Hồng Lôi trừng mắt nhìn dáng vẻ của Thiệu Gia Kỳ, biết cô định giả chết không mở miệng, mà cô lại không có thời gian lãng phí với cô.
“Nghê Lam, Gia Kỳ đang trong tay tôi.” Hồng Lôi tự mình nói.
“Thì sao?”
“Hiện tại đặc cảnh hẳn đang bao vây Phong Phạm, ở trong đó chờ tôi. Tôi hi vọng bọn họ sẽ không tới nhà Gia Kỳ. Nơi này dù sao cũng nhỏ, lại là khu dân cư, rất dễ xảy ra chuyện lớn.”
“Cần tôi truyền lại cho bọn họ?”
“Một mình cô tự tới. Không có cảnh sát, không có người khác, chỉ một mình cô tới. Dưới lầu Gia Kỳ có hai cảnh sát, cô có bản lĩnh lớn như thế, tôi tin cô hoàn toàn có thể không làm kinh động bọn họ.”
“Tôi đi thì có lợi ích gì?”
“Gia Kỳ có thể bình an vô sự.”
“Chỉ cần cô có lương tâm, Gia Kỳ sẽ bình yên vô sự.”
“Mấy việc đó không phải tôi làm, bọn họ muốn gài bẫy hại tôi.”
“Chỉ cần cô giao chứng cứ cho cảnh sát, chỉ ra tội phạm thực sự, không phải sẽ không ai hãm hại được cô sao?”
“Làm gì dễ như vậy, từ lúc bắt đầu đã là một cái bẫy, lúc bọn họ quyết định tấn công bệnh viện đã sắp xếp đường lui rồi. Bọn họ điên nhưng không ngu chút nào.”
“Vậy còn cô thì sao? Hồng Lôi.”
“Cô qua đây, tôi sẽ kể hết toàn bộ cho cô.”
“Cô nói cho tôi biết thì cô có được lợi ích gì chứ?”
Hồng Lôi nghiến răng, thở sâu vài hơi, cô có lợi ích gì, cô đã cùng đường rồi. “Tôi không cam tâm, Nghê Lam. Tôi không cam tâm, tôi chết chắc rồi, nhưng bọn họ cũng không dễ sống. Cho dù tôi phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, bọn họ cũng không thể đổ hết chuyện của bọn họ lên đầu tôi.”
“Tôi không…”
“Tôi cho cô nửa giờ.” Hồng Lôi ngắt lời Nghê Lam. “Nửa giờ sau cô không tới tôi sẽ chặt một tay của Gia Kỳ.”
Thiệu Gia Kỳ run lên.
“Đừng có thử xem tôi có làm được hay không, tôi làm được.” Hồng Lôi nói xong, cúp điện thoại.
Cô ném di động lên bàn, phát ra một tiếng ‘cộp’. Thiệu Gia Kỳ lại run lên một cái.
Sau đó không có động tĩnh gì lớn, Thiệu Gia Kỳ len lén mở mắt ra. Cô nhìn thấy Hồng Lôi đang ngồi trên đất đối diện với cô, súng đặt dưới đất bên cạnh tay, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Thiệu Gia Kỳ nhìn nhìn xung quanh, cái ghế cô bị trói vào cách mọi thứ xung quanh hơi xa, cô không với tới được cái gì.
“Lúc Nghê Lam vừa mới tới tôi không hề biết cô ấy như vậy.” Hồng Lôi đột nhiên nói chuyện, làm Thiệu Gia Kỳ giật nảy mình.
Hồng Lôi ngẩng đầu nhìn cô, Thiệu Gia Kỳ khẩn trương nói: “Nghê Lam sẽ tới, cô bình tĩnh một chút.”
Hồng Lôi đột nhiên lấy điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, ấn vân tay Thiệu Gia Kỳ khởi động máy, sau đó đó ấn hủy chương trình mật mã bảo vệ khởi động máy, cuối cùng ấn mở ghi âm.
Thiệu Gia Kỳ nhìn hành động của cô, không nhìn rõ cô làm gì trên điện thoại. Hồng Lôi đặt điện thoại của Thiệu Gia Kỳ xuống đất, tiếp tục nói: “Tôi cho rằng Nghê Lam chỉ là một cô gái bình thường muốn nổi tiếng, nhưng có một ngày, tôi phát hiện máy tính trong công ty bị người kiểm tra qua…”
Thiệu Gia Kỳ nghe không hiểu nhưng cô không dám nói gì.
