Nghê Lam mày mò một ngày, cuối cùng đã hiểu rõ những thay đổi sau khi cập nhật phần mềm của Thụy Đạt.
Cô và Bonnie cùng online, hai người cùng nhau phân tích code phần mềm của Thụy Thuẫn, Thụy Đạt, lại cùng so sánh đối chiếu hệ thống của mấy công ty cung cấp dịch vụ an ninh cho thành phố, sau đó đưa ra phỏng đoán.
“Phần mềm của Viễn Bác bán cho rất nhiều công ty, không chỉ riêng Thụy Thuẫn. Rất có thể bọn họ đã gài cửa sau trong phần mềm, tạo ra con đường xâm nhập vào những hệ thống này để sử dụng. Hợp tác với những công ty bảo an không ít, không hợp tác bọn họ cũng có cách xâm nhập vào. Tóm lại bọn họ không những có thể khống chế Thụy Thuẫn, Thụy Đạt, bọn họ còn có thể khống chế camera ở những chỗ khác. Không chỉ là giám sát an toàn, bao gồm cả máy tính cá nhân, điện thoại, thiết bị điện tử có chương trình cài đặt tương tự, bọn họ đều có thể xâm nhập.” Nghê Lam nói với Lam Diệu Dương.
“Cho nên bọn họ mượn cơ hội máy bay không người lái tập kích tạo nên hỗn loạn lớn trên mạng xóa đi những chương trình cửa sau phi pháp này? Sau đó thiết bị của tất cả mọi người bị dính virus phải cập nhật lại, lại vừa khéo giấu đi được những chuyện này?”
“Chương trình bảo vệ cá nhân VIP của Thụy Đạt, phần mềm cập nhật mới quả thực an toàn hơn phiên bản cũ.” Nghê Lam nói: “Em với nhóm Trần Thế Kiệt kiểm tra mấy server, toàn bộ đều được nâng cấp rồi.”
“Cho nên thật đúng là khởi động chương trình tự hủy.” Lam Diệu Dương lẩm bẩm, anh nghĩ ngợi, hỏi: “Lịch sử ghi nhận sửa chữa có giống như đợt sửa camera ở Lam Sắc Hào không, bọn họ có thể xóa bỏ sạch sẽ à?”
“Rất có thể. Chuyện này cần phải đến phòng máy. Tuy em cảm thấy khả năng tra ra được không lớn, nhưng có hay không vẫn phải đến phòng máy một chuyến.” Nghê Lam hỏi anh: “Pháp vụ đã lo hợp đồng cố vấn an ninh bên anh và Trần Thế Kiệt xong chưa?”
“Chắc là xong rồi. Để anh hối một chút.”
Vì sự kiện máy bay không người lái tập kích, Bonnie cũng bị cảnh sát thẩm vấn và kiểm tra, cảnh sát không tra ra vấn đề gì từ ông. Cho nên Lam Cao Nghĩa và Hứa Thành Hòa hoàn toàn yên tâm với Bonnie, rất nhanh đi vào giai đoạn đàm phán hợp đồng.
Bonnie không có yêu cầu gì với hai công ty này, giá cả cũng không cao. Ông không bán hàng, không can thiệp vào lựa chọn và quyết định của hai công ty, chỉ kiểm tra mức độ an toàn, xét duyệt hệ thống và đưa ra đề nghị nâng cấp.
Hợp đồng đã soạn tốt, nghiệp vụ cũng không có vấn đề gì, chỉ là tập đoàn phải làm theo quy trình pháp lý.
Lam Diệu Dương nghĩ ngợi: “Anh vẫn nên hỏi Lưu Tống một chút, xem họ có khả năng đi phong tỏa kiểm tra phòng máy của Thụy Thuẫn hay công ty tương tự khác hay không.”
“Được, anh hỏi đi.” Nghê Lam biết Lam Diệu Dương lo lắng hành động của cô với Bonnie dính líu đến pháp luật, trong giai đoạn nhạy cảm này, một khi đã bị bắt thóp không ai có thể bảo vệ được bọn họ. Cho nên những việc có thể để cảnh sát đi làm thì tốt nhất để bọn họ làm.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại của Nghê Lam, gọi cho Lưu Tống, không nói Nghê Lam hay Bonnie làm gì, chỉ nói có thể đi thăm dò server của Thụy Thuẫn, tập đoàn Viễn Bác hay không, nói không chừng có thể tra ra vấn đề gì.
