Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 178




Mark đã biết Nghê Lam trước đó là giả mạo, là mồi nhử, sớm bị đả thương đuổi đi.

Cho nên hiện tại đột nhiên xuất hiện một Nghê Lam khiến Mark hết sức giật mình.

Mark khẽ ngừng một chút, thân hình vừa nghiêng muốn né tránh một súng này của Nghê Lam, bên kia Bonnie đã nhân cơ hội tránh đi.

Mark bắn hụt, Paul liền đánh móc sau gáy Bonnie. Hai người bắt đầu quần nhau.

Nghê Lam cũng bắn hụt, sượt qua tai đối phương. Kinh nghiệm của Mark phong phú, chỉ trong tích tắc đó đã phát hiện Nghê Lam có vấn đề.

Khẩu súng kia cư nhiên là đạn cao su?

Đây là tới chọc cười hay tới khiêu khích?

Loại cục diện này còn dùng đạn cao su?

Nhưng tình thế không cho phép Mark nghĩ nhiều.

Trước lúc xe mô tô tiếp đất, mấy ý niệm này đã lướt qua trong đầu Mark… Nghê Lam, không bắn trúng Lawrence, giống đạn cao su..

Mà một giây sau xe hắn và Nghê Lam trước sau tiếp đất.


Bởi vì Mark nghiêng người giữa không trung, mà địa thế trong rừng này vốn dĩ không bằng phẳng, mất cân bằng, vì thế sau khi xe hạ xuống liền ngã sang một bên. Mark vặn tay lái, chen chân vào chống đỡ, cua một vòng mới vừa ổn định liền thấy Nghê Lam giống như trâu chạy vọt tới.

Mark bỏ xe lăn ra đất, giơ tay bắn cô một phát, Nghê Lam lại bẻ đuôi xe, dùng thân xe chèn tới hắn.

Một súng bắn hụt, không kịp bắn phát thứ hai. Mark đành phải lui lại.

Nghê Lam không giảm tốc độ, vừa quay đầu xe liền chạy thẳng tới.

Mark nhảy người, một tay nắm lấy nhánh cây, xe Nghê Lam chạy ngang qua dưới người hắn.

Nghê Lam nhanh chóng quay đầu xe, Mark ở trên thân cây đạp mạnh, mượn lực nhào về phía Nghê Lam, ở giữa không trung bóp cò.

Nghê Lam nghiêng người, cả người và xe nằm rạp xuống, xe mô tô lao về phía trước.

Mark chưa kịp bắn, Nghê Lam đã trượt đến dưới người hắn, túm chân hắn lôi xuống đất.

Xe tiếp tục trượt về trước, Nghê Lam và Mark hai người cùng ngã ra đất.


Mark co chân khẽ đạp, đá vào mặt Nghê Lam. Nghê Lam xoay người lăn trên đất, đá một cước vào dưới háng Mark.

Mark bị đau rên một tiếng, lui người, giơ súng hướng Nghê Lam.

Nghê Lam đá trúng mục tiêu lập tức chống tay xuống đất, một cước đá về phía tay Mark cầm súng.

Lúc Mark giơ súng, chân Nghê Lam đã chạm tới.

Một tiếng súng ‘pằng’ vang lên, Mark nổ súng bắn hụt đồng thời súng bị Nghê Lam đá bay.

Mark đá Nghê Lam một cái, Nghê Lam lăn ra đất tránh đi. Mark thừa cơ rút dao bổ nhào về phía Nghê Lam, Nghê Lam lăn một vòng về trước, cẳng chân bị trúng một dao, cô vẫn không ngừng di chuyển, Mark chạy nhanh đuổi theo.

Hai người đánh nhau một hồi. Mark thế nhưng kinh ngạc trong lòng, vốn tưởng rằng là cô bạn nhỏ cầm dao nhựa lao vào trận kiếm của người lớn, lại hóa ra người ta thật cầm súng cao su nhưng có dũng khí và bản lĩnh của người cầm súng thật.

Liên tiếp mấy phát cũng chưa bắn trúng được mục tiêu, với Mark mà nói quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tốc độ và khả năng này!

Con gái Lawrence!

Mark vung dao chém, một giây sau lại bỗng nhiên dừng lại chệch sang trái.

