lại là 16 tiếng? Con số này thật có duyên với cô. Đã giữa trưa, khó trách cô cảm thấy hơi đói.

“Quan Phàn cô ấy có khỏe không?

Bác sỹ nói: “Tôi không biết cô nói tới ai.”

Nghê Lam lại chuyển hướng sang hai người cảnh sát kia, cảnh sát vừa rồi trả lời vẫn mang vẻ mặt như cũ. “Cô chờ chút sẽ có người tới giải đáp vấn đề của cô.”

Thật sự là thái độ y như Âu Dương Duệ làm cho người ta chán ghét. Nghê Lam lần nữa nhắm mắt lại.


Cảnh sát kia cũng không nói thêm gì. Bác sỹ tiếp tục đặt câu hỏi chẩn đoán cho Nghê Lam, sau khi kiểm tra một hồi sau cùng chỉ nói vấn đề không lớn, tiếp tục quan sát một thời gian là có thể xuất viện, về nhà nghỉ ngơi là được.

Nghê Lam nhíu mày, nghĩ thầm, vấn đề không lớn không được a, vấn đề lớn cô mới có thể lưu lại chữa trị tranh thủ thời gian, cũng không biết tình hình Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương thế nào, còn Quan Phàn nữa, cô ấy hôn mê lâu như vậy, suy yếu như vậy, trải qua cuộc xóc nảy đánh nhau ngày hôm qua, cô ấy có khỏe không?

Bác sỹ đi rồi, Nghê Lam yên tĩnh nằm, hai cảnh sát trông coi cô vẫn không rời đi nhưng vẫn duy trì một khoảng cách với cô, xem ra là đã nhận cảnh cáo không dám xem thường Nghê Lam. Nghê Lam cũng không nói gì thêm, cô biết hỏi cái gì cũng sẽ không có kết quả, phải đợi người lãnh đạo tới.

Chờ không bao lâu, hai cảnh sát kia mua cho Nghê Lam một phần cơm, không đũa, chỉ cho một cái muỗng nhựa.

Nghê Lam: “…”

Nghê Lam ăn cơm xong, sau đó bác sỹ vội vàng tới thay thuốc vết thương chân cô, thay xong rồi lại chờ một lát, rốt cục có người mang bộ dáng lãnh đạo dẫn theo hai người tới. Người nọ tự xưng Lưu Tống, đến từ đội hình sự tỉnh. Ông đưa ra lệnh bắt giam với Nghê Lam, ý bảo muốn dẫn cô về cục cảnh sát.

Nghê Lam xem xong tờ giấy kia, tỉnh táo lại, cô hỏi: “Quan Phàn đâu?”

“Cô ấy không sao cả, có bác sỹ chăm sóc cô ấy.”

“Âu Dương Duệ đâu?”

“Tối hôm qua cậu ta có hành vi không thỏa đáng, đang tiếp nhận điều tra.”

Nghê Lam ngẩn người, chợt cười lạnh, cô hỏi lại: “Lam Diệu Dương? Anh ấy là người đại diện của tôi, tôi muốn gặp anh ấy.”

“Nghê Lam, cô có liên quan tới vụ án quốc tế liên hoàn, cô là người hiềm nghi quan trọng, xét thấy trong khoảng thời gian này và ngày hôm qua, cô có năng lực lẩn trốn và đả thương người, có hành vi làm trái quy tắc khi đang chịu sự giám sát của cảnh sát, chúng tôi biết cục thành phố và cô có ký qua một thoả thuận hỗ trợ điều tra, bởi vì cô không tuân theo quy định, thoả thuận kia đã mất hiệu lực. Cho dù không mất đi hiệu lực, cũng không gây trở ngại đối với việc điều tra cô phạm tội. Lam Diệu Dương có khả năng thông đồng hỗ trợ cô lẩn trốn. Trước khi chúng tôi hoàn tất việc điều tra, cô không thể gặp anh ta.”

“Vậy tôi còn có thể làm gì?” Nghê Lam cười lạnh hỏi.

“Khai ra hết tất cả những điều mà cô biết.”

“Mọi chuyện trước ngày 9 tháng 9 tôi đã không nhớ rõ, không khai được. Chuyện sau ngày 9 tháng 9 Âu Dương Duệ bọn họ đều biết, ông đi hỏi bọn họ. Cho nên tôi còn có thể làm được gì?” Nghê Lam lại bướng bỉnh rồi, cô không thèm quan tâm ai đứng trước mặt, có thể làm gì cô, hiện tại cô vô cùng khó chịu.

