Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 184




Một tuần sau, Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam đến phòng thu âm.

Ở đó có người phối âm, chế tác âm nhạc và đạo diễn quảng cáo Cảnh Uy cũng ở đó. Ông chủ hãng xe Đường Uy cũng ở đó.



“Anh viết cho em một ca khúc.” Lam Diệu Dương nói với Nghê Lam.

Nghê Lam rất ngạc nhiên và vui mừng: “Thật sao?”

“Tên là ‘Trời nắng gặp mưa rào.’” Lam Diệu Dương nói, “Sẽ làm ca khúc chủ đề trong quảng cáo đại diện hãng xe mô tô của em. Ca từ anh viết, phối nhạc thì hợp tác với bậc thầy chế tác, anh viết bản thảo, sau đó anh ấy giúp anh chỉnh sửa lại. Anh còn muốn tự mình hát nữa.”

“Được lắm.” Hai mắt Nghê Lam sáng lấp lánh.

“Nhưng mà phải thu âm rất lâu…”

“Em muốn nghe.” Nghê Lam đánh gãy sự do dự của anh.

Lam Diệu Dương bật cười: “Câu chuyện trong video quảng cáo cũng là anh viết, em xem xem có phù hợp không, hôm nay anh đều hẹn đủ người rồi, cùng nhau thương lượng.”

“Ok.”

Nghê Lam tiến vào phòng thu âm, nhìn thấy Đường Hưu và Cảnh Uy đều rất vui vẻ.

Cảnh Uy là do Lam Diệu Dương giới thiệu, sau khi Đường Hưu xem xong các tác phẩm của anh cũng rất hài lòng, nhất là quảng cáo bao cao su kia của Nghê Lam, rõ nét, sáng tạo và hiệu ứng đều cực kỳ ưu tú, thế là rất nhanh đã ấn định là ứng cử viên cho vị trí đạo diễn.



Cảnh Uy gặp được Nghê Lam cũng rất vui, “Nghê Lam, anh lại nhờ phúc của em rồi.”

Nghê Lam cười ha ha: “Anh Uy lần này phải quay em đẹp hơn nữa nha.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Mọi người chào hỏi xong liền nhanh chóng bàn chủ đề chính.

Đội quay quảng cáo của Cảnh Uy đã cầm kịch bản gốc trong tay rồi, Cảnh Uy nói đại khái cho mọi người một lượt, Đường Hưu đã đọc trước đó, ông không có ý kiến gì, chỉ muốn nghe ý kiến của Nghê Lam một chút.

Nghê Lam im lặng hồi lâu, cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Lam Diệu Dương thật sự nắm bắt lấy toàn bộ chi tiết giải thích giúp cô.

“Em thấy rất tốt.” Nghê Lam cười nói.

Rất thuận lợi, cũng như mong muốn của Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương ôm lấy Nghê Lam.

Sau đó liên quan đến ca khúc quảng cáo, nhà chế tác đề xuất thu trước một bản demo cho mọi người nghe thử. Tất cả mọi người cảm thấy rất ổn. Nghê Lam sắp khóc rồi. Cô cảm thấy rất êm tai, là bài hát hay nhất cô từng nghe.

Tiếp theo đó Lam Diệu Dương bước vào phòng thu âm, nhóm người Nghê Lam ở ngoài chờ.



Lam Diệu Dương đã thuộc lời bài hát như cháo, anh hát hết sức chăm chú, nhưng ban đầu cảm giác không được ổn, chế tác kêu ngừng, anh nói với Lam Diệu Dương: “Anh khẩn trương quá rồi, không phát huy được chất giọng. Thả lỏng một chút.”

Lam Diệu Dương lại thử mấy lần, từ từ mới tìm được cảm giác.

Nhưng dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, chế tác sửa lại cho anh hết lần này đến lần khác, chỉ cho anh cách điều chỉnh hơi thế nào để kiểm soát giọng. Lam Diệu Dương rất nghiêm túc, không hề mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng anh thậm chí còn nghiêm túc hơn cả chế tác, chế tác cảm thấy ok rồi, mà anh lại hi vọng làm thêm một lần, cảm thấy mình có thể hát hay hơn nữa.

