Bởi vì chân Nghê Lam không tiện, vì vậy nhiệm vụ đi phòng gym thăm dò tình hình liền giao cho Lam Diệu Dương.
Buổi tối trước khi về nhà Lam Diệu Dương ghé qua phòng thuê của Nghê Lam một chuyến, tìm được tấm thẻ thành viên kia trong ngăn tủ của cô. Trước khi Nghê Lam rời khỏi nhà có gắn một camera nhỏ ở góc phòng, Lam Diệu Dương vẫy vẫy tay ngay chỗ đó, sau đó WeChat điện thoại anh vang lên, anh cúi đầu xem, Nghê Lam nhắn qua một icon chu môi hôn.
Lam Diệu Dương cười cười, cầm lấy thẻ thành viên rồi đi.
Ra khỏi phòng, Lam Diệu Dương bấm thang máy, anh để ý xung quanh một chút, không nghe thấy động tĩnh gì. Anh liếc mắt nhìn căn phòng đối diện, do dự có cần phải đi qua kiểm tra một chút mấy thứ đồ kia của Nghê Lam còn ổn hay không, nhưng nghĩ lại nơi này không biết có người theo dõi hay không, anh không làm gì trái lại tốt hơn.
Cửa thang máy đã mở, Lam Diệu Dương đi vào, đóng cửa thang máy lại. Mà lúc này đằng sau cánh cửa lớn của căn phòng đối diện có người lùi lại từ vị trí mắt mèo.
Lam Diệu Dương về đến nhà, Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên đang xem tivi ở phòng khách, nhưng Lam Diệu Dương cảm thấy là đang chờ anh.
“Trễ vậy à, còn tưởng con không về nữa.” Hứa Quyên cố ý nói.
Lam Diệu Dương cười cười: “Không về sẽ nói trước với ba mẹ một tiếng, để ba mẹ khỏi chờ cửa.”
Hứa Quyên: “…”
Lam Diệu Dương lại cười, đi qua ôm vai mẹ lay lay: “Mẹ, cô ấy cực kỳ đáng yêu cực kỳ tốt, mẹ sẽ thích cô ấy.”
Hứa Quyên liếc nhìn chồng. Cực kỳ đáng yêu cực kỳ tốt?
Lam Cao Nghĩa cúi đầu uống một ngụm trà.
Cái nhìn của cha con khác nhau là chuyện rất bình thường.
Hứa Quyên không nói gì, nghẹn một hồi lâu, đành phải miễn cưỡng nặn ra một câu: “Tóm lại, đừng làm chuyện ngốc, dù thế nào cũng phải làm tốt biện pháp phòng hộ.”
“Chắc chắn, chắc chắn, không thành vấn đề.” Lam Diệu Dương mừng khấp khởi nhảy dựng lên: “Con lên lầu trước.”
Vừa nhảy chân sáo lên lầu vừa vui vẻ hát: “Tình yêu đến quá nhanh, như một cơn gió lốc, gió bão không rời, không kịp trốn…” (Ghi chú: Ca khúc Cơn gió lốc, lời: Từ Nhược Tuyên.)
Hứa Quyên: “…”
Còn chắc chắn?! Đây là phát triển tới mức nào rồi! Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của con trai quả thực muốn ứa gan.
Lam Cao Nghĩa khuyên bà: “Không được cứng quá, cứ từ từ khai thông. Bây giờ nó đang yêu cuồng nhiệt, cô gái kia nói gì nghe nấy, nếu chúng ta nói chuyện không dễ nghe, ngược lại lại đẩy nó về phía cô ta hơn.”
Hứa Quyên nhăn mặt: “Sao em lại sinh ra đứa con trai ngốc như vậy. Nó mà thông minh được như một nửa anh nó, già dặn như một nửa chị nó là tốt rồi.”
Lam Cao Nghĩa nói: “Không phải hồi trước em nói hai đứa kia kiên nhẫn được một nửa như A Dương, có được một nửa quan tâm như A Dương là tốt rồi à.”
