Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 134




Giang Húc Hồng và chồng Tôn Triết Ngôn hiện tại đều đã vào ở trong tòa nhà ba tầng đằng sau công viên ‘Câu chuyện kinh dị’.

‘Câu chuyện kinh dị’ là sản nghiệp của Đoạn Vĩ Kỳ, người anh em đáng tin của Lam Diệu Dương. Vì giúp Lam Diệu Dương, Đoạn Vĩ Kỳ đã đẩy lùi kế hoạch sử dụng tòa nhà này lúc đầu về sau, mà Giang Húc Hồng và Tôn Triết Ngôn vào ở ‘Câu chuyện kinh dị’ là được nhân sự tuyển vào, bọn họ được công viên trò chơi thuê làm ‘nhân viên quản lý hậu cần’. Chức trách công việc là quản lý tòa nhà chưa sử dụng này, trông giữ tài sản, dọn dẹp vệ sinh.


Từ khi Bonnie tới lần đầu tiên thì sau đó không còn lộ diện.

Lam Diệu Dương theo yêu cầu của ông bảo Đoạn Vĩ Kỳ dùng danh nghĩa công viên trò chơi ‘Câu chuyện kinh dị’ mua thiết bị giám sát an toàn cùng đủ loại thiết bị khác, đưa đến tòa nhà nhỏ ba tầng, tất cả mọi người đều cho là nhu cầu của công viên trò chơi, cũng không lưu tâm nhiều.

Sau khi lắp đặt thiết bị xong, Giang Húc Hồng và Tôn Triết Ngôn cài đặt các loại phần mềm, Bonnie thao tác máy tính từ xa, điều chỉnh đâu vào đấy, chỗ nào cần đến nơi điều chỉnh liền bảo Giang Húc Hồng bọn họ cùng đi.

Bonnie còn mở rộng giao diện làm việc tổng thể, thuận tiện cho Giang Húc Hồng và Tôn Triết Ngôn điều khiển các phần mềm và xem xét kết quả. Bonnie đào tạo từ xa cho vợ chồng Giang Húc Hồng, hai người này rất dụng tâm, học rất nhanh, luyện tập chăm chỉ, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với Bonnie dự đoán.

Hai người thay phiên nhau trực, rốt cuộc vào ngày này nghe được tin tức ở một kênh cảnh sát nào đó.

Hồng Lôi xuất viện, cảnh sát đề phòng.

Bonnie suy tư về chuyện này, ông nghĩ mãi mà không rõ. Không biết Hồng Lôi bị tập kích có thể đạt được mục đích gì.

Trà trộn vào bệnh viện ám sát Khương Thành.

Bị bắn gần chết vào đấy còn có thể giết ai, huống hồ dựa vào bản lĩnh của Paul, một mình vào đó càng đơn giản hơn. Dễ dàng thành công, dễ dàng thoát thân.

Cho dù bề ngoài của hắn ở Trung Quốc rất dễ nhận ra thì cũng thích hợp làm việc này hơn so với Hồng Lôi. Lui một bước mà nói, cho dù Paul không được, khẳng định cũng có thể tìm được người khác.


Lui thêm bước nữa, cho dù người khác này là Hồng Lôi, bị bắn thành người bị hại, cũng dính đầy hiềm nghi trên người, so với vào đây thăm bệnh, tỷ lệ thành công cao là không thể.

Bonnie chờ động tĩnh bên phía bệnh viện.

Nếu Hồng Lôi dùng phương thức này tiến vào bệnh viện thực có mục đích gì đó, hôm nay là cơ hội sau cùng của cô ta.

Hồng Lôi lúc này đang ở trong bệnh viện tạm biệt La Văn Tĩnh.

Chuyện cô nằm viện toàn bộ công ty đều biết, nhưng cảnh sát vì cân nhắc sự an toàn của cô, không cho phép bất kỳ ai tới thăm. Cha mẹ Hồng Lôi ở nước ngoài, bạn trong nước đều là đồng nghiệp công ty cùng những người trong giới.

