“Có chuyện gì vậy?” Chúc Minh Huy nhìn thấy Lưu Tống và Tăng Vĩnh Ngôn đứng đó với biểu cảm nghiêm túc liền mở miệng hỏi.
Tăng Vĩnh Ngôn nhanh chóng báo cáo vụ ước chiến trên dark web.
Lưu Tống quan sát Chúc Minh Huy, ông không bỏ qua biểu cảm kinh ngạc chợt lóe lên của Chúc Minh Huy.
Sau đó Chúc Minh Huy không nói gì, suy nghĩ một hồi.
Cái suy nghĩ này có bao nhiêu hàm nghĩa?
Lưu Tống nhìn Chúc Minh Huy.
Chúc Minh Huy làm như phản ứng lại, hỏi Lưu Tống: “Tình hình Quan Phàn thế nào?”
Lưu Tống nói lại một lần những lời Quan Phàn đã nói.
Chúc Minh Huy nói: “Chuyện của Quan Phàn phải báo lên trên. Tổ giám sát điều tra ban đầu vì chuyện Quan Phàn mất tích mà quy trách nhiệm lên Viên Bằng Hải khiến anh ta nghỉ việc. Anh ta ghi hận trong lòng, bây giờ đang gây loạn với cấp trên, kéo cả tôi xuống bùn.”
Lưu Tống khẽ gật đầu.
Ông hiểu được ngữ điệu bốn chữ ‘ghi hận trong lòng’ mà Chúc Minh Huy nói. Nếu như lần này bọn họ không lật đổ được Chúc Minh Huy, công việc và tiền đồ trong quãng đời còn lại của Viên Bằng Hải sợ là sẽ bị hủy.
Chúc Minh Huy lại hỏi: “Đang lấy khẩu cung sao?
“Đúng vậy.”
“Vụ án của Tôn Tịnh đã nói với Quan Phàn chưa? Tôi đọc báo cáo rồi, Quách Tuấn đã chịu khai.”
“Vẫn chưa nói.”
Chúc Minh Huy nói: “Nói cho cô ấy biết đi. Lúc đó cô ấy kiên trì lâu như vậy, làm nhiều như vậy không phải vì điều tra việc này sao? Cô ấy sẽ rất muốn biết kết quả.”
“Được.”
“Vậy các anh cứ làm việc trước đi. Chút nữa có tình huống gì thì báo tôi.” Chúc Minh Huy nói xong, xoay người định đi.
“Phó cục Chúc.” Lưu Tống lớn giọng gọi ông, trong lòng cảm thấy an tâm vài phần.
Ước chiến quả nhiên khiến Chúc Minh Huy sốt ruột rồi.
Chúc Minh Huy dừng bước, quay đầu nhìn Lưu Tống: “Còn chuyện gì?”
“Tôi muốn điều một vài người bảo vệ Quan Phàn và Âu Dương Duệ. Dù sao hiện tại Quan Phàn chính là nhân chứng duy nhất tố cáo Tần Viễn, tình cảnh của cô ấy và Âu Dương Duệ rất nguy hiểm. Hành động của bọn họ không tiện, trên người cũng không có súng.”
Chúc Minh Huy khẽ gật đầu: “Được. Anh nói chuyện với bọn họ, xem bọn họ sắp xếp sinh hoạt thế nào, nếu như bọn họ có yêu cầu thì chuẩn bị phòng an toàn cho bọn họ cũng được.”
“Được, còn nữa, Quan Phàn muốn gặp anh. Cô ấy còn đề nghị sắp xếp bác sĩ kiểm tra giám định sức khỏe tâm thần cho cô ấy, vì cô ấy muốn chỉ chứng Tần Viễn.”
“Có thể. Anh sắp xếp là được.” Chúc Minh Huy đồng ý cực kỳ thoải mái. “Gần đây tôi khá nhiều việc, đợi lúc sau rảnh rồi sẽ gặp cô ấy. Có chuyện gì anh xử lý trước đi, có biến thì báo tôi.”
“Còn chuyện của Nghê Lam và Paul ước chiến, cái này tương đối gấp.” Lưu Tống nói: “Tôi đề nghị chúng ta sắp xếp người đi phong tỏa núi, không thể để việc này xảy ra.”
Chúc Minh Huy hỏi: “Đã xác nhận độ chính xác chưa?”