Nghê Lam cầm súng tay trái bắn hắn một phát.

Thật là đạn cao su!

Mark tránh được! Thuận thế đá tay trái Nghê Lam, đá rơi súng của cô.

Nhưng một giây sau Nghê Lam quất dây lưng qua.

Lần này Mark không thể tránh thoát.

Nghê Lam tay trái nổ súng, tay phải giật dây lưng quất về phía Mark. Mark nghiêng người sang trái, lúc dây lưng quất đến tai trái hắn ong ong, mặt đau rát nóng bỏng.

Tay trái Nghê Lam bị đát trúng cũng đau đến cắn răng.

Nhưng hai người không ngừng tấn công.

Mark hét lớn một tiếng, múa dao hướng Nghê Lam, Nghê Lam xoay người một vòng, lại vung dây lưng. Sau khi cô ổn định người, cây súng bị đá bay lúc trước của Mark đã bị cô dùng dây lưng quấn đến trong tay.

Mark vừa thấy động tác của cô, bổ nhào người né tránh.


Nghê Lam nổ súng, nhưng là bắn về phía Paul ở nơi xa.

Paul đang tính nổ súng bắn Bonnie, bả vai chợt đau nhói.

Hướng bên cạnh lóe lên, Paul né tránh một phát súng khác của Nghê Lam.

Bonnie từ phía sau cây lấy được một đoạn thân cây quất rơi súng trên tay Paul. Nghê Lam xoay người nổ súng với Mark nhưng không kịp. Mark đã đánh tới cô, súng bị đẩy chỉa lên, đạn bắn lên không trung.

Nghê Lam hét lớn một tiếng, mạnh mẽ như sư tử, dùng đầu đập vào mặt Mark. Mark kêu đau, Nghê Lam ngửa ra sau, dựa vào lực đẩy sau khi đụng Mark duỗi chân đạp về phía trước một cái, đạp Mark bay ra ngoài, rơi lên thân cây.

Nghê Lam giống như cá chép vọt lên, Mark cũng đang muốn bò dậy, Nghê Lam lại nổ súng.

Lần này Mark rốt cuộc trúng đạn ngã xuống đất.

Nghê Lam lại bắn thêm hai phát.

Trong súng cũng chỉ còn một viên đạn.

Mark té trên đất, máu nhuộm bùn đất.

Nghê Lam không dừng lại, cô bỏ lại súng không đạn, quơ lấy dao trên đất lao về phía Paul.

Âu Dương Duệ tổ chức người vây quanh thôn. Máy bay trực thăng nhận được chỉ thị của trung tâm chỉ huy điều tra tin tức trên không trung cho Âu Dương Duệ, nhưng bọn họ cũng không phát hiện chiếc xe khả nghi nào, cũng không phát hiện xe cứu thương không có trong danh sách thông báo.

Quan Phàn dùng hình ảnh từ vệ tinh phát hiện một giờ trước từng có xe cứu thương lái vào đường núi phía Nam, biến mất trong rừng. Mà hiện trường điều hành cũng không có báo mất xe cứu thương, hành tung mỗi chiếc xe đều bình thường.

Chính là chiếc xe kia!

Âu Dương Duệ nắm quyền, anh lập tức báo cho đội ngũ ở hiện trường, phái hai đội người đi điều tra chiếc xe cứu thương giả kia. Mà chính anh vẫn lưu lại trong thôn.

“Chiếc xe kia còn chưa dùng đến. Tần Viễn không có ở đó.” Âu Dương Duệ nói với Quan Phàn, “Trước đó anh ta nhất định điều khiển mấy vụ nổ trong chiếc xe bảo trì kia. Anh ta không có cơ hội đi đến bước tiếp theo của kế hoạch. Anh ta chưa làm được gì. Người như anh ta vậy lúc này sẽ làm gì?”

Quan Phàn nhắm mắt lại, cô nhớ lại tối hôm ngày 9 tháng 9 đó.

“Quả thật tôi có rất nhiều cách có thể giết cô. Tôi thậm chí có thể khiến cô ngay cả chết như thế nào, là ai giết cô cũng không biết. Nhưng tôi không muốn như vậy.” Khi đó Tần Viễn ngồi ở ghế sau xe cô, nhìn mắt cô thông qua kính chiếu hậu, nói. “Tôi muốn cho cô thấy tôi, muốn cho cô biết là ai giết cô, muốn trước tiên nói cho cô biết cô sẽ chết như thế nào, sau đó nhìn cô cứ như vậy chết đi.”

