Âu Dương Duệ, Lôi Tinh Hà đã tiến lên áp trụ tên thanh niên kia.
Lam Diệu Dương vẫn còn đang hưng phấn. Anh chỉ vào người đàn ông bị còng tay kia, vui mừng quay đầu hô lên với Nghê Lam: “Lam Lam, em nhìn thấy không?”
“Quá lợi hại rồi!” Nghê Lam giơ ngón tay cái lên với Lam Diệu Dương.
Âu Dương Duệ liếc mắt.
Nhưng Nghê Lam còn ra sức khen: “Cú ném qua vai vừa rồi cực kỳ đúng chuẩn nha, lực dùng rất khéo, tư thế cũng rất phóng khoáng, quả thực quá đẹp trai rồi.”
“Anh thật sự từng luyện qua nha.” Lam Diệu Dương cũng thật thà khen mình, “Lúc đó thầy dạy võ cũng nói anh học nhanh, anh trai chị gái anh cũng không bằng. Hơn nữa thời gian này anh có thời gian rảnh liền đi rèn luyện thể chất một chút, còn kêu anh Châu lên chế độ ăn, dạy anh một chút kỹ thuật phòng thân.”
“Rất lợi hại!” Nghê Lam tiếp tục cổ động.
“Hai anh chị!” Âu Dương Duệ nhịn không được rồi, “Qua đây chút.”
Lam Diệu Dương và Nghê Lam đồng thời quay đầu sang nhìn anh, sau đó chậm rãi đi qua.
Lôi Tinh Hà đeo găng tay lên, lục soát người đàn ông kia, ngoại trừ con dao trên tay của hắn ra, trong túi còn có một chai tẩy trang, một cái khẩu trang, một chiếc điện thoại. Không có ví tiền, không có chứng minh thư.
Lôi Tinh Hà quát hỏi người đàn ông này làm gì, tên gì. Người đàn ông kia không rên lên một tiếng.
Bên này Âu Dương Duệ đã mở balo của người đàn ông này ra, tóc giả, áo khoác, giày, túi nhỏ của nữ, còn có vải bông thấm chất lỏng không rõ, v.v.
Chứng cứ đầy đủ, bắt tại chỗ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Âu Dương Duệ cầm lấy tay người đàn ông kia, dùng vân tay của hắn ta mở điện thoại di động ra.
Âu Dương Duệ đơn giản lướt qua nội dung trong điện thoại kia, phát hiện ra ứng dụng liên lạc giống như trong điện thoại của Liêu Tân, Quách Tuấn. Âu Dương Duệ đưa đi động tới trước mặt Nghê Lam và Lam Diệu Dương lắc nhẹ, ra hiệu một chút, sau đó chuẩn bị ấn mở ứng dụng kia.
Lam Diệu Dương lập tức khẩn trương: “Cẩn thận.”
Âu Dương Duệ nói: “Bọn họ còn chưa biết hắn bị bắt rồi.”
Âu Dương Duệ ấn mở ứng dụng, bên trong chỉ có một người liên lạc: ‘Maria.’
Lam Diệu Dương tiến tới nín thở nhìn, hội thoại trong giao diện chỉ có một câu: ‘Cô ta không có ở đó, lập tức rời khỏi.’
Xem ra người đàn ông giả trang nữ này đột nhiên xuống lầu là bởi vì nhìn thấy tin nhắn này.
Nhưng lịch sử trò chuyện khác trước khi hắn lên lầu có lẽ đều đã xóa hết rồi.
Giống như vai trò của Liêu Tân?
Âu Dương Duệ nhìn người đàn ông kia thêm vài lần. Người đàn ông kia giờ phút này mím chặt miệng, bất kể Lôi Tinh Hà hỏi cái gì hắn ta đều không nói lời nào.
Âu Dương Duệ bỏ di động vào túi vật chứng. Đường Bưu dẫn theo quản lý bảo an và hai bảo vệ vội vã chạy tới, Âu Dương Duệ nói quản lý bảo an tìm cho bọn họ một gian phòng dùng tạm một chút.
