Lam Diệu Dương nhìn lên trần nhà cao cao, đầu óc trống rỗng một hồi. Lại nhìn thời gian, bây giờ cũng mới bảy giờ mà thôi, mà tin nhắn này Lý Mộc nhắn tới khoảng một tiếng trước.
Nghê Lam buồn ngủ ngây ngốc ra rồi, nghe thấy tiếng rung hồi lâu mới phản ứng ra muốn lục tìm điện thoại.
Cứ như vậy làm sao phòng bị được sát thủ!
Lam Diệu Dương quay đầu nhìn Nghê Lam, cô lấy chăn phủ qua đầu, hiển nhiên là tính né tránh hiện thực.
Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, vận khí đan điền, miệng phát ra một tiếng – ‘bùm’
Rất vang dội, hiệu quả mô phỏng cũng không tệ.
Nghê Lam đạp ngay một cước. Lam Diệu Dương bị đá ra khỏi chăn, dính ngay sát bên giường.
Lam Diệu Dương: “…”
Anh bò xuống giường, không khí lạnh lập tức bao lấy anh, anh nhìn chân Nghê Lam co lại vào trong chăn, đầu của cô căn bản không có nhúc nhích. Lam Diệu Dương làm như không có việc gì mang dép lê vào, định đi tìm đồ mặc thì nhớ ra bản thân cơ bản không để đồ ở đây.
“Ở đây không có đồ của anh hả?” Anh cố ý hỏi.
“Đều do anh sắp xếp.” Nghê Lam lầm bầm trong chăn.
“Vậy lần sau phải chuẩn bị mấy bộ.” Lam Diệu Dương nói.
Nghê Lam kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt: “Chỗ này đã bị lộ rồi.”
“Anh tìm chỗ mới cho em.” Lam Diệu Dương tìm điện thoại của mình, lướt lướt Weibo, không thấy tin tức anh nghỉ qua đêm ở biệt thự của Nghê Lam. Anh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, trong ánh sáng buổi sớm nửa sáng nửa tối kia, thật đúng là thấy bảy tám chiếc xe dừng ở xa xa.
Đại khái vì quá lạnh, chỉ có hai ba người xuống xe, dựa vào cạnh xe nói gì đó. Vừa nói chuyện vừa cử động tay chân.
Lam Diệu Dương gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc cho Cổ Hoắc, một cuộc cho Trần Châu, lại gửi tin nhắn cho giám đốc PR, nhắc anh sau khi thức dậy nhớ lưu ý tin tức trên mạng, có tình huống phải xử lý kịp thời.
Lam Diệu Dương xử lý xong mấy chuyện này liền đi vào toilet sửa soạn bản thân, anh rửa mặt, lau mặt sạch, chải đầu, áo khoác và quần đều đã nhăn rồi, anh cởi ra, tìm bàn ủi hơi nước cẩn thận ủi phẳng lại.
Ủi thẳng xong góc nhăn cuối cùng dưới gấu quần, anh tắt bàn ủi đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Nghê Lam.
Nghê Lam quấn một cái áo ngủ thật dày, đầu tóc rối bời, đang đứng ở cửa thò đầu vào nhìn anh. Thấy anh nhìn qua thì lầm bầm: “Em bị anh đánh thức rồi.”
Chàng trai đỏm dáng đúng là chàng trai đỏm dáng, đã bị bắt ngay tại trận lại còn băn khoăn sửa soạn cho mình thật xinh đẹp mới có thể đi ra ngoài để bị chụp.
Nghê Lam thật là phục Lam Diệu Dương
“Không cần lo.” Lam Diệu Dương nói, “Chẳng qua là lại bị viết lung tung một xíu, lại lôi chuyện trước đây ra ồn ào một trận, cũng không tạo ra được tin gì mới, anh còn đoán ra được nội dung.”
“Anh nói bọn họ là chúng ta thảo luận vụ án suốt đêm.” Nghê Lam phất phất tay: “Đây cũng là sự thật mà.”
“Em tin không?” Lam Diệu Dương mặc quần và áo khoác vào, soi kỹ mặt mũi mình trước gương. “Đổi lại là anh anh cũng không tin.”
Nghê Lam đi từ từ đến bên cạnh anh, cùng anh soi sương, còn dựa đầu lên vai anh: “Cũng phải, em cũng không thể tin. Dù sao em còn trẻ lại xinh đẹp, anh lại là đàn ông bình thường… À, anh bình thường chứ hả?”