“Anh ta muốn cho người khác thấy anh ta.” Quan Phàn nói, “Anh ta muốn nhìn người ta theo sự sắp xếp của anh ta mà chết.”

Âu Dương Duệ bỗng nhiên giật mình. “Ở trong thôn có chỗ nào có thể nhìn thấy rõ núi Kỳ Lân?”

Quan Phàn điều tra bản đồ vệ tinh tìm được một điểm.

“Phía Đông có một chòi gác.”

Nơi đó cũng không phải chỗ có địa thế cao nhất trong thôn nhưng Âu Dương Duệ không chút nghi ngờ. Anh dẫn người đuổi tới chòi gác kia.

Chòi gác nằm trong một con hẻm nhỏ cũ kỹ. Nơi đó ngõ hẻm sâu đường phố hẹp, xe không vào được. Âu Dương Duệ cùng đặc công đi bộ vào.

Xuyên qua đường tắt tìm thấy chòi gác, leo lên từng tầng. Âu Dương Duệ lúc này mới phát hiện, góc độ nơi này khá kỳ diệu, nó đối ngược với tòa nhà trên núi Kỳ Lân nhưng từ chòi gác có thể nhìn thấy khu trò chơi núi Kỳ Lân rất rõ ràng.

Nhóm người đặc công cầm súng vọt tới tầng cuối chòi gác. Âu Dương Duệ đi theo.

Tần Viễn ngồi ở đó, trước mặt là cái bàn nhỏ, ở trên có máy tính, có ống nhòm, còn có một khẩu súng.

Nhóm đặc công nhanh chóng vây quanh anh ta.

Tần Viễn nhìn thấy Âu Dương Duệ dường như không hề kinh ngạc, chỉ nói, “Lúc trước tôi khảo sát thôn này, muốn phát triển bất động sản. Về sau tôi đến chỗ này, nhìn thấy núi Kỳ Lân. Phong cảnh rất đẹp, là nơi tốt để giết người.”

Âu Dương Duệ giơ súng chỉ vào anh ta, “Giơ hai tay lên, đứng lên, cách xa cái bàn kia.”

Tần Viễn cũng không để ý tới anh, tiếp tục nói, “Chỗ ba mẹ tôi chết lúc trước là do Chúc Minh Huy lựa chọn. Bởi vì ông ta có thể nhìn được phong cảnh đẹp kia. Mà nhà dân đó lại là nơi ở lại tốt nhất cạnh phong cảnh kia. Ông ta rất quen thuộc chỗ đó, ông ta nói ông ta có cách gom mấy người kia lại một chỗ. Tôi đến đó xem, phong cảnh chỗ đó quả thật rất đẹp.”

Âu Dương Duệ giơ súng chỉa vào anh ta, tiếp sát, “Im miệng, giơ tay lên, cách xa cái bàn.”

Tần Viễn đột nhiên cầm súng chống lại Âu Dương Duệ.

Vu Thừa cùng các chuyên gia phá bom ở hiện trường cũng đã xác định, đã cắt đứt tín hiệu kết nối với các thiết bị nổ trên núi.

Đội ngũ trước đó đã tránh đi những điểm đánh dấu trên bản đồ hiện đã bố trí tốt phòng tuyến mới, giữ nghiêm cửa ải, sau khi nghe được thông báo an toàn đều có chút phấn chấn.

“Yên tâm đi, bọn chúng có chạy đằng trời.” Một cảnh sát vũ trang chỉ huy hiện trường nói với Lưu Tống.

Trước mắt nhân lực dồi dào, đã bao vây toàn bộ ngọn núi, lại phái các đội đi giải cứu quản lý phòng công trình bị treo trên đỉnh núi kia. Những chỗ khác an toàn. Tuy nhiên Paul và Tần Viễn còn đang chạy trốn, nhưng bắt được bọn họ là chuyện sớm hay muộn.

Lưu Tống nhìn màn hình lớn, im lặng không nói.

Viên Bằng Hải ngồi trong phòng thẩm vấn, trước mặt ông là Chúc Minh Huy.