Đường Hưu nói với Nghê Lam: “Cậu ấy rất có lòng với cô.”

“Tôi thấy rất may mắn.” Nghê Lam nói: “Tôi thật sự là một người rất may mắn.”

Thời gian thu âm rất dài, Đường Hưu và Cảnh Uy đi trước, Nghê Lam vẫn chờ. Cô nghe nhiều đến nỗi có thể hát rồi, sau đó cô nhận được tin nhắn của Nghê An.

Nghê An mở một tài khoản trên mạng xã hội, hôm nay đăng bài viết đầu tiên.

Trong ảnh là một giáo đường nhỏ ấm áp xinh đẹp, Nghê An mặc áo cưới đứng cạnh Trần Thế Kiệt cực kỳ đẹp trai trong bộ đồ vest. Hai người cực kỳ xứng đôi, cảnh đẹp ý vui.

‘Thời điểm vừa mới yêu đối phương cảm thấy không có tương lai. Không ngờ tương lai lại vẫn một mực chờ ta. Cảm ơn chồng, cảm ơn con gái. Em rất hạnh phúc.’

Bên tai là tiếng hát của Lam Diệu Dương: ‘Em và anh gặp nhau, tựa như trời nắng gặp mưa rào, bất ngờ mà vui sướng…’

Nước mắt Nghê Lam rơi xuống, tràn đầy cảm động trong lòng. Vì mẹ, cũng vì chính mình.

Lại qua một tuần, cảnh sát tổ chức họp báo nói rõ với công chúng tình hình điều tra và kết luận của vụ án máy bay không người lái tập kích và vụ nổ trên núi Kỳ Lân.

Tham gia có Lưu Tống, Viên Bằng Hải và lãnh đạo các bộ đều có mặt. Lưu Tống giải thích rõ với mọi người tình tiết vụ án và quá trình điều tra, lãnh đạo các bộ tiếp nhận câu hỏi của phóng viên, cũng tuyên đọc danh sách khen thưởng trước mọi người, khen ngợi cảnh sát và người dân có biểu hiện lập công trong quá trình phá án.



Từng cảnh sát được khen thưởng lên bục cúi chào, người cuối cùng lên bục đại biểu cho người dân nhận giải ‘công dân tốt’ hiển nhiên là Nghê Lam.

Phóng viên phía dưới lập tức xôn xao, trong danh sách khen thưởng vừa rồi cũng không đọc tên đầy đủ của công dân, nhưng mọi người đều biết sẽ có Nghê Lam. Nhưng Nghê Lam một người sống sờ sờ đột nhiên xuất hiện làm đại biểu công dân lên đài cũng quá bất ngờ.

Dân mạng xem trực tiếp cũng bùng nổ: ‘Mẹ nó, kiểu thế này mà Nghê Lam lại đi.’

‘Đã nói cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội chơi trội mà.’

‘Kiểu tồn tại này cũng quá buồn nôn rồi. Người khác còn không có tên đầy đủ, dựa vào cái gì mà cô ta lên đó đứng.’

Fan của Nghê Lam vô cùng vui sướng.

‘Nghê Lam làm đại biểu lên sân khấu là danh chính ngôn thuận. Chị ấy góp sức nhiều nhất.’

‘Nghê Lam hình như không có trang điểm nha, thật đúng là kiểu bộ dạng công dân. Đèn đóm này, không cần filter chị ấy vẫn đẹp.’

‘Lam của tôi là chính nghĩa hóa thân! Chính phủ đóng dấu công nhận.’

‘Tôi phải nói Nghê Lam là nghệ sĩ đầu tiên chưa có giải nghệ thuật mà lãnh giải công dân tốt thành phố trước rồi! Quá siêu!’

Anti-fan và fan vì Nghê Lam đại diện lên lãnh thưởng mà rùm beng trên mạng, mà Nghê Lam cầm mic nói chuyện rất ngắn gọn.

“Tôi đại diện cho mọi người tới nhận thưởng, những giấy chứng nhận này.” Cô mở ra một chồng giấy đỏ trên tay, “không phải là vì tôi xinh đẹp nhất….”

