Mấy ngày này Lam Diệu Dương và Nghê Lam đặc biệt bận rộn.
Sau đại chiến núi Kỳ Lân, Bonnie và Nghê Lam quả nhiên lại phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung. Lấy khẩu cung xong lại mở họp, ăn tối và ăn khuya đều ăn ở trong cục, cục cảnh sát bao ăn no. Sau đó Bonnie đặt vé máy bay chuyến sớm nhất, dẫn theo Anderson đi Pháp.
Cảnh sát bên Pháp và hình cảnh quốc tế đang đợi ông.
Thông qua liên hợp điều tra với cảnh sát Trung Quốc, cảnh sát Pháp và tổ chức hình cảnh quốc tế cũng truy bắt được vài người có hiềm nghi liên quan với Bird, phá hủy dần dần mấy cứ điểm và server của Bird.
Mối quan hệ và mạng lưới ở Âu Mỹ của Bonnie mạnh hơn nhiều so với ở Trung Quốc, ông đi qua hỗ trợ cảnh sát, phải nhất định nhân dịp này một lưới bắt hết Bird cùng các thế lực liên quan.
Nghê Lam và Nghê An ở lại.
Nghê An đi theo Lam Diệu Dương tới núi Kỳ Lân, sau lại theo chân Nghê Lam, Bonnie bọn họ đến bệnh viện, lại đến cục cảnh sát. Bọn họ họp suốt đêm, bà liền chờ ở bên ngoài.
Lam Diệu Dương có rất nhiều chuyện phải xử lý, điện thoai reo không ngừng, ra ra vào vào, còn phải chú ý tin tức trên Weibo.
Nhưng Nghê An cũng rất yên tĩnh, bà lấy một quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra an tĩnh xem. Trong cục cảnh sát hoàn cảnh huyên náo hỗn tạp, chung quanh bà có vẻ an bình mà tĩnh lặng.
Nghê An đọc một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy Lam Diệu Dương đang nhìn bà, lại nhìn nhìn di động trên tay anh, cười cười: “Dì quen không dùng đồ điện tử rồi.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu, không biết nói gì cho phải.
Dì này nhìn qua cũng rất quen ở một mình.
Nghê An dường như có thể hiểu suy nghĩ của anh, bà cười nói: “Dì chỉ đưa ra lựa chọn cho cuộc sống mà thôi. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình, cho nên Nghê Lam muốn chọn cho con bé, dì ủng hộ nó.”
Lam Diệu Dương lại khẽ gật đầu.
Anh cho rằng Nghê An sẽ còn tiếp tục nói chút chuyện của Nghê Lam với anh, lấy thân phận trưởng bối nói với anh gì đó, bảo anh chăm sóc Nghê Lam cho tốt, kiên nhẫn nhiều chút, hai người phải thật tốt gì gì đó. Lam Diệu Dương có chút khẩn trương, nhớ lại phải tỏ thái độ thật tốt, kết quả Nghê An tiếp tục đọc sách.
Lam Diệu Dương cảm thấy hơi thất vọng vì không được rót vài bài giảng, làm chút công tác điều tra tư tưởng.
Gần rạng sáng Bonnie và Nghê Lam mới trở ra. Bọn họ đi ra không lâu sau, Anderson đã kéo hành lý đến. Lam Diệu Dương thế mới biết Bonnie sắp xếp hành trình lại gấp như vậy.
Bonnie và Nghê An đến một bên nói chuyện. Bonnie cao lớn anh tuấn, Nghê An điềm tĩnh dịu dàng, nhìn vô cùng xứng đôi. Hai người không biết nói gì đó, Nghê An mỉm cười, Bonnie lại mang vẻ mặt ảo não, Nghê An cười vui vẻ hơn.
Lam Diệu Dương nhìn Nghê An, lại nhìn Nghê Lam, kỳ thật nếu nghiêm túc so sánh, hai mẹ con cũng không phải đặc biệt giống nhau.