Quản lý bảo an gọi cho quản lý sảnh, bảo bọn họ mở một phòng VIP gần đó.
Âu Dương Duệ liên lạc với Vương Mạc, kể lại tình huống bên này. Bên phía Vương Mạc vẫn đang theo sát Trịnh Nhiên. Trịnh Nhiên kia đi về phía bãi đỗ xe, lại ngoặt một cái tiến vào một siêu thị nhỏ bên cạnh bãi đỗ xe, sau đó vẫn luôn ở trong đó tìm chọn xem sản phẩm.
Lúc Âu Dương Duệ liên lạc với Vương Mạc, Trịnh Nhiên đi ra khỏi siêu thị nhỏ.
“Có lẽ hắn đang chờ tiếp ứng cho người đàn ông kia, giờ hắn đi ra rồi.” Vương Mạc vừa nói xong, lại nói: “Chờ chút, hắn chặn một chiếc taxi. Có bắt người không?”
Âu Dương Duệ nghĩ ngợi: “Cứ đi theo trước, xem hắn đi đâu.”
Vương Mạc đồng ý, cúp điện thoại.
Âu Dương Duệ nói Lôi Tinh Hà tạm thời bắt giữ người đàn ông giả nữ này đưa vào phòng tiếp tục tra hỏi. Sau đó anh lật sổ ghi chép ra, tìm số điện thoại của người đại diện đi cùng La Văn Tĩnh, gọi tới.
Điền Duyệt chuyển ảnh của người đàn ông giả nữ này về cục để trong cục kiểm tra thân phận của hắn ta. Sau đó cô đeo găng tay lên, kiểm tra một lần nữa balo của người đàn ông này. Trong balo ngoại trừ những đạo cụ, đồ trang điểm để ngụy trang thành nữ kia, còn có một tấm vải bông thấm chất lỏng, tạm thời không có phát hiện gì khác.
Nghê Lam và Lam Diệu Dương không có chuyện gì làm, đứng ở nơi vắng vẻ nói chuyện. Nghê Lam đang chém gió tâng bốc ‘thần công’ của Lam Diệu Dương, Âu Dương Duệ bỗng nhiên chỉ chỉ ngón tay lại đây: “Hai người, hỗ trợ đi qua phòng CCTV kiểm tra động tĩnh của Trịnh Nhiên, còn có hình ảnh ghi được lúc La Văn Tĩnh rời đi.”
Âu Dương Duệ gọi điện thoại bên kia một mực không có ai nghe máy, anh đang bực mình cau mày, giọng điệu có chút hung dữ.
Nghê Lam hoàn toàn không sợ, cô cũng cau mày, than thở với Lam Diệu Dương: “Sao giờ chúng ta lại thành cảnh sát phụ rồi? Anh ta sai ai vậy?”
Lam Diệu Dương kéo kéo cô: “Chúng ta là công dân tốt.”
Nghê Lam nhếch miệng, cô dùng điện thoại chụp người đàn ông giả nữ theo nhiều góc độ.
Đường Bưu nghe Âu Dương Duệ dặn dò đang chuẩn bị dẫn bọn họ đi đến phòng CCTV nghi ngờ nhìn hành động của Nghê Lam, Lam Diệu Dương cười cười với anh: “Nghê Lam rất chuyên nghiệp.”
Chuyên nghiệp trong việc gì? Đường Bưu ngại hỏi. Nhưng anh lại chăm chú nhìn hai người này, đại gia và minh tinh không giống như những gì anh tưởng tượng lắm.
Đường Bưu cùng quản lý bảo an đưa Nghê Lam và Lam Diệu Dương đến phòng CCTV.
Khách sạn bên này đưa ghi chép của Trịnh Nhiên điều tra được ra. Buổi sáng hôm qua đăng ký nhận phòng, làm thủ tục muộn hơn La Văn Tĩnh nửa tiếng. Phòng số 1304, là căn phòng ở trên hơi chếch với phòng của La Văn Tĩnh. Hắn ta chỉ ở một đêm, vừa trả phòng, không có phí tính thêm. Nhân viên phục vụ vừa kiểm tra phòng, không có để lại đồ gì.