Không ai có thể lên tầng lầu này, Hồng Lôi kia bình thường ở bệnh viện cũng chỉ có thể nói chuyện với La Văn Tĩnh, Thôi Canh. Nhưng cơ hội gặp mặt cũng ít.

Hồng Lôi biết La Văn Tĩnh ở trong bệnh viện, cùng một phòng với Khương Thành. La Văn Tĩnh cũng không thể rời khỏi phòng. Mà Thôi Canh mỗi ngày giống như đi làm, buổi sáng 9 giờ tới, 12 giờ đi. Buổi chiều 2 giờ tới 6 giờ đi.

Hồng Lôi có khi liền đứng ở cửa thang máy, có thể đợi Thôi Canh nói chuyện phiếm với cô. Thời gian Hồng Lôi gặp Thôi Canh còn nhiều hơn so với La Văn Tĩnh.

Lúc Hồng Lôi nằm viện gặp Khương Thành hai lần.

Mỗi lần đều có Thôi Canh, La Văn Tĩnh ở bên.

“Muốn đi qua cửa thật cũng không dễ ha.” Hồng Lôi nói đùa.

Không khí bệnh viện có phần quái, mọi người nói ít, phòng bị, mệt mỏi. Hồng Lôi cũng có thể cảm giác được.


“Không biết chờ chuyện này qua đi, chúng ta còn có cơ hội giống như trước không, nói đùa, uống bia, oẳn tù tì hát karaoke.” Hồng Lôi có chút thương cảm.

Không ai có thể trả lời cô.

Thôi Canh hỏi lại: “Thế nào mới gọi là chuyện qua đi?”

Hồng Lôi có chút biểu cảm không hiểu: “Bắt được tội phạm không phải được rồi sao.”

Không ai nói chuyện. Hồng Lôi chán ngán.

Hồng Lôi có tìm cảnh sát hỏi về tình hình điều tra vụ án mình bị thương, cô phải biết mục đích của hung thủ, muốn biết tiến độ điều tra.

Cảnh sát nói cho cô sự kiện kia có khả năng liên quan tới vụ tập kích Khương Thành, hung thủ có khả năng nhận nhầm cô là La Văn Tĩnh. Cảnh sát hy vọng cô có thể cung cấp thêm nhiều manh mối nhưng Hồng Lôi không có.

Hồng Lôi lại hỏi hung thủ vì sao muốn giết Khương Thành và La Văn Tĩnh, Lưu Tống nói có liên quan tới tội phạm kinh tế, cho nên bọn họ mới đi điều tra Phong Phạm. Hồng Lôi lại hỏi thêm, Lưu Tống lấy cớ vụ án còn chưa được làm sáng tỏ không thể để lộ quá nhiều tình tiết, từ chối trả lời.

Hồng Lôi không hài lòng với thái độ qua loa của Lưu Tống. Cô gọi điện thoại oán giận với Nghê Lam, nói rốt cuộc biết lúc trước Nghê Lam bị cảnh sát tùy tiện xua đuổi, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra là cảm giác gì rồi.

Tất cả giọng điệu, tác phong làm việc đều đúng chuẩn Hồng Lôi, lải nhải, thích tám chuyện, quan tâm người, cũng là Hồng Lôi. La Văn Tĩnh và Nghê Lam theo chỉ thị của cảnh sát tiến hành thăm dò cũng không phát giác ra cô có vấn đề gì.

Hồng Lôi đưa ra yêu cầu cảnh sát bảo vệ, cô nói hiện tại chưa bắt được hung thủ, mặc dù lúc ấy mục tiêu của hung thủ không phải cô, nhưng lỡ như cảm thấy cô thấy được mặt hắn ta, hiện tại trên mạng đều biết người bị thương lúc nổ súng là cô, hung thủ tìm tới cô diệt khẩu thì làm sao.