Nghê Lam bỗng nhiên nghiêng người qua nhỏ giọng hỏi anh: “Anh cảm thấy nhà em ai đẹp nhất?”
Lam Diệu Dương trả lời rất lưu loát: “Em đẹp nhất.”
“Đúng thế.” Nghê Lam nói: “Trần Thế Kiệt còn nói là ông ấy. Làm sao có thể chứ, đương nhiên em xinh đẹp nhất.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Em hỏi mẹ em rồi, em còn tưởng mẹ sẽ nói là ba em. Kết quả mẹ nói mẹ là người đẹp nhất.”
Lam Diệu Dương: “… Mẹ em là vì tránh cho cha con em cãi nhau, bà ấy khẳng định cảm thấy em đẹp nhất.”
“Không, mẹ em và anh khác nhau.” Giọng điệu Nghê Lam cực kỳ chắc chắn: “Mẹ em là thật tâm cảm thấy bà đẹp nhất.”
Lam Diệu Dương: “…” Anh không gặp người trong nhà nào lại đi so vẻ bề ngoài, gia đình minh tinh nổi tiếng nhất cũng không có. Gia đình chống khủng bố nhà bọn họ vậy mà lại dùng bài này?
Gia đình chống khủng bố không có quay về biệt thự lớn nhà họ Lam, thời gian không kịp.
Bonnie và Nghê An nói chuyện thật lâu, sau đó đoàn người trực tiếp tới sân bay. Nghê An muốn ra sân bay tiễn, bà yêu cầu Nghê Lam cùng đi.
“Con không đi.” Nghê Lam rất có sức phản nghịch, “Con muốn cùng Lam Diệu Dương quay về đi ngủ.”
Ánh mắt Bonnie và Nghê An quét tới, lông tơ sau lưng Lam Diệu Dương đều dựng lên.
Không không, chú à, dì à, Nghê Lam không phải ý này. Chúng con không có ngủ qua.
Nghê Lam cũng nhìn Lam Diệu Dương.
Giọng nói trong lòng Lam Diệu Dương lập tức đổi giọng. Ngủ là có ngủ, nhưng thật ra là chưa chân chính ngủ qua.
Một nhà ba người chống khủng bố đều nhìn Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương chỉ đành phải nói: “Nghê Lam nói cô ấy mệt rồi.”
“Em là nói em không nhất thiết phải tiễn ông ấy. Mẹ em cũng không cần đi.” Nghê Lam rất trôi chảy tiếp lời.
Lam Diệu Dương không nói gì.
Nghê An nói với Nghê Lam: “Cùng đi.”
Nghê Lam bĩu môi.
Nghê An lại nói: “Sân bay có McDonald.”
Nghê Lam không nói lời nào.
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, thấy cô không phản đối nữa, nhanh chóng đi sắp xếp xe.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam ngồi ghế sau chiếc BMW, Bonnie và Nghê An ngồi ghế trước.
Lam Diệu Dương lặng lẽ hỏi Nghê Lam: “McDonald là vụ gì thế?”
Nghê Lam kể lại chuyện quyển nhật ký cho Lam Diệu Dương nghe, rồi sau đó nói: “Khẳng định là Trần Thế Kiệt méc mẹ em.”
Lam Diệu Dương muốn sửa lại tiếng Trung của cô cho đúng, loại tình huống này không gọi là méc. Nhưng anh cảm thấy đau lòng, anh nắm chặt tay Nghê Lam.
Sáng sớm sân bay không đông hành khách lắm, nhưng bởi vì Nghê Lam có khuôn mặt ngôi sao, bên cạnh còn có một người phụ nữ dáng dấp giống hệt cô, lại có một người đàn ông diện mạo không hề kém cô, người một nhà thật sự quá nổi trội, thu hút không ít ánh mắt.
Lam Diệu Dương và Anderson lưu không gian lại cho người nhà này, ngồi một cái bàn khác.
Anderson nhìn một người ba nhà kia, nói với Lam Diệu Dương: “Ba người bọn họ chưa từng cùng ăn cơm ở nơi công cộng.”