Phía La Văn Tĩnh có năm người đi cùng, thuê bốn phòng. La Văn Tĩnh ở một phòng, hai nghệ sĩ mỗi người một phòng, còn một người trợ lý và một người đại diện ở chung một phòng.
Quản lý bảo an kêu bảo vệ phụ trách camera kiểm tra camera giám sát từ hôm qua đến hôm nay.
Lam Diệu Dương không cần Nghê Lam nói liền mau chóng đem laptop của Nghê Lam ra.
Nghê Lam mượn một chỗ, chương trình điều tra bắt đầu xử lý hình ảnh vừa rồi cô mới chụp. Lam Diệu Dương cùng quản lý bảo an hỏi dò từng vị trí ống kính trong màn hình.
Vị cảnh sát chân chính Đường Bưu này bị đẩy sang một bên. Vốn ban đầu anh dự tính nhiều hơn hai người thì thêm bốn cặp mắt cùng xem video, màn hình nhiều như thế cũng cần chút tập trung, nhưng bây giờ xem ra bọn họ hình như không có ý định làm như vậy. Đường Bưu trực tiếp dùng bộ đàm gọi điện thoại báo cáo tình huống bên này cho Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ kêu anh gọi Lam Diệu Dương ra nghe máy.
“Hai người biết muốn điều tra cái gì chứ?” Âu Dương Duệ hỏi Lam Diệu Dương.
“Biết.” Lam Diệu Dương đáp rất tự tin.
Nhưng Âu Dương Duệ vẫn nói lại một lần: “Trịnh Nhiên có khả năng ngồi cùng chuyến bay với La Văn Tĩnh đến thành phố X, theo cô ta vào ở cùng một khách sạn, sau đó ban đêm hắn ta lại đến khách sạn Thuận Huy bên cạnh thuê thêm một phòng, căn phòng kia đối diện với phòng của La Văn Tĩnh, thuận tiện cho hắn ta theo dõi.”
“Hiểu hiểu.” Lam Diệu Dương nói: “Chúng tôi sẽ điều tra thêm hành động của tên giả trang kia và Trịnh Nhiên…”
Lời còn chưa dứt, Nghê Lam bỗng nhiên phất phất tay với anh, Lam Diệu Dương đi qua, nhìn thoáng qua màn hình: “Người đàn ông giả trang kia tên là Kiều Nghĩa, hai mươi sáu tuổi.” Anh nhạt nhẽo đọc hai câu, Nghê Lam nhìn anh một cái, anh hiểu ý cầm bộ đàm xích lại gần Nghê Lam.
Nghê Lam nói: “Kiều Nghĩa và Trịnh Nhiên không phải một đẳng cấp. Thanh niên, đăng lung tung thứ trên mạng, không ít nội dung đen. Bây giờ thời gian đang gấp, tôi chọn vài đoạn gửi đến cho anh, lúc thẩm vấn anh có thể dùng.”
Đường Bưu: “…” Anh giống như biết vị minh tinh này chuyên nghiệp cái gì rồi.
Hai bên nói xong, Nghê Lam tiếp tục loay hoay với máy tính, Lam Diệu Dương cũng tiếp tục xác nhận thời gian và vị trí camera, Đường Bưu có chút hiếu kỳ quan sát bọn họ.
Không bao lâu Âu Dương Duệ gọi điện thoại lại, anh nói đã gọi được cho người đại diện bên Phong Phạm rồi, người kia nói tối qua La Văn Tĩnh nói không được khỏe, đi ngủ rất sớm. Sáng hôm nay bỗng nhiên nói cô có việc muốn về thành phố A trước, phòng đó vẫn để tạm không trả, để các cô có thể mỗi người ở một phòng. Kế hoạch ban đầu của các cô là sáng ngày mốt rời khỏi, hiện tại bốn người các cô vẫn giữ kế hoạch cũ, nhưng La Văn Tĩnh đã mua vé máy bay đi buổi sáng rồi.