Tăng Vĩnh Ngôn vội vàng đáp: “ID nghi ngờ là của Nghê Lam và địa chỉ IP là ở Hy Lạp, IP Paul trả lời lại ở Đức. Bên cục an ninh tạm thời không cách nào xác nhận tính chân thật được. Chúng tôi hỏi Nghê Lam, cô ấy phủ nhận mình đăng bài viết.”
“Vậy xác nhận lại tính chính xác rồi hãy nói.” Chúc Minh Huy cau mày, “Viễn Bác là chỗ rất đau đầu, lúc máy bay không người lái tập kích đã điều tra khu vui chơi núi Kỳ Lân của bọn họ rồi. Lần này lại đi phong tỏa núi của bọn họ, chúng ta không bằng không chứng, cuối cùng căn bản không có người ước chiến, làm loạn lên, chẳng phải là đưa thóp cho người ta nắm. Phiền phức của chúng ta đủ nhiều rồi, làm việc phải cẩn thận một chút.”
Quả nhiên giống như bọn họ dự liệu.
Lưu Tống gật đầu đồng ý. Tăng Vĩnh Ngôn cũng vội vàng đáp lời anh sẽ qua xác nhận lại với bên cục an ninh.
Lưu Tống quay lại phòng thẩm vấn, Quan Phàn nhìn vẻ mặt ông, đưa mắt hỏi thăm.
“Vừa rồi phó cục Chúc có tới nhưng ông ấy bận nên đi trước rồi. Tình huống và yêu cầu của cô tôi đã báo lại, ông ấy đều đồng ý rồi.” Lưu Tống bình tĩnh nói.
“Được rồi, cảm ơn đội trưởng Lưu.” Quan Phàn không nói nhiều.
Quan Phàn rất nhanh đã cho khẩu cung xong, dù sao cũng chỉ là giải thích cô rời bệnh viện thế nào trở về làm sao, quá trình ở giữa xảy ra gì mà thôi, không phức tạp. Lưu Tống đưa cô trở về phòng khách, Âu Dương Duệ vẫn đang chờ cô.
“Ông cảm thấy cơ hội tôi gặp phó cục Chúc lớn bao nhiêu?” Quan Phàn nhìn xung quanh thấy không có ai khác, hỏi Lưu Tống.
“Đoán chừng trước ngày mốt chắc không có cơ hội rồi.”
“Tiếc vậy à.” Quan Phàn bóp cổ tay.
Văn phòng trên lầu, Chúc Minh Huy gọi một cuộc điện thoại chặn truy tung tín hiệu, nói bằng tiếng Anh.
“Ứng chiến trên dark web? Đương nhiên không phải tôi.”
“Vậy anh không có giấu tôi sắp xếp gì đúng không?”
“Đương nhiên.” Paul đáp lại rất nhanh. “Tần còn trong tay ông, tôi đâu có không biết điều vậy. Nơi này dù sao cũng là địa bàn của ông. Hơn nữa, hẹn ở núi Kỳ Lân, tôi còn đồng ý? Tôi cũng đâu có điên vậy.”
“Vậy thì tốt, tôi hi vọng anh vẫn luôn có thể giữ tỉnh táo.” Chúc Minh Huy nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi quả thực rất tỉnh táo, không có ý định giết người.” Paul trả lời. Trong căn phòng hắn ở, ba đồng bọn đang lau súng nghe thấy thế đều cười.
Chúc Minh Huy từ từ hạ cơn giận xuống, chỉnh lại lời Paul: “Tần không phải trong tay tôi, anh ta ở trong phòng tạm giam. Mà tôi thì đang theo kế hoạch từng bước một sắp xếp giúp cho anh ta.”
Chúc Minh Huy cắn răng, “Nếu như không phải các người làm ra cục diện rối rắm này, tôi cũng không phải mạo hiểm giúp mấy người thu dọn.”
Paul chậm rãi nói: “Ông biết nghề này của chúng tôi kiêng kỵ nhất là trốn tránh trách nhiệm và oán trách nhau mà. Tôi với ông không quen, nhưng theo tôi biết, ông là đạp lên cái nền Tần xây để bò lên trên. Lúc ông cần chiến tích, anh ta có từng phàn nàn lòng tham của ông đang gây phiền phức cho anh ta không? Giờ đến ông thì hoảng rồi, muốn xóa bỏ hết mọi thứ ngay lập tức, kế hoạch máy bay không người lái chẳng lẽ không phải do ông đề ra?”