Hứa Quyên nhìn ông chằm chằm, Lam Cao Nghĩa vội vàng nói: “Cũng không thể chỉ trách tụi nó, tụi nó có khuyết điểm, đều giống anh. Về sau anh sẽ chú ý hơn.”
Trong bệnh viện, Âu Dương Duệ mang một bó hoa đến cho Quan Phàn. Anh cắm hoa vào bình, cúi đầu nhìn máy nghe lén dưới gầm giường, vật kia vẫn còn nằm đó.
Âu Dương Duệ bắt đầu xoa bóp cho Quan Phàn, vừa xoa vừa nói chuyện phiếm với cô: “Hôm nay ba gọi điện cho anh, hỏi tình hình em thế nào rồi. Anh nói bác sĩ nói em khôi phục rất tốt, chỉ là chưa tỉnh dậy. Ba nói trước đó em làm việc quá mệt rồi, nhân dịp này nghỉ ngơi cho tốt, chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại thôi. Ba nói không sai, đúng không?”
Quan Phàn không trả lời anh.
Âu Dương Duệ lại nói: “Hôm nay anh mua hoa cho em. Lúc vào tiệm hoa thấy rất ngại. Mẹ anh hỏi mỗi lần đến thăm em thì mang cho em cái gì? Anh nói mang đồ ăn cho em em cũng không ăn được. Mẹ đề nghị anh tặng hoa cho em. Mẹ nói nếu dám trả lời là tặng hoa em cũng không thấy được thì mẹ sẽ mua vé máy bay qua đây đánh anh một trận. Anh nói không phải, vì người khác cũng có tặng, không cần đến anh. Kết quả mẹ nói sao giống nhau được? Toàn thế giới nhiều đàn ông như vậy, sao con không nói là không thiếu con.”
Âu Dương Duệ dừng một chút, nếu như là nói chuyện phiếm hàng ngày, Quan Phàn nghe đến đây chắc chắn sẽ cười ha ha, nhưng bây giờ cô không có bất kỳ phản ứng gì.
Âu Dương Duệ nói: “Anh thấy mẹ nói rất có lý nên anh liền đi mua hoa.”
Quan Phàn vẫn không có phản ứng, Âu Dương Duệ sờ mặt cô, lại nắm chặt tay cô: “Anh còn mua nhẫn nữa, cái này người khác sẽ không mua, đúng không?”
Quan Phàn không trả lời, Âu Dương Duệ úp mặt vào lòng bàn tay cô, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Người anh em tốt của anh thực là tên phản bội sao? Thật sự là cậu ấy hại Quan Phàn thành như thế này sao? Âu Dương Duệ hi vọng anh sai rồi. Anh không biết có thể nói với ai.
Người anh yêu thương nhất, anh cũng không thể bộc bạch hết được.
Ngày hôm sau, Lam Diệu Dương ra khỏi nhà vào sáng sớm.
Trần Châu mang đến món đồ mà Lam Diệu Dương muốn, gói phần mềm lắp đặp app dịch vụ đầu cuối điện thoại cung cấp dịch vụ an ninh riêng mà Thụy Thuẫn cấp cho họ.
Công ty an ninh Trần Châu ký hợp đồng tên là Thụy Đạt, là công ty môi giới cung cấp dịch vụ huấn luyện và dịch vụ khách hàng mà Thụy Thuẫn có cổ phần.
Thụy Đạt cung cấp dịch vụ huấn luyện cho học viên bảo vệ, vệ sĩ, bao gồm hướng dẫn kiến thức luật, huấn luyện thể lực và kỹ năng bắt cướp đơn giản, huấn luyện tác phong ngoại hình, còn hướng dẫn cho bọn họ làm thế nào để sử dụng thiết bị an ninh, xử lý camera, vân vân, tốt nghiệp xong sẽ giới thiệu các vệ sĩ, bảo vệ này đến các công ty an ninh để làm việc.