Dưới sân khấu có người cười, trên mạng cũng một màn ha ha ha ha.

“Là bởi vì tôi đã có thể đường đường xuất hiện rồi.” Nghê Lam nói, “Tôi đã hỏi qua Viên cục, mọi người cùng nhau tới có được không? Viên cục nói bọn họ đã thương lượng, vì tính chất những vụ án này rất ác liệt, tội phạm dính đến tập đoàn sát thủ, tập đoàn kinh tế, vì bảo vệ sự an toàn cho mọi người, cho nên bọn họ sẽ không công khai. Sẽ không công khai đầy đủ tên của mọi người, cũng không yêu cầu mọi người lộ diện, nhưng khen thưởng này là thái độ của chính phủ, cực kỳ cảm kích sự dũng cảm của mọi người, dưới sự giúp đỡ của mọi người, vụ án đã được thuận lợi điều tra phá án. Mà tôi tới đây là muốn chứng minh cho mọi người thấy, những người này…”

Nghê Lam lại một lần nữa giơ giấy khen trong tay lên: “Những người này đều thật sự tồn tại, giống như tôi, đều tồn tại. Bọn họ trẻ có, trung niên có, người già có, viên chức, phóng viên, nghệ sĩ…. các ngành các nghề, không cùng cấp bậc, khác biệt tuổi tác, chúng tôi đoàn kết với nhau là có thể đánh bại tà ác, ngăn chặn tội phạm. Cảm ơn mọi người.”

Nghê Lam nói xong trả lại mic, cười như một đứa trẻ, hiển nhiên cô rất vui, cũng không đi xuống bậc thang như quy củ mà nhảy thẳng xuống. Tiếp đất rất chắc chắn, chạy đi vui vẻ.

Lúc cô nhảy xuống có phóng viên kinh hô, sau đó thấy cô chạy mất lại cười.

Mưa bình luận trên mạng cũng ào ào ha ha ha ha.

‘Cô ấy vậy mà lại nhảy xuống.’

‘Lam của tui lại thất thố rồi.’

‘Chị ấy không có thất thố, chị ấy mà đắc ý quên mất hình tượng là điều bình thường.’

‘Cô ấy không leo xuống là tốt rồi.’

Lý Mộc lướt điện thoại, nhìn thấy mấy cái này cười cười. Giấy khen của anh Nghê Lam đã lấy rồi. Anh sao mà đi cái này được, ngay từ đầu anh đã nói, anh còn muốn làm phóng viên giải trí ưu tú, chuyên bới móc, đi nhận thưởng hơi mất mặt rồi. Hơn nữa anh sợ bị trả thù, anh không phải Nghê Lam, anh không biết võ.

Lý Mộc xách đồ ăn đi thanh toán, đi về một quầy đồ ăn khác lại trông thấy Trâu Úy.

Trâu Úy sao lại đi mua đồ ăn?

Trâu Úy thấy Lý Mộc thì ngạc nhiên: “Phóng viên cũng đi mua đồ?”

Lý Mộc cau mày, anh mới cảm thấy cảnh sát đi mua đồ mới làm người ta ngạc nhiên có được không? Bây giờ anh nhìn thấy mấy người nhân viên cảnh sát phổ thông như Trâu Úy trong đầu toàn là đánh đánh đánh, người như vậy mà cũng đi mua đồ.

“Cảnh sát Trâu nay không đi họp báo sao? Lãnh đạo cô còn ở đó.”

“Tôi thay lãnh đạo rồi.” Trâu Úy cười cười, “Tôi được điều chuyển qua đội đặc công.”

Lý Mộc: “…” Quả nhiên là đánh đánh đánh.

“Bye bye anh Lý Mộc.” Trâu Úy vẫy tay với Lý Mộc, xoay người đi.

Lý Mộc khẽ gật đầu, cuối cùng nhịn không được nói: “Cô chú ý an toàn một chút.”

Trâu Úy quay đầu nhìn anh, cười cười: “Yên tâm đi, vì dân phục vụ.”