Chúc Minh Huy nghe thấy giọng điệu Paul thực sự rất giận, ứng chiến trên dark web tuyệt đối chính là hắn ta. Tên điên chết tiệt! Bị người ta kích một phát đã trúng kế, ngu xuẩn!
Kế hoạch máy bay không người lái là Chúc Minh Huy và Tần Viễn cùng nhau nghĩ ra. Tình cảnh của ông và Tần Viễn đều không ổn, một khi tiếp tục điều tra, không ai thoát được. Bọn họ đều cần phải xử lý Âu Dương Duệ, cũng phải trong một thời gian ngắn xóa bỏ toàn bộ chứng cứ phạm pháp bọn họ xâm nhập vào hệ thống camera, có rủi ro nhưng cũng khả thi.
Nhưng sự tình thế nhưng bị phá hỏng trong tay Nghê Lam và Paul.
Nếu như không phải Paul dây dưa lề mề, nếu như không phải Nghê Lam xuất hiện, việc này sớm đã được giải quyết.
Vốn dĩ đã thống nhất giết Âu Dương Duệ, video phát một hai phút, chia sẻ liên tục có thể tạo ra tình huống mạng mà họ muốn. Mà tình huống Âu Dương Duệ và Khương Thành bị tập kích giống nhau, bên ông khống chế tổ chuyên án, trước đó cũng đã sắp xếp kẻ chết thay, ông có lòng tin sẽ ra được kết cục hoàn hảo.
Nhưng cái tên thần kinh Paul này làm hiệu ứng gì mà ‘dân lành vì cảnh sát mà chết’. Chúc Minh Huy hoài nghi đây là cái mà Tần Viễn muốn. Tần Viễn và Paul thực sự là hai kẻ điên, còn điên hơn cả ông.
Điên thì cũng thôi đi, nhưng Âu Dương Duệ bị Nghê Lam cướp đi, Paul như thằng mất trí nóng nảy bị người ta dắt mũi, tính chất sự việc hoàn toàn khác biệt, tạo thành cái cục diện cuối cùng này.
Sớm biết vậy, lúc đó ông tự tìm người làm, cũng không trở nên mất khống chế như vậy. Ông muốn phủi sạch quan hệ, không lưu lại chút manh mối hoài nghi nào, ngược lại bị hai kẻ điên này làm vấy tanh.
Cũng may mọi việc đều sắp xếp xong, ông vẫn còn cơ hội xử lý ổn thỏa. Thậm chí nhân cơ hội này xóa bỏ mọi chuyện và người trong quá khứ.
“Paul, anh tốt nhất nên hiểu cho rõ tình cảnh bây giờ, kế hoạch chỗ tôi đã đến thời điểm then chốt rồi, anh tuyệt đối đừng phạm sai lầm như lần máy bay không người lái nữa. Bằng không cả đám đều toi.”
Paul hoàn toàn không có ý e ngại, trái lại nói: “Tôi đồng ý giúp các người là vì ông đồng ý giao Nghê Lam và Lawrence vào tay tôi.”
“Nghê Lam không chấp nhận kế hoạch có cảnh sát bảo vệ, tôi không có địa chỉ và hành tung của bọn họ. Tôi không thể xác nhận thân phận Lawrence mà anh nói kia. Ông ta không có gì đáng ngờ, tôi có thể làm gì ông ta chứ.”
“Cho nên để hắn ta nghênh ngang chạy tới phòng máy server sao? Hắn ta đi vào cục cảnh sát các ông còn hơn bạn bè nước ngoài nữa.” Paul cười cười: “Tôi hi vọng cảnh sát các ông giữ vững phong cách này, cũng đừng tìm ra hành tung của tôi.”
Đây là đang cảnh cáo ông sao?
Chúc Minh Huy hừ thầm: “Chỉ cần anh ngoan ngoãn ở đó đừng gây chuyện, tôi cam đoan sau thời hạn tạm giam Tần có thể ra ngoài. Anh cũng có thể thuận lợi xuất cảnh. Không có chuyện gì.”
“Nhưng trước khi tôi xuất cảnh vẫn cần Nghê Lam và Lawerence.”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ nghĩ cách đưa bọn họ đi Pháp. Bên Pháp còn đang chờ vụ án video giết người của các người.”
“Chỉ cần rời khỏi nơi này, Lawrence sẽ biến mất. Mà Nghê Lam, cô ta là công dân nước này, cô ta muốn ở đây cả đời cũng được, ông chắc chắn cô ta sẽ xuất cảnh?”