Lam Diệu Dương đẩy cái đầu rối bời của cô sang một bên.
Nghê Lam trách móc, lại dựa vào. “Anh làm mình đẹp trai như vậy, đám chó săn vừa thấy đã viết được rồi. Lam Diệu Dương mặt mũi tràn đầy sức sống ra khỏi nhà Nghê Lam, tinh thần phấn chấn như gió xuân phơi phới.”
Lam Diệu Dương nhíu mày. “…Tiếng Trung của em thật quá tốt rồi, có thể qua chỗ Lý Mộc làm đó.”
Nghê Lam cười ha ha.
Lam Diệu Dương nhìn mình trong gương, nói: “Từ nhỏ anh đã được dạy phải chú ý dáng vẻ, đừng để bị chó săn chụp phải ảnh gì không đẹp. Về sau anh bị viết linh tinh nhiều, tự mình cũng sẽ chủ động chú ý đến bề ngoài. Chứ không phải vì ở trước mặt bọn họ mới đẹp trai hơn gọn gàng hơn…”
Anh nhìn nhìn vẻ mặt không tin kia của Nghê Lam, đổi giọng: “Được rồi, ở trước ống kính nhất định phải đẹp trai.”
Nghê Lam bật cười.
Lam Diệu Dương vỗ vỗ đầu cô, tiếp tục nói: “Quan trọng nhất chính là, mỗi lần anh ăn mặc chỉnh chu, trong lòng sẽ xuất hiện một từ: gọn gàng chờ xuất phát. Coi như là chút cổ vũ bản thân. Bất luận người ngoài viết về anh thế nào, bất luận người khác nghĩ thế nào, anh chuẩn bị cho bản thân gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai, là có trách nhiệm với bản thân. Anh không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác khiến bọn họ thích anh, nhưng mỗi lần ra ngoài gặp ai đều sửa soạn cho tốt, đây chính là chuyện anh có thể làm, nên làm, đây là tôn trọng bản thân, cũng là tôn trọng người khác.”
Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương trong gương, bỗng nhiên xoay người đi cà nhắc tới hôn lên mặt anh một cái.
Cô thật sự thích anh, cực kỳ thích.
Lam Diệu Dương cúi đầu hôn lên môi cô, rất nhẹ nhàng: “Em yên tâm, hôm nay anh sẽ tìm được chỗ an toàn cho em chuyển sang. Em cất đồ quan trọng của mình đi trước đi, sắp xếp lại máy tính, có thể rút bất kỳ lúc nào.”
Nghê Lam nói: “Cái phần mềm bảo mật cá nhân kia anh còn bạn bè nào còn xài không? Em muốn tìm phiên bản cập nhất mới nhất sau vụ máy bay không người lái tập kích để so sánh với bản cũ một chút.”
“Được, anh tìm cho em.” Lam Diệu Dương lại liếc nhìn gương, đẩy Nghê Lam vào phòng ngủ, “Được rồi, em nghỉ tiếp chút đi, anh đi ứng phó với người bên ngoài.”
Nghê Lam cười hì hì: “Em ôm điện thoại chờ, chờ bọn họ đăng hình anh, xem bọn họ viết thế nào.”
Lam Diệu Dương thật chẳng vui gì, cái quả trứng muối này. Em cũng ở trong vụ scandal này đó có biết không?
Lam Diệu Dương nói với bóng lưng cô: “Anh công khai nha.”
“Cái đó nhất định rồi.” Nghê Lam quay đầu trừng nhìn anh: “Không lẽ toi một trận ngủ với em.”
Ngủ thật cũng được nha. Lam Diệu Dương cảm thấy mình thiệt thòi. Anh và Nghê Lam cùng làm mặt xấu với người kia.
Sau đó anh chống nạnh mặt bất mãn, Nghê Lam cười ha ha, quay về phòng.
Lam Diệu Dương xuống lầu, trên đường nghĩ ngợi nên nói thế nào. Vừa đi đến cửa đã nhận được tin nhắn của Trần Châu, anh tới rồi.
Lam Diệu Dương mở cửa đi ra ngoài.
Một đám người nhanh chóng tuôn ra từ mấy chiếc xe cách đó không xa, cầm điện thoại, máy quay cỡ nhỏ, máy ảnh DSL… phía trống trước nhà đột nhiên ào ào ra hơn hai mươi người.
Lam Diệu Dương khoát tay với bọn họ: “Tôi không tính bỏ chạy, mấy người chậm chút, đừng có giẫm nhau té.”