Lưu Tống nói: “Điều tra của cục thành phố chỉ sợ không hoàn chỉnh, nội bộ bọn họ còn có rất nhiều vấn đề. Vụ án của cô do tỉnh chúng tôi tiếp nhận, nhân viên của hình cảnh quốc tế đã đến, bọn họ có hiểu biết về Bird, có tư liệu và chứng cứ liên quan tới cô, quá khứ của cô chỉ sợ cực kỳ đặc sắc. Mất trí nhớ không thể được dùng làm cái cớ, Nghê Lam, sự thật rồi sẽ sáng tỏ. Cô hy vọng biết sự thật sao?”

Nghê Lam cứng người, lời Lưu Tống nói giống như hung hăng nện cô một cái, cảm giác nhiệt huyết dâng lên trong đầu đêm qua lại xuất hiện rồi, Nghê Lam cảm thấy đầu lại ong ong.

Lúc này cô thật sự rất không thoải mái, nhưng hiện tại nói thân thể cô không khỏe chỉ sợ bị đối phương xem nhẹ. Nghê Lam cắn rắng, nhìn thẳng mắt đối phương.

Âu Dương Duệ cả đêm không ngủ. Tối hôm qua một đống hỗn lộn, quá nhiều chuyện phải xử lý. Không tìm được tay súng bắn tỉa, súng của anh bị tịch thu, anh phải chịu trách nhiệm việc nổ súng ở bệnh viện. Anh tiếp nhận điều tra, cho khẩu cung, giải thích vì sao ở chung quanh có rất nhiều người dân lại nổ súng mà không đợi tiếp viện cùng đặc công, giải thích vì sao phải đến bệnh viện, đối với tập kích sắp xảy ra có làm tốt công tác chuẩn bị, xử lý hợp lý cùng báo cáo kịp thời hay không. Phải chăng anh được dặn dò lộ ra hành động bắt Nghê Lam của Sở, vì sao Nghê Lam cũng ở bệnh viện, v.v.

Tâm tình Âu Dương Duệ khó chịu, cãi nhau với đồng nghiệp điều tra. Những thứ này sau khi nổ súng mẹ nó toàn bộ đều vô nghĩa, nếu anh có thể chuẩn xác đoán được có tập kích, tội phạm kia còn có thể có cơ hội tập kích sao? Không có xác nhận có tập kích anh làm thế nào gọi tiếp viện hả? Tập kích đã xảy ra, con tin bị bắt, nếu trước khi tiếp viện và đặc công tới con tin chết, vậy có phải anh cũng cần phải chịu trách nhiệm?

Âu Dương Duệ biết đối phó với điều tra nội bộ rất không nên có tâm tình như vậy, chỉ mang đến cho anh thêm nhiều phiền phức. Nhưng anh không khống chế được bản thân.


Người anh yêu sâu đậm thiếu chút nữa bị người ám sát, anh em anh đã từng tín nhiệm bị kẻ ác nổ súng giết chết trước mắt anh, anh biết rõ rành rành hung thủ là ai nhưng bất lực. Bọn họ giống như chạy trên đường dao găm, không chỉ không thể lui về sau, trái phải lại còn là vách núi, cho dù luôn duy trì phương hướng chạy về phía trước, nhưng lúc nào cũng có thể hụt chân.

Rõ ràng cố gắng và liều mạng như thế, rõ ràng đạt được tiến triển to lớn, lại tại mỗi bước đều bị đối phương đả kích mạnh.

Anh không phục, mẹ nó thật sự uất ức mà!

Mãi đến gần giữa trưa việc điều tra Âu Dương Duệ mới kết thúc, lại còn là vì Viên Bằng Hải trở về tự mình xử lý.

Nhưng ra khỏi phòng điều tra, Âu Dương Duệ liền thấy Liêu Đông. Liêu Đông cùng Lôi Tinh Hà cùng nhau đi ra khỏi phòng thẩm vấn ở đầu kia hành lang. Âu Dương Duệ vừa nhìn liền hiểu rõ, Lôi Tinh Hà mới vừa kết thúc thẩm vấn Liêu Đông.

Âu Dương Duệ đi tới, muốn nói gì đó với Liêu Đông, lại không nói được gì. Liêu Đông nhìn thấy Âu Dương Duệ, hai tay run rẩy muốn kéo tay Âu Dương Duệ nhưng sau cùng lại rụt tay về, chỉ nói: “Đồ của nó, tôi thật sự không thể lấy đi sao? Đó là di vật của nó a.”

Âu Dương Duệ khàn cổ họng: “Chúng tôi còn cần điều tra.”

Liêu Đông im lặng hồi lâu: “Vậy sau cùng sẽ trả cho tôi chứ?”