Điều này khiến cho Lưu Tống có chút bất ngờ. Nếu là diễn trò, kỹ thuật diễn có chút quá tốt rồi. Ngay cả cô cũng không ngại bị giám thị, muốn hay không phái người quang minh chính đại giám thị.

Lưu Tống suy nghĩ một chút sau đó từ chối.

“Nếu cô thực sự thấy được bộ dáng của hắn ta, ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, đã nói ra hết rồi. Cô không có giá trị diệt khẩu, yên tâm đi. Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu phát hiện tình huống gì không đúng kịp thời báo với cảnh sát chúng tôi.”

Miệng vết thương của Hồng Lôi khôi phục rất nhanh, kiểm tra các hạng mục sức khỏe cũng bình thường. Nhưng cô nói cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, yêu cầu được ở thêm vài ngày. Cảnh sát căng thẳng đề phòng, sợ cô có kế hoạch gì. Nhưng cô chỉ kiểm tra lại tất cả những thứ có thể kiểm tra, lại tìm tới bác sỹ tâm lý, sau khi được bác sỹ tâm lý trấn an, cô nói cô cảm thấy tốt hơn nhiều, xin xuất viện.

Sau khi Hồng Lôi đề nghị được xuất viện, Lưu Tống tăng số lượng cảnh sát âm thầm canh giữ ở gần, sẵn sàng đón quân địch. Kết quả một đêm vô sự.

Ngày hôm sau Hồng Lôi thu dọn xong hành lý, đo huyết áp lần cuối, chờ bác sỹ đến kiểm tra phòng lần cuối. Sau đó cô tản bộ khắp nơi. Đến phòng bệnh Khương Thành chào tạm biệt, lại lên sân thượng đón gió, sau đó giống như tản bộ đi làm thủ tục xuất viện, còn ăn cơm trưa ở căn tin bệnh viện. Lại đợi tới chiều Thôi Canh tới bệnh viện, tám nhảm với Thôi Canh, lúc này mới thu dọn hành lý ra ngoài.

Không xảy ra chuyện gì cả. Hồng Lôi cứ như vậy rời đi.

Cảnh sát theo dõi cô báo lại, Hồng Lôi trực tiếp lái xe về nhà, sau đó không ra ngoài.

Tình huống này rất không đúng.

Lưu Tống nhanh chóng gọi Âu Dương Duệ về mở họp. Âu Dương Duệ cũng gọi Lam Diệu Dương tới.

“Cô ta khẳng định là làm gì đó, nhưng chúng ta không biết. Cô ta đạt được mục đích liền rời đi.” Lưu Tống cực kỳ nghiêm túc, “Tôi đã cho người điều tra những chỗ cô ta đi qua, không phát hiện điều gì bất thường cả. Không có bom, không có phá hoại, không có đánh dấu tín hiệu.”

“Người thì sao?” Âu Dương Duệ hỏi: “Cô ta cố ý ở lại gặp Thôi Canh một lần, mục đích là gì?”

“Thôi Canh nói chỉ là nói lời tạm biệt, lại còn oán trách cảnh sát, hỏi thăm chuyện xảy ra với Khương Thành, về sau công ty sẽ thế nào, cô ta có cần tìm việc mới hay không.” Lưu Tống phất tay, “Không khác mấy chuyện cô ta lải nhải trước đó là bao.”

“Tin được Thôi Canh sao?” Âu Dương Duệ hỏi.

“Hồng Lôi vừa đi người chúng ta liền lục soát người Thôi Canh tra hỏi, không phát hiện gì. Tin hay không thì cũng như vậy rồi.”

Lam Diệu Dương rốt cuộc tìm được cơ hội nói chen vào: “Chắc chắn là Hồng Lôi rồi.”

“Xe của cô ta bây giờ còn ở dưới khu nhà La Văn Tĩnh. Ngày hôm qua chúng tôi tìm ra hàm lượng thuốc súng cực kỳ nhỏ ở cốp xe sau. Có thể là đã cất qua súng ống, hơn nữa không chỉ một lần.”