Cả ngày này Weibo đặc biệt náo nhiệt, không chỉ là Nghê Lam đi nhận khen thưởng, còn một lúc sau có phóng viên lộ ra giấy khen màu đỏ của mình trên mạng, lại còn để meme ngượng ngừng.

Mọi người cười nghiêng ngã.

‘Không phải, tài khoản này không phải bôi đen Nghê Lam sao?’

‘Đúng á, dăm ba bữa lại bôi đen Nghê Lam đúng không? Nghê Lam giúp anh ta đi nhận thưởng sao?’

‘Người anh em, nếu anh bị ép buộc thì nháy mắt mấy cái đi.’

‘Bị Nghê Lam ép thành công dân tốt sao? Ha ha ha ha.’

‘Bị Nghê Lam ép thành công dân tốt’ không lâu sau liền trở thành chủ đề được quan tâm, ngày hôm sau leo lên bảng hot search.

Ngay lúc anti-fan chửi rủa Nghê Lam loạn lên thì Blue tổ chức họp báo. Tiệc chiêu đãi rất lớn, mời rất nhiều phóng viên, còn có blogger truyền thông, nhân viên công ty giải trí….

Họp báo tại sảnh tiệc Lam Sắc Hào, lúc đó Nghê Lam ở trong này tham gia tiệc ăn mừng chúc mừng phim của Blue, sau đó thì bị lộ ra bê bối bò lên giường.

Bây giờ nơi này cũng được bố trí xa hoa như vậy, hoa tươi, rượu ngon, tiệc buffet, mỗi phóng viên đều được tặng quà tuyệt đẹp, mọi người vui chơi giải trí, cực kỳ vui vẻ tám chuyện Nghê Lam. Còn có phóng viên quay trực tiếp, giới thiệu với mọi người một buổi họp báo đặc thù.

Lúc mọi người ăn được kha khá rồi thì Lam Diệu Dương đi ra.

Anh cầm micro đứng trên sân khấu.

Mọi máy quay, micro ghi âm và thiết bị ghi hình, điện thoại đều đồng thời chỉa vào anh.

Lam Diệu Dương nói với mọi người: “Chào mọi người, phần hỏi và trả lời trong buổi họp báo của chúng ta đến rồi. Bởi vì tốn không ít tiền mời mọi người ăn uống cho nên tôi sẽ chủ trì việc này, tiết kiệm chút ít.”

Mọi người cười lên.

“Lại vì người ăn thì lưỡi ngắn, cho nên tôi nghĩ các anh chị sẽ không hỏi câu nào quá sắc bén.”

Mọi người cười nắc nẻ.

“Trước khi mọi người đặt câu hỏi, tôi muốn kể một ít chuyện.” Lam Diệu Dương ung dung bình tĩnh, phong độ nhẹ nhàng: “Đầu tiên, tôi phải nói rõ một chút, hôm nay Nghê Lam không tới. Tôi biết mọi người vừa vào đã bắt đầu tìm cô ấy, cho nên cô ấy hôm nay cố ý không tới. Cô ấy ở nhà lướt Weibo, nói là hôm nay muốn xem ai đoạt được danh hiệu đen nhọ của cô ấy.”

Nhiều phóng viên cười thành tiếng, mấy người nhìn về phía Lý Mộc. Lý Mộc trừng mắt nhìn, gì vậy, gì vậy.

Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Mục đích tổ chức buổi họp báo ngày hôm nay chính là giúp Nghê Lam làm sáng tỏ một số việc, tuyên bố vài chuyện. Tại sao bây giờ mới nói những điều này? Là vì liên quan đến vụ án, cho nên chúng tôi cần sự cho phép của cảnh sát. Được rồi, mọi người quay ống kính vào tôi, tôi sắp nói rồi.”

Ống kính đều không nhúc nhích vì vẫn luôn trực diện vào anh.