Thụy Đạt còn cung cấp dịch vụ cao cấp phục vụ khách hàng VIP, chính là kiểu vệ sĩ như Trần Châu, đã từng đi lính, bản lĩnh tốt, tuân thủ kỷ luật, chuyên môn mạnh, biết lái xe, khí chất cũng không tệ, vì vậy có thể làm vệ sĩ cho danh nhân, minh tinh. Nhân tài như vậy số lượng ít, giá cao, Thụy Đạt ký kết hợp đồng với bọn họ, trước huấn luyện tốt cho bọn họ, sau đó giới thiệu công việc, cũng hứa hẹn trong vòng năm năm nếu bị bên sử dụng gửi về, Thụy Đạt sẽ tiếp tục giới thiệu công việc mới cho bọn họ.
Thụy Đạt giới thiệu người thành công sẽ thu phí giới thiệu của người tuyển dụng, đồng thời cũng cung cấp dịch vụ thu phí và thiết bị phần mềm an ninh liên quan, chủ yếu là cài trong điện thoại. Vệ sĩ có thể định vị vị trí của chủ bất kỳ lúc nào, chủ cũng thuận tiện bấm một phím gọi cầu cứu. Hệ thống phần mềm này còn kết nối với trung tâm dịch vụ an ninh của Thụy Thuẫn, lúc gặp trộm trong nhà hay sự cố bên ngoài, hệ thống kia sẽ đồng thời báo động và phát tin cầu cứu đến trung tâm kia, trung tâm an ninh Thụy Thuẫn ngay lập tức sẽ phái vệ sĩ chi viện.
Trung tâm dịch vụ là do Thụy Thuẫn cung cấp mà tiền lương mỗi tháng của vệ sĩ riêng như nhóm Trần Châu là do bên tuyển dụng trả. Nói cách khác, Lam Diệu Dương chi trả tiền lương cho Trần Châu, là ông chủ Trần Châu. Trừ phi Trần Châu thất nghiệp, còn không cũng không có quan hệ gì với Thụy Đạt, không cần báo cáo công việc, cũng không cần quay về báo cáo, càng không dính dáng gì đến Thụy Thuẫn.
Trần Châu phục vụ bốn năm cho nhà họ Lam, đã từng cứu Lam Cao Nghĩa, đã từng đưa Liên Húc an toàn ra khỏi hiện trường hỗn loạn nhiều lần, còn cứu mẹ con Lam Diệu Ninh ra khỏi tay fan cuồng. Nhà họ Lam cực kỳ tín nhiệm anh, vì vậy tình huống của Thụy Thuẫn lần này, Lam Diệu Dương không có kiêng kị gì Trần Châu, trái lại cần sự hỗ trợ của anh.
Trực tiếp xâm nhập vào server và hệ thống camera an ninh công cộng của Thụy Thuẫn, Nghê Lam không tìm thấy sơ hở gì. Cô hi vọng có thể tìm hiểu một chút phần mềm Thụy Thuẫn cung cấp riêng cho các gia đình và cá nhân, xem thử có phải là thu thập tình huống của khách hàng một cách trái phép không, nếu có phát hiện, cái này cũng có thể là bằng chứng bắt Tần Viễn hoặc là tìm ra được chứng cứ phạm tội khác của anh ta.
Cho nên Lam Diệu Dương nói Trần Châu nghĩ cách lấy được từ phía Thụy Đạt tài liệu về phần mềm lắp đặt cài trên di động của bọn họ, phiên bản khác, để Nghê Lam phân tích.
Hôm nay Trần Châu rốt cuộc lấy được, Lam Diệu Dương liền đưa trước cho Nghê Lam, nhân tiện cùng ăn sáng với cô. Sau đó anh cầm lấy chiếc thẻ thành viên của Nghê Lam tới trung tâm thể hình Áo Khải Tư Thụy, Nghê Lam thì ở lại khách sạn lập trình code phân tích tài liệu.