Tôn Triết Ngôn và Giang Húc Hồng sóng vai ngồi trong phòng khách ở cục cảnh sát, hai người tay cầm tay, đang chờ đợi kết quả hành động.

Nghê Lam lao về phía Paul.

Paul cũng lao về phía cô.

Bonnie đuổi sát sau đó, lớn tiếng gọi bảo Nghê Lam cẩn thận.


Nghê Lam dáng vẻ như mãnh hổ, vừa mới giết Mark xong khiến cho máu trong người cô sục sôi. Trong mắt cô không hề có chút sợ hãi, giơ dao lên nghênh diện Paul.

Paul quăng một trái lựu đạn tới chỗ cô.

Mẹ kiếp!

Nghê Lam xoay người bỏ chạy, bổ nhào vào sau một thân cây.

Lựu đạn sau lưng cô nổ tung, đạn nổ lật tung đất đá, Nghê Lam bị hất sang một bên. Sau khi cô rơi xuống không dám ngừng lại, lăn về phía một gò đất, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Paul nhảy lên xe mô tô.

Đội đặc công cách đó không xa đã tới rồi. Nhưng Nghê Lam không phục. Cô lao ra khỏi gò đất, nhanh chóng đuổi theo phương hướng xe mô tô của Paul.

Bên tai là tiếng gió vù vù, cây cối cành lá xẹt qua trước mắt cô.

Dưới chân không bằng phẳng mà tốc độ Nghê Lam kinh người. Cô dùng hết toàn lực, nhằm về phía kẻ địch.

Tình hình trước mắt quen thuộc như vậy, ngày đó cô tham gia tiết mục ‘Phần thưởng tối cao’, lúc chạy nước rút đó cũng nhiệt huyết như vậy. Lúc ấy có bạn bè ở bên người cô hò hét, có người yêu và cuộc sống mới mà cô theo đuổi đợi chờ ở vạch đích.

Hiện tại cũng là như vậy.

Cuộc sống của cô do cô quyết định!

Nghê Lam dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.

Một chiếc xe mô tô từ sau lưng cô chạy tới, vượt qua một sườn núi bay vọt lên, Bonnie ở trên xe kêu to: “Nghê Lam!”

Nghê Lam vẫn duy trì tốc độ chạy, xe mô tô lướt qua bên người cô, cô nhún người nhảy lên, nắm lấy tay cha, xoay người ngồi sau lưng ông. Xe mô tô chạy qua một sườn núi, nhảy vọt lên giữa không trung rồi tiếp đất, bọn họ dùng tốc độ cao nhất truy đuổi xe của Paul.

Âu Dương Duệ và Tần Viễn chỉa súng vào nhau.

Nhóm đặc công cũng chỉa súng vào Tần Viễn.

Tần Viễn, “Các người sẽ không giết tôi, các người muốn lưu lại người sống. Các người có quá nhiều vấn đề chưa rõ, các người có trình tự pháp luật phải tuân thủ. Ai là K? Ai là Maria? Nhiều người như vậy, ai đã chết ai chạy thoát? Nhiều chuyện như vậy là do ai làm? Vì sao? Bọn họ…”

Tần Viễn còn chưa nói xong, Âu Dương Duệ đã bắn hai phát vào người anh ta.

Tần Viễn té trên đất, vẻ mặt không thể tin được.

Âu Dương Duệ tiến lên một bước đá văng súng trong tay anh ta, dùng súng chỉ vào anh ta, “Không ai để ý mày sống hay chết, mày là thằng biến thái rác rưởi.”

Đặc công ở bên nhanh chóng tiến lên. Nhưng Tần Viễn ngã trong vũng máu không cách nào nhúc nhích, đã không cần người áp chế anh ta.

Âu Dương Duệ nhìn vào mắt Tần Viễn, lạnh nhạt nói, “Mày không phải muốn đến bệnh viện sao? Đi thôi. Nếu may mắn thì nhặt về một mạng, mày liền tiếp nhận pháp luật chế tài. Nếu không may mà chết, đó là mày đáng! Ông đây chịu bực tức đủ rồi, ai còn kiên nhẫn nghe mày nói tào lao, tưởng đang quay phim truyền hình chắc? Cút mẹ mày đi!”

