Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 49




Nghê Lam tranh thủ thời gian gọi cho Lam Diệu Dương.

“Lam tổng, giờ em đang ở sân chơi núi Kỳ Lân, sáng nay họp báo tiết mục ở đây.”

“Anh thấy rồi.” Giọng Lam Diệu Dương không vui, “Lúc em phát biểu nhìn ngốc ngốc.”

Nghê Lam: “…”

Cô ngốc hồi nào vậy, cái này gọi là khiêm tốn, Thẩm Hà kêu cô ban đầu nên kiềm chế chút. Tuy cô cũng không rõ là bản thân mình rốt cuộc phải kiềm chế cái gì.

Nhưng mọi người trả lời đều là phong cách đó, cô cũng học theo, người khác trả lời thế nào cô liền trả lời thế đó. Nhường phong quang cho Phan Kính cũng là chuyện đương nhiên.

“Em nói anh biết.” Nghê Lam tạm thời không quan tâm những chuyện đó, quay lại trọng điểm trước, “Vừa rồi em mới biết, công ty an ninh Thụy Thuẫn mà các anh dùng và khoa học kỹ thuật Viễn Bác, công ty game của ‘Phần thưởng tối cao’ đó, thì ra là cùng một chủ.”

“Em nói Tần Viễn à? Cái này anh biết.” Lam Diệu Dương nói, “Trước đó anh có họp với bọn họ. Tần Viễn chỉ là cổ đông của Công ty an ninh Thụy Thuẫn, ông ấy không quản lý nghiệp vụ của bên đó. Bản thân ông ấy chỉ tập trung vào mảng phát triển phần mềm. Trò chơi này ông ấy phát triển mấy năm nay giờ mới tung ra, cho nên ông ấy khá quan tâm.”

Lam Diệu Dương dừng một chút, hỏi Nghê Lam: “Sao thế? Có vấn đề gì à?”

“Không có gì, em chỉ cảm thấy có chút trùng hợp.” Nghê Lam hạ giọng, “Tất cả thiết bị sân chơi thực chiến tụi em dùng đều là của Thuỵ Thuẫn.”

“Hệ thống hình ảnh camera thực tế của Thụy Thuẫn đứng nhất nhì trong nước, hệ thống phần cứng phần mềm cũng cập nhật nhanh chóng, phục vụ đúng lúc. Anh biết có rất nhiều doanh nghiệp sử dụng dịch vụ của bọn họ.” Lam Diệu Dương nói: “Lần họp trước, Tần Viễn có giới thiệu cho anh bọn họ sử dụng thiết bị của Thụy Thuẫn đưa vào trong sân chơi, một là có thể bảo đảm an toàn hành tung của người chơi, hai là hệ thống chuyển tiếp truyền hình trực tiếp trên mạng bọn họ đang phát triển cũng đạt được tiêu chuẩn truyền đi hình ảnh dưới định dạng pixel, ba là có thể truyền hình toàn bộ chương trình. Cái này hiện tại trước mắt tốt nhất chắc là của bọn họ rồi. Ông ấy nói mới đưa ra ba năm, vẫn đang tiếp tục cải tiến, đây là lần đầu bọn họ ứng dụng truyền trực tiếp trên mạng. Nếu như tiết mục thành công, hiệu quả kỹ thuật được nghiệm chứng, hệ thống này của bọn họ chắc cũng bán được cho các nhà đài.”

Nghê Lam nói: “Em có nghe nói. Dù sao tiết mục tùy tiện lấy ra một món đồ cũng có thể bán được.”

Lam Diệu Dương nói: “Tần Viễn này rất giỏi, rất có tiếng trong giới kinh doanh. Ông ấy học công nghệ thông tin. Khắp nơi trên mạng đều nói về ông ấy.”

“Thật sao?” Nghê Lam nói: “Trước đây không có để ý. Vậy để em tra thêm xem.”

“Tra cái gì, có gì hay xem đâu.” Lam Diệu Dương bỗng nhiên khó chịu.