Lam Diệu Dương là danh nhân, ở trung tâm thể hình đương nhiên cũng được ưu đãi. Scandal của anh với Nghê Lam đã truyền khắp nơi trong phòng tập từ ngày 9 tháng 9 lúc anh ném Nghê Lam ra khỏi phòng. Về sau việc anh ký hợp đồng đưa Nghê Lam về công ty, các loại tin đồn lại càng bay đầy trời.
Trong trung tâm có không ít người quen biết Lam Diệu Dương, lại càng dám đoán bừa hơn người xa lạ. Thế là từ tiếp tân trong trung tâm đến nhân viên làm việc, vừa nhìn thấy Lam Diệu Dương trong đầu đã tự động hiện lên câu chuyện buôn dưa lê ngày trước.
Lam Diệu Dương gọi quản lý, đưa thẻ của Nghê Lam ra, nhờ quản lý hỗ trợ kiểm tra xem ngăn tủ của Nghê Lam là cái nào.
Quản lý liền đến trước máy tính chỗ quầy tiếp tân quét thẻ gõ bàn phím tìm thông tin, còn giống như không có việc gì hỏi: “Lam tổng, sức khỏe cô Nghê thế nào rồi? Tôi đọc tin trên mạng, thấy cô ấy cứu nhân viên lao công bị thương rất nặng.”
“Vẫn khỏe, cô ấy không bị gì nặng.” Lam Diệu Dương ôn hòa nói.
Quản lý cố gắng suy nghĩ lại nặn ra một câu, “Chờ sức khỏe cô ấy tốt rồi, hoan nghênh cô ấy tiếp tục tới tập a.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, nghĩ ngợi lại lắc đầu: “Đợi tôi tập ổn rồi mới đưa cô ấy tới.”
Hai cô gái trước quầy tiếp tân vẫn hóng tai nghe lúc này biểu cảm có chút phức tạp, cào gan cào phổi, lời này của Lam tổng là có ý gì chứ, có phải có thâm ý gì không?
Là đàn ông rất để ý thể diện, lại còn biểu hiện quan hệ của hai người đã đến mức không cho cô ấy tới cô ấy sẽ không tới rồi à?
Lam Diệu Dương cười cười với các cô.
Quản lý rốt cuộc tìm ra được ngăn tủ của Nghê Lam là số 62. Lam Diệu Dương nói, “Các cô đoán không sai, cô ấy là bạn gái tôi.”
Mấy cô trước quầy tiếp tân miệng chữ O.
Quản lý nghiêm túc: “Lam tổng, chúng tôi sẽ không đoán bừa và bàn luận chuyện riêng của khách hàng.”
Lam Diệu Dương nói: “Không sao, chỉ là bạn gái tôi bị thương không tiện đến, tôi muốn lấy giúp cô ấy một ít đồ cá nhân được chứ?”
“Được được.” Quản lý vội nói.
Quản lý dẫn Lam Diệu Dương đến phòng thay đồ của nữ, gọi một huấn luyện viên nữ tới, vào trong phòng thay đồ xem có người khác hay không, xác nhận không còn khách nữa mới để Lam Diệu Dương vào.
Lam Diệu Dương tìm đến ngăn tủ số 62 kia, khoá cửa tủ là khóa vân tay, nhìn rất tinh tế.
Lam Diệu Dương cầm chiếc khóa đó nhìn một chút, không có lỗ khóa, không có số xoay mật mã, chỉ có một cảm ứng vân tay. Những khóa vân tay bình thường mặt sau sẽ có một app điều khiển cấp mã QR, nhưng cái này của Nghê Lam không có.
Lam Diệu Dương chụp hình khóa cho Nghê Lam: ‘Đồ em dùng cũng thật hiện đại nha.’
Nghê Lam nhìn hình chụp ngẩn người, biết sớm cô đã tự đến rồi.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Nghê Lam: “Hay là đợi anh họp xong, chiều rảnh rồi qua đón em, ổ khóa này phải dùng vân tay em mới mở được. Có điều em nên chuẩn bị tâm lý trước, chỗ này người ta tám chuyện nhiều lắm.”