“Điều đầu tiên muốn làm sáng tỏ đó là Nghê Lam chưa từng bò lên giường tôi. Ngày mùng 9 tháng 9 đó, vì làm nội ứng thu thập chứng cứ phạm tội của Phong Phạm, Nghê Lam bị nhân viên phạm tội liên quan truy sát. Lúc đó ngay tại sảnh tiệc này, sát thủ ra vào tìm kiếm Nghê Lam. Nghê Lam nhất định phải tìm một chỗ giấu chứng cứ, cô ấy ở sảnh tiệc nghe mọi người nói tôi bao phòng tổng thống trên tầng cao nhất, chỗ đó bình thường không có ai dùng. Thế là cô ấy quyết định giấu đồ vào phòng đó. Cô ấy cho rằng không có người, gõ cửa chỉ đề phòng bất trắc. Các anh chị biết đó phim đều diễn như vậy, mấy bộ gián điệp đặc công kia.”

Các phóng viên lại cười.

Lam Diệu Dương nói tiếp: “Mà đúng lúc tôi bị rượu làm bẩn quần áo, tôi tưởng nhân viên phục vụ đưa quần áo cho mình nên mở cửa. Nghê Lam nhất định phải vào phòng, nhất định phải giấu kỹ đồ. Cô ấy liền xông vào toilet, làm bộ dùng nhà vệ sinh, tận dụng thời cơ giấu đồ đi. Nhưng cô ấy cần một lý do để nói vì sao lại xông vào phòng. Giả vờ là nghệ sĩ nhỏ lấy lòng ông chủ, vì đó là cách cô ấy có thể nghĩ ra lúc đó. Mà tôi cũng cho rằng cô ấy chính là đang giở quy tắc ngầm. Tôi rất tức giận nên ném cô ấy ra ngoài. Đúng lúc đó có vị phóng viên muốn chụp một ít cảnh bê bối của tôi liền chụp được. Trước đó anh ta cũng không biết Nghê Lam, cũng không ngờ sẽ chụp được cảnh này. Đây chính là chân tướng sự thật của việc leo lên giường.”

Người dưới sân khấu nghe chăm chú, trên mạng còn có fan của Nghê Lam gửi icon khóc rống.

‘Lam Lam bất chấp tính mạng đấu tranh với tập đoàn tội phạm, bảo vệ chứng cứ, nhưng chị ấy mất trí nhớ, hôm sau bị dân mạng trào phúng, bị mọi người mắng.’

‘Thật khó chịu, lúc đó tôi cũng mắng.’

‘Khi đó cô ấy thật thê thảm. Không nhớ được gì, chắc là cô ấy cũng mơ hồ lắm.’

‘Thật xin lỗi Lam Lam.’

‘Lam Lam, em biết chị sẽ đọc được, thật xin lỗi.’

Trong sảnh tiệc, Lam Diệu Dương nói tiếp: “Mãi tới bây giờ chúng tôi mới làm sáng tỏ chuyện này, một là lúc đó Nghê Lam bị tai nạn xe mất trí nhớ. Xe cô ấy gặp nạn cũng là vì vụ án, cô ấy nhận được tin, muốn đi cứu vị cảnh sát kia, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy nhặt được mạng về nhưng lại không nhớ được gì, cho nên cô ấy không cách nào bào chữa cho mình, tôi cũng không rõ chân tướng. Về sau lúc chúng tôi biết chuyện thì lại là thời điểm quan trọng giải quyết vụ án, chúng tôi phải giữ bí mật. Ở ngành giải trí, giữ bí mật là một chuyện rất khó, nhất là chuyện tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của mình. Nhưng Nghê Lam làm được rồi.”

Dưới sân khấu đột nhiên có người vỗ tay, kéo theo một tràng vỗ tay lớn.

Lam Diệu Dương cười: “Cảm ơn, Nghê Lam nhất định rất vui vì mọi người đã vỗ tay vì cô ấy, cô gái này vẫn rất là hư vinh.”

Mọi người cười to, tiếp tục vỗ tay.

Trên mạng, dân tình gửi icon vỗ tay, Nghê Lam.

Lam Diệu Dương nói: “Nói đến bây giờ, tôi đoán các anh chị hẳn sẽ không để cho tôi giải thích vì sao lại thích Nghê Lam, lại yêu cô ấy. Xin hãy nhìn biểu cảm nghiêm túc của tôi, tôi không bị ép, cũng không phải làm trò, tôi thật sự vô cùng thích cô ấy, cô ấy đáng để tôi yêu.”