Lưu Tống hỏi anh: “Bên cậu phát hiện được gì sao?”
“Không có. Chỉ là cảm thấy hôm máy bay không người lái tập kích bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy trên mạng, nói không chừng có âm mưu gì. Lại còn có virus, lại quay trực tiếp, sợ mạng không đủ loạn hay sao. Có lẽ có thể tra được gì đó từ server.”
“Bên cục an ninh mạng cũng không có báo cáo gì mới. Điều tra trước đó của bọn họ không phát hiện ra gì.”
“Ừm ừm.” Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, chẳng lẽ lần tập kích mạng này đã xóa sạch sẽ mấy chuyện xấu rồi, cho nên không tra ra được? Hay là phương hướng điều tra của bọn họ không phải cái này? “Vậy thì tra lại một lần nữa có được không? Ví dụ như Tần Viễn lợi dụng hệ thống giám sát xâm phạm đời tư người khác, sửa chữa chứng cứ, đúng rồi, bọn họ còn ngụy tạo chứng cứ vu hãm Nghê Lam, có khi nào lưu lại đầu mối gì trong mấy server này hay không?”
Lưu Tống im lặng: “Cậu có mục tiêu nào rõ ràng hơn không? Để chúng tôi có thể đi điều tra chứng cứ.”
Lam Diệu Dương: “…Không có.”
Lưu Tống bình tĩnh nói: “Chúng tôi không phải cứ vỗ đầu một cái muốn tra ai là tra, muốn phong tỏa công ty của ai thì phong tỏa công ty người đó. Đều phải có căn cứ, đưa ra chứng cứ, phải xin thủ tục liên quan, chấp hành theo pháp luật.”
“Các ông lại bị lên lớp rồi à?” Bây giờ Lam Diệu Dương đã rất hiểu cảnh sát.
“Lại bị Tần Viễn khiếu nại rồi.”
“Vậy à. Vậy ông nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Lam Diệu Dương không biết phải an ủi thế nào trong tình huống này, liền tùy tiện nói một chút.
“Cậu đi thăm Âu Dương Duệ rồi phải không?” Lưu Tống hỏi anh.
“Đúng vậy.” Tin tức của mọi người linh thông như vậy, xem ra Âu Dương Duệ quả thật bị theo dõi rất sát.
“Có hỏi thăm ra được gì không?”
“Chỉ là thăm hỏi anh ấy một chút thôi.”
Lưu Tống lại im lặng, “Chuyện cậu ta điều tra trước khi xảy ra chuyện, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”
Tim Lam Diệu Dương thót một nhịp: “Được a. Vậy ông phải cẩn thận một chút. Âu Dương Duệ là vì tra việc đó mới bị tấn công. Tuy bây giờ Tần Viễn bị giam ở trong nhưng người bên ngoài cũng rất nguy hiểm. Dù sao hôm đó Tần Viễn cũng đang họp.” Anh dừng một chút, “Ông hiểu không?”
Lưu Tống im một hồi mới đáp: “Hiểu rồi.”
“Vậy….” Lam Diệu Dương nghĩ ngợi lại hỏi: “Bên phía Hồng Lôi thì sao? Có gì tiến triển không?”
“Cô ta phản cung rồi, cô ta không thừa nhận mình giết Tôn Tịnh. Cô ta nói lúc đó ý thức mình không minh mẫn, vì cô ta trúng ma túy. Cô ta mời luật sư, cũng khiếu nại với quản lý của chúng tôi.”
Lam Diệu Dương: “Cô ta khiếu nại cái gì? Cô ta bị bắt tại chỗ mà.”
“Khiếu nại chúng tôi rõ ràng biết tình trạng cô ta bị trúng ma túy mà lại không đưa cô ta đi chữa trị kịp thời, còn lợi dụng khoảng thời gian độc tính phát tác bức cung cô ta, xui khiến cô ta nhận tội, không cho cô ta ngủ, không cho ăn uống đầy đủ, ngược đãi tinh thần và sức khỏe của cô ta. Cô ta còn nói mình khó chịu, có hiện tượng ảo giác, yêu cầu được chữa trị.”
Lam Diệu Dương: “…” Làm cảnh sát thật không dễ dàng gì.
Lam Diệu Dương liền hỏi: “Vậy bây giờ có phải lấy lại khẩu cung của cô ta từ đầu không?”