Chúc Minh Huy khẽ cắn môi, cứ trắng trợn như vậy muốn giết người trong địa bàn ông quản lý hay sao? Lại còn đăng thông báo giết người trước. Thật tưởng ông đồng ý chôn cùng sao?
“Ok, việc này để tôi sắp xếp, đợi Tần Viễn ra rồi, sự tình lắng lại, tôi sẽ để Nghê Lam và anh gặp mặt. Nếu như Nghê Lam xảy ra chuyện, Bonnie Trần kia cũng sẽ không biến mất, tôi sẽ theo dõi sát ông ta, ông ta không xuất cảnh được.” Chúc Minh Huy cảnh cáo một lần nữa, “Đừng có để ý thư tuyên chiến trên dark web kia, đừng lại bị Nghê Lam khiêu khích. Cô ta làm vậy khẳng định là có kế hoạch.”
“Được, tôi không để ý đến bài viết đó, nhưng trong vòng hai ngày, tôi muốn ông giao Nghê Lam cho tôi. Hạn chế tự do với cô ta cũng được mà cưỡng chế kế hoạch bảo vệ cũng tốt, tóm lại, để cô ta lộ mặt. Lawrence thì tôi không nhờ ông nữa, ông không nắm chắc được ông ta.”
Chúc Minh Huy tức đến nghẹn lời.
Nghê Lam dù sao cũng là minh tinh nổi tiếng, cô ta bị sát hại dưới sự giám sát của cảnh sát, chức sở trưởng này của ông có còn muốn làm nữa không.
“Ông nghĩ cách đi, liên lạc sau.” Paul cúp điện thoại.
Elle ở bên cạnh hỏi hắn: “Hỏi bài viết trên dark web à?”
Paul bỗng nhiên bật cười ha ha: “Mẹ nó, lớn thế này rồi còn chưa bao giờ bị người ta giả mạo thân phận viết bài trên dark web.”
Peter vừa rồi cũng xem bài trên diễn đàn: “Ngớ ngẩn không? Ai mà lấy tên thật của mình viết trên dark web, cái đám đần độn kia còn thảo luận hứng trí nữa.”
Elle hỏi Paul: “Vậy anh định thế nào?”
Paul cười nói: “Được lắm, Nghê Lam!” Hắn nhớ cái tên này, “Cô ta có gan! Chẳng qua là cô ta muốn đưa cảnh sát tới núi Kỳ Lân mà thôi. Giở thủ đoạn này với tao, tao thành toàn cho nó.”
Paul đứng lên, đi đến cạnh bàn cầm lấy một khẩu súng sờ lên thân súng: “Trong hai ngày tao nhất định phải giết chết nó.”
“Còn Tần thì sao?” Elle hỏi.
“Đương nhiên phải nghĩ cách đưa anh ta đi. Tiền ở chỗ anh ta, không thể uổng một chuyến tới Trung Quốc được.”
Chúc Minh Huy đi tới đi lui trong văn phòng, ông không thể yên tâm.
Từ sau khi Paul biến mất khỏi tòa nhà của Hồng Lôi, ông tìm không thấy hắn. Ông không biết hành tung của hắn, cũng không biết hắn đang làm cái gì.
Nghê Lam thì sao? Cô ta đăng thư tuyên chiến là có ý gì?
Còn Viên Bằng Hải nữa, ngay lúc này lại đâm dao sau lưng ông, thật là chán sống rồi.
Bọn họ thông đồng với nhau ư?
Chúc Minh Huy cầm điện thoại lên, “Sắp xếp đi phòng tạm giam một chút.”
Quan Phàn không gặp được Chúc Minh Huy, nhắn tin cho Nghê Lam: ‘Không gặp được, cũng không vào văn phòng ông ta được. Sang kế hoạch B đi.’
Nghê Lam nhắn lại ngay: ‘Ok.’
Lưu Tống nhìn Quan Phàn và Âu Dương Duệ, “Giờ hai người đi sao?”
“Đúng vậy.”
“Hai người có tính cân nhắc chuyện để cảnh sát bảo vệ không?”
“Không cân nhắc. Không ai biết chúng tôi ở đâu sẽ an toàn hơn.” Âu Dương Duệ đẩy Quan Phàn đến cửa thang máy, Lưu Tống đi theo sau.
“Không cần tiễn đâu đội trưởng Lưu.” Quan Phàn nói.
Trực giác của Lưu Tống làm ông cảm thấy có gì không đúng, sao lại đột nhiên đi gấp như vậy.