Trần Châu chuyển xuống xe sáu cái túi lớn, Lam Diệu Dương nói: “Trời lạnh, mọi người uống chút đồ nóng. Đều chưa ăn sáng đúng không, ăn chút gì lót dạ đi.”
Trần Châu đặt túi trước bậc thang nhà, mở ra, đưa cà phê nóng và hamburger cho mấy phóng viên.
Nghê Lam đứng trước cửa sổ lầu hai, qua màn cửa quan sát dưới lầu. Cô nhắn tin cho Lý Mộc, ‘Làm gì mà chó săn toàn thành phố, anh Lý Mộc, anh càng ngày càng khoa trương rồi.’
‘Không đủ nhiều sao?’ Lý Mộc trả lời rất nhanh.
‘20 người, tôi đếm rồi.’
‘Vậy còn không nhiều. Lại không thể đăng báo, trời thì lạnh, ngồi canh cả đêm, chỉ có đồ ngốc mới đi.’ Lý Mộc nhắn.
Nghê Lam ngẩn người, không thể đăng?
Dưới lầu, một phóng viên nhận cà phê, nói với Lam Diệu Dương, “Tiểu Lam tổng, anh yên tâm, chúng tôi không đăng tin loạn đâu.”
Lam Diệu Dương liền cười: “Một ly cà phê đã giải quyết được rồi? Vậy lấy thêm một ly đi.”
Những người khác liền cười lên. Mọi người nhận đồ, nói chuyện không ngừng. Một người nói: “Lam tổng, ở đây có tổng cộng 20 người, toàn bộ đều biết rõ rồi, chúng tôi đã thỏa thuận xong, ai đến chỉ chụp hình thôi, cái gì nên hỏi thì hỏi, nhưng bây giờ chúng tôi không đăng tin, đợi sự việc qua rồi mới đăng. Vì vậy tôi muốn hỏi, anh với Nghê Lam là quan hệ yêu đương hả?”
“Anh nói cái gì?” Lam Diệu Dương có chút bất ngờ.
Một người khác cũng hỏi: “Lam tổng, anh với Nghê Lam đang nói chuyện yêu đương à? Bắt đầu từ khi nào?”
Những người khác cũng hỏi dồn dập: “Lam tổng, lúc Blue ký hợp đồng với Nghê Lam đã biết cô ấy dính líu tới vụ án lớn này rồi sao?”
“Xin hỏi bản lĩnh Nghê Lam tốt như vậy, trước đó cô ấy làm gì? Lệnh truy sát trên mạng là thật sao? Paul mà cô ấy nhắc đến là ai, cha cô ấy có thân phận gì? Cô ấy vào ngành giải trí là giả, vậy kế hoạch lâu dài về sau thế nào, hai người có tính toán gì không?”
“Lam tổng, xin hỏi lần anh ném Nghê Lam ra khỏi phòng, trong phòng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước anh không có trả lời, bây giờ có thể trả lời được không?”
“Lam tổng, xin hỏi người nhà anh thấy Nghê Lam thế nào? Anh với Nghê Lam có kế hoạch tương lai không?”
Trong mớ câu hỏi hỗn loạn đó, Lam Diệu Dương không nói ra mấy đáp án anh đã bịa xong, anh hỏi: “Mấy anh không đăng tin?”
Vậy bọn họ tới đây làm gì?
“Không phải Nghê Lam đang gặp nguy hiểm sao? Bây giờ chúng tôi đăng lên có phần không ổn.” Có người đáp.
“Lam tổng yên tâm, chúng tôi sẽ không để lộ nơi này.”
“Không tính để lộ chuyện tình cảm, lỡ như sát thủ xuống tay với Lam tổng thì sao. Lam tổng, thật sự có sát thủ không?”
“Chúng tôi không can thiệp vào tình tiết vụ án.” Có người nói, “Chúng tôi là phóng viên giải trí.”
Lam Diệu Dương cực kỳ bất ngờ, đây không giống với ngành giải trí mà anh biết.
Trên lầu, Lý Mộc gửi cho Nghê Lam xem lịch sử trò chuyện của đám phóng viên.
Tối qua có phóng viên sau khi nhìn thấy Weibo của Hồng Lôi xong thì trực tiếp chạy qua chỗ Hồng Lôi, nhưng bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài, phóng viên đăng ảnh hiện trường, cho thấy nơi đó quả thực xảy ra chuyện.
Sau đó có phóng viên chụp được ảnh Nghê Lam đến, lại chụp được hình Hồng Lôi mặt đầy máu bị đưa ra xe cảnh sát.