“Tôi học về máy tính.” Hồng Lôi nói, “Cài đặt để tất cả máy tính của công ty có thể đăng nhập vào dark web là ý tưởng của tôi, là tôi xử lý cho Phong Phạm ngăn nắp gọn gàng, là tôi khiến cảnh sát không tra ra được ngọn nguồn, là tôi giúp bọn họ giải quyết hậu quả, là tôi kêu La Văn Tĩnh im miệng. Nhiều năm như vậy, bởi vì có tôi nên bọn họ mới thuận lợi như thế.”
Rốt cuộc Thiệu Gia Kỳ nhịn không được: “Bọn họ là ai?”
Hồng Lôi há to miệng, lại ngậm lại. Cô muốn nói là Paul cùng Tần Viễn, bởi vì Nghê Lam nói như vậy, nhưng kỳ thật cô không biết Paul và Tần Viễn.
Hồng Lôi sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục nói: “Một lần đi du lịch ở Pháp tôi quen biết Bốc Phi, bảy tám năm về trước, anh ta rất biết ăn nói, nhìn qua rất có đầu óc. Anh ta nói chuyện tài chính, đầu tư, ngành giải trí với tôi. Sau khi về nước chúng tôi giữ liên lạc, khi nào có cơ hội kiếm tiền tôi sẽ nói cho anh ta biết, anh ta có cũng sẽ nói cho tôi. Chúng tôi cũng yêu đương một thời gian, nhưng sau đó tính cách không hợp, chia tay trong hòa bình. Loại người như anh ta, cùng nhau kiếm tiền so ra dễ chịu hơn yêu đương.”
Thiệu Gia Kỳ nhớ tới Bốc Phi là ai rồi, chính là người đại diện trước đây của Khương Thành, rất có tiếng trong nghề. Không có bối cảnh nhưng tài nguyên rất lợi hại, nâng người mới rất siêu, ánh mắt đầu tư cũng tốt, đồn rằng kịch bản dỏm vào tay anh ta cũng có thể biến thành tiền. Khương Thành do chính tay anh ta nâng nổi tiếng.
Hồng Lôi liếc mắt nhìn Thiệu Gia Kỳ, Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng đáp lời: “Ừm, đang nghe, hai người cùng nhau kiếm tiền.”
Không phải, chờ chút, sao cô phải nghe những thứ này, biết được càng nhiều chết càng nhanh có đúng không? Nhưng cô không có cách nào ngăn cản được Hồng Lôi rồi.
Hồng Lôi nói tiếp: “Về sau anh ta giới thiệu tôi cho K. Anh ta theo K kiếm tiền, K rất có tài nguyên, đặc biệt lợi lại, nhưng Bốc Phi không có giỏi như vậy, không đáp ứng được yêu cầu của K, thế là Bốc Phi nghĩ đến tôi. Tôi liền cùng Bốc Phi vào dark web, nói chuyện mấy lần với K. K cực kỳ thông minh, hắn ta nâng Bốc Phi lên, tôi cùng bọn họ cùng nhau rửa tiền, tôi cũng kiếm được không ít, tôi liền nhập bọn. Về sau Khương Thành nổi tiếng, nắm giữ anh ta giống như cầm máy in tiền, tôi thương lượng với Bốc Phi nâng đỡ thêm vài người, nhưng Bốc Phi thử rồi, những người khác không có duyên và may mắn giống như Khương Thành. Mà K cũng không có hứng thú nâng đỡ minh tinh như vậy, hắn nói không muốn quăng toàn bộ trứng vào một rổ, trong ngành giải trí có một đường là được rồi, làm nhiều quá sẽ mất khống chế.”
Thiệu Gia Kỳ cảm thấy K này nói chuyện rất có lý, nhưng cô không dám phát biểu ý kiến.
“Nếu như K không muốn, Bốc Phi nâng đỡ ai cũng không còn dễ dàng như vậy. Cũng có thể do Bốc Phi yêu cầu quá nhiều, tóm lại bắt đầu từ lúc đó, K nói chuyện với tôi nhiều hơn chút. K dạy tôi rất nhiều thứ, hắn ta muốn tôi quản nguồn tài nguyên của ngành giải trí. Tôi rất vui.”