“Ý là cũng có thể không phải?” Lam Diệu Dương hỏi. Hay là tết âm lịch mua pháo đốt.

“Không tìm thấy súng.”

“Một người không có khả năng đang êm đẹp lại tự nguyện chịu một phát súng này.” Lam Diệu Dương rất ngay thẳng, không cách nào hiểu được cách suy nghĩ của những đầu óc biến thái này.

“Giả trang người bị hại nhập viện là nhất định.”

Lam Diệu Dương nói: “Chính là chỗ này, vì sao cô ta biết các người nhất định sẽ đưa cô ta tới chung bệnh viện với Khương Thành, ai quyết định đưa cô ta tới bệnh viện kia?”

“Tôi.” Lưu Tống đáp.

Lam Diệu Dương: “…”

Âu Dương Duệ nói: “Đại khái theo thường lệ sẽ đưa đến cùng một bệnh viện, cảnh sát có một số quy tắc khi làm việc, ví dụ sẽ áp giải phạm nhân đến một vài khách sạn hoàn toàn cố định… khách sạn cố định”

“Này này.” Lưu Tống cắt ngang anh, ánh mắt nhắc nhở Âu Dương Duệ không cần giải thích với Lam Diệu Dương quy tắc thông thường.

“Vậy Quan Phàn cũng ở cùng bệnh viện sao?” Lam Diệu Dương hỏi.

Âu Dương Duệ nhất thời cứng họng, nhìn về phía Lưu Tống.

“Không có.” Lưu Tống trả lời.

Lam Diệu Dương gật đầu, “Tốt rồi, vậy cô ta hiện tại biết là không ở.”

“Cũng không thể nào chịu một súng chỉ vì tra điều này. Vậy phải bị đánh thành cái sàng thì mới tra xong là ở bệnh viện nào rồi.” Lưu Tống nhíu mày, “Lấy thủ đoạn của Tần Viễn không cần phải tra như vậy.”

“Nhưng là bởi vì các người đều đã biết thủ đoạn của Tần Viễn, cho nên thủ đoạn của Tần Viễn liền không hiệu quả nữa. Các người hiện đang bảo vệ cái bệnh viện này, hack hệ thống theo dõi, phá hoại nguồn điện, cho người đóng giả bác sỹ, những chiêu này các người đều đã phòng bị rồi.”

Xem biểu tình của hai người kia Lam Diệu Dương liền biết bản thân đang nói lời vô nghĩa.

Lam Diệu Dương gửi tin nhắn tới đội điều tra của anh, hỏi bọn họ có cách nghĩ gì.

‘Không biết.’ Dường như là đồng thời, Nghê Lam và Bonnie đều trả lời lại. Nghê Lam sau đó lại tiếp tục quay về công tác học múa khó nhằn.

Lam Diệu Dương cau mày, nghĩ nghĩ trả lời cô: ‘Không học được thì anh đi nói với đạo diễn không quay cảnh khiêu vũ nữa. Em đứng ở chỗ đó liền đủ đẹp rồi, không cần khiêu vũ. Vụ án quan trọng còn chưa có xong xuôi, lãng phí thời gian luyện múa gì chứ.’

‘Được.” Nghê Lam vui vẻ gửi cho anh icon hôn nhẹ.

Lam Diệu Dương vẻ mặt trầm ổn bắt đầu gọi điện thoại, Lưu Tống và Âu Dương Duệ chăm chú quan sát anh, cho rằng anh đang liên lạc xác nhận mê cung trước mắt, kết qua sau khi Lam Diệu Dương gọi điện thoại bắt đầu tán gẫu: “Đạo diễn Lưu à, tôi là Lam Diệu Dương, là như vậy, bên phía chúng tôi thương lượng một phen, phân cảnh Nghê Lam khiêu vũ vẫn nên bỏ đi. Cô ấy đi vào, lấy ly rượu, trêu đùa với người nào đó, nhân vật chính trốn ở một bên quan sát cô ấy.”