Hình ảnh và tin liên quan trên mạng bị xóa rất nhanh, mấy người phóng viên đó liền đi qua khu gần cục cảnh sát canh chừng, quay trực tiếp cho nhóm.
Sau đó trong nhóm có người nhảy ra nói từ sau sự kiện máy bay không người lái tập kích Nghê Lam vẫn luôn mất tích, bây giờ đột nhiên xuất hiện, lại là đi thu dọn cục diện rối rắm sao? Mọi người đoán mò ngâm cứu xem đã xảy ra chuyện gì. Mấy từ mấu chốt đều viết tắt, trò chuyện rất hăng.
Về sau đám phóng viên ngồi chờ chụp được ảnh Nghê Lam và Lam Diệu Dương ra xe, bọn họ đi theo.
Đột nhiên trong nhóm có người nói: ‘Đừng theo nữa, đừng đăng tin lên Weibo, lỡ như có người có dụng tâm khác tìm tới L thông qua tin tức của chúng ta, ra tay với cô ấy thì sao.’
‘Đồng ý. Tôi không muốn nhìn thấy tin nhắn cảm ơn của phần tử khủng bố đâu, nói cám ơn, nhờ các người mà tôi đã tìm thấy L.’
‘Đăng tin quỷ bò lên giường này nọ hay gì cũng được, nhưng giờ là mạng người đó.’
Còn có người đăng ảnh Nghê Lam lái mô tô đấu với máy bay không người lái lên.
‘Sẽ không có L thứ hai đâu.’
Lại có người đăng ảnh Nghê Lam tay cầm côn đánh lưu manh bắt cóc con tin ở khách sạn Hoàng Huy.
‘Quả thực cô ấy luôn như vậy, chúng ta xem nhẹ rồi. Chúng ta cứ tưởng là chuyện ngẫu nhiên.’
‘Sẽ không có L thứ hai đâu.’ Lại có người đăng lại câu này.
‘Sẽ không có L thứ hai đâu.’
‘Sẽ không có L thứ hai đâu.’
‘Vậy L với L ban đầu là sao? Tôi thấy L tuyệt đối sẽ không leo lên giường đâu.’
‘Tôi thấy là L theo đuổi L đó. Tò mò quá, không biết xảy ra chuyện gì.’
‘L có nhiều bí mật ghê. Tôi rất muốn biết.’
Phóng viên đang theo dõi đột nhiên lại xuất hiện: ‘Tôi nói mấy người, L với L vào nhà cùng nhau rồi.’
‘Bà mẹ, cái này quá bình thường rồi.’
‘Nửa tiếng rồi bọn họ vẫn chưa ra, tôi muốn xông tới trước mặt bọn họ hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào?’
‘Màn cửa đều kéo lại rồi à? Có thể chụp được trong phòng không?’
Có người nói: ‘Cho nên kêu ông mẹ nó đừng có theo nữa mà ông vẫn theo đến tận cửa nhà người ta à?’
‘Tôi còn chưa đăng địa điểm nào nha.’ Phóng viên kia giải thích.
Đoạn dưới chính là mọi người bắt đầu thảo luận suy đoán đêm nay xảy ra chuyện gì, sau đó hơn 40 phút sau, Lam Diệu Dương vẫn chưa đi ra, có người nhịn không được nói anh ta cũng muốn ra đó, kêu phóng viên kia cho anh biết địa chỉ, anh nói anh cũng sẽ không đăng ra bên ngoài. Nhưng anh muốn lấy được phỏng vấn trực tiếp.
Một người mở đầu, những người khác cũng dồn dập bày tỏ nguyện vọng.
‘Lần sau chắc chắn không có cơ hội này đâu.’
Nhưng có người không đồng ý, mọi người tranh cãi nhau, cuối cùng hẹn không nói địa chỉ trong nhóm, phóng viên biết địa chỉ sẽ tìm một nơi khác để đón bọn họ. Mọi người ghép xe lại cùng đi.
Nghê Lam thấy trong lịch sử trò chuyện mọi người vừa muốn lấy tư liệu vừa muốn giúp cô giữ bí mật, hốc mắt đã nóng lên.
Lý Mộc nói: ‘Tập thể bọn họ thề tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức mới đi, tôi không có ngốc vậy, tôi không đi.’
Nghê Lam cười lên, xưa giờ không thấy nhóm chó săn đáng yêu như vậy.