Dưới sân khấu lại có tiếng vỗ tay.

Lam Diệu Dương chờ tiếng vỗ tay dịu xuống mới tiếp tục nói, anh nói tình cảnh lúc mới ký kết hợp đồng với Nghê Lam, nói Nghê Lam mấy lần bị bôi đen thực ra cô đang làm gì. Anh rất chân thành giải thích cho cô. Anh quá quen thuộc cô, mỗi sự kiện mỗi sự việc xảy ra anh đều nhớ, anh không có bản thảo, cứ theo thời gian mà kể lại.

Trong Weibo có fan Nhị Lam couple cảm động không thể tả: ‘Anh ấy thật sự rất thích Nghê Lam nha, sự kiện nào cũng nhớ.’

‘Thật, quá cảm động rồi, chân thực hơn nhiều so với nói anh yêu em ngoài miệng.’

‘Nhị Lam couple, tôi có thể dập đầu cả một đời.’

Fan Nhị Lam couple nói chuyện khí thế ngất trời, phía Lam Diệu Dương bắt đầu tuyên bố một sự kiện: “Căn cứ vào những tình huống nghiệp vụ tôi vừa nói, hơn nữa năng lực của bản thân Nghê Lam quả thực vượt giới hạn rất nhiều, phòng nghệ sĩ của Blue không xử lý được nghiệp vụ của cô ấy, mà tôi cũng không muốn giới hạn phạm vi sự nghiệp của cô ấy, cho nên tôi với Nghê Lam đã thương lượng xong, chúng tôi quyết định mở một văn phòng, tôi sẽ chuyển hợp đồng quản lý với Blue ra, chuyển sang văn phòng mới. Tên văn phòng là: Nhị Lam Thần.”

Rất nhiều người bật cười, bởi nhiều người biết đây là nickname Wechat của Lam Diệu Dương.

“Tôi biết các anh chị cười cái gì.” Lam Diệu Dương cũng cười, “Tôi rất thích cái tên này, Nghê Lam cũng thích. Cô ấy nói như vậy mới lộ ra thần khí của hai đứa. Sau đó cô ấy nói cho phép tôi tiếp tục sử dụng nickname này, vì tôi là ông chủ của Nhị Lam Thần.”

Phía dưới có phóng viên không nhịn được giơ tay đặt câu hỏi: “Lam Tổng, văn phòng này ngoại trừ công tác diễn viên còn có nghiệp vụ khác không?”

Lam Diệu Dương khẽ gật đầu: “Đúng, phạm vi công việc không giới hạn, chỉ cần không phạm pháp, chỉ cần chúng tôi đồng ý tiếp nhận.”

Trong biệt thự văn phòng Nhị Lam Thần, Nghê Lam vừa nghe Lam Diệu Dương nói vừa cười, cô gõ bàn phím, tìm được manh mối một vụ án.

Giang Húc Hồng gọi điện thoại, quay lại nói với Nghê Lam: “Bà ta nói quả thực là vậy.”

Nghê Lam gật đầu, “Dạ.”

Biệt thự văn phòng Nhị Lam Thần là biệt thự Lam Diệu Dương mua cho vợ chồng Giang Húc Hồng, bọn họ không chịu nhận. Về sau Lam Diệu Dương và Nghê Lam quyết định thành lập văn phòng, chỗ này liền trở thành địa chỉ công ty. Lam Diệu Dương nói với Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng, hi vọng bọn họ có thể trở thành nhân viên đầu tiên của công ty.

Biệt thự cần phải có người trông coi, cần có người tiếp đãi. Tuy Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng cảm thấy đây là cái cớ giữ bọn họ ở lại nhưng Lam Diệu Dương thật sự mời nhà thiết kế đến, sửa lầu một lầu hai thành phòng làm việc, dọn những thiết bị trong công viên ‘Câu chuyện kinh dị’ kia tới.

“Tụi con cần người đáng tin.” Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam không thể chỉ là một nghệ sĩ. Chúng ta có thể đoàn kết với nhau, làm thêm nhiều việc cho xã hội.”

Lời này của Lam Diệu Dương đã thuyết phục được hai người già. Bọn họ chuyển vào biệt thự, quản lý văn phòng giống như coi sóc quản lý một ký túc xá.