Lưu Tống: “…”

Âu Dương Duệ: “…”

Lam Diệu Dương nói chuyện với đạo diễn hết một phút, rốt cuộc đã định xong. Anh cúp máy, nói với hai vị cảnh sát, “Được rồi, chuyện phiền toái của tôi bên này đã giải quyết được một cái.”

Âu Dương Duệ và Lưu Tống không thèm để ý tới anh.

Lam Diệu Dương muốn cứu vãn mối quan hệ của anh, “Được rồi được rồi, chúng ta nói tiếp. Cô ta trúng một phát súng vì muốn giả làm người bị hại, phủi sạch quan hệ với chuyện này, đây là chắc chắn. Vậy chúng ta nói thử xem sau khi cô ta trở thành người bị hại có thể có được ưu đãi gì.”

“Nếu chúng ta tin tưởng cô ta, cô ta đương nhiên là có ưu đãi. Cô ta ở trong bệnh viện ra sức diễn. Nếu không phải sau này tra được hàm lượng thuốc súng sau cốp xe, tôi sẽ có nghi ngờ rất lớn với việc phải chăng cô ta vô tội.” Lưu Tống đột nhiên vỗ vai Âu Dương Duệ: “Tôi biết anh nói linh cảm công tử ca là có ý gì rồi.”

Lam Diệu Dương: “…”

Lưu Tống nói: “Chúng tôi không tin tưởng cô ta, nhưng những người khác tin. Hiện tại toàn bộ thế giới đều biết bởi vì cô ta bị nhận lầm là La Văn Tĩnh mà trúng một súng.”

Lam Diệu Dương giật mình: “Ngày mốt Nghê Lam phải quay phim, sẽ có rất nhiều phóng viên. Nếu Hồng Lôi dẫn người đi thăm dò sẽ gây ra hỗn loạn.”

Âu Dương Duệ hoàn toàn không muốn phát biểu ý kiến với việc này, nhưng vẫn không thể không nhắc nhở. “Khương Thành làm thế nào mắc bẫy anh còn nhớ rõ không?”

“Tôi biết, nhưng Nghê Lam không phải Khương Thành. Trong tay có phải súng thật đạn thật, người đến có biết đánh nhau hay không cô ấy biết. Hơn nữa đây là chính thức quay phim, tôi sẽ phái thêm người đi theo cô ấy, nhắc nhở cô ấy chú ý hơn.”

Trong phim cuối cùng là Môn Bội Bội bắn chết Nghê Lam. Nghê Lam hiểu biết về súng ống, Môn Bội Bội thì không. Nếu nửa đường đạn bị người đổi, Lam Diệu Dương sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Ngày hôm sau nháy mắt đã tới. Hôm nay Lam Diệu Dương có họp, hơn nữa hiện trường có quá nhiều phóng viên, chỉ là một bộ phim mà thôi, ông chủ như anh ra mặt ủng hộ có phần quá khoa trương. Cho nên Lam Diệu Dương sắp xếp cho Giang Húc Hồng lấy thân phận trợ lý đi theo Nghê Lam. Những người khác trong công ty anh không tiện nói rõ, nhưng với Giang Húc Hồng thì có thể.


Giang Húc Hồng biết rõ nguy hiểm, mất một ngày phân biệt ảnh chụp tướng mạo của nhân viên Phong Phạm cùng với đám ký giả săn tin.

“Không cần lo sợ đám chó săn, những người khác ở Blue bọn họ đều biết. Dì cứ theo dõi súng. Nhớ kỹ tên cùng mặt mũi nhân viên tổ đạo cụ, mỗi khẩu súng đều có số hiệu, trọng lượng đạn pháo và đạn thật không giống nhau, điều này Nghê Lam biết, dì nhắc nhở cô ấy chú ý. Cô ấy vừa đạt được nguyện vọng liền hí hửng, dì chú ý cô ấy cho kỹ. Hiện trường một khi có tình huống không khống chế được liền dẫn Nghê Lam rời đi. Không cần sợ đắc tội phía đoàn phim, mọi việc có tôi chịu trách nhiệm.”