“Vậy chúng ta bỏ lỡ cô ta rồi?”
“Có khả năng.” Âu Dương Duệ nói, “Còn cần xác nhận lại, mọi người lo việc bên đó trước đi. Tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm.”
Lam Diệu Dương ghi lại thời gian, trong video anh tìm thấy hình ảnh La Văn Tĩnh và Trịnh Nhiên lần lượt tiến vào đại sảnh. Hai bên không có gì khác thường, đầu tiên đến quầy lễ tân làm thủ tục, sau đó vào thang máy quét thẻ lên lầu. Trong thang máy cũng không có gì khác thường.
Bên Nghê Lam chuẩn bị kỹ càng rồi. Cô chép tất cả hình ảnh từ trong những đoạn video Lam Diệu Dương tìm thấy vào chương trình, sau đó chọn chạy chương trình một lần.
Rất nhanh, máy tính của Nghê Lam đã tìm được hình ảnh của La Văn Tĩnh, Trịnh Nhiên còn có Kiều Nghĩa trong camera giám sát của khách sạn.
Đường Bưu đứng một bên nhìn, cuối cùng đã rõ vì sao Âu Dương Duệ lại sai hai người này tới làm việc này, đây không phải là thêm hai đôi mắt, đây là nhiều hơn rất nhiều mắt, hiệu suất nâng cao gấp trăm lần.
Nghê Lam trích xuất hình ảnh ra, mọi người xem một lần từ đầu đến cuối với tốc độ tua hình nhanh hơn.
La Văn Tĩnh tiến vào khách sạn, La Văn Tĩnh cùng đồng nghiệp ra ngoài công tác, trở lại, lên lầu. Trịnh Nhiên đều đi theo từ xa.
Có một vài đoạn Nghê Lam trả lại tốc độ xem bình thường để nhìn cho kỹ nhưng không nhìn ra được gì.
“Hắn ta làm thế nào biết được lịch trình của La Văn Tĩnh?” Lam Diệu Dương cũng phát hiện ra vấn đề, “Hắn ta giống như có bảng lịch trình của La Văn Tĩnh vậy.”
“Người trong Phong Phạm cho.” Nghê Lam phỏng đoán.
“Chỗ này.” Đường Bưu chỉ vào màn hình, “Mười giờ mười lăm tối, Trịnh Nhiên ra khỏi khách sạn.”
“Nửa tiếng sau hắn ta quay lại.” Lam Diệu Dương nhanh chóng ghi lại thời gian, “Lúc này hẳn là đi đặt phòng ở khách sạn bên cạnh.”
“Nhưng hắn ta không ở bên đó.” Nghê Lam tiếp tục cho hình ảnh chạy.
Thời gian chạy tới bảy giờ sáng, La Văn Tĩnh ra khỏi phòng đi xuống nhà hàng ở lầu 3 dùng bữa sáng.
“Đây là Trịnh Nhiên, hắn ta cũng đi rồi.” Lam Diệu Dương nói.
“Bọn họ còn cùng nhau lấy đồ ăn.” Đường Bưu nói. Trong hình ảnh, hai người đều đứng chờ cà phê trước máy pha cà phê nhưng không nói gì. Camera trong nhà hàng không thể bao trùm toàn bộ khu vực, bọn họ một trước một sau lấy cà phê xong lại tìm đến một chỗ khác lấy đồ ăn, camera không thể quay được. Nhưng thời gian này rất ngắn, rất hợp lý với thời gian lấy thức ăn, lúc La Văn Tĩnh trở lại ống kính quả thực có cầm bánh mì và trứng ốp la.
“Nếu Trịnh Nhiên muốn ra tay trong này chắc là làm được rồi.” Nghê Lam lẩm bẩm nói.
Nhưng không xảy ra chuyện gì.
La Văn Tĩnh nhanh chóng ăn vài miếng, chưa ăn xong đã rời đi. Trịnh Nhiên vẫn ở trong nhà hàng, ăn xong xuôi mọi thứ lúc này mới chậm rãi rời đi.
“Chúng tôi trực ở vị trí này suốt.” Đường Bưu chỉ vị trí của bọn họ.