“Ừm, chứng cứ của chúng tôi nhất định phải liên kết rõ ràng, không được sai sót, khẩu cung trước sau phải thống nhất, phải tương ứng với tình huống, như vậy mới có thể đệ trình công tố. Khẩu cung của Hồng Lôi vốn dĩ có vấn đề, lặp đi lặp lại, có thật có giả. Vụ án này nhiều năm như vậy, xảy ra rất nhiều chuyện, không dễ thẩm tra rõ ràng. Hơn nữa còn phải xác minh được khẩu cung của Đỗ Lợi Quần, Đàm Tuấn, Khương Thành, La Văn Tĩnh, Thôi Canh, phải nắm rõ tình hình tài khoản, giao dịch tài chính, lúc này mới dễ làm. Ai cũng nói dối, cũng trốn tránh trách nhiệm, khẩu cung lộn xộn thì không dễ xử lý. Cần có thời gian hiểu từng chút một, các cậu cũng đừng sốt ruột, kiên nhẫn một chút.” Giọng nói Lưu Tống có phần uể oải, nhưng cảm xúc lại rất ổn định, tình huống như vậy chắc ông đã trải qua rất nhiều, đã quen thuộc rồi.
“Vậy ông nghỉ ngơi cho tốt đi.” Lam Diệu Dương cúp điện thoại, trong lòng cảm thán, sau đó anh trấn chỉnh lại tinh thần, gọi điện thoại cho pháp vụ công ty, hỏi tình hình tiến triển hợp đồng với Bonnie, hối thúc đối phương trước khi tan làm phải hoàn thành xong quy trình.
Lam Diệu Dương bận tối mắt tối mũi cả một ngày. Anh nói lại tình hình cho Nghê Lam, sau đó thì bận việc ở Blue suốt thời gian.
Cảnh sát bên này thất bại không ảnh hưởng đến Nghê Lam, cô và Bonnie tranh thủ thời gian thay đổi chương trình, cuối cùng hoàn thành kiểm tra tối hôm đó. Sau đó Nghê Lam lặng lẽ đi một chuyến đến chỗ Quan Phàn.
“Tụi em đã thay đổi chương trình bảo vệ cá nhân của Thụy Đạt một chút, giao diện và chức năng đều giống của Thụy Đạt nhưng dữ liệu lại truyền đến chỗ tụi em.” Nghê Lam nói với Quan Phàn.
Quan Phàn cài đặt vào điện thoại, kết nối với máy tính để kiểm tra.
“Muốn giám sát phó cục Chúc hả?” Quan Phàn rất hiểu tâm tư Nghê Lam, “Sau đó cứ coi như phát hiện ra rồi, ông ta trước tiên sẽ nghĩ là Tần Viễn ra tay?”
Nghê Lam hạ giọng lén lút: “Chị nói xem Viên cục có lá gan này không?”
Quan Phàn nhìn cô, không nói gì.
Nghê Lam nói: “Không chỉ phó cục Chúc, em còn muốn giám sát cả Lưu Tống. Bây giờ cũng không biết rốt cuộc Lưu Tống là chính hay tà, đương nhiên bản thân em tin tưởng ông ấy, nhưng bây giờ tình hình đặc thù, có lẽ trong tay ông ấy còn có manh mối gì chưa kịp báo cáo đã bị người ta ra tay cướp đoạt rồi. Chị xem, lúc đó Âu Dương Duệ cũng vì sử dụng hệ thống liên lạc đồng bộ với tụi em, em mới kịp tới cứu anh ấy. Bây giờ chủ yếu là vấn đề thời gian, rõ ràng có người đang lợi dụng vụ án này để trừ bỏ chứng cứ, vu oan hãm hại. Bây giờ đang là thời điểm bọn họ liên lạc lẫn nhau để hành động, kéo dài rồi, sự tình thành kết cục đã định, coi như có theo dõi cũng không kịp.”
“Đúng là như vậy. Nhưng bây giờ cả nước các bộ đang hợp tác, toàn bộ đều theo sát vụ án này, em còn dám cài phần mềm giám sát cảnh sát, em có lá gan gì vậy?” Quan Phàn nói cô.
“Lá gan em nhỏ mà.” Lúc Nghê Lam nói lời này mặt không hề đỏ, cô ngồi cạnh xe lăn Quan Phàn, cùng cô xem màn hình: “Cho nên mới ngụy trang thành chương trình của người khác, IP truyền thông tin cũng ngụy trang thành của Thụy Đạt rồi. Việc này khẳng định là nhóm Tần Viễn làm, không liên quan tới chúng ta.”