Lam Diệu Dương còn ở dưới lầu đối phó với câu hỏi của mọi người: “Đúng, lúc đó cô ấy vào phòng tôi không phải vì quy tắc ngầm, tôi hiểu lầm rồi. Phiền mọi người sau này đừng nhắc lại chuyện cô ấy leo lên giường nữa.”
“Không nhắc không được nha, chuyện này hot mà.” Có người to gan hô lên lời thật lòng.
Lam Diệu Dương: “…” Đây mới đùng là mùi vị quen thuộc của ngành giải trí. “Có thể không nhắc thì đừng nhắc nữa, tôi theo đuổi cô ấy cũng rất vất vả. Mấy anh chị cứ nhắc suốt, lỡ như lần sau cô ấy ném tôi thì sao.”
A a a a a, có người thừa nhận theo đuổi kìa, đám chó săn kích động.
“Lam tổng, anh với Nghê Lam ở chung à? Thời điểm nguy hiểm như vậy anh không sợ sao?”
“Thực ra tối qua chúng tôi chỉ thảo luận tình tiết vụ án thôi.” Lam Diệu Dương đàng hoàng nói.
“Ừm ừm.” Đám phóng viên trưng vẻ mặt không tin liều mạng gật đầu.
“Lam tổng, anh vừa nói anh theo đuổi Nghê Lam, anh có cách nào hay sao? Dựa vào cái gì làm cảm động cô ấy?”
“Mị lực nhân cách của tôi.” Lam Diệu Dương lại chững chạc đàng hoàng đáp.
“Ừm ừm.” Đám chó săn nghiêm túc gật gù giả vờ rất tin tưởng.
“Được rồi, mọi người mau đi đi. Tôi cũng phải đi làm. Về sau có cơ hội sẽ mở tiệc chiêu đãi, trả lời nghiêm túc các câu hỏi của mọi người. Sau này đừng làm chuyện thế này nữa, Nghê Lam cũng không muốn mang lại nguy hiểm cho mọi người.” Lam Diệu Dương nói: “Mấy anh ở đây cả đêm không an toàn. Huống hồ nhiều người vây lại đây rất dễ khiến người chú ý, quả thực rất nguy hiểm.”
Mọi người thở dài, may mà tới rồi. Liền biết sau này không còn cơ hội nữa. Buổi chiêu đãi họp báo có ý gì chứ, vẫn là bắt gian bên ngoài vui hơn.
“Lam tổng, người nhà anh có biết chuyện hai người yêu nhau không?”
“Biết.” Lam Diệu Dương nói.
“Trưởng bối có phản ứng gì, bọn họ có lo lắng về thân phận Nghê Lam không?”
“Lo lắng, nhưng rất nhiều chuyện sau này hãy nói. Bây giờ nói thì quá sớm rồi.”
“Lam tổng, sau này Nghê Lam sẽ ở lại ngành giải trí chứ?”
“Cái này hả, sau này có cơ hội mọi người tự hỏi cô ấy đi.” Lam Diệu Dương vừa mới nói xong, có giọng nói trên đỉnh đầu bọn họ: “Có nha.”
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu, có người kêu to: “Nghê Lam.”
Nghê Lam ló đầu ra ở chỗ cửa sổ, cười tươi như hoa: “Tôi muốn ở lại ngành giải trí đấu trí với mấy anh chuyên tung tin scandal nha.”
Mọi người hưng phấn chụp hình, quay Nghê Lam từ cửa sổ đến Lam Diệu Dương ở trước nhà, chứng minh quả thực bọn họ cả đêm ở cùng phòng.
Vẻ mặt Lam Diệu Dương bất đắc dĩ nhưng không hề tức giận.
Anh ngẩng đầu nhìn gương mặt cười của Nghê Lam, cũng cảm thấy buồn cười.
Nhóm phóng viên đã vừa lòng hả dạ, về sau bất luận xảy ra chuyện gì, những chuyện hôm nay đều là tư liệu độc nhất vô nhị nha.
Lam Diệu Dương đi làm đúng giờ, giám đốc PR trong công ty nhắn báo cáo anh: ‘Tiểu Lam tổng, trên mạng không có tin tức gì.’
Cổ Hoắc cũng tới báo cáo: “Sếp, ông chủ nhãn hiệu xe máy XX tới rồi.”
Lam Diệu Dương khẽ giật mình: “Không phải đã báo bọn họ Nghê Lam không nhận làm người đại diện sao?”
“Từ sớm bọn họ đã đợi ở đây rồi. Nói là muốn nói chuyện trực tiếp một chút.”