Âu Dương Duệ khẽ gật đầu.

“Tôi…” Liêu Đông nghẹn ngào, “Tôi… nó luôn tăng ca, nó có nhiều đồ để ở đơn vị, tôi phải giúp nó thu dọn.”

Âu Dương Duệ nói không ra lời.

Liêu Đông lau mắt, xoay người bỏ đi: “Đều do tôi. Nó nói ra ngoài một lát sẽ trở về ăn cơm, tôi không đợi nó.”

Âu Dương Duệ cắn chặt răng, giọng nói Liêu Đông khẽ khàng lại có thể cứa ra máu ở trong lòng, “Nó không trở về ăn cơm…”

Âu Dương Duệ đột nhiên vọt nhanh vào toilet, mở vòi nước, đưa mặt vào trong dòng nước chảy.

Chờ Âu Dương Duệ đi ra, Lôi Tinh Hà đang đợi anh. Anh biết Âu Dương Duệ muốn biết gì, anh đưa tư liệu tới cho anh: “Khẩu cung Liêu Đông, đối với chuyện nội gián ông ta không biết gì cả.”

Lam Diệu Dương tựa như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ không xong nhưng từ bề ngoài của anh lại nhìn không ra.

Anh gọi cho Nghê Lam không được. Anh cũng không liên lạc được với Âu Dương Duệ. Trâu Úy bận tối mắt tối mày, chỉ nói cho anh Quan Phàn còn sống, Nghê Lam không có việc gì, nhưng đang bị điều tra, không thể gặp ai. Bọn họ đang nghĩ cách giải quyết. Viên cục đã trở lại, có người chủ trì đại cục, bảo anh đừng hoảng hốt, cho bọn họ chút thời gian, tình hình có tiến triển cô nhất định báo cho anh trước tiên.

Lam Diệu Dương không có khả năng không lo lắng, nhưng anh biết bản thân có thể làm gì. Anh tìm tới Lý Mộc và Từ Hồi. Hai người kia tối hôm qua bị tra khảo suốt đêm, nửa đêm mới thả ra. Lam Diệu Dương vẫn chờ, đón bọn họ đến một căn hộ trước.

“Đây là nhà bạn tôi, cực kỳ an toàn.” Lam Diệu Dương nói như vậy.

Lý Mộc tin tưởng đây là nhà bạn Lam Diệu Dương bởi vì vừa nhìn thấy rất sang.

Tâm tình Lý Mộc và Từ Hồi vẫn còn đang kích động, bắt đầu kể cho Lam Diệu Dương đã trải qua chuyện gì, như thế như vậy, thế này thế kia. Từ Hồi tận mắt thấy bắn nhau, cảm giác bản thân quả thực giống phóng viên chiến trường. Lý Mộc trải qua cuộc chiến xe bay, sau cùng nhìn xe Cầu Xuyên lao xuống sông, kích thích hơn nhiều so với truy đuổi ngôi sao.

Lam Diệu Dương nhíu mày: “Cho nên sau cùng chỉ tóm được một tên đồng bọn cỏn con của Cầu Xuyên thôi?”

“Đám Cầu Xuyên nhảy vào sông xong có cảnh sát tiếp tục truy bắt, nhưng tôi đã bị dẫn đi cũng không biết cuối cùng bắt được chưa.”

Lam Diệu Dương nói: “Hai anh có chụp được gì không?”

“Đều giao cho cảnh sát giao thông rồi, nhưng tôi vẫn lưu một bản.” Lý Mộc nói xong, đưa di động ra, “Còn có máy tính Nghê Lam, tôi mang trở lại. Cảnh sát tra hỏi kia tôi không biết, thái độ đặc biệt chảnh, lại không biết Trâu Úy, tình huống có phần không đúng. Tôi đã nói máy tính này của tôi, cảnh sát kia sau cùng không lấy cái này.”

Từ Hồi nói: “Tôi cũng thấy tình huống giống như có phần không đúng, cảnh sát hỏi tôi giống như muốn tôi chứng minh Nghê Lam là tội phạm, gài bẫy câu từ. Cho nên, cái đó tôi…”

Anh nói xong ngừng lại một chút, Lam Diệu Dương và Lý Mộc đều nhìn anh chằm chằm.

Từ Hồi nói: “Giống như có khả năng có phần trái pháp luật, cho nên tôi không nói với cảnh sát. Tôi lén gắn một cái máy nghe trộm dưới xe Tần Viễn rồi. Không biết Tần Viễn có phát hiện được không.”

Lam Diệu Dương: “…”

Lý Mộc: “…”

Siêu như vậy.