Nghê Lam ngẩn ra, nghĩ rằng bên trong có bí mật gì đó, hạ giọng vội hỏi: “Sao thế?”

“Anh đã nói là không có gì hay để xem.” Anh dừng lại một chút, im lặng một lúc, không nghe thấy Nghê Lam nói gì, ho khẽ một tiếng, nói: “Vậy em đã điều tra anh chưa?”

“Đương nhiên tra rồi.” Nghê Lam nhớ tới lúc đó: “Em vừa tỉnh lại đã không nhớ rõ gì rồi, lại bị chị Gia Kỳ đánh vào đùi một cái nói em vô liêm sỉ leo lên giường của anh. Anh nói xem em sao có thể không tra rốt cuộc anh là ai.”

Lam Diệu Dương: “…Sau đó thì sao?”

“Không thể hiểu nổi bản thân.”

Ý là không đáng leo lên giường sao? Lam Diệu Dương không vui: “Được rồi, em còn chuyện gì không?”

Cái sự không vui này có chút rõ ràng, Nghê Lam lại không hiểu: “Anh không vui à?”

“Không có.”

Nhóm quản lý tiết mục gọi Nghê Lam, Nghê Lam liền nói: “Em phải đi rồi, chương trình còn tiếp tục.” Nói xong liền cúp máy.

Lam Diệu Dương trừng điện thoại. “Anh không vui, em không hỏi thêm được vài câu à?”

Đáng tiếc đầu bên kia điện thoại đã không có người đáp lại. Lúc này Lam Diệu Dương thật sự không vui.

Nghê Lam được dẫn vào tiệc rượu. Buổi tiệc dạng buffet, trên bàn bày đầy thức ăn. Trên vách tường đối diện là một cái màn hình, lúc này đang phát ra hình ảnh game và trailer tiết mục, giới thiệu đội hình khách mời, phỏng vấn, v..v…

Nghê Lam nhìn thấy phần mình, suýt chút nữa thì nghẹn bánh.

Ha ha ha ha, có chút gượng gạo, thật ngố.

Môn Bội Bội đi tới bên cạnh cô, nói với cô: “Em không giống trong tưởng tượng của chị chút nào.”

“Chị nghĩ em thế nào?”

“Là kiểu vừa đẹp vừa khôn khéo đó.”

Nghê Lam thích thú lời khen này, nghiêm túc hỏi: “Nhưng đẹp vẫn là đẹp chứ?”

Môn Bội Bội cười ha ha. Giọng cười của cô hơi giống vịt, là một trong những điểm đặc trưng của cô, vừa đặc biệt vừa vang, nhất thời mọi người đều quay lại nhìn.

Nghê Lam bình tĩnh lại. Một lúc sau Môn Bội Bội cười xong rồi, gật đầu nói: “Rất đẹp, thật đó, chị là phụ nữ còn thích. Em không thấy hai cậu em trai kia vẫn cứ lén nhìn em suốt à.”

“Thấy rồi, nhưng em không dám cười với bọn họ, em sợ fan của bọn họ nghĩ là em lấy lòng họ, đánh chết em mất.”

Môn Bội Bội lại cười một trận to.

Vị danh hài này nổi tiếng là nhờ vào nụ cười sao? Nghê Lam ổn định lại cảm xúc lần nữa bởi vì mọi người lại nhìn.

Môn Bội Bội nói chuyện với Nghê Lam một hồi, sau đó được phóng viên mời đi phỏng vấn.

Phan Kính liền đi bộ lại hỏi Nghê Lam: “Hai người bọn em nói gì vậy?”

Nghê Lam đáp: “Chị ấy khen em đẹp.”

Phan Kính liếc cô, tới lượt Nghê Lam cười ha ha.

Một lúc sau, Tần Viễn lên sân khấu. Ông giới thiệu chủ trì, đoàn đội, kỹ thuật, thiết bị, quy tắc trò chơi, vân vân cho mọi người, trong đó thiết bị kỹ thuật là trọng điểm trình bày, hiển nhiên lĩnh vực này ông chuyên nhất, nội dung ông nói sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, thú vị.