“Hai người có phải có chuyện gì giấu diếm tôi hay không?” Lưu Tống hỏi.
“Không có.”
“Sao có thể chứ.”
Quan Phàn và Âu Dương Duệ cùng đồng thanh.
Lưu Tống nhìn bọn họ một hồi, thang máy đến rồi, Lưu Tống theo bọn họ cùng nhau vào thang máy.
“Tôi quen thuộc nơi này hơn mấy người.” Lưu Tống nói.
Quan Phàn thở dài: “Có một số việc ông không tham dự sẽ an toàn hơn.”
“Tôi tưởng chúng ta là một đội.” Lưu Tống nói.
Trước màn hình máy tính, Nghê Lam xoa xoa bàn tay. Tuy cô luôn miệng nói muốn cuộc sống của một cô gái bình thường, nhưng thỉnh thoảng có chút kích thích khẩn trương cũng rất thích. Nghê Lam chọn một số chương trình thông tin, kéo tất cả vào một tập tin, kết nối liên lạc.
Ở bãi đậu xe, Bonnie mặc một bộ đồng phục sửa chữa điện, đội mũ đeo khẩu trang, đang ngồi trong xe của công ty điện lực.
Xe là do Lam Diệu Dương tìm, dùng danh nghĩa đoàn làm phim để mượn, thật sự là xe của công ty điện lực.
Bonnie đeo tai nghe, nói: “Ok, ba đã giải quyết camera, cắt cho con rồi. Phần dưới con xử đi.”
“Con vào rồi. Để con xem thử, ok, không có vấn đề gì, go go go.”
Trong góc khuất bãi giữ xe, Trâu Úy đeo tai nghe khởi động xe: “Nhận được rồi, tôi đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào.”
Nghê Lam vừa nhìn màn hình vừa gõ bàn phím, Bonnie đi tới rất tự nhiên, mỗi lần bước vào khu vực camera, hình ảnh trong ống kính liền bị chuyển thành không có người. Mà phía Quan Phàn trong thang máy và Trâu Úy ở góc khuất, mọi hình ảnh đều bình thường.
Thang máy đing một tiếng đến bãi đậu xe, Nghê Lam nhìn rồi nói: “Quan Phàn đã vào chỗ.”
Trâu Úy khẽ đạp chân ga, lái xe ra ngoài.
“Cảm ơn ông, đội trưởng Lưu. Vậy chúng tôi chờ thông báo của ông.” Quan Phàn nói, nhấn thiết bị xe lăn chạy bằng điện, “Không cần tiễn nữa, xe của ba mẹ tôi dừng cách đây không xa.”
Cô khởi động xe lăn đến giữa bãi đậu xe tìm cha mẹ, lúc này có một chiếc xe lái tới, cực kỳ nhanh. Xe lăn của Quan Phàn và chiếc xe kia nhìn như sắp đụng vào nhau.
Quan Phàn kinh ngạc ngây người, xe kia ra sức phanh lại, Lưu Tống và Âu Dương Duệ đồng thời hét to xông tới.
‘Rầm’ một tiếng, xe lăn Quan Phàn lật xuống, cô té thẳng xuống đất, kêu thảm một tiếng. Cha mẹ Quan Phàn cách đó không xa cũng hét to lao đến.
Chiếc xe kia phanh lại, một người nhảy ra, còn lớn tiếng hơn bất kỳ người nào: “Quan Phàn.”
Lưu Tống trừng mắt nhìn người kia: “Trâu Úy! Lái xe kiểu gì vậy!”
Bảo vệ trực nghe thấy tiếng nhìn lại, bảo vệ khu vực không biết xảy ra chuyện gì liền nhanh chóng chạy tới.
“Mau tới giúp.” Âu Dương Duệ kêu to.
Lưu Tống không nói gì. Mẹ nó, mấy người này, kỹ thuật diễn người này tốt hơn người kia!
Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình, lưu ý góc nhìn của bảo vệ và vị trí của họ, còn có hình ảnh camera khác: “Vị trí số 1 ok, số 3 an toàn, con sẽ dời ống kính số 7 đi chỗ khác, cứ vậy, qua đi.”
Bonnie ung dung nhấc thùng dụng cụ lên đi đến gần xe Chúc Minh Huy.
Ở tầng 18, Chúc Minh Huy rảo bước vào thang máy.