Nghê Lam bỗng nhiên nhớ tới gì, cô nói: “Anh thử vân tay anh chút đi.”
“Vậy chắc chắn là mở không ra.” Lam Diệu Dương vừa nói vừa cầm khóa, ấn ngón tay cái lên.
“Em biết.” Nghê Lam lấy chiếc điện thoại bí mật của mình ra, ấn mở khóa vân tay, một icon phần mềm app đồ điện gia dụng nhảy ra, logo chính là nhãn hiệu tivi căn phòng cô thuê. Giao diện nhảy ra thông báo: ‘Có tin nhắn mới, bạn có muốn mở không?’
Nghê Lam ấn vào, tiến vào một giao diện, bên trong giao diện kia thấy một dấu vân tay và thời gian.
Lam Diệu Dương nói trong điện thoại: “Quả thật mở không ra.”
Nghê Lam nói: “Em nghĩ chỗ này thật sự có thể có đồ quan trọng.”
“Sao thế?”
“Điện thoại của em ghi nhận vân tay mở khóa và thời gian có người muốn mở.”
Lam Diệu Dương sững sờ, vừa định nói chuyện thì liếc mắt thấy có người. Anh bỗng nhiên quát: “Ai đó?”
Một cô lao công hơn năm mươi tuổi cầm cây lau nhà từ một dãy tủ khác bước qua: “Thưa anh, ở đây là phòng thay đồ nữ.”
“Tôi biết.” Lam Diệu Dương nói: “Tôi lấy ít đồ rồi đi liền.”
Cô lao công kia khẽ gật đầu: “Vậy anh nhanh lên. Còn có khách khác cũng muốn dùng phòng thay đồ.” Bà nói xong rồi đi.
Nghê Lam nhanh chóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Diệu Dương kể lại tình huống, Nghê Lam nói: “Anh đợi một chút.” Cô kết nối điện thoại với máy tính, bắt đầu xử lý.
Lam Diệu Dương hỏi cô: “Hay là em qua đây một chuyến đi, anh nói Trần Châu đi đón em. Anh sẽ canh chừng trước ngăn tủ.” Sẽ không phải lại bị người của Tần Viễn theo dõi nữa chứ? Vốn dĩ bọn họ cũng không biết Nghê Lam còn một chỗ như vậy, bây giờ biết rồi?
Lam Diệu Dương có chút khẩn trương, cái gì mà thẻ nhớ, cái gì ổ cứng, lỗi đã phạm qua không thể phạm lại nữa.
Nghê Lam vừa gõ bàn phím vừa trả lời anh: “Anh xem chừng trước tủ là được, nhưng đợi em qua thì lâu lắm, anh còn có thể giữ phòng cả tiếng đồng hồ không cho khách nữ khác dùng sao? Vậy còn khả nghi hơn. Hơn nữa nếu bọn họ thực sự phát hiện ra rồi, trên đường em đi qua sợ cũng sẽ bị kéo dài, anh ở đó cũng không canh được. Anh đợi em một chút, giờ em đang xử lý.”
“Em xử lý cái gì?”
“Vân tay của anh, tạm thời đừng quấy rầy em, em tập trung làm.” Nghê Lam cúp điện thoại.
Lam Diệu Dương ngậm miệng, oan ức, anh rõ ràng không có ồn ào, anh mới nói có hai câu.
Lam Diệu Dương chờ lại chờ, một lúc sau thì quản lý vào hỏi Lam Diệu Dương lúc nào thì xong, Lam Diệu Dương nói anh sắp xong rồi, quản lý lại lịch sự đi ra ngoài.
Lam Diệu Dương chọc chọc trước ngăn tủ, để ý xung quanh, không có ai đến, cô lao công vừa rồi cũng không vào nữa.