Mà quả nhiên Nghê Lam rất nhanh đã nhận được một vụ án hứng thú.

Sau khi đến buổi họp báo nhận giấy khen về liền nhận được tin nhắn trong hộp thư riêng trên Weibo, người gửi thư nói bà là một người mẹ.

Hai năm trước con gái bà lái xe đụng phải xe chở dầu, gặp tai nạn xe nên mất rồi. Lúc đó con bà bị kẹt trong xe, ô tô bị cháy, con gái bà bị thiêu không còn hình dạng gì. Bà thu nhận hài cốt, làm tang sự cho con gái, giúp con gái trả những khoản nợ lúc còn sống, bồi thường tổn thất cho công ty xăng dầu, v.v. Nhưng tháng trước, bà cảm thấy bà nhìn thấy con gái. Nhưng người kia thoáng xuất hiện rồi đi mất, bà đuổi không kịp. Bà báo cảnh sát nhưng sự tình không có đầu mối, cảnh sát không thụ lý.

Người mẹ này nhìn thấy Nghê Lam xuất hiện trong buổi họp báo liền lên mạng tra về Nghê Lam một chút, bà muốn hỏi Nghê Lam, chuyện như vậy Nghê Lam có giúp được bà không?

Nghê Lam cảm thấy có thể.

Giang Húc Hồng cũng có chút cảm động lây với tình cảnh của bà mẹ này, bà phụ trách liên lạc với người mẹ này, lấy được tư liệu từ bà ấy. Mà Nghê Lam kiểm tra thực hư, chuyện bà ấy nói trước đây đều là sự thật.

Thế là Lam Diệu Dương đi mở họp báo còn Nghê Lam và Giang Húc Hồng bắt đầu điều tra linh hồn người chết xuất hiện thần bí này.

Văn phòng Nhị Lam Thần, phạm vi nghiệp vụ không giới hạn, chỉ cần bọn họ đồng ý nhiệm vụ ủy thác, chỉ cần không phạm pháp, đều có thể nhận.

Trên tường phòng làm việc dán lịch trình của Nghê Lam.

Năm ngày sau, quảng cáo xe mô tô của Nghê Lam bắt đầu khai máy.

Chủ đề quảng cáo của xe mô tô cùng tên với ca khúc chủ đề của bọn họ.

‘Trời nắng gặp mua rào.’

Ngày công bố quảng cáo dẫn tới oanh động. Hiệu quả còn lợi hại hơn quảng cáo lần đầu Nghê Lam quay.

Anh chàng PR của hãng bao cao su thấy không vui: ‘Không phục! Rõ ràng quảng cáo nhà tôi lúc đó còn đẹp hơn.’

‘Anh có gì không phục chứ. Quảng cáo nhà người ta có ca khúc chủ đề Lam Diệu Dương hát, nhà anh có sao?’

Anh chàng PR: …

‘Quảng cáo nhà người ta có Lam Diệu Dương xuất hiện, anh có sao?’

Anh chàng PR: …(giãy giụa) ‘Chúng tôi, cũng có thể. Nếu như Lam tổng đồng ý.’

Nhiều fan cười nắc nẻ, nhao nhao chia sẻ cho Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương đăng lên Weibo, không chỉ mặt gọi tên, chỉ nói: ‘Thôi, không dám, cảm ơn.’

Anh chàng PR ngoan cường trả lời một câu: ‘Đừng khách sáo.’

Nghê Lam trả lời anh chàng PR bằng một chuỗi icon vừa cười vừa khóc.

Quảng cáo xe mô tô quả thực quay rất đẹp. Hơn nữa tất cả mọi người đều nhìn ra đây là sáng tác tỏ tình của Lam Diệu Dương.

Toàn bộ quảng cáo đều ám chỉ bọn họ đang yêu nhau, ngầm ám chỉ Nghê Lam rất dũng cảm rất lợi hại, lại hiền lành xinh đẹp.

Toàn bộ quảng cáo đều đang nói: ‘Vì sao tôi yêu cô ấy.’