Nghê Lam thông báo với mọi người: “Cá mập ra khơi rồi, đang ở lầu 17.”
Quan Phàn nghe thấy trong tai nghe, ngẩn người. Cô lớn tiếng kêu đau.
Lưu Tống đỡ cô, Quan Phàn nói nhỏ: “Phó cục Chúc xuống rồi.”
Lưu Tống: “…” Kích thích như vậy sao?
Cho nên rốt cuộc là bọn họ đã làm gì? Thật là, người không biết gì hạnh phúc hơn, nhưng mà ông đoán được rồi.
Lưu Tống nhìn xung quanh, nhìn thấy tài xế của Chúc Minh Huy dường như đang đi về phía xe Chúc Minh Huy, bây giờ đang dừng lại xem trò náo nhiệt của bọn họ.
“Tiểu Tống.” Lưu Tống gọi anh ta.
“Đội trưởng Lưu, có chuyện gì vậy?” Tiểu Tống đi bộ sang xem cẩn thận một chút.
Nghê Lam nói với Bonnie, “Tài xế của cá mập đến rồi, bên trái, năm mươi mét.”
Bonnie không hề rối, ông nằm rạp người trong xe, nhìn chằm chằm thanh tiến độ, bây giờ đã được 50%.
“Anh ta ra rồi.” Nghê Lam lại nói.
Phía bên này Trâu Úy đang nói xin lỗi, “Tại em tại em, em vội ra sân bay đón người không để ý. Xin lỗi nha, Quan Phàn.”
“Không sao không sao.” Quan Phàn nói, được mọi người giúp đỡ ngồi trở lại trên xe lăn.
“Cá mập đến lầu năm.” Nghê Lam tiếp tục báo tình hình, “Lầu ba…”
Tiểu Tống bên này nói với Lưu Tống: “Đội trưởng Lưu, tôi đi trước nha, Phó cục Chúc muốn ra ngoài.”
“Ok, anh cứ đi đi.” Lưu Tống trả lời anh ta.
“Tài xế tới rồi. Bên trái, năm mươi mét.” Nghê Lam nhẹ giọng báo, “Cá mập vào chỗ.”
‘Đing’ một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Mọi người đẩy Quan Phàn sang một bên. Trâu Úy lên xe, “Em đang gấp, đi trước nha. Có gì liên lạc sau.”
“Tạm biệt.” Quan Phàn và Âu Dương Duệ phất tay với Trâu Úy.
Trâu Úy lái xe đi.
Chúc Minh Huy nhìn thấy mấy người kia ở bãi xe. Ông không phản ứng gì đi về phía xe của mình.
Tiểu Tống thấy Chúc Minh Huy đã xuống, bước nhanh về phía xe ông.
“Mười mét, tám mét…” Nghê Lam thông báo khoảng cách.
Tiến độ 100%.
Tiểu Tống mở khóa điện tử, tích tích một tiếng, tiếng khóa mở ra.
Tiểu Tống đi tới, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.
Mọi thứ trên xe đều bình thường, Tiểu Tống khởi động xe, mở máy sưởi. Sau đó anh xuống xe, mở cửa xe cho Chúc Minh Huy.
Chúc Minh Huy ngồi xuống.
Tiểu Tống lại lên xe, mở nhạc piano mà Chúc Minh Huy thích, lái xe ra khỏi vị trí. Lại đánh tay lái, lái xe đi.
Xe chạy lướt qua chỗ Quan Phàn, Chúc Minh Huy ngồi ở sau xe nhắm hai mắt, không có tâm tư nói chuyện với những người này.
Xe chạy trên đường lớn, đi thẳng về phía trại tạm giam.
“An toàn, rút lui. Chuyển về vị trí số ba.” Nghê Lam nói, Bonnie đứng lên từ phía sau chiếc xe đậu bên cạnh xe Chúc Minh Huy, nhanh chóng trở về đường cũ.
Trong xe, Chúc Minh Huy nói với Tiểu Tống, “Tắt đi, ồn chết được.”
Tiểu Tống nhanh chóng tắt nhạc đi.
Nghê Lam tuyên bố: “Âm thanh thu được rất rõ, số liệu đồng bộ không có vấn đề gì. Bọn họ đang đi về hướng đông.”
Quan Phàn nhỏ giọng nói với Âu Dương Duệ và Lưu Tống.
“Hướng đông, vậy hẳn là trại tạm giam.”
“Ông ta đi tìm Tần Viễn rồi.”
Như bọn họ dự đoán.