“Được.” Giang Húc Hồng trịnh trọng đồng ý.

Hôm nay, bộ phim ‘Thám tử nghiệp dư’ khởi quay ở khách sạn Lam Sắc Hào.

Nghê Lam, Phan Kính, Môn Bội Bội, Uông An Ni cùng diễn viên khác tham gia nghi thức khởi động máy. Rất nhiều phóng viên giải trí nhận được thiệp mời, tiêu điểm của mọi người đều ở trên người Nghê Lam.

“Nghê Lam, khách sạn này là chỗ cô vào ngành từ scandal, lúc trước cô ở khách sạn này bị Lam tổng ném ra khỏi phòng, cô có muốn nói gì không?” Một phóng viên lớn tiếng hỏi.

“Anh nói gì tôi nghe không rõ.” Nghê Lam hỏi lại anh.

Phóng viên kia hỏi lại một lần nữa.

“Anh nói gì tôi nghe không rõ.” Nghê Lam lại trả lời anh.

Mọi người cười to.

“Nghê Lam, cô có nghĩ với vai diễn này mình sẽ kéo chân Phan Kính, Môn Bội Bội không? Bọn họ là diễn viên phái thực lực đấy.” Một phóng viên lớn tiếng hỏi, Nghê Lam nhìn, là Lý Mộc, liền mỉm cười.

Vấn đề này quá không tốt, quá truyền thống, quá lộ liễu, rõ ràng là dựng bậc thang, lại do Lý Mộc hỏi, các phóng viên khác ở một bên suỵt anh.

Nghê Lam quả nhiên theo bậc thang đi xuống: “Tôi chỉ là vai phụ, trọng điểm vẫn là anh Kính và chị Bội Bội, phải hỏi bọn họ có sợ bị tôi cản trở không.”

Nghê Lam ném đề tại này cho Phan Kính và Môn Bội Bội, hai vị diễn viên chính đều rất có tài ăn nói, khiến các phóng viên cười ha ha. Diễn viên chính lại ném đề tài này cho đạo diễn, đạo diễn lại nói một hồi, cũng xem như lấy nội dung phim ra dẫn dắt chủ đề phỏng vấn.

Nghi thức xong xuôi, nhân viên công tác vào vị trí phim trường, bắt đầu chuẩn bị ghi hình.

Đạo diễn đang sắp xếp công tác hiện trường cho nhân viên, mấy diễn viên ở một bên nói chuyện phiếm. Giang Húc Hồng thừa dịp họp báo lôi kéo làm quen với nhân viên đoàn làm phim, ghi nhớ nhân viên tổ đạo cụ. Giờ phút này bà đang có chút khẩn trương nhìn chằm chằm công tác của tổ đạo cụ, lại lưu tâm nhìn thoáng qua Nghê Lam, bên người Nghê Lam có nhân viên Blue, phía bảo vệ khách sạn cũng ở gần.

Trong bệnh viện, cảnh sát trực ở tầng trệt có người cảm thấy đau bụng. Giữa trưa bọn họ đều ăn đồ ăn ở căn tin bệnh viện. Một cảnh sát cảm thấy không đúng, phát hiện bệnh viện cũng có rất nhiều người tiêu chảy. Bỗng nhiên có người đau bụng ngã xuống đất. Bên ngoài tòa nhà bỗng nhiên có tiếng nổ lớn, lửa lớn rừng rực bao trùm phá vỡ cửa sổ căn tin, khói đặc vọt ra bốc lên trời.

Trong tầng ba tòa nhà nhỏ ở công viên trò chơi ‘Câu chuyện kinh dị’, Tôn Triết Ngôn nghe được cảnh sát dùng bộ đàm liên lạc, vội vàng gọi điện thoại cho Bonnie.