Thừa lúc ông đang nói chuyện, Nghê Lam lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin của Tần Viễn.

Bản tin về Tần Viễn quả thật không ít. Là một nhân tài khoa học kỹ thuật mới, một doanh nhân trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thiên tài học tập, thần thoại lập nghiệp. Tần Viễn được đánh giá rất tốt, hào quang sáng ngời. Nghê Lam tìm mấy lần, đa số nội dung không có gì khác biệt. Câu trả lời của Tần Viễn cũng giống nhau.

Thời niên thiếu nghèo khó, bất ngờ mất cha mẹ, dựa vào cái đầu thiên tài, tính cách không chịu thua, tầm nhìn đặc biệt, tinh thần mạo hiểm, lập nên tập đoàn Viễn Bác.

Có phóng viên hỏi Tần Viễn: “Ông thấy điều gì làm ông thành công?”

Tần Viễn trả lời: “Cái nghèo và cái chết.”

Nghê Lam có phần xúc động, một doanh nhân thành công khí chất tinh anh, mặc một bộ âu phục mắc tiền, lại có một quá khứ gian nan đau khổ như vậy, nhưng trong nụ cười và ánh mắt của ông không thấy tăm tối.

Nghê Lam nghĩ tới bản thân, cô là ai đây, quá khứ của cô thế nào, gia đình cô đơn thân, tuổi thơ cô quậy phá, cô sống có tốt không? Vui không? Sau khi cô từ Mỹ về xảy ra chuyện gì?

Nghê Lam rất muốn biết.

Cô không biết vì sao mình quay lại, nhưng cô cảm thấy không thể nào là vì ngành giải trí. Chẳng lẽ vì giúp Quan Phàn? Cô từ nhỏ đã là một chị đại không theo quy củ, thật có tinh thần trọng nghĩa vậy sao?

Nghê Lam tham gia hoạt động xong đêm đó liền trở về.

Phan Kính cực kỳ giận oán trách cô không có chí tiến thủ, bởi vì anh và hai em trai nhỏ khác muốn ở lại tiếp tục luyện tập. Vì Môn Bội Bội có lịch trình khác nên phải đi. Mà Uông An Ni cũng ở lại huấn luyện một ngày, ngày hôm sau cô có một buổi họp báo, ngày mốt chính thức tham gia khu trò chơi.

“Còn em? Em vội gì vậy?” Vẻ mặt Phan Kính giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Trước đó rõ ràng là cô hứa với anh sẽ làm quen với hoàn cảnh huấn luyện và chút kỹ năng súng ống, còn hẹn xong ngày mai sẽ cùng anh luyện tập phối hợp một chút. Kết quả thì sao, bây giờ đột nhiên nói muốn đi.

Tuy phải đến hôm sau tiết mục mới yêu cầu vào khu trò chơi, nhưng bây giờ khâu chuẩn bị cũng muốn chụp một chút chuyện hậu trường rồi. Trước khi vào khu trò chơi thi thố, sáu vị khách mời này đang làm gì?

Các khách mời nam đều đang tích cực rèn luyện, các khách mời nữ có người bận rộn vẫn dành thời gian luyện tập. Còn Nghê Lam thì sao?

Nghê Lam dõng dạc đáp: “Em đi tìm một chút tiểu sử của em.”

Phan Kính: “…”

“Chị Hà nói, em là một đứa nhóc mất trí nhớ đáng thương. Lúc nãy em cũng có báo với chị ấy rồi, muốn nhân lúc trước khi tiết mục bắt đầu đi về quê của em một chút, tìm lại ký ức, chính là đột nhiên rất muốn đi. Chị ấy đồng ý rồi, cảm thấy rất tốt, còn kêu một chị quay phim đi với em quay hậu trường.”

Phan Kính: “…Đứa nhóc mất trí nhớ đáng thương.”

“Ừm.” Nghê Lam gật đầu.

“Chị Hà có hiểu lầm gì về em không? Tiết mục bố trí em lên chưa tới 10 phút là tèo rồi.”