Thiệu Gia Kỳ không thể nào hiểu được, làm trưởng nhóm tội phạm thì có gì đâu mà vui vẻ. Vài phút sau bị cảnh sát bắt thì sao? Làm công dân tuân thủ pháp luật làm việc tốt kiếm tiền không phải tốt hơn con đường các người đi hay sao?
“Bốc Phi và Đỗ Lợi Quần cùng nhau lập nên Phong Phạm, tôi liền theo kế hoạch tiến vào Phong Phạm làm nhân viên cấp trung, ở vị trí quan trọng, vừa có thể ẩn mình, lại có thể đốc thúc bọn họ làm việc.”
“Vì vậy Phong Phạm vẫn luôn rửa tiền sao? Anh Thành cũng vậy?” Dính đến ông chủ nhà mình, Thiệu Gia Kỳ liền hỏi. Cô cảm thấy rất thất vọng. Cô đặt rất nhiều tình cảm vào công ty, cô nghiêm túc cố gắng làm việc như vậy, kết quả những người này dùng thành quả lao động của bọn họ hoạt động phi pháp. Thiệu Gia Kỳ cảm thấy buồn nôn.
“Cô đi làm chứng chỉ điểm bọn họ đi.” Thiệu Gia Kỳ thành tâm đề nghị. “Cô đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, kịp thời dừng cương trước bờ vực còn có thể quay đầu.”
Hồng Lôi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như sói: “Sao quay đầu được, tôi đã từng giết người.”
Thiệu Gia Kỳ hít sâu một hơi.
“Chỉ giết một người mà thôi.”
Giọng nói kia, Thiệu Gia Kỳ thật nghe không lọt rồi. “Cô có thể không cần nói với tôi.”
“Cô gái đó tên Tôn Tịnh.”
Thiệu Gia Kỳ khẩn trương kêu lên: “Tôi không biết cô ấy là ai, cô thật không cần nói cho tôi biết đâu.”
“Cô không biết cô ta, nhưng Nghê Lam lại biết. Nghê Lam cũng vì cô ta mới tới Phong Phạm.” Hồng Lôi nói.
Thiệu Gia Kỳ im lặng.
“Bạn thân của Quan Phàn, Tôn Tịnh. Cảnh sát phán định cô ta tự sát. Quan Phàn vì chuyện này mà vẫn luôn tìm La Văn Tĩnh. Cô ta thật sự lợi hại, La Văn Tĩnh chỉ vào nhóm PUA có một lần, lại còn là lâu trước đó như vậy mà cô ta cũng có thể moi ra được.”
“Là người cảnh sát có va chạm với Nghê Lam sao? Người cô giết chết là bạn thân của cảnh sát?”
“Tôi sắp xếp số người vào Sơn Lâm, nhưng tôi không ngờ Trần Viêm lại ngu đến như vậy. Không thể để Tôn Tịnh nói ra sự tình, cho nên tôi đi giải quyết cô ta. Trước đó tôi xem qua rất nhiều video giết người, rất kích thích. Nhưng kỳ thật giết người cũng không như vậy, không có đáng sợ như tôi tưởng tượng, cũng không kích thích như đã nghĩ.”
Trái tim Thiệu Gia Kỳ thót lại, biến thái là đây mà, trước đó sao không phát hiện ra, không nhìn ra được chút nào.
Hồng Lôi nhìn sắc mặt cô, cười cười: “Khương Thành cũng từng giết người.”
“Hả?” Thiệu Gia Kỳ kinh ngạc.
“Vụ án mất tích đó đến giờ vẫn chưa phá, cho nên giết người không khó như vậy.”
“Cô, cô đừng nói bậy.”
“Nói bậy cái gì? Nói giết người không khó hay là nói Khương Thành giết người?” Hồng Lôi nói: “Khương Thành thật sự từng giết người, cho dù có phải do anh ta tự nguyện hay không, cho dù việc trước đây anh ta không biết, nhưng anh ta chính là từng giết người. Tôi còn giúp đi quay hình.”
Hồng Lôi nhìn Thiệu Gia Kỳ, “Nói không chừng cô cũng từng giết mà tự cô không biết thôi.”
“Tôi chưa từng giết người.” Thiệu Gia Kỳ kêu to.