“Bên bệnh viện xảy ra sự cố rồi. Hình như là ngộ độc thực phẩm, còn có xe hơi bị nổ. Cảnh sát tại hiện trường đang xin chỉ thị, bọn họ yêu cầu phái thêm chi viện.”

Bonnie đang gõ bàn phím nghe vậy thì dừng lại, ông xâm nhập vào hệ thống kênh nghe lén, nghe một hồi, ông lấy áo khoác, “Tôi đi qua xem.”

Tôn Triết Ngôn nghiêm túc tiếp tục theo dõi tin tức. Ông cũng thuật lại tình huống với Giang Húc Hồng.

Âu Dương Duệ mới từ nhà họ Trì trở ra.

Trì Đình Đình, năm đó là một nạn nhân khác trong vụ án nổ khí ga của cha mẹ Tần Viễn. Anh tra được người phụ nữ này có quan hệ kinh doanh với cha Tần Viễn, Tần Hướng Nam. Tần Hướng Nam vì bà thanh toán tiền cọc cho một căn nhà, bình thường cũng thỉnh thoảng cho ít tiền.

Người nhà của Trì Đình Đình chỉ biết năm đó Trì Đình Đình đi theo một ông chủ học làm ăn, nghe nói người nọ họ Tần, Trì Đình Đình vẫn gọi ông ta là Tần tổng. Bọn họ cũng không biết chuyện Tần Hướng Nam cho tiền Trần Đình Đình, bọn họ cho rằng tiền là do bạn trai Trì Đình Đình cho, bạn trai bà tên Vạn Trác Chí. Việc này Vạn Trác Chí cũng thừa nhận bởi vì bọn họ đang chuẩn bị kết hôn.

Trùng hợp như vậy, Vạn Trác Chí này cũng ngoài ý muốn chết trong vụ nổ.

Sáu người chết hóa ra tất cả đều có liên quan.

Âu Dương Duệ lái xe tới cục cảnh sát, nghĩ nghĩ liền quẹo cua, quyết định tới khách sạn Lam Sắc Hào xem thử phim trường cái cô ngốc Nghê Lam kia quay phim sẽ không xảy ra tình huống gì, nhưng khả năng này vẫn rất lớn. Dù sao cũng là cách cũ đối phó Khương Thành.

Hơn nữa vài năm nay truyền thông đã khác trước, Tần Viễn sẽ lợi dụng truyền thông.

Anh ta chuyên môn chọn ra những nơi có ký giả để thực hiện kế hoạch, thật sự cực kỳ điên cuồng. Âu Dương Duệ vẫn không thể hoàn toàn lý giải mục đích trúng đạn của Hồng Lôi, là bọn họ đánh giá cao Tần Viễn, anh ta cũng không phải chuyện nào cũng thông minh như vậy.

Phía trước có đèn đỏ, Âu Dương Duệ ngừng xe.

Điện thoại nhận được một tin nhắn, anh cúi đầu nhìn, là Lưu Tống gửi tới.

‘Quan Phàn tỉnh rồi’. Ở phía sau ông còn gửi qua hình ảnh dưới dạng một đường link.

Âu Dương Duệ sửng sốt, tim ngừng đập nửa nhịp. Anh theo bản năng ấn mở đường link kia ra.

Tôn Triết Ngôn bên này lại gọi điện thoại cho Bonnie: “Cảnh sát Âu Dương nhận được một tin nhắn từ dãy số giả tạo, di động của anh ta bị dính virus rồi.”

Bonnie hỏi: “Giả tạo số của ai?”

“Cảnh sát Lưu Tống. Nội dung gửi đi là Quan Phàn tỉnh rồi.” Tôn Triết Ngôn bên này ngừng một chút, hiển nhiên hoảng sợ: “Còn có một tấm hình, là Quan Phàn, ảnh chụp mặt của con bé, bị rạch da.”