Lam Diệu Dương nhìn đồng hồ đeo tay: “Ok, mười phút.”
Phó tổng nhãn hiệu xe máy dẫn theo một trợ lý đến, cực kỳ khách sáo. Biết Lam Diệu Dương đang gấp nên cũng không phí lời với anh, nói thẳng: “Lam tổng, tổng giám đốc chúng tôi không phải muốn ăn theo độ hot của Nghê Lam mà thực lòng thưởng thức cô ấy, rất cảm ơn cô ấy hôm đó đã dũng cảm cứu dân.”
“Nhưng làm người đại diện thật không được. Hiện tại Nghê Lam đã dừng hết thảy mọi hoạt động công khai.”
“Chúng tôi có liên lạc qua với đoàn làm phim mới, nghe nói cô ấy không tham gia quay phim nữa rồi.” Vị phó tổng kia lấy ra một xấp giấy tờ: “Tổng giám đốc chúng tôi kêu tôi tới đưa tiểu Lam tổng xem cái này, chúng tôi không cần Nghê Lam có mặt trong bất kỳ hoạt động kinh doanh nào, cũng không cần cô ấy quay phim chụp ảnh. Chúng tôi muốn lấy bản quyền, trong tương lai, sau khi mọi chuyện đã ổn, sẽ đăng những bức hình này lên.”
Lam Diệu Dương nhận xấp giấy tờ, mở ra xem, là hôm đó Nghê Lam lái mô tô chiến đấu với máy bay không người lái, váy đỏ, xe đen, nón đen, súng trường, đang trên đường cứu người.
Còn có trong tòa nhà chưa xây xong, thấy rõ từng vết đạn trên thân xe, Nghê Lam nhảy qua xe, giơ súng bắn.
Đây đều là ảnh chụp bị lan truyền khắp nơi trên mạng, không có gì lạ, nhãn hiệu chỉ thêm chữ trên ảnh chụp.
‘Rất hân hạnh từng cùng cô sánh vai chiến đấu.
Vết đạn trên thân tôi chứng kiến sự dũng cảm của cô, cảm ơn cô.’
“Tổng giám đốc chúng tôi cấm nhân viên trong công ty đăng lại những bức ảnh này dưới bất kỳ hình thức chính thức nào, lo lắng nói quá sẽ khiến Nghê Lam thêm nguy hiểm. Chúng tôi hi vọng Nghê Lam có thể trở thành người đại diện của hãng xe, trong tương lai có cơ hội thích hợp sẽ tuyên bố những tấm hình này.”
Lam Diệu Dương im lặng.
Vị phó tổng kia lại đưa một bộ chìa khóa xe: “Xe hôm đó chúng tôi đã sửa rồi nhưng dấu đạn trên thân xe vẫn giữ. Tổng giám đốc nói, đưa cho cô Nghê Lam làm kỷ niệm.”
“Tôi hỏi ý Nghê Lam một chút.” Lam Diệu Dương rốt cuộc nhượng bộ.
Lam Diệu Dương kết thúc gặp mặt, đi về phía phòng họp.
Đi qua bộ phận PR, một đồng nghiệp nói với Lam Diệu Dương: “Lam tổng, anh xem.”
Lam Diệu Dương nhìn màn hình, là hai người dân đang giơ khẩu hiệu trước cục cảnh sát thành phố, trên đó viết: ‘Không sợ lời đồn đại, anh dũng chấp pháp, vị cảnh sát nhân dân tốt.’
Đây là những lời viết cho Âu Dương Duệ.
Lam Diệu Dương bật cười, thư ký đã in xong báo cáo anh viết suốt đêm qua đặt lên bàn họp rồi, nhưng Lam Diệu Dương đột nhiên cảm thấy báo cáo đó vô dụng.
Lương tri, thiện ý, năng lượng chính trực, từ đầu đến cuối đều có.
Còn cần giải thích gì nữa?
Tổ chuyên án, cả đêm Giang Hổ không ngủ lấy báo cáo ra kiểm tra, vội vàng chạy về phòng làm việc.
Lưu Tống ngồi trong phòng thẩm vấn đối mặt với Hồng Lôi.
Trong bệnh viện, bác sĩ kiểm tra vết thương cho Âu Dương Duệ.
Trong căn hộ, Quan Phàn đang cố gắng hồi phục sức khỏe.
Trong biệt thự, Nghê Lam gõ máy tính.
Lam Diệu Dương cầm lấy văn bản trong tay đi vào phòng họp.