“Tóm lại anh phải luyện cho tốt, chúng ta chia ra hành động.”

Phan Kính nói: “Đương nhiên rồi, anh phải chứng minh trai ba mươi vẫn có thể đánh bại thiếu niên mười tám.”

Nghê Lam chìa ngón tay cái cho anh rồi đi.

Sáng hôm sau, Nghê Lam mang theo chị quay phim, đi tàu cao tốc.

Weibo hôm nay lại phát thêm một đợt tuyên truyền tăng nhiệt cho tiết mục.

Tổ tiết mục ‘Phần thưởng tối cao’ mở bỏ phiếu, kêu mọi người dự đoán ai cuối cùng sẽ trở thành ‘Người nhận phần thưởng’.

Chương Văn Hiên và Điền Lạc có khả năng thay nhau đứng nhất và đứng nhì, Phan Kính ổn định ở vị trí thứ ba, thứ tư là Uông An Ni, thứ năm là Môn Bội Bội, Nghê Lam không có vé.

Đây chính là ý định sắp xếp tuyên truyền của Thẩm Hà trước đó.

Chương Văn Hiên và Điền Lạc có quá nhiều tài liệu tranh tài có thể dùng, động tác của bọn họ mạnh mẽ, ngoại hình đẹp, đầy cảm giác thiếu niên. Fan hâm mộ phát điên phát cuồng.

Đoan video sát thủ lúc trước của Phan Kính tung ra, cộng thêm hình ảnh luyện tập cùng với huấn luyện viên ở sân chơi hiện tại, huấn luyện viên khen anh cực kỳ tốt. Bộ dạng và khí thái người xấu tỏa ra trên người Phan Kính, thêm hiệu quả chế tác của đoạn video là điều mà Chương Văn Hiên và Điền Lạc không có.

Phan Kính được một trận khen lớn.

Nghê Lam bầu cho anh một phiếu, bình luận: ‘Gừng càng già càng cay.’

Phan Kính thật là bị chọc tức chết.

Uông An Ni là người tập gym phóng khoáng, trên Weibo của cô thường cập nhật hình cô tập gym, các vai diễn đều là chính diện, cho nên việc PR cho cô cũng dễ làm. Một đoạn video kèm thêm âm thanh, cực kỳ phát nhiệt.

Môn Bội Bội thì rất biết chọc cười, đám fan hâm mộ của cô dồn dập khuyến khích cô dùng tiếng cười để chiến thắng đối thủ. Còn có fan chạy đến Weibo của tuyển thủ nam, giới thiệu Bội Bội đáng yêu của bọn họ.

Phan Kính bầu cho mình một phiếu, nhưng lúc bình luận lại viết: ‘Nói cho mọi người một bí mật, Nghê Lam tuyệt đối bị đánh giá thấp rồi.’

Sau đó anh bị cả nhóm chế giễu.

Nghê Lam đang đi đến trường tiểu học cũ của mình, đọc thấy bình luận này cũng chọc anh một câu: ‘Vậy sao anh không bầu cho em một phiếu?’

Phan Kính trịnh trọng: ‘Tự tin quan trọng hơn lòng tốt.’

Nghê Lam cười cười, để điện thoại xuống. Chú gác cổng để điện thoại xuống chào hỏi cô: “Cô Vệ có nhớ cháu, chút nữa cô ấy ra tiếp cháu, cháu chờ một chút.”

Nghê Lam gật đầu cảm ơn rồi đợi.

Sự náo nhiệt trên mạng vẫn tiếp tục.

Cảnh Uy bầu cho Nghê Lam một phiếu, viết: ‘Lúc trước Nghê Lam được chọn quay quảng cáo là vì lúc casting cô ấy chỉ cần ba chiêu đã đánh bay trợ lý của tôi.’ Weibo còn đính kèm một đoạn video hậu trường quay quảng cáo, không có đặc hiệu, sau khi nghe đạo diễn nói yêu cầu Nghê Lam đánh vào bao cát. Phong thái tốc độ kia cực kỳ lóa mắt.