“Vị trí của cậu ta?”

Tôn Triết Ngôn khẩn trương tra cứu, báo địa chỉ của anh lại.

“Giúp cậu ta báo cảnh sát, hơn nữa nói với Nghê Lam, Nghê Lam ở gần đó.”

“Là tình huống gì vậy?” Nhìn đến nội dung có liên quan tới Quan Phàn, Tôn Triết Ngôn cũng có chút hoảng.

Bonnie dừng một chút: “Âu Dương Duệ có khả năng gặp nguy hiểm.”

Trước khi giết người dùng người anh yêu để hành hạ anh.

Năm đó ông cũng như vậy, Khương Thành cũng vậy, hiện tại là Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ từng muốn dùng việc Quan Phàn tỉnh tới dụ Tần Viễn mắc câu, hiện tại, Tần Viễn dùng chiêu này đáp trả anh.

Âu Dương Duệ ấn mở ảnh chụp, lên cơn tức giận. Đây không có khả năng là Lưu Tống gửi tới. Anh gọi điện cho Lưu Tống nhưng đường dây bận. Đèn xanh sáng, Âu Dương Duệ lái ra khỏi đoạn đường này, dừng xe ở ven đường rồi gọi điện thoại.

Điện thoại Lưu Tống vẫn không thông.

Âu Dương Duệ nhíu mày, anh gọi cho Viên Bằng Hải, cũng không thông. Gọi cho Trâu Úy, cũng không thông.

Âu Dương Duệ ý thức được chút gì, khởi động xe, vừa nổ máy lại từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc máy bay không người lái lao tới. Anh nhấn mạnh chân ga, phát hiện phía trước cũng có một chiếc.

Nghê Lam đang cầm súng trường đùa nghịch trên tay, cô kiểm tra qua băng đạn, không có vấn đề, đạn rỗng ruột. Súng là súng tốt, phim điện ảnh và phim truyền hình chính là không giống nhau, đạo cụ dùng đều là thật. Đã lâu không cầm súng, thật có chút hoài niệm.

Lúc này Giang Húc Hồng cầm di động vẻ mặt lo lắng đi tới.

Nghê Lam nhận điện, cô nghe xong, cực kỳ nghiêm túc nói: “Không cần hoảng, có thể điều tra camera tìm xe của anh ta không?”

Hai phút sau, Lam Diệu Dương nhận được điện thoại của Tổng giám Vương Dụ, Vương Dụ vô cùng lo lắng: “Lam tổng, không tốt rồi. Nghê Lam đã xảy ra chuyện.”

“Cái gì?” Lam Diệu Dương đứng bật dậy.

“Sắp quay thì cô ấy vác súng, cướp xe chạy mất.”

Lam Diệu Dương “..”. Tình huống gì thế sao nghe không hiểu.

Vương Dụ cực kỳ kích động, anh bị dọa sợ: “Súng kia không thể mượn ra bên ngoài, bị quản chế. Cô ấy không nói gì vác ngay súng bỏ chạy. Đạo diễn cùng tổ đạo cụ đều bị dọa sợ, cô ấy bỏ lại tất cả đoàn phim chạy mất. Đang quay phim nha. Chiếc mô tô kia là được tài trợ, hơn một trăm vạn. Còn nữa, nơi này toàn bộ đều là phóng viên, cô ấy đội mũ bảo hiểm, nhảy lên mô tô, lưng đeo súng, rất nhiều phóng viên đều chụp được. Nhất là Lý Mộc, cười đến không ngậm miệng được. Anh ta nói Nghê Lam làm sao không xảy ra chuyện được.”

Lam Diệu Dương quát anh. “Anh bình tĩnh chút, tạm ngừng một chút. Tôi hỏi anh, trời lạnh như thế cô ấy có mặc áo khoác không?”

“Hả?” Vương Dụ há miệng, sếp của tôi ơi, trọng điểm của anh đặt đi đâu vậy.