Lam Diệu Dương càng đau lòng hơn, anh nhìn thoáng qua Nghê Lam, vừa khéo Nghê Lam cũng ở bàn kia nhìn anh. Chạm phải ánh mắt Lam Diệu Dương, Nghê Lam mỉm cười ngọt ngào.
Giống một đứa nhỏ.
Rõ ràng có thể cùng cha mẹ ăn McDonald vui vẻ như vậy lại vẫn làm bộ như ghét bỏ, Lam Diệu Dương cũng mỉm cười.
Nghê Lam thấy Lam Diệu Dương cười liền tựa đầu lên vai Bonnie. Bonnie ráng nhịn không đẩy cô ra, cô được một tấc lại muốn tiến một thước ôm lấy cánh tay Bonnie. Nghê An ở bên cạnh cười rộ lên. Bonnie thu hồi ngón tay tính búng trán Nghê Lam.
Nghê Lam đắc ý hướng Lam Diệu Dương nháy mắt.
Lam Diệu Dương lại cười, anh đoán Nghê Lam chuẩn bị kiêu ngạo rồi.
Hôm nay lúc mặt trời mọc, Nghê Lam có được tấm ảnh gia đình đầu tiên trong đời. Cô quả nhiên cực kỳ kiêu ngạo, khăng khăng mỗi người phải cầm một cái cánh gà, sau đó khoa tay làm chữ V, đầu dựa vào đầu.
Tư thế này thật sự quá ngốc, nhưng Nghê An vừa cười vừa theo chỉ thị của Nghê Lam tạo dáng, Bonnie nhịn.
Lam Diệu Dương chụp ba tấm hình gia đình cho bọn họ.
Trong ảnh, Nghê Lam ở giữa giơ tay chữ V thật cao, vẻ mặt hưng phấn. Nghê An thoải mái dựa vào đầu con gái, miệng mở to, bộ dáng cực kỳ khoa trương gặm chân gà. Mà bộ dáng không được tự nhiên của Bonnie cũng rất buồn cười.
Lam Diệu Dương có lòng thiên vị giúp Bonnie chụp đẹp một chút, nhưng Bonnie thật sự không chịu nổi. Hơn nữa Lam Diệu Dương chỉ mới chụp một tấm, Bonnie đã nói được rồi.
Lam Diệu Dương nhìn Bonnie trong ảnh ánh mắt nửa khép rất buồn cười, muốn đề nghị chụp lại, nhưng Bonnie đã vứt chân gà xuống bàn bắt đầu lau tay. Lam Diệu Dương nuốt lời muốn khuyên vào trong.
Nghê Lam muốn xem ảnh chụp, sau khi xem xong cười ha ha. “Tấm này đặc biệt đẹp, thật đẹp.”
Lam Diệu Dương hoàn toàn không dám nói lời nào.
Bonnie nhìn ảnh chụp liếc mắt một cái, lại liếc nhìn Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương càng không dám nói tiếp nữa.
Bộ dáng đẹp trai có ích gì? Nếu không biết tạo dáng thì không được, hiểu không? Nếu không nghệ sĩ cần phải vất vả tập luyện làm gì?
Bonnie đen mặt, Lam Diệu Dương cảm thấy ông không hiểu cũng không sao.
“Mau nhìn!” Nghê Lam hoàn toàn không nghĩ tới an toàn sinh mệnh của Lam Diệu Dương, cô lôi kéo Bonnie nói: “Trần Thế Kiệt, ba nhìn ảnh chụp rồi nói lần nữa xem, trong nhà này ai đẹp nhất?”
Ngây thơ chết mất. Lam Diệu Dương lượn ra xa.
Đã nói cô gái này vừa được như ý liền quên mất hình tượng mà. Nhưng lần này anh quản không nổi cô.
Bonnie mặt đen sẫm cuối cùng cũng không yêu cầu chụp lại lần nữa. Ông dẫn theo Anderson lên máy bay.
Nghê Lam nhìn cha đi qua khu vực kiểm tra an ninh, cũng không lại cười đùa. Cô ôm vai mẹ, nói: “Lúc gặp lại sẽ là một cuộc sống mới.”