Lam Diệu Dương xem thử đồng hồ, anh chờ được khoảng mười phút thì lúc này điện thoại nhận được một chương trình Nghê Lam gửi tới, sau đó Nghê Lam gọi điện thoại tới, “Anh cài đặt đi, nếu nó nhảy ra thông báo có muốn kết nối không thì anh bấm có.”
Lam Diệu Dương làm theo, anh thấy chương trình hiện kết nối thành công, vừa giơ điện thoại đến bên tai thì nghe Nghê Lam nói: “Được rồi, kết nối rồi, giờ anh thử lại vân tay của mình xem.”
Lam Diệu Dương ấn ngón cái lên một lần nữa, chiếc khóa kia tách một cái mở ra.
Lam Diệu Dương mừng rỡ, “Mở rồi.” Anh kéo khóa xuống, mở ngăn tủ ra, vừa nhìn lại choáng váng.
Trong tủ trống không, không có gì.
Buổi sáng lúc Liêu Tân chuẩn bị đi làm, điện thoại tình báo nhận được một tin nhắn, kêu anh đi qua một siêu thị nào đó, đến tủ locker trong siêu thị lấy USB, sau đó theo chỉ thị trên đó mà làm.
Trong lòng Liêu Tân trầm xuống, mệnh lệnh này cũng giống như lúc xóa bỏ chứng cứ trong máy của Tôn Tịnh.
Cắm USB vào trong máy tính, sau đó màn hình máy tính sẽ xuất hiện một dãy code nhấp nháy, máy tính sẽ bị điều khiển từ xa, xóa bỏ điều chỉnh một ít nội dung, sau đó lại khôi phục lại như cũ. Tiếp đó anh theo chỉ thị trên tờ chỉ dẫn để thao tác, xóa đi chương trình cài đặt vào máy tính, loại bỏ dấu vết, lấy USB ra.
Liêu Tân xuống xe giữa đường, đi siêu thị kia, theo mật mã trong điện thoại mở ngăn tủ kia ra. Trong tủ có một cái túi nhỏ, bên trong có USB và một tờ giấy.
Quả nhiên là giống.
Liêu Tân bỏ tờ giấy và USB vào túi, đến cục cảnh sát.
Đến buổi trưa tất cả mọi người đều bận rộn, Liêu Tân đi qua phòng vật chứng điện tử hai lần, bên trong đều trống không. Buổi trưa mọi người đi ăn cơm, Liêu Tân đi vào, nhìn nhìn vị trí của kỹ thuật viên Thẩm Hào một chút, máy tính anh không tắt nhưng khóa màn hình. Liêu Tân không biết mật khẩu nhưng anh không cần phải để ý, anh cắm USB vào máy tính Thẩm Hào.
Chỉ một lúc, máy tính Thẩm Hào bắt đầu hoạt động, Liêu Tân tắt màn hình đi, anh không muốn nhìn.
Thẩm Hào đang mua cơm ở căn tin bên cạnh cục cảnh sát. Anh mua bánh bao và sữa đậu nành, đang đi về phía cục cảnh sát, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ: “Đội trưởng Âu Dương, khi nào anh quay lại?”
“Đang đậu xe.” Âu Dương Duệ đáp lời. Buổi sáng anh chạy qua hiện trường vụ án khác, hiện tại cả nhóm đang trở về.
Thẩm Hào dừng bước đưa mắt nhìn, thấy nhóm Âu Dương Duệ đang dừng ở bãi đậu xe bên ngoài kia, anh liền đứng đó đợi một chút.
Một nhóm người lục tục kéo về phía cục cảnh sát, Thẩm Hào nghênh đón chào hỏi từng người một, cuối cùng giữ chặt Âu Dương Duệ nói: “Đội trưởng Âu Dương, cái thẻ nhớ hôm qua cầm về là một đoạn video giết người, chất lượng video không tốt lắm nhưng hung thủ giết người kia nhìn rất giống Nghê Lam.”
Âu Dương Duệ sững sờ, cực kỳ kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”