Khương Thành cũng tới góp vui, anh bình luận trên Weibo của Phan Kính: ‘Là tướng bại trận dưới tay Nghê Lam mà cậu vẫn rất tự tin.’

Khương Thành có vị trí thế nào trong làng giải trí, Weibo này của anh nhất thời khiến cho việc tuyên truyền của tiết mục bùng nổ rồi.

Nghê Lam từng đánh bại Phan Kính?

Nhân vật phản diện chuyên nghiệp thực ra lại yếu đuối?

Phan Kính nhanh chóng trả lời: ‘Cái gì mà bại tướng dưới tay, đó là quay phim! Quay phim nha!’

Đạo diễn Lã Bác Văn chia sẻ hai video hậu trường của ‘Bằng chứng im lặng’.

Một video là cảnh Nghê Lam diễn bị bắn chết, hành động có chút khoa trương nhưng té thật, rất thật.

Một video khác là cô xông lên nóc sân phơi đoạt súng khống chế Phan Kính.

Lã Bác Văn viết: ‘Nếu nam chính và phản diện của ‘Bằng chứng im lặng’ không đồng quan điểm, vậy để tôi chứng minh luôn. Kỳ thật Nghê Lam là một nghệ sĩ có thể chịu khổ cực biết cố gắng, cô quả thật có đánh bại Phan Kính.’

Khương Thành và Phan Kính đều chia sẻ bài Weibo này của Lã Bác Văn. Khương Thành nói tôi nói đâu có sai đâu. Phan Kính cũng nói tôi đâu có sai, chỉ là quay phim.

Nhưng Nghê Lam ở trong video quá bảnh rồi.

Tuy đoạn bị bắn chết kia diễn không được tốt lắm, nhưng người ta là té thật nha, mà lại không phải một lần. Cái này gọi là chuyên nghiệp.

Đoạn đánh bại Phan Kính thì khỏi phải nói, có dân mạng bình luận: ‘Hình ảnh quá đẹp, tôi xem cũng gần chục lần rồi.’

Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Lã Bác Văn: “Cảm ơn ông, đạo diễn Lã.”

“Không có gì không có gì, chỉ gõ mấy chữ thôi.” Lã Bác Văn khách sáo.

Lúc trước kêu tôi chỉnh người cũng là mấy người, giờ kêu tôi khen cô ấy cũng là mấy người. Lã Bác Văn hoàn toàn không muốn cười nhạo.

Gần tối ngày đầu tiên, phiếu bầu cho Nghê Lam nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ đứng thứ 5, thứ 6 luân phiên thay nhau với Môn Bội Bội. Fan của Môn Bội Bội mặc kệ, tổ chức một lần bỏ phiếu, dù sao cũng không cần tiền, số lượng chắc chắn đủ.

Số phiếu của Nghê Lam và Môn Bội Bội chênh lệch nhau quá lớn, sau cùng cô xếp bét.

Kỳ thật thứ tự xếp hạng này căn bản không quan trọng, nhưng Lam Diệu Dương chính là muốn xem, nhìn thấy số phiếu của Nghê Lam ít, rất không vui.

Lúc này anh nhìn thấy siêu thoại ‘Tiết mục trực tiếp Phần thưởng tối cao’ có một tin Weibo đứng đầu, nội dung là: ‘Nghê Lam à, em từng vì chị chống đỡ thiên quân vạn mã, cũng từng vì chị khẩu chiến quần hùng. Bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính chị chiến đấu, nhưng em sẽ đứng sau chị hô to: Nghê Lam cố lên!’

Lam Diệu Dương nhìn xong trực tiếp phát hoả, đây không phải là ăn cắp tiếng lòng của anh sao?  Account cũng lạ, lượng fan cũng thật nhiều.

Anh kêu Cổ Hoắc qua: “Người đó là ai vậy?”

Cổ Hoắc nhìn thoáng qua: “Bán bao cao su…”

Lam Diệu Dương: “…”

Cổ Hoắc: “Admin trang quảng cáo.”