Sơ yếu lý lịch của Cảnh Uy, tác phẩm tiêu biểu lại tăng thêm tên quảng cáo này.

Ca khúc chủ đề do Lam Diệu Dương hát, nghe qua mọi người kinh ngạc la lên: ‘Lam đáng yêu cũng có lúc hát êm tai vậy!’

Ca từ lại do Lam Diệu Dương sáng tác, có người biết lại kêu lên: ‘Có thể ký hợp đồng bài hát với văn phòng Nhị Lam Thần phải không?’

Cũng có người nói đùa: ‘Công ty Nhị Lam Thần làm việc quả thực rất thần. Ra một bài hát, mọi người đều biết hát không được, còn một người nói muốn đóng phim, mọi người đều biết diễn không xong.

Cho nên rốt cuộc là bọn họ làm gì?’

Nghê Lam trả lời: ‘Anh quản bọn họ làm gì, bọn họ kêu anh phát lương sao?’

Hừ, dám nói Lam đáng yêu hát không hay? Êm tai chết luôn rồi. Nói cô diễn không tốt? Nhìn quảng cáo cô quay xem!

Hình ảnh quảng cáo bắt đầu bằng cảnh Lam Diệu Dương lái xe mui trần, lúc chờ đèn đỏ nhìn bầu trời sáng, ánh nắng tươi đẹp, mây xanh.

Nghê Lam lái mô tô dừng bên cạnh anh. Lam Diệu Dương đang chụp hình đám mây, sau đó hạt mưa lớn rơi xuống, nện vào xe anh. Anh vội vàng kéo mui xe lên che lại, Nghê Lam đẩy kính mũ bảo hiểm lên, dùng ánh mắt cười nhạo sự túng quẫn của anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lam Diệu Dương liếc cô một cái.

“Anh và em gặp nhau, tựa như trời nắng gặp mưa rào, khiến người bất ngờ cũng có vui sướng.”

Đèn xanh bật lên, hai người đồng thời lái xe lên trước, Nghê Lam muốn giành trước lao sát ra xe Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn đuôi xe cô không vui.

Anh cũng tăng tốc độ, nhấn chân ga. Kết quả phát hiện Nghê Lam lại đột nhiên vọt qua từ giữa đường, xông qua thắng gắp ngăn trước xe anh.

Kỹ thuật lái xe rất tốt, dáng vẻ đẹp ngời ngời, đẹp không thể tả.

Lam Diệu Dương giật nảy mình, đạp phanh. Sau đó anh phát hiện đường phía trước cách đó không xa bị đứt đoạn.

“Xuất hiện khả nghi như vậy, bày ra một trận oanh oanh liệt liệt. Em mang đến tiếng sấm và mưa, nhưng ánh nắng vẫn còn đó.”

Lam Diệu Dương dừng xe, báo cảnh sát. Anh đội mưa lái xe chắn ngang trước đoạn đường đứt gãy. Anh ngẩng đầu, phát hiện Nghê Lam đã dùng mô tô chắn ở phía bên kia đường.

Toàn thân Lam Diệu Dương ướt sũng, anh đứng dưới mái hiên nhà lấy khăn ra lau.

Nghê Lam đúng dưới một mái hiên khác, gỡ nón bảo hiểm ra, vì có nón, nhìn qua thấy cô sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tốt hơn anh nhiều.

Sau đó Nghê Lam lại cười.

Lam Diệu Dương cố gắng biểu hiện dáng vẻ không để ý đến cô.

Về sau cảnh sát giao thông tới, chướng ngại trên đường được xử lý, giăng rào chắn thật lên. Mà mưa tạnh rồi, chân trời xuất hiện cầu vồng.

“Nghĩ rằng gặp nhau ngắn ngủi, nước lửa không hợp, nhưng lại thấy cầu vồng.”

Trong quảng cáo Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra chụp cầu vồng, lại thấy Nghê Lam ở bên kia cũng đang chụp.

Rõ ràng là sở thích giống nhau.

“Khiến người ảo não nhưng cũng mê muội.”

“Gặp em, là trời nắng gặp mưa rào, chúng ta cùng nhau ngắm cầu vồng.”

HẾT