“Thật sao? Sao cô biết được. Có lẽ lúc cô lái xe qua đường chậm mất hai giây làm cho chiếc xe đang vội nào đó ở hai con đường phía sau không kịp qua đèn vàng, cho nên anh ta nhấn mạnh chân ga, kết quả đụng vào chiếc xe hàng phía trên, chết rồi. Mà cô, an tâm tiếp tục lái, cứ lề mề như vậy, chậm trễ thời gian.”
Thiệu Gia Kỳ trợn mắt há mồm, đây là luận điệu gì vậy, cô ta là ma quỷ sao?
“Nghê Lam chắc chắn đã từng giết người.” Hồng Lôi tiếp tục nói: “Cô ta mới là nhân vật hung ác, cô ta giết người có thể không nháy mắt. Loại bản lĩnh này rất tốt.”
“Cô điên rồi sao?”
“Tôi không điên!” Cảm xúc của Hồng Lôi kích động: “Tôi mới là người lý trí nhất. Tôi lúc nào cũng phải đi chùi đít cho bọn họ, kỳ thật hoàn toàn không cần tới Sơn Lâm, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi không biết bọn họ làm cái đó có tác dụng gì? Nâng đỡ thêm mấy đại minh tinh, muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có! Lấy lòng mấy tên đàn ông khốn kiếp đó, thu được mấy vạn, dùng để thanh toán, lại rót tới mười mấy vạn, có ý nghĩa gì.”
Thiệu Gia Kỳ nghe không hiểu, không nói lời nào.
Hồng Lôi tự mình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Có lẽ bọn họ có mấy người chết rồi. Tôi cảm thấy Bốc Phi cũng chết rồi.”
Loại chuyện chết người này, Thiệu Gia Kỳ thật không dám nghe: “Hay là cô đợi Nghê Lam tới rồi hãy nói, nếu không cô lại phải nói lại một lần.”
“Gia Kỳ, cô không cảm thấy tôi rất ngu ngốc sao?”
Không phải ngốc, là biến thái.
Thiệu Gia Kỳ bình tĩnh lại, nói: “Tôi chỉ cảm thấy luôn sẽ có cách giải quyết. Cô nghĩ xem, có khi chúng ta vi phạm hợp đồng bởi vì đoàn phim quá đáng, bộ phim đó không thể quay được, nhưng đề nghị hủy hợp đồng phải bồi thường tiền, nghệ sĩ không bồi thường nổi, công ty cũng không muốn chịu trách nhiệm, lúc này chúng ta phải nói chuyện, mọi người đều có nhu cầu, đều không muốn rước phiền phức, đều muốn mọi chuyện êm đẹp, phải nói chuyện trước. Cô bây giờ như thế, không bằng đi tự thú. Cô nói rõ với cảnh sát, cô có thể làm chứng, chỉ ra K kia mới là đại boss đứng ở phía sau.”
“Bọn họ đào cho tôi một cái hố. Bọn họ đổ chuyện máy bay không người lái tập kích lên đầu tôi, bọn họ sẽ còn đổ nhiều chuyện khác lên đầu tôi. Tôi không biết K là ai, bọn họ bắt Tần Viễn, Nghê Lam nói trong trực tiếp là Paul và Tần Viễn, tất cả trên mạng đều là Tần Viễn, tôi cho rằng chính là Tần Viễn. Nhưng K vẫn còn đó, K vẫn nói chuyện với tôi, kêu tôi đi tìm cô. Tôi tìm cô xong lại rước phải cảnh sát. Tôi nói như thế không được, quá mạo hiểm. Tôi hỏi hắn ta Tần Viễn làm sao thoát thân, hắn ta lại nói liên quan gì đến Tần Viễn.”
Hồng Lôi kích động đập sàn nhà: “Mẹ nó, hắn ta nói liên quan gì tới Tần Viễn, Nghê Lam nói là anh ta, nhất định phải là anh ta! Nhưng mà cứ cho là lôi lịch sử trò chuyện ra cũng chỉ có thể moi ra được câu liên quan gì đến Tần Viễn, cảnh sát ngu xuẩn. Vậy tôi là gì chứ! Ai cũng có thể là K, ai cũng có thể là Maria. Tôi là Maria, nhưng Maria không phải là tôi, cô hiểu không!”