Quan Phàn rốt cuộc nhịn không được, cười cười, cô ôm Nghê Lam, vai tựa vào vai cô: “Đừng tìm Viên cục. Để chị!”
“Hả?” Nghê Lam có chút bất ngờ.
“Gì thế, nghĩ là chị tàn rồi không làm được chuyện gì sao?” Quàn Phàn trừng mắt nhìn cô, “Chuyện này, chị là người thích hợp nhất. Viên cục không được, phó cục Chúc đã đá ông ấy ra khỏi cục, ông ấy phối hợp với chúng ta ở bên ngoài vẫn được, nhưng lại tham gia vào vụ án thì không thích hợp. Bây giờ ông ấy tiếp cận tổ chuyên án sẽ bị hoài nghi. Nhưng chị thì khác, chị mất tích rồi mà xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ hỏi thăm chị. Chị có thể gặp phó cục Chúc, có thể gặp tổ kiểm sát, có thể gặp Lưu Tống, có thể tiếp cận rất nhiều người.”
“Chị lại yếu ớt, lại ngồi xe lăn, bọn họ sẽ không phòng bị gì với chị.” Nghê Lam nói.
Quan Phàn gật đầu: “Viên cục nhận được tin luật sư của Tần Viễn lại khiếu nại với quản lý rồi, không có chứng cứ mà tạm giam lâu, tiếp tục náo loạn chỉ sợ tổ chuyên án cũng không chịu được. Chị là người bị hại anh ta muốn mưu sát lúc đó, chị trở về đóng đinh anh ta. Dù sao Tần Viễn cũng là cao thủ hacker, lão đại ở phía sau thiếu anh ta, những đồng bọn phía sau cũng không dễ triển khai công việc. Anh ta ở bên trong càng lâu, chúng ta ở bên ngoài càng tiện điều tra.”
Nghê Lam nhìn nhìn Quan Phàn, lại nhìn thử màn hình máy tính, nhếch miệng cười: “Thật vui, cảm giác như trở lại thời gian ban đầu của tụi mình.”
“Lần này chúng ta phải thành công, Nghê Lam.”
“Nhất định sẽ. Tần Viễn bị bắt rồi, chúng ta cách chân tướng rất gần, hung phạm chỉ còn thiếu bước đền tội.”
Nghê Lam và Quan Phàn thương lượng xong, tâm tình rất tốt. Cô muốn gặp Lam Diệu Dương liền kiểm tra định vị của anh, đang ở trong nhà. Ai ya, muốn tạo bất ngờ cho anh. Thế là Nghê Lam lái xe đi.
Vừa cách nhà Lam Diệu Dương không xa, Nghê Lam nhận được điện thoại của Bonnie.
“Anh em của ba bên Pháp đã tra được tin tức, có đầu não lén nhập cảnh vào Trung Quốc, hẳn là người của Bird.”
“Bọn họ rốt cuộc tới rồi à.” Nghê Lam mò tìm một chiếc ống nhòm trong xe, leo lên cây nhìn tình hình an ninh bên ngoài nhà Lam Diệu Dương một chút.
“Con làm gì đó?” Bonnie hỏi, sau đó lại nói: “Đến nhà Lam Diệu Dương làm gì?”
“Sao lại tùy tiện tra hành tung của con vậy, con còn chút quyền riêng tư nào không vậy?” Nghê Lam quan sát một phen, nhảy xuống cây: “Con qua đây là giúp bạn trai kiểm tra an ninh nhà anh ấy có đáng tin cậy hay không.”
Bonnie chẳng muốn nghe cô nói nhảm, “Con cẩn thận chút. Tin tức báo, những người này đã chuẩn bị sẵn đường lui.”
Chính là giết người xong thì chuẩn bị chạy chứ sao.
“Bọn họ lại có thể không cần hỗ trợ từ phía chính phủ.” Nghê Lam ngạc nhiên nói: “Đây là thương lượng xong hay là quyết xong rồi?”
“Bên con có gì tiến triển không?”
“Quan Phàn đang xử lý.”
“Được.” Bonnie nói xong liền cúp máy.
Nghê Lam cởi áo khoác ra, thay áo bóng chày màu đen, đội mũ đen lên, sau đó lẻn vào nhà Lam Diệu Dương.