Quan Phàn: “…”

Lưu Tống: “…”

Quan Phàn gãi đuôi lông mày, sờ sờ tai nghe, giả bộ không nghe thấy.

Lưu Tống nghiêm túc nói, “Đưa anh ta đi bệnh viện. Chết thì tính cho tôi.”

Paul lái mô tô vào trong rừng sâu.

Hắn biết không còn đường lui rồi.

Hiện tại mỗi con đường quan trọng nhất định đã bị bao vây.

Từ Cương, Hoàng Nhạc dẫn người cũng lái xe truy kích. Càng có thêm nhiều người dần dần thu nhỏ vòng vây.

Paul thấy phía trước có đội ngũ phong tỏa, hắn cũng không giảm tốc độ.

Bonnie và Nghê Lam ở sau lưng hắn đuổi theo không bỏ. Bonnie đuổi tới sát xe Paul. Nghê Lam nhảy lên đá, Paul đánh tay lái né tránh. Bonnie tiếp tục áp sát, Nghê Lam vung quyền đánh vào huyệt Thái Dương của Paul. Paul trở tay vặn trụ cổ tay cô. Bonnie nện một quyền vào mắt Paul.

Paul không cầm tay lái mà lôi Nghê Lam ra khỏi xe quăng xuống dưới.

Tốc độ cực cao.

Bonnie lái xe nghiêng theo hướng lôi kéo, Nghê Lam cố gắng ôm vai cha, Bonnie nhấc đầu xe đụng xe Paul.

Tốc độ hai chiếc xe đều chậm lại, xe mô tô của Paul bị đụng bay ra ngoài, Nghê Lam và Paul cùng rơi xuống đất.

Nghê Lam kẹp lấy cổ Paul lăn một vòng. Cô muốn vặn cánh tay hắn khóa chết, Paul chuyển hướng đánh gục cô, cánh tay ghìm chặt cổ Nghê Lam, muốn bẻ gãy cổ cô.

Nghê Lam chống chọi cánh tay hắn, trở tay chọc vào mắt hắn.

Bonnie chạy lại đánh một quyền vào huyệt Thái Dương của Paul. Paul choáng đầu, lực tay buông lỏng, Nghê Lam quay người một cái tung cước, Paul chảy máu mặt, hắn che mũi lùi liền mấy bước.

Nghê Lam xông lên đánh liền mấy quyền. Paul ngăn cản nắm đấm của Nghê Lam, muốn duỗi tay đánh trả. Bonnie lại đi lên bồi thêm mấy quyền.

Đặc công xông tới.

Paul không quan tâm, vung quyền về phía nhóm đặc công muốn cướp súng trên tay bọn họ.

Vài tiếng súng ‘pằng pằng pằng’ vang lên, Paul ngã trên đất.

Nghê Lam có chút sững sờ, quả đấm của cô vẫn còn nắm chặt. Các khớp ngón tay cô đều bị tróc da, chân cô còn chảy máu, toàn thân trên dưới đều là vết thương lớn nhỏ.

Mà Paul nằm ở một chỗ không xa, máu tươi của hắn chậm rãi chảy tới chỗ cô.

Nghê Lam nhìn Paul chằm chằm.

Mãi đến khi có một vòng tay ôm lấy cô.

Nghê Lam bỗng nhiên có chút run rẩy.

“Con tự do rồi.”

Vòng ôm kia ôm chặt cô, “Thực xin lỗi, con gái.”

Nghê Lam khóc, nhưng miệng lại cười ha ha, “Con tự do rồi!” Cô lớn tiếng hô.

Cô xoay người ôm Bonnie, vừa khóc vừa cười, “Cảm ơn ba của con, cảm ơn ba dạy con bắn súng, cảm ơn ba bảo vệ con.”

Bonnie cũng có chút kích động, đang khó khăn tìm cảm xúc, con gái ông lại dùng lực vỗ lưng ông, đẩy ông ra.

“Bà đây tự do rồi!” Nghê Lam ngửa mặt lên trời la to, “Bà đây làm được chuyện mà ba không làm được. Con dẫn mẹ trở về nhà!”

Bonnie “…”

“Con và mẹ tự do rồi!”

Bonnie thật muốn đánh con gái một trận.