Trong hình ảnh, La Văn Tĩnh lên lầu, vào phòng, một lát sau có một người đại diện đi vào phòng cô, không bao lâu lại đi ra rồi trở về phòng mình. Sau đó La Văn Tĩnh xách hành lý của mình đi ra. Cô mặc đồ cải trang, mang nón mùa hè, ăn mặc xuềnh xoàng, áo khoác rộng, gu thời trang trung tính, nhìn từ xa căn bản nhận không ra cô.
Trong thang máy cô đứng sau lưng mấy người đàn ông, lúc ra thang máy đi men theo bên cạnh. Không đi ra cửa chính mà đi về phía cửa hông khách sạn.
“Cô ta biết chúng tôi đang theo dõi cô ta?”
“Không phải.” Nghê Lam chăm chú xem, “Cô ta tránh tất cả mọi người.”
“Cô ta ăn mặc thế này khẳng định không phải quay về thành phố A.” Lam Diệu Dương nói. “Thời gian này Lý Mộc vẫn còn chưa tung tin tình cảm ra ngoài sáng.”
Nghê Lam cau mày: “Nhưng cô ta khẳng định biết rồi. Cô ta biết sắp xảy ra chuyện gì.”
Hình ảnh về sau chạy rất nhanh, đến chín giờ, Trịnh Nhiên ngồi trên ghế salon trong sảnh, cầm một quyển sách đọc.
Sau đó là nhóm Nghê Lam xuất hiện, sau đó là Kiều Nghĩa xuất hiện.
“Đây là Trịnh Nhiên và Kiều Nghĩa trong thang máy.” Đường Bưu chỉ vào màn hình. Rốt cuộc đến đoạn này rồi, nội dung đoạn này đáng để nghiên cứu. Trước đó anh vừa tới phòng CCTV không lâu đã nghe nói bắt được người, anh lại nhanh chóng chạy tới, vẫn chưa kịp xem kỹ.
“Hai người bọn họ căn bản không biết nhau.” Lam Diệu Dương kêu lên. Trịnh Nhiên lên lầu trở về phòng một chuyến, cầm hành lý nhỏ liền trả phòng.
Nghê Lam gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ: “Anh điều tra thêm balo của Kiều Nghĩa, túi quần áo xem có vật gì nhỏ không? Trịnh Nhiên trong thang máy cố ý kề sát hắn ta, hai người bọn họ không biết nhau, Kiều Nghĩa còn lùi lại quát tháo hắn.”
Nghê Lam tua đoạn này lại xem một lần nữa. Kiều Nghĩa dùng khăn lụa để che chắn yết hầu trên cổ hắn ta, Trịnh Nhiên hình như chú ý đến chi tiết này. Hắn cao hơn Kiều Nghĩa, ánh mắt dò xét của hắn hẳn là phát hiện ra vấn đề.
Âu Dương Duệ lục lại đồ của Kiều Nghĩa một lần nữa, không có gì. Đang định trả lời Nghê Lam nhưng lại nhìn cái áo khoác kia, lại mở ra xem một lần. Trong túi áo khoác quả thật không có gì, nhưng sau lưng áo khoác có buộc cái nơ con bướm.
Âu Dương Duệ đưa tay sờ cái nơ con bướm kia, nhẹ nhàng gỡ ra, hình như bên trong có một vật nhỏ cứng.
Âu Dương Duệ tháo cái nơ ra, một chiếc máy nghe lén nhỏ xinh rơi ra.
Âu Dương Duệ lập tức gọi điện thoại cho Vương Mạc.
Vương Mạc nói: “Hình như hắn ra sân bay.”
“Bắt người. Có lý do bắt hắn rồi.”
Âu Dương Duệ chạy đến phòng CCTV, thấy Nghê Lam bọn họ cũng chạy ra.
Nghê Lam giành nói: “Trịnh Nhiên không phải sát thủ, hắn giúp đỡ La Văn Tĩnh.”
Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ đồng thời nói: “Đã biết La Văn Tĩnh ở đâu rồi.”