Lam Diệu Dương ở bên nghe, thật sự cảm động vì bọn họ.
Nhưng Nghê An lại nói: “Ba con có việc giao cho con.”
Nghê Lam: “…”
Nghê An dùng cằm hất về phía Lam Diệu Dương: “Xét duyệt đánh giá, ký hợp đồng cho hệ thống bảo an của Blue. Ba con không rảnh, ông ấy nói con theo vào.”
Lam Diệu Dương: “…” Bonnie ném hạng mục quan trọng của tập đoàn bọn họ cho Nghê Lam như vậy sao? Anh tin Nghê Lam, nhưng làm thế nào giải thích với thành viên hội đồng quản trị, nghệ sỹ công ty bọn họ ký hợp đồng thuận tiện tham dự một chút công tác kỹ thuật của tập đoàn bọn họ.
Nghê Lam ở bên cạnh còn hỏi: “Ba có trả lương cho con không?”
“Ông ấy cũng có thu học phí với con đâu.” Nghê An trả lời dứt khoát.
Nghê Lam không mấy vui vẻ.
Lam Diệu Dương vì dỗ cô, lúc đi qua cửa hàng trong sân bay mua cho cô áo len áo khoác, còn phối với mũ len.
Nghê Lam soi gương liền vui vẻ rồi.
Thật dễ dỗ.
Lam Diệu Dương cũng không lo, có cái gì hay mà giải thích, làm tốt việc nên làm là được. Nếu không thì bọn họ lại tìm một cao thủ máy tính tới so tài với Nghê Lam.
Lam Diệu Dương đưa cho Nghê Lam chiếc mũ len có đính kim cương. Nghê Lam lại kiên trì muốn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, nói trên poster là như vậy. Lam Diệu Dương cũng theo ý cô. Sau cùng anh còn yêu cầu cửa hàng mở tủ trang trí lấy bong bóng ra cho bọn họ.
Nghê Lam ăn mặc xong xuôi, vô cùng hưng phấn.
Lam Diệu Dương ngồi xuống đưa lưng về phía cô, Nghê Lam không chút do dự nhảy lên lưng anh. Lam Diệu Dương cõng cô trên lưng, đi được một đoạn hỏi cô: “Trên tấm poster kia là như thế này sao?”
“Không phải, là cưỡi trên vai.”
“À.” Vậy thì thôi đi, anh vẫn cần thể diện. Bị người chụp được thì toi.
Nghê Lam cũng không phản đối, không đưa ra yêu cầu. Lam Diệu Dương an tâm tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi một đoạn, Lam Diệu Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh đột ngột dừng bước: “Nguy rồi, quên mất mẹ em.”
“Bà ấy tự đi theo rồi.” Phía sau truyền đến giọng nói bình tĩnh của Nghê An.
Lam Diệu Dương có chút nóng mặt.
Anh không phải cố ý, vừa rồi lúc chọn nón cho Nghê Lam anh còn muốn mua cho bà một cái túi xách hay một đôi giày. Nhưng Nghê Lam chọn tới chọn lui liền quên mất.
“Dì.” Lam Diệu Dương muốn giải thích hai câu. Anh hất hất Nghê Lam, muốn cô nói giúp.
Nghê An nói: “Con bé ngủ thiếp đi rồi.”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê An đưa tay lấy bong bóng trong tay Nghê Lam, muốn lay tỉnh cô. Lam Diệu Dương nhanh chóng hạ giọng nói: “Đừng gọi cô ấy, để cô ấy ngủ đi. Cô ấy mệt rồi.”
Nghê An nhìn Lam Diệu Dương, cười cười: “Con bé rất nặng đi.”
“Con cõng được, dì.”
“Vậy là tốt rồi.” Nghê An nói xong, dẫn đầu đi về phía trước.
Lam Diệu Dương cân nhắc lời này, cảm thấy rất cao hứng.
A, giống như được công nhận cái gì ghê gớm lắm.